Một Lòng Không Thay Đổi

Chương 35: 35: Biết Chuyện





Cố Viễn Thần rời môi cô, đầu óc moe mành gục đầu vào hõm cổ cô, nhưng tay vẫn không chịu buông cái eo nhỏ của cô ra, con người anh cao lớn như vậy sắp nặng chết cô rồi.
Cô vỗ vỗ vào vai anh, muốn gọi anh bảo về nhà anh ngủ, nhưng mà không biết là anh giả vờ, hay muốn trả đũa chuyện hôm trước cô say rồi ngủ ở nhà anh mà anh lại thế này.
“ Viễn Thần! Mật khẩu nhà anh là gì vậy? ” Cố Viễn Thần không lên tiếng, anh thật ra cảm nhận được chỉ là không muốn lên tiếng, chỉ im lặng dựa vào người cô.
Thời Nhiễm bất lực đành nhích người đỡ lấy anh rồi mở mật khẩu nhà mình, dìu anh đi vào, xem như cô trả ơn anh chuyện lần trước anh cho cô ngủ nhờ, bởi vì anh cao hơn cô, còn cô chỉ có bé tí cho nên dìu anh vô cùng khó khăn.
Dìu được anh đến giường ngủ, cô đã thở hồng hộc ngồi xuống cạnh anh rồi, cái giường của cô không to không phải loại kinh size cho nên một mình anh ngủ đã thấy hết cái giường rồi.
Cố Viễn Thần khẽ hé mắt nhìn cô, anh có chút chóng mặt nhưng không đến nổi mất đi ý thức, cô gọi anh nghe, lời cô nói anh cũng nghe chỉ là anh không đáp cô.
Cẩn thận giúp anh nằm ngay ngắn lấy chăn đắp, chỉnh lại điều hoà xong cô mới quay lại bàn làm việc xem lại những thông tin Cố Bắc gửi, ngay cả đèn cô cũng tắt vì sợ Cố Viễn Thần khó chịu chỉ chừa lại đèn ngủ và đèn ở bàn làm việc.
Tóc của cô búi lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào màng hình vi tính lên màu cho tác phẩm mới, dáng vẻ của cô vô cùng chăm chú, chăm đến mức Cố Viễn Thần trên giường vẫn đưa mắt nhìn cô mà không hề hay biết.
Không phải là anh chưa từng thấy dáng vẻ chăm chỉ của cô, mà là dáng vẻ này của cô lại khiến anh cảm thấy vừa đau lòng, vừa lo lắng cũng có chút không vui, hiện tại cũng đâu còn sớm, đã trễ rồi cô còn ngồi làm việc.
Giờ anh mới nhớ ra lời của Luck Bách Hiên nói, cô từng bận đến mức mười lăm phút nghĩ ngơi không có, rốt cuộc 8 năm qua cô đã làm gì? chẳng phải nói tìm được người tốt hơn anh sao.
Nếu tốt tại sao phải làm việc đến mức không có thời gian nghĩ ngơi?
Đến tận giữa khuya cô mới đi đến mở tủ lấy cái chăn bông ra, đi đến sofa mà nằm xuống, sofa tuy có chút nhỏ nhưng mà sẽ đỡ hơn là chuyện ngủ ở dưới nền nhà cô sẽ bị cảm lạnh.
Không biết có phải công việc nhiều quá, lại có nhiều chuyện xảy ra nên cô rất mệt hay không, mà chìm vào giấc ngủ rất nhanh, trong khi ai kia đã nhìn cô đến mức tỉnh ngủ rồi.

Cố Viễn Thần thấy cô không phát ra tiếng động lúc này anh mới đi xuống chậm rãi đi lại chỗ của cô.

Nhìn anh chẳng khác nào bị mộng du cả, vừa nghiêm túc, lại căng thẳng khiến anh như người bị mộng du, Cố Viễn Thần cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ của cô một lúc.
Ánh mắt di chuyển từ sóng mũi đến môi cô, ngón tay thon dài của anh khẽ đưa lên chạm nhẹ vào môi của cô, cảm giác mềm mại khiến anh không nhịn được mà muốn hôn cô.
Người có học cao, đúng là vừa nghĩ xong liền làm liền, anh chống hai tay lên sofa cúi đầu hôn lấy môi cô, cảm giác mềm mại từ môi cô khiến anh càng ngày càng muốn hôn mãnh liệt hơn.
Lúc này vì thở không được mà cô liền mở to mắt, lại nhìn thấy cái người kia đang ở trên người mình còn ôm hôn cô một cách cuồng nhiệt.

