Một Màu Xuân

Chương 37




Người trên giang hồ cùng lắm chỉ từng thấy năm thức đầu trong bảy thức Mộ Tuyết: thức thứ nhất Ngạo Tuyết Lăng Sương, thức thứ hai Lạc Tuyết Vô Thanh, thức thứ ba Phi Hồng Ánh Tuyết, thức thứ tư Tuyết Diếu Băng Thiên và thức thứ năm Tuyết Ngược Phong Thao.

Bộ võ công này tiến lên từng tầng, trong đó Ngạo Tuyết Lăng Sương là thứ căn bản nhất, Lạc Tuyết Vô Thanh là nền móng của con đường võ công, là bản đơn lẻ của khinh công tuyệt thế.

Tổng cộng có bảy người bao gồm cả Sư Nhai chia nhau tu luyện bộ võ công này. Ngoại trừ Sư Nhai tu thức thứ thất và Lộ Tùy tu thức thứ hai thì năm người còn lại đều tẩu hỏa nhập ma vì không có nền móng.

Phù Tích xoay người trên không trung, lấy lưỡi dao hất tuyết lấp lánh như băng, bắn về chỗ Nam Sương đứng lúc trước.

Đột nhiên, không biết một ánh dao quét ngang từ nơi nào dưới ánh trăng bay tới. Vì tốc độ quá nhanh nên lúc xuyên qua màn đêm lại dựng lên một vệt ánh sáng chói mắt, cắm ở trước chỗ Nam Sương từng đứng, chặn tuyết cho nàng.

Mà lúc này, hoa đào Nam đã thình lình bay lên từ lâu, sau khi quát khẽ, chớp mắt vòng Vọng Tuyết trong tay đã mang theo sát khí. Nàng nhảy không cao, hai tay hợp lại, một chiếc vòng đánh lên thân chiếc vòng khác, phát ra tiếng vang leng keng, ấy là thức thứ nhất Ngạo Tuyết Lăng Sương trong bảy thức Mộ Tuyết.

Sư Nhai thấy thế còn không kịp kinh ngạc. Đôi vòng trong tay Nam Sương cùng kêu lên, xoay tròn trên không trung như sương tuyết giá rét hóa thành ánh đao bóng kiếm. Tuyết sắc như dao tấn công về phía Phù Tích.

Ngàn lưỡi Mộ Tuyết, địa ngục đóng băng ý chỉ uy lực của bảy thức Mộ Tuyết.

Nếu là lúc trước thì Phù Tích còn có thể né được kích này, nhưng Phù Tích đã tu luyện thức thứ tư của bảy thức Mộ Tuyết, trong cơ thể đã có hai tầng băng hỏa, vả lại hắn ta đang bận lòng về thương thế của Đỗ Niên Niên, sau khi kẻ tẩu hỏa nhập ma buồn bực hay vui mừng sẽ dễ bị lệ khí công tâm, kinh mạch hỗn loạn nhất.

Sư Nhai nhanh chóng tháo kiếm sau lưng xuống ném vào không trung rồi lập tức nhảy lên. Cùng lúc đó, chuôi kiếm trượt xuống như ánh sáng nhật nguyệt tràn ra. Tay gã đón lấy kiếm, cầm kiếm đâm về hướng ánh kiếm vừa nãy, một luồng kiếm khí phá không kéo tới.

Bảy thức Mộ Tuyết chỉ là đường võ công, cầm bất kỳ binh khí nào cũng có thể tu luyện, dùng hai binh khí là tuyệt hảo.

Nhưng nếu tu luyện tới cảnh giới cao nhất của mỗi một thức thì có thể phối hợp giữa kiếm và kiếm khí, hình thành hiệu quả giống như hai binh khí cùng lúc. Cho nên chiêu Ngạo Tuyết Lăng Sương này của Sư Nhai là Ngạo Tuyết Lăng Sương cao nhất, uy lực mạnh hơn của Nam Sương ba phần.

Thấy kiếm khí mãnh liệt kéo tới, hoa đào Nam chỉ trợn mắt “ôi” một tiếng, nhưng trong ánh mắt dường như có vẻ mừng rỡ. Kiếm khí của Sư Nhai chặn một kích thay Phù Tích, còn tàn lực thì tấn công Nam Sương ngay lập tức.

