Một Màu Xuân

Chương 14




Ánh mặt trời xuyên qua tầng mấy, mắt Nam Sương tựa sương trong dưới nắng mai, lấp lánh như sao[1], khóe miệng nàng cong lên nụ cười xấu xa, cầm một chậu đậu tương, rắc về phía Vương Thất, Vương Cửu chạy tới nhà trọ.

Hạt đậu lăn tứ tán, chân hai người trơn trượt, ngã chổng vó lên trời.

Khí độc Hoa Ma chưa hết, Vương Thất, Vương Cửu lập tức nhịn đau đứng lên, vội vã bỏ chạy vào trong nhà trọ, ngẩng đầu lại nghênh đón hai chậu dầu hạt cải mới.

Vương Thất lau dầu trên mặt, gào thét: “Con ranh!”. Đoạn rút đao chém về phía Nam Sương.

Hoa đào Nam thong thả lấy một vật ra từ bên hông, kẹp nó giữa ngón tay mà lắc lư rồi nhẹ nhàng bày tư thế thổi.

Vương Thất, Vương Cửu ngẩn tò te.

Ở trên mái hiên, Mục Diễn Phong sửng sốt chốc lát, cười đau cả bụng. Ma đầu họ Vu thì nhíu mày, “Hử?” một tiếng.

Dầu mà gặp lửa thì ắt cháy. Thứ Nam Sương kẹp ở giữa ngón tay chính là một cây đốt lửa chưa châm.

Vẻ mặt nàng tự đắc, cười khì khì, đưa tay trái ra ngoắc ngoắc ngón tay với Vương Thất, Vương Cửu như khiêu khích.

Tảng sáng, phố phường vẫn quạnh quẽ. Trước nhà trọ Hỉ Xuân đầy dầu, hai tay người dầu bóng nhẫy ánh mặt trời, cứng tại chỗ sặc sỡ loá mắt. Vương Thất, Vương Cửu bất động như sắt đá, nhìn cây đốt lửa đó, người chưa bén mà mắt đã rực lửa trước, ánh mắt hừng hực như muốn tự thiêu.

Hoa đào Nam lại lấy sợi dây thừng to ra từ eo, ném một đầu sợi dây cho Vương Thất, Vương Cửu rồi thân thiết nói: “Tôi không thiêu các anh, các anh cứ trói tay vào đã”.

Dây thừng rơi xuống đất, bắn vài giọt dầu lên. Vương Thất, Vương Cửu chán ghét liếc mắt xuống đất, mãi không động đậy. Sợi dây đó lại cũng là một sợi dây có khí phách, chả thèm nhìn Vương Thất, Vương Cửu, cũng không động đậy.

Cục diện giằng co không ngừng, Hoa Đào Nhỏ lấy tay búng cây đốt lửa đánh “cạch” một tiếng. Cả người Vương Thất, Vương Cửu run run, uy vũ không khuất phục dùng chân móc sợi thừng khí phách, vẻ mặt bi tráng trói thật chặt bốn cổ tay.

Khí độc Hoa Ma dần dần tán đi. Hai người Vu, Mục nhanh nhẹn hạ xuống từ mái hiên, chán ghét vòng qua Vương Thất, Vương Cửu.

Mục Diễn Phong rảo bước, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên Nam Sương, khen: “Em gái, anh bái phục em đấy! Đúng là ranh mãnh!”.

Hoa đào Nam nhìn hắn đắc ý.

Khóe mắt Vu Hoàn Chi liếc nhìn Hoa Đào Nhỏ, tiện tay kéo sợi dây thừng có khí phách, Vương Thất, Vương Cửu lảo đảo ngã nhào, ngã vào đồng dầu nhầy nhụa trên đất.

Một lát sau, hai người bọn chúng bò dậy khỏi mặt đất đầy dầu, bóng loáng nhìn ba người trước mặt mấy lần, bỏ bớt cái vẻ kiêu ngạo đi như đèn dầu cạn, mồm như bôi dầu thở dài.

Ma đầu họ Vu cười, cất tiếng nói: “Tiểu nhị, cho hai thùng nước nóng để tắm”.

Vương Thất, Vương Cửu hai mặt nhìn nhau. Bọn họ cho rằng ba người Mục Diễn Phong bắt mình về thì tất sẽ nghiêm hình bức cung, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Không ngờ lúc này lại không thấy tra tấn. Nhấp vị dầu sền sệt khó chịu ở đầu lưỡi, Vương Thất, Vương Cửu sợ đến run bắn.