Thời Nhiễm chống tay đẩy người anh ra để lấy không khí mà thở, lần đầu tiên trong đời cô bị cưỡng hôn lúc ngủ đấy.
Tâm trạng chẳng khác nào là cô đã dẫn sói vào nhà.
“ Cố Viễn Thần anh bị mộng du hả? ”
Nhưng mà anh không đáp, dùng tay giữ lấy gáy cô, ép cô ở dưới thân mình, sau đó cắn mút môi cô.
Vì không nghe thấy anh trả lời, cô liền ngây thơ mà nghĩ anh bị mộng du thật, người bị mộng du hôm sau sẽ không nhớ gì cả, nhưng anh mộng du mà có thể hôn mãnh liệt như vậy thì ngày mai thật sự sẽ quên sao?
Có phải anh là cầm thú hay không?
Anh giữ gáy lẫn eo cô, ngón tay nóng hổi thon dài di chuyển vào bên trong áo thun ngủ của cô, mà mơn trớn, khiến người cô như có luồng điện chạy qua.
Tay anh vuốt ve cơ thể cô, môi vẫn không chịu rời môi cô, khoang miệng của cô bị anh càng quét đến mức khiến cô bất an, tay chống lên ngực anh muốn né lại không né được.
Thời Nhiễm đáp lại nụ hôn của anh, anh như được mùa liên tục vén áo của cô lên trên, mà mơn trớn da thịt nhạy cảm của cô.


||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
“ Anh...anh có phải đang giả vờ mộng du không vậy? ”
Hành động của anh khiến cô nảy sinh nghi ngờ mà nhỏ giọng lấp bấp hỏi.
Cuối cùng Cố Viễn Thần rời môi cô, rồi đứng bật dậy thông thả đi về giường ngủ như không có gì xảy ra, cô ngây người nhìn anh lên giường đắp chăn cẩn thận rồi nhắm mắt.
Không khác gì người bị mộng du thật.
Cô tức anh đến mức nổ phổi, bây giờ cô thật sự ước gì cô lấp một cái camera bên trong phòng ngủ để quay lại ngày mai đối chất với anh, nhìn thấy anh lên giường ngủ trong khi vừa mới ở đây đè cô ra hôn không kịp thở.
.....
Buổi sáng lúc anh thức dậy, cô vẫn chưa thức, Cố Viễn Thần đi xuống bế cô lên giường ngủ, anh còn tiện tay vuốt gò má của cô một cái, Thời Nhiễm xoay người quay lưng lại với anh, bình thường nếu không có việc cô sẽ không thức sớm, hôm qua còn bị anh cưỡng hôn cả đêm.
Cố Viễn Thần nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy rời đi, đột nhiên nhìn cô thế này anh lại nhớ đến lúc lên đại học anh đã hi vọng sau này hai người họ có thể kết hôn sống cùng nhau.
Anh cũng không cần cô làm gì lớn lao, chỉ cần cô tin tưởng anh nhất định không để cô chịu thiệt, nhưng cuối cùng cô còn chưa lên đại học thì hai người họ chia tay.
Lúc cô hỏi anh mật khẩu nhà là gì, lúc đó anh rất muốn nói cho cô biết là ngày sinh của cô, anh đã cài ngày này lâu rồi, lúc trước khi đi du học anh ở nhà mật khẩu cũng là ngày sinh của cô.

Anh lái xe đi đến tiệm bánh bao nhân đậu xanh, anh còn nhớ cô vẫn thích ăn nhất loại bánh bao này, nhưng muốn mua phải đợi rất lâu, nhìn hàng người trước mắt hôm nay khả năng đến 9 giờ anh mới có thể đến bệnh viện.
Mặc áo sơ mi đen cùng với quần tây trắng, anh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kính mít, ung dung đứng ở sau một hàng hơn 10 người đang xếp để mua bánh bao.

