Một Loại Khác Có Thể

Chương 36




Đại khái là Lâm Thụy Cảnh không biết, khi cô có loại ý nghĩ này, nghĩa là đại biểu cho chuyện cô rất để ý Phạm Vân Huyên, để ý đến mức không muốn biến thành thế thân của người khác, người ngạo kiều như Lâm Thụy Cảnh, làm sao có thể cho phép mình trở thành thế thân của người khác đây?"Chị không trả lời, em xem như chị ngầm cho phép." Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh không đáp, liền thừa cơ ăn vạ."Phạm Vân Huyên, cô không cảm thấy tôi và Lâm Thụy Cảnh trước đó không giống nhau sao?" Lâm Thụy Cảnh đột nhiên mở miệng hỏi."Em đã sớm biết, chị bây giờ và chị trước kia hoàn toàn khác nhau, tất cả điều khác nhau, lúc đầu em còn nghĩ, chị có phải có một người chị em sinh đôi nào hay không. Sau đó em phát hiện, trừ thân thể giống nhau ra, tất cả mọi thứ đều không giống, kể cả linh hồn." Phạm Vân Huyên không nghĩ đến Lâm Thụy Cảnh đột nhiên nói về vấn đề này, đây là chuyện nàng muốn hỏi lâu rồi, lại không dám mở miệng. Khi Lâm Thụy Cảnh chủ động nhắc đến vấn đề này, trong mơ hồ Phạm Vân Huyên lại cảm thấy sợ."Không sai, thân thể chúng tôi giống nhau, nhưng linh hồn không giống" Lúc Lâm Thụy Cảnh thừa nhận, có cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, bí mật rốt cục cũng không còn là bí mật nữa. Giữ bí mật trong lòng điều khiến người ta sợ hãi, nặng nề giống như một tảng đá đè nặng lên ngực, nhưng khi nói ra bí mật xong, tảng đá kia cũng được bỏ xuống."Em biết, chị với nàng là hai nhân cách, chị có phải còn có những nhân cách khác hay không?" Cuối cùng chị ấy cũng đem bí mật nói cho mình, có phải mình đã đến gần lòng chị ấy hơn một ít rồi không?"Cô cho rằng tôi nhân cách phân liệt?" Lâm Thụy Cảnh không thể tin hỏi ngược lại Phạm Vân Huyên, cảm giác giống như bị sấm sét đánh trúng, ai muốn bị bệnh thần kinh chứ? Bất quá, chuyện thân thể bị cướp đi có nói ra, đại khái người ta cũng cho rằng cô bị thần kinh đi!"Không phải sao?" Phạm Vân Huyên có chút không xác định hỏi, nhưng trừ giải thích thế này, nàng không biết giải thích nào tốt hơn."Tôi kể cho cô nghe một chuyện, dù sao cô tin hay không tùy cô. Đại khái là một năm rưỡi trước, tôi bị tai nạn xe, tai nạn không nghiêm trọng lắm, nhưng quỷ dị là khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện linh hồn mình bị nhốt ở một góc, mà người chiếm lấy thân thể tôi mà một cô hồn dã quỷ bị tai nạn xe chết đi. Cô hồn dã quỷ đó tên là Phạm Vân Huyên. Nàng là một Phạm Vân Huyên ở thế giới khác, trong thế giới của nàng, vận mạng của Phạm Vân Huyên đó cực kỳ xấu, không được tốt như cô, bị người dùng quy tắc ngầm ép buộc, bị người đùa bỡn biết bao nhiêu lần nhưng cũng không thể nào ngóc đầu lên được, lần cuối cùng đó, nàng tuyệt vọng, đồng vu quy tận với người thực hiện quy tắc ngầm cuối cùng. Tôi không biết sao nàng có thể đến được thế giới này, nhưng nàng đoạt thân thể của tôi, sau đó gặp lại bản thân mình, cảm thấy đời trước của mình quá thảm, nên cứu vớt cô, cho nên bao nuôi cô, nâng đỡ cô, làm cho cô nổi tiếng, những chuyện làm trước đó đều không có quan hệ gì với tôi, là nàng tự tiện dùng thân thể của tôi làm chuyện như thế. Đúng nửa năm trước, linh hồn đó biến