Nam Sương kinh hãi, vội vàng nghiêng mình định tránh. Nhưng đúng lúc này, eo nàng bỗng bị siết. Hương bạc hà ôn hoà tươi mát phả vào mũi, một cánh tay ôm chặt lấy eo nàng.

Vu Hoàn Chi phất tay áo nâng cổ tay lên, lưỡi Vọng Tuyết nhanh chóng xoay tròn trong tay y, hoa tuyết bị cắt nhỏ vụn.

Đám tuyết rả rích như sương, xuyên vào không trung vang rền.

Trong trời đêm, chỉ thấy hai luồng ánh sáng ngưng sương  chạm vào nhau rồi nổ ầm, người bốn phía đều bị sức mạnh ấy làm cho chấn động, lùi về phía sau mấy bước.

Tuyết không lớn, nhưng hoa tuyết rả rích. Đêm khuya ngõ sâu, Vu Hoàn Chi nghiêng mặt lẳng lặng liếc nhìn Nam Sương, ánh mắt chuyển động, vừa bất đắc dĩ, vừa vui vẻ.

“Thiếu… cung chủ”. Lát sau, Sư Nhai mới chần chừ gọi một tiếng. Tuyết mịn như dựng lên một tấm mành, che đi biểu cảm mập mờ trên mặt gã.

Vu Hoàn Chi nghiêng người lại, lát sau khẽ mỉm cười, nói: “Vệ Cảnh, nay tôi đã là công tử Hoàn của sơn trang Lưu Vân rồi”.

Một câu nói như hồ nước yên ả không một gợn sóng, nhưng lại dấy lên gióng gió động trời ở đáy lòng Sư Nhai. Gã siết chặt tay đến mức trắng bệch, mãi mới trả lời: “Nay tôi là Sư Nhai, Vệ Cảnh đã chết từ năm cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt rồi”. Dừng một lúc, gã ngước mắt nhìn thẳng về phía Vu Hoàn Chi: “Công tử Hoàn”.

Vu Hoàn Chi lại cười, ánh mắt xẹt qua Phù Tích, chỉ bảo: “Khéo thật, hình như lại cứu rồi”.

Sư Nhai nghe vậy thì giật mình, nghẹn họng nhìn Vu Hoàn Chi trân trân.

Ma đầu họ Vu thì vui vẻ tự tại, ngước mắt ngắm trăng thản nhiên bảo: “Tối rồi”. Đoạn vuốt ống tay áo, vòng qua Sư Nhai rồi đi mất. Hoa đào Nam bèn nháy mắt với Tiêu Mãn Y, hai người nơm nớp lo sợ vội vàng đuổi theo.

Đợi đám Vu Hoàn Chi đi thật xa, Lộ Tùy chợt nghi ngờ hỏi: “Công tử Sư Nhai, Vu Hoàn Chi…”.

Sư Nhai nhíu mày, nhìn sắc mặt Phù Tích cực kì khó coi vì động vào nội tức, thì thào: “Y muốn cứu chúng ta, việc này…”.

Tuyết rơi mịt mùng. Hoa đào Nam và y nhân Tiêu theo sát phía sau Vu Hoàn Chi mà không dám thở mạnh.

Ma đầu họ Vu đi được một đoạn bỗng dừng chân lại, quay đầu quan sát Nam Sương và Tiêu Mãn Y nín hơi đứng im một lượt, chợt cười nói: “Thó được đấy à?”.

Tiêu Mãn Y ngẩn ra rồi lập tức hiểu Vu Hoàn Chi nói đến xiêm áo trên người cả hai, bèn vội vàng đáp trước: “Mượn, mượn đấy”.

Nam Sương thì cực kì xấu hổ. Tiêu Mãn Y mặc quần áo của Giang Lam Sinh, tất nhiên có thể nói là mượn. Còn trên người mình, ngoại trừ áo choàng xanh ra thì áo dài xanh và giày bó, không cái nào không phải là đồ của ma đầu họ Vu.

Thật ra hoa đào Nam hay tiện tay thó trộm, nếu thó thứ to thì thường thưởng thức mấy ngày rồi trả lại. Hôm nay bị chính chủ bắt quả tang thực sự là lần đầu tiên trong đời nàng, hơn nữa đối phương còn là một tên ma đầu.

