Một Màu Xuân

Chương 31




Tiêu Mãn Y bỗng nhiên ngồi dậy, Hoa Đào Nhỏ kinh ngạc giật mình, hai người cằm đụng trán, đau đến mức kêu xuýt xoa.

Y nhân Tiêu giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Nam Sương đang xoa trán, giận dữ hét lên: “Đồ ăn trộm, giết!”.

Hoa đào Nam vươn mặt nhìn nàng ấy, cười hì hì nói: “Tôi chỉ ngắm tí thôi”.

“Ngắm tí ngắm tí!” Tiêu Mãn Y nổi giận: “Trừ ngắm tí ra, cô còn biết dùng từ khác không?!” Nàng ấy tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, chỉ vào Nam Sương mà kêu: “Cô chỉ ngắm tí! Ngắm một tí chính là bắt nguồn động cơ bất lương của cô, cô ngắm xong sẽ muốn thử một tí, thử xong sẽ tiện tay lấy đi mất, thế là mất ngay!”.

Dứt lời, nàng ấy vén chăn ra, đứng lên tiếp tục kêu la: “Một túi tròn vo đầy ắp của cô chính là do cả đoạn đường này cô ngắm tí mà ra đấy! Gì mà hòn đá ven đường, chiếc đũa nhỏ khắc hoa, tấm bảng thực đơn nhỏ của nhà trọ, hoa trắng mà gia quyến người chết đeo cô cũng nhón một đóa, cái buồm treo trên cột thuyền, cô cũng cầm kéo cắt một góc nhỏ. Cô ngắm đi ngắm đi, xem có trả lại không!”.

Tiêu Mãn Y vốn đã bị thương, kêu la một chặp, nàng ấy nhọc đến khàn cả giọng. Đợi la xong, cả người nàng ấy tê liệt, lại ngã lên trên giường, ngửa mặt nhìn xà nhà đen thùi lùi, than một tiếng to: “Ông trời ơi! Giang hồ có ba kì nữ, sao tên tuổi tôi lại noiis ngang với cô? Sao lại thế sao lại thế sao lại thế…”

Tiếng nàng ấy càng ngày càng nhỏ, dần dần nhỏ như muỗi kêu, nhưng cứ lượn lờ không ngừng như câu thần chú. Nam Sương nhìn nàng ấy trấn định lại bèn tiến lên dịch nàng ấy lên trên gối. Lại dốc sức ba bò chín trâu ra để kéo chăn bông dưới người nàng ấy, đắp lên người nàng, giúp nàng kéo căng góc chăn.

Trong quá trình này, mắt Tiêu Mãn Y đượm bi thương, khoan thai nhìn chăm chú hoa đào Nam.

Nàng ấy đã lạnh lòng, đã chấp nhận số mệnh rồi.

Vu Hoàn Chi dùng cây châm to và nước lạnh dày vò khiến Đỗ Niên Niên tỉnh lại, lời ít ý nhiều nói ra hai cách cứu người. Đỗ Niên Niên trời sinh thanh cao ít lời, người như vậy tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bất cứ chuyện gì xúc phạm tới tôn nghiêm của mình. Không ngoài dự liệu, nàng ta chọn cách thứ hai, trị ngọn không trị gốc, chỉ còn lại năm năm thọ mệnh.

Sau khi nghe xong, Vu Hoàn Chi bèn điểm huyệt hôn mê của nàng ta, để nàng ta ngủ tiếp.

Đỗ Niên Niên lựa chọn đúng như dự liệu của y. Có lẽ bất kể là y hay Mục Diễn Phong, thậm chí Nam Sương thật thà và Tiêu Mãn Y lắm mồm cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy.

Thời gian như nước, phải xem trong nước hoa rơi mấy phần, khói sóng mấy chỗ, chứ không phải mặc kệ nó chảy dài buồn tẻ. Bởi thế lúc chọn một trong hai, ý nghĩa của sinh mạng có sức hấp dẫn hơn chiều dài sinh mạng nhiều.

Mục Diễn Phong cảm thấy cách làm của Vu Hoàn Chi làm phép thật là độc ác, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, dùng châm cứu khiến Đỗ Niên Niên tỉnh lại là cách bất đắc dĩ. Thương thế của nàng ta quá sâu, nếu cứu trễ thì sợ rằng dù Biển Thước[1] tái thế, cũng hết cách xoay chuyển.

