Một Màu Xuân

Chương 28




Trong hộp lấp lánh sắc màu, một đôi vòng sắt màu sương bạc như vầng sáng nhật thực, là binh khí hoa đào Nam thường dùng.

Nam Sương tập võ từ nhỏ, dù không có thiên phú, lại có mới nới cũ với binh khí, nhưng từ năm mười một tuổi nàng có được vòng sắt thì chuyên tâm tập võ, tám năm qua cũng coi như có chút thành tựu.

Bất kể là Nam Cửu Dương hay Đào Thiển, thậm chí là thầy Vu Bất Cửu dọn tới vào mấy năm sau đều khịt mũi coi thường với môn binh khí vòng sắt này. Đây là binh khí ít được chú ý, công phòng đều không ra gì. Nếu dùng tốt còn có thể ném nó vòng lại, công kích cự li xa. Nếu dùng không tốt thì chỉ có thể làm vòng sắt to hơn, bất ngờ chụp xuống cổ địch mà siết.

Gặp chủ nhân sức cánh tay không lớn lại thích chơi vòng sắt nhỏ như hoa đào Nam, hất, đâm, chém đều không thể thực hiện được, chỉ có thể chạy ra sau địch rồi gõ chết, vả lại, hiệu quả còn chẳng bằng nhặt bừa hòn đá bên đường.

Nam Cửu Dương cảm thấy chuyện vòng sắt rất đáng buồn, từng triệu tập Đào Thiển, Vu Bất Cử võ công cao cường ở trong đình bát giác nhỏ của phái Thiên Thủy, định bàn cách giải quyết.

Tuy phái Thiên Thủy của ông là môn phái võ lâm dởm mười phần, trong liên kết triều đình, thực tế lại buôn bán, võ học chẳng qua là cờ hiệu. Nhưng đáy lòng Nam Cửu Dương mong con gái thành phượng hoàng, chờ một ngày kia, Hoa Đào Nước Nam thay da đổi thịt, biến thành nữ hiệp hoa đào tới vô ảnh đi vô tung.

Đào Thiển rất mê trà, đòi uống Phổ Nhĩ nghìn năm được Nam Cửu Dương cất kỹ nhiều năm xong thì chậm rãi nói: “Theo tôi, cứ mặc nó muốn dùng binh khí gì, ngày sau lấy con trai tôi, trên giang hồ ai dám bắt nạt nó?”.

Nam Cửu Dương xót ruột xót gan nhìn Đào Thiển nhấm nháp Phổ Nhĩ nghìn năm, khóc không ra nước mắt.

Lúc này Vu Bất Cử đã tới, dửng dưng chào hỏi Nam Cửu Dương, sau khi nghe xong chuyện vòng sắt thì nhấc tay vỗ bàn cười to nói: “Chỉ việc nhỏ thế thôi? Rất đơn giản!”.

Đào Thiển thảnh thơi dùng nắp chén gạt lá trà, ngước mắt thong thả liếc Vu Bất Cử. Nam Cửu Dương hưng phấn nói: “Lẽ nào anh Mục quả thực có cách ư?”.

Vu Bất Cử cười bảo: “Chuyện này có gì khó? Mấy nhà chúng ta lắm phổ võ công tuyệt thế, mặc cho Hoa Đào Nhỏ tu đại một môn thì binh khí chỉ là chuyện nhỏ!”.

Quả thật là vậy, thông thường tu luyện một môn võ công tới trình độ nhất định, lúc đấu với địch, binh khí chưa đến mà sát khí binh khí mang theo đã đủ để đả thương giết người rồi.

Chỉ tiếc, cách này không thể thực hiện với Nam Sương. Nam Cửu Dương buông tiếng thở dài “thương thay”, nếu võ công của Hoa Đào Nhỏ nhà mình có thể tinh tiến đến cảnh giới lấy khí đả thương người thì sao ông còn phải sầu vì chuyện binh khí.

Nam Cửu Dương đau lòng liếc chén trà của Đào Thiển, Phổ Nhĩ nghìn năm bên trong dập dềnh trong nước. Nói tóm lại, tóm lại mà nói, hôm đó tụ họp tiền mất tật mang, lợi bốn tám, hại năm tư.

Đào Thiển như thể nhìn thấu suy nghĩ của Nam Cửu Dương, đợi a hoàn thêm trà cho mình, lại thản nhiên nói: “Nếu ông thấy tiếc Phổ Nhĩ nghìn năm này, sau khi uống xong tôi có thể vớt lá trà trả lại ông, cất ít ngày, không chừng càng quý hơn đấy”.

