Một Màu Xuân

Chương 51




– Anh không nhớ rõ tình cảnh cụ thể lần đầu gặp nhau nữa. – Mục Diễn Phong nói – Nàng ấy luôn nhớ rõ chuyện của anh và nàng ấy hơn.

Dù là trời nắng nhưng trong không khí vẫn có cơn lạnh chưa tan hết. Mai vàng so le ở cành khô, hương thơm lượn lờ. Nước hồ chảy quanh co ra ngoài vườn.

Nam Sương và Mục Diễn Phong ở bên gốc mai vàng cạnh hồ, mặt đất dính tuyết đêm nên khá ẩm ướt, hai người lại như vô tri vô giác ngồi xếp bằng trên đất, chẳng quan tâm gì mà trò chuyện.

– Anh chỉ nhớ lần đầu tiên gặp nhau, nàng ấy đang múa. – Mục Diễn Phong nhặt cành cây khô lên, vẽ một hình thoi trên mặt đất – Sân khấu như thế này. Lúc đó nàng ấy vẫn rất uy phong, dương dương đắc ý nói với người khác, nếu nàng ấy múa khắp sân khấu thì đưa nàng chút ngân lượng làm lộ phí, nàng muốn ngao du thiên hạ.

– Vâng. – Nam Sương gật đầu – Yên Hoa luôn uy phong, nàng múa khúc Kinh Loan rất đẹp, tay áo mềm mại như nước vừa múa thì cả sân khấu đều là bóng hình của cô ấy.

Mục Diễn Phong cười với Nam Sương, ánh mắt dừng ở một chùm hoa đón ánh mặt trời:

– Năm ấy anh đứng xa nên không nhìn rõ. Sau đó thấy tay áo nàng ấy tung bay, quả thực múa rất đẹp. Anh nghĩ bụng, cô nương này ra ngoài tự mình kiếm tiền, là một người cơ khổ, bèn thuận tay ném túi tiền cho nàng ấy. Kết quả hôm sau đã có cậu bé mi thanh mục tú tới tìm anh…

– Cậu bé đó là Yên Hoa giả trang đúng không? Em từng thấy dáng vẻ cô ấy mặc nam trang, đúng là vừa uy phong vừa đẹp đẽ. – Nam Sương nhếch miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt vẫn nhìn mặt đất. Nàng cũng nhặt cành cây khô, vẽ một cái bát ở bên cạnh sân khấu hình thoi – Khi em gặp cô ấy ở lầu Túy Phượng, Phượng Dương, cô ấy cũng đang múa, múa đẹp lắm. Tay áo vừa vung ra giống như pháo hoa ngày lễ chợt nở rộ trên bầu trời đêm. Sau đó em bèn gọi cô ấy là Yên Hoa. Cô ấy tức lắm, bởi vì cô ấy hiểu Yên Hoa thành gái chốn bướm hoa.

– Có một lần, Mãn Y tới tìm anh, nói Diễn Phong à, tuy tôi thường tới múa nơi bướm hoa, song chỉ vì kiếm chút lộ phí, để sống cho uy phong. Có chuyện cực chẳng đã, chàng tuyệt đối không được coi tôi như gái chốn bướm hoa. – Mục Diễn Phong cười khẽ hai tiếng – Ắt hẳn trong lòng nàng ấy, cực kì kiêng kị xưng hô Yên Hoa này.

– Vâng, vì trả thù em, cô ấy bèn gọi em là Họa Thủy, em cũng chẳng để ý. Em thấy danh tiếng đều là vật ngoài thân, cô ấy gọi Họa Thủy cũng rất thân thiết. Sau đó bọn em làm bạn, cô ấy nói từ nay về sau không gọi em là Họa Thủy nữa mà gọi là Hoa Đào. Trong lòng em vẫn thấy có chút tiếc nuối, dù sao chỉ có một mình cô ấy gọi em là Họa Thủy, có một không hai.

– Cô nhóc này thường xuyên tự mình đa tình. Cho người ta một cái xưng hô mà chẳng màng gì cả, mới gặp như đã quen. – Mục Diễn Phong cau mày cười khổ.