Nói ra thì giáo Hoa Ma không chính chẳng tà, tự chọn một con đường riêng, ngoại trừ công độc và công Súc Cốt quỷ dị làm người ta giận sôi thì chưa từng làm chuyện xấu thương thiên hại lí.

Phàm là kẻ từng tu luyện công độc thì đều có hai đặc điểm khác người thường: Một là sợ đau, người giáo Hoa Ma chứa độc tố, nếu bị thương thì không chỉ chịu cơn đau đớn của người bình thường mà còn phải chịu nỗi đau vì độc trong cơ thể xâm nhập vào vết thương; hai là không sợ chết, tục ngữ nói trong cái rủi có cái may, mặc dù người trong giáo Hoa Ma sợ bị thương nhưng lúc không nhịn đau được nữa, họ có thể dùng nội lực thu độc tố ở vết thương vào mạch máu trong cơ thể, để nó chảy vào tim theo huyết quản, lấy độc công tâm tạo thành cái chết đột ngột không đau đớn.

Vì vậy nếu muốn hỏi chuyện từ người giáo Hoa Ma thì đúng là khó hơn lên trời. Tổn thương nhỏ không có tác dụng nhưng một khi tra tấn ác liệt, quá giới hạn chịu đựng của họ thì sẽ tự kết liễu.

Bên trong căn phòng số một chữ thiên, ba người đám Nam Sương canh giữ bên cạnh bàn, Vương Thất, Vương Cửu đã cởi sợi dây ra.

Cửa sổ sát đường mở ra, tiết trời thu đẹp trong xanh.

Nước tắm còn bốc hơi nóng, thư thái đến mê hoặc trong tiết thu se se lạnh.

Hoa đào Nam phấn khởi nhìn chằm chằm Vương Thất, Vương Cửu, thúc giục: “Hai người mau c ởi đồ rồi tắm đi”.

Vu Hoàn Chi ho một tiếng, lơ đãng nghiêng đầu cười.

Vương Thất Vương Cửu trong giá trắng ngần nhìn Mục Diễn Phong, mắt hiện vẻ thê lương, ấm ức nhìn thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục. Hắn bị chúng nhìn đến đau mắt hột, bèn nói với Hoa Đào Nhỏ: “Chi bằng em, khụ khụ, chở ngoài phòng một lát, đợi chúng tắm xong thì anh sẽ gọi em”.

Nam Sương chưa từng thấy đàn ông tắm, lúc này đang cực kỳ hưng phấn. Nhưng nàng là một người rất dễ bảo, nghe ngữ điệu của Mục Diễn Phong khó xử thì thoáng cảm thấy không thỏa đáng lắm, bèn đứng dậy nói với Vương Thất, Vương Cửu: “Các người cởi trước đi, tôi tránh một lát vậy”.

Vương Thất, Vương Cửu thở phào một hơi.

Hoa Đào Nhỏ lại bảo: “Chờ các người tắm sạch, tôi lại đến ngó một cái”.

Vương Thất, Vương Cửu hít sâu một hơi.

Sau thời gian uống một chén trà, Vương Thất, Vương Cửu chìm cả người vào trong nước, tắm mà nơm nớp lo sợ.

Trước bàn tròn, Mục Diễn Phong thấp thỏm bất an mà trông Nam Sương. Nam Sương vui vẻ thoải mái nhìn chằm chằm hai cái đầu trên mặt nước. Còn Vu Hoàn Chi thì tủm tỉm cười, trước sau không nói lời nào.

Lại một lát sau, nhà trọ mở cửa, bên ngoài dần ôn ào hơn. Ma đầu họ Vu khoan thai nói: “Người của giáo Hoa Ma kín miệng, lại không sợ chết. Yên tâm, bọn ta không giết hai người đâu”.

Trong lúc nói, y đẩy chén trà nhỏ cho Mục Diễn Phong, lại rót đầy chén cho Nam Sương. Hoa đào Nam bổ sung thêm: “Bọn tôi chỉ làm các người nếm mùi khổ sở tí thôi”.

Vu Hoàn Chi dừng lại, trong mắt lướt qua một tia sáng mang theo nụ cười, vụt qua rồi biến mất.

Vương Thất, Vương Cửu nghe xong lời ấy, nghĩ tất nhiên ma đầu họ Vu biết người của giáo Hoa Ma không tổn thương được cũng không trừng phạt được nên mới đưa họ vào bồn tắm để dìm họ.

Nghĩ như vậy, hai người lại kiêu ngạo, thầm nghĩ may mà lúc tu luyện công độc, sợ độc tố bị hút vào trong phổi nên họ đã luyện công phu nín thở, nên dù ở trong nước cả canh giờ cũng không hề hấn gì.