Trang Lưu Vân hỗn loạn như vậy, ban đầu Tống Tiết và Mục Hương Hương muốn đến xem, nhưng Vu Hoàn Chi đã sai Đồng Tứ truyền lời, nói lúc này nguy cơ trong trang chưa qua, mong mấy ngày này đại tiểu thư và công tử Tống ở lại trang ứng phó cục diện, tuyệt đối không được để lộ phong thanh.

Tuy đã có cách cứu mạng, song tính mạng của Đỗ Niên Niên vẫn như ngàn cân treo sợi tóc. Bởi vì vết thương của nàng ta liên quan đến “bảy thức Mộ Tuyết” và “công Thiên Nhất” nên Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong phải tự mình thay phiên coi chừng. Họ sai người dưới đưa nhu yếu phẩm hằng ngày đến gian nhà trống của vườn Thấm Huân, chỉ để lại vài cô a hoàn.

Đợi Mục Diễn Phong độ chút ngoại lực của công Thiên Nhất để Đỗ Niên Niên hộ thể thì đêm đã khuya rồi.

Vu Hoàn Chi ngồi ở trước giường, thăm dò mạch đập của nàng ta, mặc dù vẫn hỗn loạn song đã tốt hơn máu chảy gấp về tim lúc trước nhiều. Một a hoàn tiến lên dâng chén trà nhỏ cho y, lúc bấy Vu Hoàn Chi mới rảnh rỗi uống một hơi cạn sạch nước trà rồi nhìn chằm chằm Diễn Phong ngồi buồn bực trước bàn, nói: “Nếu ngày mai không thay đổi thì phế võ công của cô ta đi”.

Dường như Mục Diễn Phong không tập trung, nghe thấy lời của y mà mãi mới “à” một tiếng.

Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười tỏ vẻ đã hiểu, tặng lại lời Mục Diễn Phong chế nhạo mình lúc chiều: “Trước đây trước đây, biết vậy chẳng làm”.

Mục Diễn Phong vẫn nhíu mày, lát sau, hắn ngẩng đầu khỏi ánh nến, hơi ngập ngừng hỏi: “Ôi, cậu Vu cậu nói xem, có phải Tiêu Mãn Y bị thương rồi không?”.

Vu Hoàn Chi “À?” một tiếng, nhìn chằm chằm giấy cửa sổ, ngoài cửa sổ, tuyết rơi lặng lẽ không một tiếng động. Y khẽ cười rồi lại cụp mắt cất châm vào túi, du nhạt nói: “Sương chưa tới tìm, chắc là không sao”.

Mục Diễn Phong nghe xong lại lâm vào trầm tư. Một lát sau, hắn nói tiếp: “Vừa nãy tôi nghe cô ấy nói, có vẻ mất sức lắm”.

Vu Hoàn Chi rót chén nước cho hắn ở trước bàn, trả lời: “Có lần nào cô ấy thấy anh mà không mất sức yếu ớt không?”.

Mục Diễn Phong gật đầu một cái rồi tiếp tục trầm tư. Say một lát, hắn lại mở miệng nói: “Không đúng, cậu Vu, trước khi chúng ta đuổi trước, cô nương Đỗ đã ra tay với Tiêu Mãn Y rồi, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao?”.

Lúc này, Vu Hoàn Chi đã lấy một cuốn sách ra xem. Y thong thả lật một tờ, ngước mắt lên khỏi sách, nở nụ cười: “Quan tâm tắc loạn”.

Mục Diễn Phong rất khốn đốn, lại nhíu chân mày, mấy lần muốn mở miệng đều bị vẻ “nhà không dứt ý trần[2]“ của Vu Hoàn Chi chặn lại.

Khi thiếu chủ họ Mục ngứa ngáy, lòng nóng như lửa đốt, Vu Hoàn Chi bỗng nhiên nói: “Tối nay tôi trông chừng, ngày mai giờ mão anh đến thay”.

Mục Diễn Phong ngẩn ra, chợt thấy áy náy, ánh mắt Vu Hoàn Chi vẫn thản nhiên đảo qua những hàng chữ, không ngẩng đầu lên, chỉ thêm một câu: “Vừa lúc đọc xong quyển sách này”.

Giang Lam Sinh phóng ngựa vào thẳng trang Lưu Vân, giục ngựa chạy chậm đến khi vào vườn Thấm Huân mới tung người xuống ngựa, tư thế cực kì đẹp đẽ lưu loát. Hắn ta lại nhấc tay lên xách đại phu già xuống khỏi ngựa, dẫn ông ta vào thẳng chái tây.