Việc này vốn là để Nam Cửu Dương buồn bã rời đi. Ai ngờ Nam Cửu Dương bỏ đi được nửa đường, Hoa Đào Nhỏ bỗng chạy ta từ trong bụi hoa bên cạnh, nàng đã nghe thấy đối thoại vừa nãy của mấy người. Tất nhiên ba người Đào Thiển cũng biết nàng ở bên nghe trộm.

Nam Cửu Dương từng có ý đập nồi dìm thuyền, nếu Hoa Đào Nhỏ không muốn từ bỏ vòng sắt, ông có thể đả kích lòng tin của nàng, để nàng lựa cành mà đậu.

Tiếc rằng hoa đào Nam trời sinh thần kinh vững vàng, năng lực điều tiết bản thân rất mạnh, nàng hớn hở nói một câu: “Xin cha yên lòng, con gái thấy mình tuy không phải thiên tài luyện võ nhưng dùng cái vòng sắt này, tất có thể trở thành cao nhân tuyệt đỉnh!” khiến Nam Cửu Dương hoàn toàn tuyệt vọng.

Không ai tin Nam Sương chân chất có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, càng không ai tin một đôi vòng sắt có thể tạo ra phong thái lỗi lạc ngoại trừ người mẹ đã qua đời của Nam Sương.

Nhưng Hoa Nguyệt càng ngốc nghếch hơn, suốt ngày hớn hở tồ tệch, con gái làm gì nàng đều khen, chưa tức giận với ai bao giờ, còn chất phác hơn Nam Sương mấy phần. Trước đây Nam Sương thấy Hoa Nguyệt như vậy không tốt. Sau đó phát hiện thật ra mình kế thừa tính mẹ, đồng thời luôn rất nhớ bà, nhớ lúc mình non nớt nói “về sau tung hoành giang hồ”, Hoa Nguyệt thò đầu ra cười hì hì nói “Ngày sau Sương Sương thành đại hiệp, có năng về nhà thăm mẹ không?”.

Sau đó Nam Sương xuất giá, bèn ngoan ngoãn để vòng sắt ở nhà. Gì mà xưng bá giang hồ, gì mà võ công cái thế, ôi, đó đều là truyền thuyết, thà rằng ngoan ngoãn xây tổ sinh con, duy trì hương khói, dẫn chồng lưng thẳng, ôm con ngoan trắng mập về nhà thăm cha, báo hiếu cha.

Thế là khi nhìn thấy đôi vòng sắt màu sương bạc trong hộp, Nam Sương vừa kinh ngạc kích động vừa vui vẻ đắc ý, còn có sự cảm động khó nói thành lời hơn. Dường như ngực chất đầy bông, mềm mại căng tràn, lúc lấy hơi muốn nói lại bị sợi bông hít vào ấy làm sặc, sặc đến mức mũi cay cay, khóe mắt ẩm ướt.

Hoa đào Nam thích thú cầm vòng sắt không nỡ dời tay, nhìn Vu Hoàn Chi toét miệng cười hì hì, nói: “Hì, anh không biết đấy thôi, trước kia tôi mơ làm một vị nữ hiệp võ công cái thế tung hoành giang hồ đấy!”.

Vu Hoàn Chi cười nhìn nàng chốc lát, đưa tay xoa mặt nàng, ngón cái lướt nhẹ qua khóe mắt nàng, vẽ ra một vệt nước mỏng. Y dịu dàng nói: “Ừ, sau này theo tôi là được”.

Bông trong lòng Nam Sương như hòa vào máu, chảy khắp cơ thể, toàn thân mềm nhũn cả ra. Nàng vô thức nghiêng đầu, khóe môi chạm vào lòng bàn tay Vu Hoàn Chi như lướt qua đá nung.

Nàng cầm vòng sắt ở tay trái rồi lại nâng tay phải lên, bất giác lướt qua gò má dịu dàng mà nham hiểm của Vu Hoàn Chi, cử chỉ kích động bất thường. Hai vòng sắt phát ra một tiếng “keng” lanh lảnh như lời cảnh bá, đánh thức cả hai.

Nam Sương giật mình, có tật giật mình nhanh chóng rụt tay phải lại. Vu Hoàn Chi cười khẽ, cụp mắt nhìn vòng sắt rồi nói: “Cô ra cửa sổ, hướng về phía mặt trời nhìn kĩ thử xem”.