Vương Thất, Vương Cửu chậc chậc hai tiếng. Đây là tà không thắng chính.

Mục Diễn Phong tiến lên gõ bồn tắm, lập tức xoay người ra khỏi phòng. Lúc trở về, không biết hắn mang một chậu băng từ đâu ra, đổ ầm vào trong nước tắm của cả hai, hỏi: “Đương gia thực sự ở núi Đầu Hổ của các người không phải lão đại mà là bát đương gia kia đúng không?”.

Vương Thất, Vương Cửu bị cóng đến run lẩy bẩy, vội vàng vâng dạ.

Hoa đào Nam hỏi: “Ngày đó các người xuống núi Đầu Hổ hoàn toàn không phải tới các Vạn Hồng tìm kiếm che chở, mà là cố ý tới tìm bọn tôi, đúng không?”.

Vương Thất, Vương Cửu lại run rẩy hỏi: “Sao cô nương lại biết?”.

Nam Sương đáp: “Người trong cả thiên hạ đều biết thiếu chủ Mục làm khách ở các Vạn Hồng, đều biết thiếu chủ Mục cùng với ma… công tử Hoàn là bạn tri kỉ. Ngày đó hai người nghe nói công tử Hoàn xuất hiện, nếu muốn trốn thì phải trốn xuống núi, sao lại tới các Vạn Hồng như dê vào miệng cọp được?”.

Vương Thất, Vương Cửu tuyệt vọng chìm cả đầu vào trong nước, lại nghe tiếng Vu Hoàn Chi thong thả vang lên bên ngoài nước: “Các người cố ý để bọn ta nhìn ra sơ hở”.

Vương Thất, Vương Cửu hùng hồn chịu chết thò đầu ra khỏi nước, kinh ngạc nhìn ma đầu họ Vu đang mỉm cười.

Quả thực như vậy. Vu Hoàn Chi là người khó lường, mắt sáng như sao. Nếu lấy “diệt môn” làm cớ, yêu cầu đi cùng đám Mục Diễn Phong thì chắc chắn sẽ bị nhìn ra sơ hở.

Ngược lại, nếu họ cố ý nói mình tới các Vạn Hồng tìm kiếm che chở, lộ ra sơ hở rõ ràng thì Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi sẽ đồng ý cho hai người đi theo vì sinh lòng nghi ngờ.

Thế thì sai một ly, đi một dặm. Vương Thất, Vương Cửu chắc rằng, dù không thể cvo tròn cho kín, nhưng dựa vào công Súc Cốt tuyệt diệu của giáo Hoa Ma, họ vẫn có thể che giấu tai mắt người khác. Song nào ngờ chỉ vỏn vẹn trong vòng hai ngày đã bị nhìn thấu.

Sau vài câu nghi vấn, rõ ràng Vương Thất và Vương Cửu không đi theo để hại họ, ngược lại mục đích của họ chỉ là đi theo mà thôi.

Nói cách khác, ít nhất hai người này sẽ cùng tới Tô Châu, trà trộn vào trang Lưu Vân rồi mới tính toán tiếp.

Có nhiều nguyên nhân khiến con người ta ủ rũ lắm. Lúc này Vương Thất, Vương Cửu bị làm nhục lòng tự trọng, bị khinh bỉ trí tuệ, vì vậy lại trầm mặc tỏ ra khí phách.

Mục Diễn Phong gõ ngón tay lên mặt bàn, lại hỏi: “Bát đương gia của các người là ai?”.

Lần này, Vương Thất và Vương Cửu cắn chặt răng, chìm cả miệng vào trong nước, ra chiều thà chết cũng không nói.

Hoa Đào Nhỏ suy bụng ta ra bụng người, hiền hòa gõ lên thùng tắm, nhiệt tình đưa khăn vải và quần áo khô cho hai người rồi lại tự giác lui ra ngoài phòng, tránh một lát.

Ngoài phòng ầm ầm một hồi.

Đợi Nam Sương về phòng, trong tay nàng lại thêm một sợi dây thừng khô, hỏi: “Bát đương gia của các người là ai?”.

Vương Thất Vương Cửu đã lau nước và thay áo đơn sạch sẽ, sảng khoái ngông nghênh, liếc nhìn Hoa Đào Nhỏ một cách ăn cháo đá bát, miệt thị nhìn chằm chằm dây thừng hèn mọn trong tay nàng, ngậm miệng không nói.