Vu Hoàn Chi cười nhìn nàng chốc lát rồi bỗng hỏi: “Kịch hay không?”.

Nam Sương đờ đẫn mãi mới hiểu y hỏi đến màn bẻ liễu đèo Dương trong vở ghi chép về chiếc thoa tím thì dường như có một cục đá ném vào suối lòng, hoa đào Nam lập tức cười rạng rỡ, nói: “Hay lắm”.

Vu Hoàn Chi hơi kinh ngạc: chẳng qua chỉ là một vỡ kịch, có thể khiến Nam Sương lộ ra dung nhan rạng rỡ như thế cũng tốt. Y lại mỉm cười nói: “Nếu đã thích thì năng đến xem”. Nói rồi, y ngoảnh lại nhìn Tiêu Mãn Y và bảo: “Nhưng sau này, hai người hãy nói trước khi đi”.

Tiêu Mãn Y cực kì kinh hãi, nhìn Vu Hoàn Chi rồi lại nhìn Nam Sương, lập tức hiểu ra: đây đúng là thời kì xuân về trên đất nước, xuân về hoa nở.

Trong bóng đêm, y nhân Tiêu nhàn nhã tự đắc khẽ ngân nga: “Khuê phụ buồn khắc khoải, chẳng dám oán chinh phu, chàng chớ vì nhà vì ân ái lỡ tiền đồ… Sợ cơ thể nàng chẳng chịu nổi nỗi khổ ly biệt, tất nhiên tôi phải năng gửi thư tín đến bờ cỏ thơm[1]“.



Thề non hẹn biển yêu tới cạn.

Ngàn lời vạn tiếng khó nói hết, ta sợ quên đoạn đường đèo Dương ấy.

Tuyết nhỏ đi, từng tiếng ra roi đánh ngựa trên đường núi khiến lá đông rụng rời, xuyên qua bầu trời đêm. Vu Hoàn Chi giục ngựa phía trước, phía sau, Nam Sương và Tiêu Mãn Y sóng vai mà đi, ánh trăng chiếu trên gương mặt tuyệt đẹp của cả hai, dù ở ngày đông giá rét vẫn như có phong thái đào hạnh tranh xuân.

Hai người xem kịch và đánh nhau xong thì hưng phấn lạ thường, tiếng cười lanh lảnh.

“Hoa đào, không ngờ cô lại biết thức thứ nhất của bảy thức Mộ Tuyết!”

“Hì hì, hiểu sơ hiểu sơ thôi”.

“Cô thật là lợi hại!”

“Hì hì, đâu có đâu có”.

“Khinh công vừa nãy của cô cũng tuyệt vời!”

“Hì hì, quá khen quá khen”.

“Dạy tôi được không? Diễn Phong đã ngứa mắt khinh công của tôi từ lâu rồi”.

“Hì hì, được được”.

“Yên Hoa… Cô có thể múa khúc Kinh Loan trên bàn đá không?”

“Bàn đá? Hơi khó, nhưng thầy tôi thì biết đấy, ngày sau chắc chắn tôi cũng sẽ biết!”

“Nếu cô biết múa rồi thì có thể múa một lần cho tôi xem không?”

“Cô muốn xem à? Được thôi”.

Sắp đến sơn trang Lưu Vân, ánh trăng lờ mờ, tuyết đã ngừng rơi. Trong mắt Vu Hoàn Chi vẫn có sự vui vẻ, chẳng biết tại sao chỉ nghe hai cô nương này nói chuyện thôi mà trong lòng đã thấy ấm áp.

Như thể ai đó đang kéo đàn nhị, ngay cả âm điệu thê lương nhất cũng có thể bị họ hát thành vui mừng dung tục. À, dung tục mà phong nhã.

Chơi đùa bên ngoài cả một ngày, Nam Sương và Tiêu Mãn Y trở về vườn Thấm Huân liền về phòng nghỉ ngơi.

Nội thương của Tiêu Mãn Y chưa hồi phục, vừa ngả đầu đã ngủ.