– Cô ấy gọi em là Hoa Đào, em lừa cô ấy rằng em quen gọi cô ấy là Yên Hoa rồi, không đổi được nữa. Thật ra không phải em không đổi được, em cảm thấy cái tên Yên Hoa này rất hợp với cô ấy. Lúc múa khúc Kinh Loan, cô ấy giống như pháo hoa nở rộ, dung mạo cô ấy cũng đẹp như hoa, tính tình cũng náo nhiệt như pháo hoa. – Nam Sương giơ cành khô lên, chỉ vào cái bát đã vẽ xong trên mặt đất – Em thó được cái bát ở nhà trọ Hỉ Xuân, Phượng Dương, Yên Hoa nói, em thấy thứ tốt là thó. Thật ra đôi khi em sẽ để lại ít bạc nhưng em không nói cho cô ấy thôi. Em thích cái bát ấy lắm, trên bát vẽ hoa đào. Sau đó em thấy công tử Hoàn biết vẽ liền muốn nhờ y vẽ mấy quả pháo hoa ở bên cạnh hoa đào rồi tặng cho cô ấy…

– Nói ra thì… – Mắt Mục Diễn Phong lấp lánh, có ánh sáng ôn hòa – Nói ra thì cậu Vu cũng giống Tiêu Mãn Y, chịu nhiều đau khổ thời niên thiếu, đều một mình chịu đựng tất cả. Ban đầu anh cũng ngứa mắt cậu ấy, nhưng sau đó lại dần bội phục. Có người gặp đau khổ cái là không gượng dậy nổi, nhưng cậu Vu thì không, cậu ấy cô gắng tập võ nghệ, đặt người mình quý trọng ở trong lòng. Điểm ấy rất giống Mãn Y, mặc dù gian khổ trùng trùng cũng không lo không sợ, quyết chí tiến lên.

– Vâng, Yên Hoa từng nói với em. Cô ấy nói mình quen biết với tất cả mọi người trong trang Lưu Vân, duy chỉ công tử Hoàn là không được tiếp cận. Lúc đó em hỏi cô ấy vì sao, cô ấy nói tình cảnh công tử Hoàn gặp phải rất giống cô ấy, nhưng không thẳng thắn như cô ấy mà thường bày ra dáng vẻ bí hiểm. – Hoa đào Nam nói đến đây lại không khỏi cười hì hì – Thật ra công tử Hoàn tốt lắm, Yên Hoa không hiểu thôi.

Mục Diễn Phong ngước mắt nhìn Nam Sương, tóc nàng còn hơi rối, bởi một đêm không ngủ mà vẻ mặt tiều tụy, nhưng nụ cười rất rạng rỡ.

Tiêu Mãn Y cũng có lúm đồng tiền rạng rỡ như thế, nàng ấy sẽ tỏ vẻ, sẽ khoe mẽ giả uy phong, nhưng nàng ấy giống Nam Sương, bởi vì lòng dạ trong vắt nên có nụ cười đơn thuần không tạp chất, lại vô cùng rạng rỡ.

– Em Sương… – Mục Diễn Phong nói, hắn đưa tay sửa lại tóc mai rối tung cho nàng – Em nhất định phải bảo vệ mình cẩn thận.

Thấy Nam Sương ngạc nhiên nhìn mình, hắn lại nặng nề nói:

– Cậu Vu là chí giao đời này của anh, giống như Mãn Y với em vậy. Nếu em không bảo vệ mình cẩn thận thì nhất định cậu ấy sẽ buồn lắm. Cậu Vu giống Mãn Y, niên thiếu khốn khổ, ngày sau cậu ấy nên được hạnh phúc.

Hoa đào Nam từng tưởng là, mặc dù mình luôn sống vui vẻ nhưng nuối tiếc vì Hoa Nguyệt mất sớm sẽ luôn khiến cuộc đời của nàng không thể hoàn chỉnh.

Mà hôm nay, nàng mới hay, nếu nhìn ngang sinh mệnh một người thì dù ít dù nhiều đều có chút đáng tiếc. Đáng quý là dù có nhiều điều đáng tiếc, nhiều mất mát này, vẫn còn có người đi cùng anh, có người hiểu anh nhớ anh, có người trông mong anh có thể vui vẻ hạnh phúc dầu mình đang đương cơn gian khổ.

Tựa như Tiêu Mãn Y thường cãi nhau với nàng, nhưng ở lúc nguy nan nhất đã bảo Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đến trấn Vân Thượng cứu nàng, còn một mình mình đối mặt với kiếp nạn sinh tử.

Tựa như Mục Diễn Phong và nàng bèo nước gặp nhau, hai người kết bái làm anh em vì chung chí hướng, nhưng lúc nàng gặp nạn, hắn bất chấp bẫy rập, bất chấp an nguy để tới cứu nàng. Khi trong lòng hắn đau đớn không chịu nổi vẫn cười nói với nàng, hy vọng em có thể vui vẻ, cậu Vu có thể hạnh phúc.