Mặt mày Nam Sương đượm vẻ nghi hoặc, đi thẳng tới cửa sổ. Hướng vòng sắt về phía ánh mặt trời, nó liền tỏa ánh sáng bảy màu như cầu vồng. Nam Sương xem cẩn thận, bỗng cau mày lại rồi gập ngón tay gõ khẽ trên vòng, ngoảnh lại trợn mắt há mồm nói với Vu Hoàn Chi: “Đây là… đá Phong Minh?!”.

Đá Phong Minh, tức một trong bí bảo ngũ hành của Lạc Thiên Cửu Nhãn, nguyên là đá lạ vạn năm trong sơn động bí ẩn của dãy Trường Bạch. Sau đó lúc Thái Tổ dựng nước đã phái người đến đào để tìm đủ bí bảo ngũ hành.

Một trăm mười năm trôi qua, đá Phong Minh trở thành vật báu trấn phái của ma cung giang hồ – cung Mộ Tuyết, chỉ vì binh khí chế tạo từ đá Phong Minh có lực sát thương đáng sợ, bình thường binh khí còn cách trăm tấc đã có thể đưa người ta vào chỗ chết. Một đôi lưỡi Vọng Tuyết của Vu Hoàn Chi chính là dùng đá Phong Minh chế tạo ra.

Sau khi cung Mộ Tuyết bị diệt, đá Phong Minh cũng chẳng biết ở đâu, không ngờ đúng là đã bị ma đầu họ Vu gióng trống khua chiêng chuyển đến trang Lưu Vân.

Vu Hoàn Chi gật đầu, vẻ mặt lại nghiêm túc, y nói: “Đôi…”

Hoa đào Nam cười tươi như hoa, bảo: “Vòng Vọng Tuyết. Hai lưỡi của anh là lưỡi Vọng Tuyết, vòng của tôi cũng chế tạo từ đá Phong Minh, tất nhiên là vòng Vọng Tuyết rồi’.

Vu Hoàn Chi gật đầu nói tiếp: “Cố nhớ mang theo đôi vòng Vọng Tuyết này bên người, phòng thân khi cần”.

Tất nhiên Nam Sương biết vòng Vọng Tuyết quý giá. Đá Phong Minh là một trong bí bảo ngũ hành, giống như gương thủy phái Thiên Thủy của nàng vậy. Nàng bèn cất kĩ đôi vòng vào trong ngực.

Hành động này của Vu Hoàn Chi quá rõ ràng. Sắp xếp Đỗ Niên Niên ở vườn Thấm Huân là kế sách vẹn toàn, nhưng nàng ta đã tẩu hỏa nhập ma, dù Mục Diễn Phong âm thầm phái người bảo vệ Nam Sương và Tiêu Mãn Y, song chỉ sợ ngộ nhỡ. Vả, võ công của Đỗ Niên Niên quỷ bí, không biết thầy là nhà nào. Vu Hoàn Chi tặng Nam Sương đôi vòng Vọng Tuyết, tất nhiên hi vọng ở thời khắc nguy nan, nàng có thể mượn vật ấy mà an toàn thoát thân.

Lúc này, mặt trời đông chiếu xéo, bóng mặt trời đã chuyển về tây. Ngoài sân hiên Huy Vũ lại có một người rảo bước vào.

Mục Diễn Phong mặc áo dài màu xanh da trời, tay áo lật lên, bên trái thêu ba nút màu hạch đào, so với vẻ phòng khoáng bất kham thường ngày thì có thêm khí chất sâu sắc xúc tích.

Từ ngoài cửa sổ, hắn đã gọi Vu Hoàn Chi, vẻ mặt không có sự vui đùa thường ngày nữa.

Ma đầu họ Vu khẽ nhíu đầu lông mày, mở rộng cửa nhà chính, Mục Diễn Phong bước nhanh vào nhà rồi rẽ thẳng vào phòng sách.

Hoa đào Nam hết sức phấn khởi, chào: “Anh!”.

Mục Diễn Phong hơi ngây ra, bỗng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Em gái!”.

Nam Sương vội vàng rót chén trà nhỏ cho Mục Diễn Phong, cung kính đưa rồi hé miệng cười nói: “Anh uống trà đi”.

Mục Diễn Phong chậc chậc chậc nhận chén trà, ngoảnh lại liếc nhìn Vu Hoàn Chi một cái vi diệu, tay khoác lên vai y rồi rẽ ra sau tấm bình phong, đổi giọng nói: “Cậu Vu, cậu thật xấu xa!”.

Vu Hoàn Chi lạnh nhạt liếc hắn một cái.

Mục Diễn Phong tiếp tục hưng phấn hỏi: “Từ khi nào mà quan hệ với em gái tôi tốt hơn thế?”.