Vu Hoàn Chi lấy một tay nhận sợi dây, tay còn lại đưa chén trà, không hề ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi: “Bát đương gia của các người là ai?”.

Vương Thất, Vương Cửu lẫm liệt nói: “Muốn chém muốn giết, đều tùy các người”.

Mục Diễn Phong chửi to một tiếng, sốt ruột ra ngoài tìm tiểu nhị gọi sáu cái bánh màn thầu, miệng ngậm một cái rồi chia số còn lại cho Nam Sương và Vu Hoàn Chi.

Vương Thất, Vương Cửu đang ngông nghênh, tất nhiên chẳng thèm khom lưng vì năm đấu gạo.

Nam Sương vui vẻ cảm ơn, cầm bánh màn thầu ăn ngon lành.

Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn Hoa đào Nam đang gặm bánh màn thầu, thờ ơ uống hớp trà, tay trái tụ lực vẽ vài vòng tròn. Chỉ thấy dây thừng kia như có sự sống, đánh hai bên Vương Thất và Vương Cửu, hai người đâm vào nhau cái rầm.

Chưa chờ hai người tách ra, năm ngón tay của ma đầu họ Vu nhanh chóng lượn quanh, tức khắc dây thừng lượn vòng mấy cái trên không trung như rắn nước, lại buộc chặt Vương Thất, Vương Cửu đối diện với nhau.

Nam Sương vừa gặm bánh màn thầu, vừa lúng búng nói: “Đầu khác của sợi dây buộc một cây gậy trúc, cây gậy trúc treo ở lầu ba nhà trọ, lát nữa sẽ xé rách quần áo các người rồi treo cả hai ra ngoài”.

Vương Thất, Vương Cửu bị k1ch thích, ánh mắt đã hỗn loạn, run run nói với cốt cách rắn rỏi: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”.

Vu Hoàn Chi đặt chén trà lên mặt bàn đánh cạch một tiếng, lấy bầu hồ lô đựng thuốc trong ngực ra, lắc lắc, liếc xéo hai người và cười nói: “Thuốc viên Tiêu dao xuân tâm”.

Vương Thất, Vương Cửu sắp bị ba con người này hành hạ đến mức suy nhược thần kinh, đau khổ rít gào: “Mi cho ta một đao sảng khoái đi!”.

Mục Diễn Phong trợn to mắt, vỗ mạnh xuống bàn, kêu lên: “Vãi, cậu Vu, sao cậu lại có thuốc tráng dương?”

Tiếng vãi này có vẻ khen ngợi.

Hoa đào Nam cũng cực kỳ hưng phấn, ánh mắt sáng lấp lánh rơi trên bầu hồ lô nhỏ đó, nuốt nước miếng, tò mò thò người sang: “Tôi xem với!”.

Vương Thất, Vương Cửu bi thương rớt nước mắt, ấp úng nói: “Các người thật dâm loạn…”.

Vu Hoàn Chi khiêm tốn cười: “Quá khen” đoạn lập tức đứng dậy thong thả đẩy cửa phòng ra.

Khách sạn đông như trẩy hội, khách khứa đầy ắp cả sảnh đường, mặc dù ở lầu ba nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sôi trào, ồn ã bên trong sảnh. Đối diện lan can cửa sổ, một cây gậy trúc thò ra, một đầu gậy trúc buộc sợi dây.

Ma đầu họ Vu thong thả quay trở lại: “Bọn ta chỉ treo hai người mười hai canh giờ, để khách khứa mở mang tầm mắt xem thế nào là đoạn tụ, thế nào là…”. Y dừng lại một lát mới nói: “Muốn ngừng mà không được”.

Mục Diễn Phong đưa bốn cái bánh màn thầu còn lại đến bên miệng hai người họ, tốt bụng nói: “Ăn chút đi, treo mười hai canh giờ đấy”.

Vương Thất, Vương Cửu đau khổ hỏi: “Sáu canh giờ nhé?”.

Vu Hoàn Chi thong thả nói: “Hai mươi tư canh giờ”.

Vương Thất, Vương Cửu lưỡng lự.

Vu Hoàn Chi lấy hai viên thuốc ra khỏi bầu hồ lô, lại nói: “Đúng rồi, chi bằng mỗi canh giờ lại uống thêm một viên tiêu dao xuân tâm nữa, để lửa trong hai người đỡ bị dập”.
[1] Câu thơ trong bài “Trên ngự điện chính đông, đến kỳ bảy chương nhạc thứ tám lễ thượng thọ ban chén rượu cung thứ ba cho quần thần” của Dương Ức, phiên âm là Lộ trạm triều dương, t1nh hoàn tử cực.