Nam Sương cảm thấy đáy lòng ấm áp, nước mắt đã rưng rưng.

Mấy ngày trước, Vu Hoàn Chi nói với nàng, dấu hoa đào ở cổ nàng rất đẹp, là một màu xuân dung tục mà phong nhã như chính con người nàng.

Ma đầu Vu không biết, đối với Nam Sương mà nói, thực ra một màu xuân này là một đoạn hồi ức không chịu nổi, là một kiếp số chắn ngang giữa nàng và mẹ mình, khiến nàng hối hận vạn phần.

Nhưng hôm nay, hoa đào Nam lại cảm thấy lời Vu Hoàn Chi nói rất có lí.

Khi quá khứ nhạt màu, ngay cả điều đáng tiếc đều trở lại dáng vẻ vốn có. Nhưng sinh mệnh chưa ngừng thì luôn có người mới trùng hợp đi vào sinh mạng của mình, dần dần trở nên quan trọng. Những người này trao cho nàng ý nghĩa mới của tất cả những gì mắt thấy tai nghe. Những ý nghĩa này như màu xuân mới chớm, tươi đẹp lạ thường.

Vu Hoàn Chi nói nàng dấu hoa đào ở cổ nàng là một màu xuân, còn Tiêu Mãn Y, Mục Diễn Phong cùng với rất nhiều rất nhiều người xuất hiện ở trên đường đời, cùng vui cùng buồn với nàng cũng là một màu xuân của nàng.

– Đang suy nghĩ gì thế? – Thấy hoa đào Nam thất thần, Mục Diễn Phong hỏi.

Nam Sương mấp máy môi, nhặt một cục đá ven hồ, vẽ một đường loằng ngoằng trên mặt đất:

– Đêm mùa hè, bầu trời rất rõ ràng, trông thấy ngân hà quanh co như thế này. – Hoa đào Nam nói rồi để cục đá xuống, nhặt cành cây lên chấm mấy cái trên con sông dài – Trong sông có rất nhiều vì sao lấp la lấp lánh.

Nàng ngẩng đầu, để cành cây sang một bên:

– Em đang nghĩ, anh với Yên Hoa, còn cả công tử Hoàn tựa như những ngôi sao ấy, là một màu xuân của hoa đào Nam em.

Mục Diễn Phong nở nụ cười chẳng biết làm sao, hắn giơ cành gỗ trong tay lên, gõ một cái xuống ngân hà vụng về trên mặt đất:

– Cái này tên là gì.

Nam Sương nghiêm trang lắc đầu:

– Anh nghĩ sai lệch rồi. Không phải một màu cảnh xuân mà là một màu ý xuân. Nhưng công tử Hoàn nói, một màu xuân là một cái tên vừa dung tục vừa phong nhã, tôi cũng cảm thấy như vậy. Em thấy vừa tục vừa nhã, lại còn vui vẻ, tốt lành, vui thú, đồng thời bền gan vững chí.

Mục Diễn Phong nghe vậy thì ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Sương.

Hoa đào Nam lại nói tiếp:

– Mọi người là một màu xuân của em, cho nên mọi người cũng phải sống vui vẻ, tốt lành, vui thú, cứng cỏi. Yên Hoa đã hoàn thành rồi, đồng thời hoàn thành rất tốt. Anh cũng phải làm được đấy.

Gió qua sân, bóng hình lay động. Hương mai vàng phả vào mũi, nước hồ chảy róc rách ra ngoài vườn.

Lúc ngẩng đầu, Mục Diễn Phong cười rất dịu dàng. Hôm đó hắn thường lộ ra nụ cười như thế, có phần mệt mỏi, có phần tang thương nhưng cũng rất ấm lòng:

– Ừ, anh nghe em cả.

Hoa đào Nam cũng cười rạng rỡ:

– Có chuyện em chưa nói với anh.

Mục Diễn Phong gật đầu, phủi bàn tay đã nhuốm bụi, bảo:

– Em nói đi.