Đại phu đó họ Hứa, đã ở tuổi xế chiều. Ông ta bị Giang Lam Sinh xách lên ngựa từ trấn Vân Thượng, bôn ba tới trang Lưu Vân, cả đường xóc nảy rất k1ch thích nên ông lão xuống ngựa, vào phòng rồi vẫn vỗ ngực kêu to: “Ôi chao, mẹ ơi!”.

Giang Lam Sinh gọi a hoàn đưa chén nước cho đại phu bớt hãi. Đại phu họ Hứa mới vừa xuôi xuôi, ngó chén trà thấy là sứ men xanh thượng hạng của trấn Cảnh Đức thì sợ đến run tay, kêu to: “Ôi chao, cha ơi!”.

Giang Lam Sinh tay mắt lanh lẹ, đón được chén trà rơi trên không trung rồi đưa cho a hoàn bên cạnh, đưa tay làm một chữ “mời”, nói: “Đại phu Hứa, bên này”.

Đại phu Hứa gật đầu, theo Giang Lam Sinh vào gian trong.

Cha mẹ vị đại phu Hứa này đã rời thế gian, hiển nhiên không nghe thấy tiếng gọi thành khẩn của con trai nên khi đại phu Hứa vào gian trong, ánh mắt chuyển từ Tiêu Mãn Y đẹp như Điêu Thuyền trên giường bệnh sang gương mặt như tiên giáng trần của Nam Sương thì hít sâu đến mức suýt nữa tắt thở.

Ông ta cả kinh cả người run run, ôm ngực lại kêu to: “Ôi chao, tổ tông ơi!”.

Tổ tông của đại phu Hứa quan tâm đến con cháu mình, đợi đại phu già run rẩy bắt mạch cho Tiêu Mãn Y xong, cuối cùng cũng khôi phục chút thần thái. Ông ta vung bút lớn, viết một phương thuốc, đoạn đưa cho Giang Lam Sinh nói: “Dùng phương thuốc này, mỗi ngày uống hai lần, không đầy mười ngày nhất định thuốc đến bệnh trừ”.

Giang Lam Sinh đưa cho đại phu đó một mẩu bạc vụn, sai người làm tiễn ông ta ra ngoài rồi đưa phương thuốc cho một đứa a hoàn, bảo nàng ta mau sắc thuốc.

Đợi đại phu đi, Tiêu Mãn Y bèn xoay mình bò dậy trên giường, hỏi Giang Lam Sinh: “Anh đi đâu tìm đại phu thế? Trấn Vân Thượng à?”.

Trấn Vân Thượng là một thị trấn cách trang Lưu Vân không xa. Nhỏ mà có võ, bên trong trấn đầy đủ nhà trọ quán trà, câu lan nhà hát, vân vân.

Thấy Giang Lam Sinh gật đầu, Tiêu Mãn Y lại hưng phấn hỏi: “Anh tìm được đường đến trấn Vân Thượng à?”.

Giang Lam Sinh ngây ra, rút cây quạt lông trắng từ bên hông ra mở đánh soạt một cái, phe phẩy, cảnh giác nhìn nàng ấy.

Ban đầu hoa đào Nam đang ngủ gà ngủ gật, thấy dáng vẻ hưng phấn ấy của Tiêu Mãn Y thì tỉnh táo lại, hỏi góp vui: “Trấn Vân Thượng vui lắm à?”.

Tiêu Mãn Y vội nói: “Vui lắm vui lắm, nhà hát nơi đó tên “lầu Thanh Thanh”, mời vài vũ cơ vũ quán của “Vũ Thiên Hạ” năm đó, đáng tiếc tôi chưa tới bao giờ”.

Nam Sương nghe thấy “Vũ Thiên Hạ” cũng sửng sốt, một lát sau nàng lại cười ha ha, hỏi: “Vì sao không tới?”.

Tiêu Mãn Y chán nản ngồi xếp bằng trên giường, oán giận nói: “Nhà hát đó chỉ tiếp khách nam, không tiếp khách nữ. Nếu khách nữ muốn đi nhất định phải được chồng hoặc cha dẫn đi, tôi không cha chưa lập gia đình, tất nhiên không đi được”. Dứt lời, nàng ấy nghĩ một lát lại nói: “Thật ra nữ giả nam trang đi cũng được, nhưng tôi luôn múa ở câu lan, tiếng tăm vốn đã không tốt, nếu nữ giả nam trang tới đó mà truyền ra ngoài thì Diễn Phong tất không cần tôi nữa”.