Hoa đào Nam ngủ một giấc, đầu óc loạn cào cào, toàn là lời hát của màn bẻ liễu đèo Dương lúc tối trong lầu Thanh Thanh, thỉnh thoảng xen lẫn hình dáng hát múa của đào kép, cứ quanh quẩn mãi.

Lúc giật mình tỉnh lại, nàng lại nhớ đến từng lời nói việc làm của Vu Hoàn Chi.

Hì, anh không biết đấy thôi, trước kia tôi mơ làm một vị nữ hiệp võ công cái thế tung hoành giang hồ đấy!”.

          “Ừ, sau này theo tôi là được”.

Có một từ gọi là hai lòng cùng ưa, còn có một từ là tâm đầu ý hợp. Trước kia Nam Sương chẳng hiểu, thường dùng bừa, hôm nay dường như nàng đã giác ngộ.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc gặp phải Sư Nhai, Vu Hoàn Chi vội vã tới bảo vệ nàng. Tuy dựa vào năng lực của mình cũng có thể miễn cưỡng né được kích ấy, nhưng có y đến thì mình có thể yên lòng hoàn toàn.

Nghe đối thoại giữa Vu Hoàn Chi và Sư Nhai, Sư Nhai vốn tên Vệ Cảnh, trước là người của cung Mộ Tuyết. Bề ngoài Vu Hoàn Chi hờ hững với chuyện cung Mộ Tuyết bị diệt, thật ra không biết y đã thầm chịu đựng đau khổ cỡ nào.

Hoa đào Nam nghĩ tới đây, tim bỗng thắt lại, thấy đau âm ỉ. Nàng nghĩ, nếu Vu Hoàn Chi đã có thể tới bên cạnh bảo vệ nàng mỗi lúc nguy nan thì mình cũng nên đối tốt với y hơn, tốt hơn chút nữa.

Không phải sự áy náy mà chịu trách nhiệm với một người sau khi gây họa cho y lúc trước mà là đơn thuần đối tốt với một người.

Nam Sương vui rạo rực khoác áo lên. Trong vườn rất yên tĩnh, mặt nước lăn tăn chứa đầy ánh trăng, nom như một cái gương sáng. Nước hồ gợn sóng, mái đình cong cong, mọi thứ đều đẹp đẽ.

Phòng chính vẫn thắp ngọn đèn dầu. Ánh đèn phác họa ra đường nét anh tuấn hắt lên trên cửa sổ.

Mấy ngày nay, Đỗ Niên Niên bị thương nặng chưa khỏi, tính mệnh lúc nào cũng có nguy cơ nên Vu Hoàn Chi phải canh đêm, Mục Diễn Phong thì canh ngày.

Hoa đào Nam cười tủm tỉm, rón rén đi tới trước của phòng, sợ kinh động ý nghĩ bất an của mình.

Nàng giơ tay lên gõ cửa.

Đường nét trên giấy cửa sổ dừng lại, sau đó lặng lẽ để sách xuống.

“Sương à?” Vu Hoàn Chi thấy Nam Sương thì có phần kinh ngạc.

Nam Sương rùng mình trong gió đêm, khép kín cái áo choàng mà ban sáng ma đầu họ Vu phủ thêm cho nàng, thò đầu nhìn vào trong phòng rồi cười hì hì nói với Vu Hoàn Chi: “Tôi tới canh đêm với anh”.

Vu Hoàn Chi ngạc nhiên, sợ nàng bị cóng trong gió đêm nên nghiêng người để nàng vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại, nói: “Muộn quá rồi, về…” Lời còn chưa dứt, y ngoảnh lại đã thấy Nam Sương nhìn mình với ánh mắt sáng như sao.

“Sao vậy?” Y hỏi.

Hoa đào Nam cười, nghiêm trang nói với ma đầu Vu: “Tôi đoán anh hơi thích tôi”.

Vu Hoàn Chi lại sửng sốt, ánh nến lờ mờ chiếu rọi hàng mày đẹp đẽ và đôi mắt sáng ngời của y.

Rất lâu sau, y bỗng bật cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nam Sương áp vào ngực mình, nghiêm túc bảo: “Nàng sai rồi, tôi rất thích nàng”.
[1] Lời hát trong vở kịch “ghi chép về chiếc thoa tím”.