Vẻ mặt Nam Sương bỗng có vẻ vui sướng kì dị, nàng nói:

– Em vừa ý công tử Hoàn rồi, định đưa y về cho cha em ngắm… – Nói được một nửa, hoa đào Nam bỗng lại nhíu mày, lẩm bẩm – Nhưng không vội vã được, dù sao cũng phải đợi anh vui vẻ, đại hội anh hùng võ lâm kết thúc, anh thành minh chủ. Đến lúc đó anh có thể theo em về nhà để cha ngắm… Cũng không được, nếu như cha vừa ý cả hai thì…

Mục Diễn Phong đột nhiên bật cười, nói:

– Không cần tính xa thế đâu. Đợi chuyện mấy ngày rày kết thúc, hai người lập tức thành hôn, ắt hẳn Mãn Y cũng rất mong nhìn thấy cả hai có thể bên nhau đấy.

Nam Sương bảo:

– Về sau em chẳng những bảo vệ mình thật tốt mà còn bảo vệ anh và công tử Hoàn nữa. Nói ra thì em phải cảm ơn Yên Hoa, chính cô ấy đã nói em biết thích một người là thế nào.

Mục Diễn Phong “À” một tiếng, nhướng mày hỏi:

– Nàng ấy nói thế nào?

Nam Sương nghe vậy, chợt giật mình.

Vườn Phong Hòa lại khôi phục sự tĩnh mịch thường ngày, chỉ có mai vàng khẽ khàng rơi xuống mặt đất, rơi vào trong hồ, chảy trôi theo nước.

Vẻ mặt Mục Diễn Phong trầm tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn sợi mây mỏng ở chân trời, trời cao muôn đời, mà gió trăng chỉ trong một sáng.

Khi hắn tưởng là Nam Sương lại buồn bã vì nhắc tới Tiêu Mãn Y, hoa đào Nam lại lẳng lặng mở miệng:

– Ngày ấy lúc Đỗ Niên Niên tẩu hỏa nhập ma, anh vội vàng chạy tới. Yên Hoa thấy anh sốt ruột như vậy thì nghĩ anh không thích cô ấy…

“Anh Mục thích Đỗ Niên Niên?”

          “Đúng vậy! Ban đầu tôi cũng tưởng chàng ấy tiếp cận Đỗ Niên Niên chẳng qua là để tra rõ lộ võ công của cô ta. Ai ngờ hôm nay rõ ràng là Đỗ Niên Niên đả thương tôi, chàng ấy lại trách tôi. Gió đông tàn ác, tình người mỏng manh vui được thoáng chốc”.

          “Nhưng anh Mục không lấy cô ta được”.

          “Nói rất hay! Tôi cũng đoán như thế! Cho nên thoáng cái tôi đã không buồn nữa”.

          “Cô nghĩ đi, vừa rồi Giang Lam Sinh nói, hoặc Đỗ Niên Niên cả đời thành kẻ tàn phế hoặc chỉ có thể sống năm năm. Cô ta chọn cái thứ hai nên không còn sống lâu nữa. Cô ta đáng thương như vậy, lại hai lòng cùng ưa với Diễn Phong, thế thì cứ lấy thôi. Nhưng Diễn Phong còn phải sống cả đời. Tôi đã nghĩ xong rồi, năm năm này, tôi sẽ đi theo không xa không gần. Đỗ Niên Niên còn trên đời thì tôi không đi quấy Diễn Phong nữa. Nếu Đỗ Niên Niên qua đời, khẳng định Diễn Phong sẽ buồn bã, lúc này tôi lại đi tìm chàng ấy, ở bên chàng ấy”.

Lúc nói xong những lời này, Nam Sương không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Mục Diễn Phong, ánh mắt nàng ngơ ngác, rơi vào nắm đấm xiết chặt của hắn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, có chút run rẩy.

– Tuy nghe lời nói của cô ấy xong em vẫn có phần mơ hồ, song cũng đã hiểu ra, nếu thích một người thật lòng, nếu đặt một người vào trong lòng thì lúc nào cũng nghĩ cho y, muốn tốt cho y. Anh ơi, Yên Hoa đối tốt với anh thật đấy.

Mục Diễn Phong chỉ lẳng lặng đứng dậy, tiếng hắn lại hơi khàn:

– Em Sương, Mãn Y ở trong phòng một mình, anh phải về trông nàng ấy.

Lúc Mục Diễn Phong mở cửa nhà giữa, Nam Sương bỗng gọi:

– Anh ơi, anh muốn báo thù không?

Mục Diễn Phong xoay người lại, nói một cách nặng nề:

– Anh không biết báo thù thế nào, nhưng có một ngày, đợi anh tìm được kẻ đả thương Mãn Y thì nhất định anh sẽ làm thịt hắn.

Hoa đào Nam cũng gật đầu giận dữ:

– Vâng, em cũng thế, em phải làm thịt hắn!