Nhắc tới Mục Diễn Phong, trên mặt nàng ấy thoáng hiện vẻ ảm đạm. Tiêu Mãn Y chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nam Sương, mếu máo, không muốn nói nữa.

Từ nhỏ hoa đào Nam đã rất hiếu kì, bị Tiêu Mãn Y xúi bẩy như vậy thì lập tức nhìn Giang Lam Sinh chờ mong.

Vừa bị Nam Sương nhìn như thế, Giang Lam Sinh chạy trời không khỏi nắng, khép quạt nói: “Cũng được, đợi cô nương Tiêu dưỡng thương xong, tôi dẫn hai người đi”.

Đêm đã khuya, Giang Lam Sinh dặn dò vài câu với hai người rồi đi. Hắn ta cũng tìm gian phòng trống trong vườn Thấm Huân, một mình thảnh thơi phe phẩy quạt lông trắng đến vườn Phong Hòa mang bọc hành lý tới.

Mục Diễn Phong đến trước chái tây nhưng nghe trong phòng im bặt. Hạt tuyết khắp trời tựa như ngọc đẹp vụn vỡ, nhao nhao rắc xuống mặt đất, chạm đất thành mưa, như hoa trong gương như trăng trong nước.

Rất lâu về sau, khi Tô châu lại có tuyết rơi, Mục Diễn Phong nhớ Tiêu Mãn Y từng nói với hắn, thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện đều là công dã tràng hoa trong gương, trăng trong nước, duy chỉ có việc mà chàng nhận định, việc mà chàng kiên trì là không phải.

Giống như tuyết đầu mùa của Tô châu, mênh mông bao la rơi xuống từ bầu trời đêm là thế, song vì không có quyết tâm tích dày ba thước nên chạm vào mặt đất là hóa thành hư không.

Phía sau thoáng có tiếng bước chân, Mục Diễn Phong quay đầu lại nhìn, là a hoàn Li Bình hầu ở vườn Thấm Huân.

Tay nàng ấy cầm một cái khay, trên khay đặt thuốc mới sắc xong và một đ ĩa mứt hoa quả. Nàng ấy thấy Mục Diễn Phong thì hành lễ nói: “Thiếu chủ”.

Vì tuyết rơi nên trên bát thuốc còn có nắp đậy. Mục Diễn Phong đi tới, hỏi: “Là gì thế?”, lập tức mở nắp ra, mùi thuốc nòng nặc xộc vào mũi, không cần nói cũng biết đáp án.

Người làm của trang Lưu Vân đều được dạy phải biết giới hạn. Li Bình không đáp, chỉ đợi Mục Diễn Phong hỏi: “Thương thế có nặng không?”, nàng ấy mới thưa: “Bẩm thiếu chủ, chắc là lúc đó mặc dù cô nương Đỗ tẩu hỏa nhập ma nhưng không có ý làm hại cô nương Tiêu nên đã khống chế sức lực. Dù cô nương Tiêu bị nội thương nhưng đại phu nói, chỉ cần dùng thuốc này, không đầy mười ngày sẽ khỏi”.

Mục Diễn Phong thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt lại nhìn vào trong phòng, lát sau xoay đầu lại hỏi: “Em Sương đâu?”.

Li Bình cười, nói: “Đang ở cùng cô nương Tiêu ạ. Cô nương Nam Sương có tâm tính thiện lương, thấy cô nương Tiêu bị thương bèn canh giữ bên cạnh chăm sóc, đêm rồi vẫn chưa đi, còn gọi người chuyển giường của mình đến đấy ạ”.

Mục Diễn Phong cũng thoải mái cười nói: “Tính nó thích náo nhiệt, thích vui mừng”.

Li Bình gật đầu theo, lại hỏi: “Thiếu chủ vào phòng không ạ?”.

Tuyết bay đầy trời điểm tô lên lọn tóc của Mục Diễn Phong rồi tan thành nước, chứa mấy phần thê lương. Hắn bỗng nghĩ tới mình bỗng dưng phiền lòng loạn trí lúc ở bên hồ, đến nay, cảm giác hỗn loạn ấy vẫn khiến lòng hắn sợ hãi. Một lúc lâu sau, hắn lắc đầu nói: “Không”.
[1] Biển Thước, hiệu Lư Y, là một đại phu trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền ông chính là người khai sinh ra phương pháp bắt mạch, là người đặt tiền đề quan trọng cho Đông y.

[2] Một câu trong bài Về ở ruộng vườn kì 2 của Đào Tiềm. Đại ý là dứt bỏ ý nghĩ trần tục.