“ Anh gì ơi, anh có thể cho em xin số điện thoại không ạ? ”
Người con gái từ xa đi đến nhìn thấy anh, liền tò mò muốn xin số, với dáng người này hơn 80% là trai đẹp, mà trai đẹp rất hiếm khi gặp cho nên phải tranh thủ.
“ Vậy cô đồng ý làm mẹ kế của con tôi không? ”
Cố Viễn Thần nhướng mày, muốn xem mấy người này được bao nhiêu người tình nguyện nuôi con của người khác.
Lời anh nói khiến cô gái đó sượng trân cười trừ rồi rời đi, không ngờ còn trẻ như vậy đã gà trống nuôi con rồi.
Anh nhếch mép chán ghét, nhìn xuống đồng hồ đã 8 giờ 30 mà dẫy người ở phía trước vẫn còn hơn năm người, anh chỉ sợ có ca phẫu thuật khó, những ca bình thường Tiêu Lệ có thể làm được nên sẽ không sao?
Đợi đến 9 giờ 15 thì mới đến lượt của anh, cầm túi bánh bao lái xe quay ngược lại khu chung cư.
.....
Ở Cố Gia sáng sớm Hạ Thư đã chạy đến khóc lóc dáng vẻ cô ta không khỏi uất ức, mà nước mắt giàn giụa ở trước mặt Thanh Lam mẹ của Cố Viễn Thần.
Chuyện tối qua cô ta kể không sót mộ chữ, còn không ngừng khóc sướt mướt khiến mẹ anh không khỏi đau lòng mà dỗ dành cô ta như con gái ruột của bà.
“ Bác gái, con thật sự rất thích anh ấy, con không muốn hủy hôn đâu ” Hạ Thư nức nở nhìn bà lên tiếng nũng nịu.
Bà cũng buồn bã an ủi dỗ dành cô ta “ Hạ Hạ đừng lo, ngoài con ra bác không chấp nhận ai làm con dâu cả ” bà vừa nói vừa vuốt tóc cho cô ta đầy dịu dàng.
“ Hức...hức...!Anh ấy thích người khác còn mắng con nữa ”
Hạ Thư không ngừng kể lễ, vì nếu muốn có được Cố Viễn Thần thì cô ta phải nắm được mẹ anh ở trong tay, trước nay anh rất nghe lời mẹ của anh cho nên nếu bà ấy lên tiếng anh sẽ không dám cãi.
Nghe mấy lời của cô ta, bà liền biết người mà cô ta đề cập đến chắc chắn không ai khác mà là Thời Nhiễm, vì từ sau cô đi anh không thích hay tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, ngay cả bà ta anh cũng rất ít khi nói chuyện.
Cầm lấy điện thoại, lướt đến tên Cố Bắc mà gọi.
Cố Bắc nhìn thấy tên hiển thị có chút nhạt nhẽo, anh ấn nhấc máy chậm rãi lên tiếng, ngữ khí vẫn như bình thường tôn trọng lễ phép không phải là sự cộc cằn như em trai mình.

“ Có phải con biết chuyện Thời Nhiễm về nước rồi đúng không? tại sao không nói với mẹ ” Giọng bà lạnh lùng mang theo hàm ý mà chỉ có hai người họ mới hiểu.
“ Mẹ Thời Nhiễm chẳng lẽ không thể quay về nước sao? dù sao em ấy cũng không làm ảnh hưởng đến mẹ, mẹ cũng đừng lúc nào cũng có ác ý với em ấy ”
Anh ta nghe xong liền khó chịu, lời nói cũng có chút kiên dè nhưng cũng phải nói cho bà hiểu, từ bé lớn lên ở đất nước này, chẳng lẽ cô không có quyền về nước hay sao?
Nói với bà ấy, để bà ấy tổn thương cô thêm một lần nữa sao?
Thanh Lam nghe con trai mình nói liền đen mặt, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, bà lạnh lùng nói “ Không ảnh hưởng? nó lại qua lại với em trai con làm tổn thương Hạ Thư, con nói xem như thế nào mới là ảnh hưởng? ”.
“ Có phải mẹ chỉ nghĩ đến chuyện Thời Nhiễm đi tìm em ấy, mẹ có từng nghĩ là em ấy tự mình đi tìm người ta hay không? ngần ấy năm khiến gia đình người khác như thế còn chưa đủ sao?...” Lời nói của Cố Bắc như đang rất kiềm chế, anh thật sự đã nhịn rất nhiều năm.
Không ai có thể nhìn em trai mình sống một cuộc sống mà nó không mong muốn, như chết đi sống lại, nhiều năm như vậy vì bà ấy anh cũng đã không hề nói cho Cố Viễn Thần biết chuyện.
“ Cố Bắc con nói chuyện như vậy với mẹ sao? có phải mấy đứa bây giờ đủ lông đủ cánh nên muốn tạo phản hết rồi ” Thanh Lam tức giận bà quát lớn qua điện thoại, giọng chua chát đanh thép đến mức khó nghe.
“ Con không biết, mẹ muốn thì tự đi tìm Viễn Thần nói, em ấy gần đây cũng không đến Cố Thị, con phải đi họp cúp máy đây ”
Cố Bắc cúp máy trước khi bà trả lời.
Khiến bà tức đỏ mặt, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó, ánh mắt đầy sự giận dữ, bà nhất định không để mọi chuyện lặp lại thêm lần nào nữa.

Thanh Lam xoay qua ôm lấy Hạ Thư vuốt ve, bà không ngừng bỏ sức an ủi cô ta.
“ Hạ Hạ ngoan không sao đâu, bác sẽ đòi lại công bằng cho con ”
Hạ Thư gật đầu ôm chầm lấy bà, khẽ nhếch mép, đợi cô ta hoàn toàn có được mẹ anh thì chuyện có được anh không còn là vấn đề lớn nữa.
Cố Viễn Thần sẽ là của cô ta, cô ta rộng lượng sẽ không tính toán chuyện đó với anh, chỉ cần anh quay đầu cô ta sẽ chấp nhận..