Vu Hoàn Chi nhàn nhã im lặng một lát, đợi khi Mục Diễn Phong cồn cào ruột gan, nóng lòng muốn nghe đáp án, y biết thời biết thế lừa hắn một câu: “Không lâu trước đây”.

“Ông trời ơi!” Mục Diễn Phong buông Vu Hoàn Chi ra, một tay cầm chén trà, một tay vỗ mạnh cánh tay y: “Cậu Vu! Khá lên rồi đấy!”.

Dứt lời, Mục Diễn Phong lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Thế việc hôn nhân của tôi và em ấy?”.

Vu Hoàn Chi trầm ngâm chốc lát, nhìn tơ liễu rủ hồ, uyên ương nghịch nước trên bình phong, nói: “Không thành”.

Mục Diễn Phong lại chậc chậc vài tiếng, nhìn y xem thường, nói: “Trước đây trước đây, biết vậy chẳng làm. Cậu nói xem cậu là vì cớ gì?”.

Lời ấy vốn như gió thoảng bên tai, lọt vào tai không vào tim, dù sao ma đầu họ Vu đã nghĩ ra cách ứng đối. Nhưng nghĩ lại, lòng y bỗng trầm xuống, không biết rốt cuộc tại sao Mục Chiêu, Âu Dương Nhạc các Vạn Hồng, thậm chí Vu Kinh Viễn đều phải cạnh tranh muốn Nam Sương làm con dâu.

Tuyệt không chỉ vì nàng là Hoa Đào Nước Nam.

Nếu vì gương thủy… Gương thủy vô ích với Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu, còn người của các Vạn Hồng có gương thủy này thì có ích lợi gì?

Thủy khắc hỏa… Vu Hoàn Chi bỗng cả kinh trong lòng: quyết Thần Sát thuộc hỏa!

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, nếu không có “bảy thức Mộ Tuyết” thì tu luyện “quyết Thần Sát” cũng vô dụng, nếu có “bảy thức Mộ Tuyết” rồi thì khí băng hàn mà bảy thức Mộ Tuyết tự mang đã đủ để ngăn chặn hỏa tính của “quyết Thần Sát” rồi.

Nói cách khác, cho dù người nào đó của các Vạn Hồng có tâm pháp với hỏa tính như “quyết Thần Sát” thì hắn có gương thủy cũng vô dụng.

Vu Hoàn Chi nhíu mày, trăm mối không lời giải. Mục Diễn Phong chỉ nghĩ y khốn đốn vì tình bèn vỗ vai y, khuyên nhủ: “Cậu Vu chớ vội, quan hệ giữa cậu và em Sương tốt hơn thì tất nhiên đã là em rể kết nghĩa của tôi. Việc này để anh thay cậu làm chủ!”.

Lúc này, hoa đào Nam thò đầu ra từ bên cạnh bình phong, hỏi: “Làm chủ chuyện gì?”.

Mục Diễn Phong cười ha ha, nói: “Em gái à, anh hỏi em…”.

“Hôm nay anh đến, có phải muốn nói về chuyện của tiêu cục Tô Duyệt không?” Vu Hoàn Chi lạnh nhạt ngắt lời hắn.

Mục Diễn Phong đột nhiên nhớ tới việc chính, tức khắc thu hồi vẻ không đứng đắn vừa nãy. Hắn nhíu mày lại, cất bước đến trước ghế trong phòng sách rồi ngồi xuống, đặt chén trà xuống bên cạnh, nói: “Bữa trước, tiêu cục Tô Duyệt nhận chuyến vận chuyện rồi bị mất hàng”.

Vu Hoàn Chi ngừng động tác, ngay cả Nam Sương cũng không khỏi “ồ” một tiếng.

Theo lời người giang hồ, mười tiêu sư của tiêu cục Tô Duyệt, ai nấy võ nghệ cao cường, trăm lần vận chuyện chẳng sai lầm bao giờ.

Vu Hoàn Chi trầm ngâm hỏi: “Người nhờ vận chuyện là?”.

Mục Diễn Phong gật đầu, nói: “Trọng điểm ở đây, bề ngoài là một phái nhỏ vô danh trong giang hồ, nhưng thứ vận chuyển là ngọc Thủy Long Phi Thiên trong cấm cung. Sau tôi phái người âm thầm điều tra, trước đó, phái nhỏ vô danh kia qua lại rất gần gũi với người của các Vạn Hồng”.

“Ngọc Thủy Long Phi Thiên?” Tiếng Giang Lam Sinh bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa: “Không thể nào!”.