mất, tôi mới trở về thân thể của mình, bỏ rơi cô, chính là như vậy!" Lâm Thụy Cảnh nói xong cũng cảm thấy mình như người mắc bệnh, bởi vì chuyện này thực sự quá hoang đường, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên không tin cũng là chuyện bình thường."Chị ấy bây giờ ở đâu?" Mỗi một chữ Phạm Vân Huyên hỏi ra, nàng cũng cảm thấy cực kỳ chật vật, nàng cảm thấy đây là chuyện hoang đường nhất nàng từng nghe qua, nhưng bản thân nàng hiểu rõ, chuyện hoang đường này có thể là thật. Bởi vì người đó rất hiểu mình, có lúc, nàng cũng cảm giác người đó nhìn thấu nàng, rất nhiều ý nghĩ, sở thích, người đó điều hiểu rõ như lòng bàn tay, vô duyên vô cớ đối tốt với mình, chăm sóc mình từng li từng tí, tầm mắt nhìn mình lúc nào cũng u buồn như vậy, tất cả quá khứ bây giờ đều làm cho Phạm Vân Huyên cảm thấy khó chịu. Bây giờ Phạm Vân Huyên đạt được thành công, nhưng chân tướng phía sau lại là máu dầm dề, nàng chỉ cảm thấy tâm tình nàng thực sự rối loạn, cực kỳ khó chịu, khó chịu đến mức hít thở không thông."Tôi không biết." Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên đỏ mắt, cắn chặt môi dưới, môi dưới cũng bị cắn đến đổ máu nhưng vẫn làm ra vẻ không có gì, trong lòng cô cũng có chút không đành lòng, cũng có chút khó chịu, cô biết Phạm Vân Huyên thực sự là yêu người cướp đi thân thể mình. Nhưng là cô quả thật không biết người kia bây giờ thế nào, người kia tới không giải thích được, đi cũng không giải thích được."Tôi hỏi chị, bây giờ người kia ở đâu?" Âm thanh Phạm Vân Huyên như tê tâm liệt phế hét lên, căn bản nàng cũng không ý thức được nàng dùng bao nhiêu sức lực nắm tay Lâm Thụy Cảnh, nắm đến cánh tay trắng nõn của Lâm Thụy Cảnh cũng chuyển hồng, nàng chỉ biết giờ phút này nàng điên cuồng muốn gặp người kia, nghĩ đến người kia đã biến mất lâu như vậy, nàng liền cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng sợ hãi."Có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này." Lâm Thụy Cảnh nhìn dáng vẻ mất khống chế của Phạm Vân Huyên. Tay cô rất đau, tim cũng rất đau, nhưng cô vẫn rất tàn nhẫn xát thêm miếng muối vào vết thương trước ngực Phạm Vân Huyên. Nàng khó chịu, chẳng lẽ cô không khó chịu sao? So với hai người, cô mới là người vô tội có được hay không, đánh mất tâm của mình, ai tới thương cô dùm đây! Lúc tim cô co rút đau đớn, Lâm Thụy Cảnh liền biết mình xong đời, hình như cô đã yêu Phạm Vân Huyên."Sao chị ấy lại biến mất? Chị ấy nói sẽ một mực chăm sóc tôi." Phạm Vân Huyên mờ mịt luống cuống hỏi Lâm Thụy Cảnh.Lâm Thụy Cảnh lạnh lùng nhìn Phạm Vân Huyên, không chút khách khí rút tay mình về, Lâm Thụy Cảnh cô mới không cần làm ra dáng vẻ của kẻ thua cuộc, cô không muốn Phạm Vân Huyên thấy một chút khổ sở nào trên người mình.Lâm Thụy Cảnh lạnh lùng làm Phạm Vân Huyên bị đả thương, Lâm Thụy Cảnh trước mắt, và Lâm Thụy Cảnh trước đây, thực sự là hai người, người trước mắt này căn bản không yêu mình, coi như là người kia, đại khái cũng không phải là tình yêu, chẳng qua là thương tiếc mình mà thôi, vì có nhiều chuyện buồn, nên mới cần người khác yêu mình! Suy nghĩ một chút, Phạm Vân Huyên cũng cảm giác mình thật đáng thương, đáng thương hơn là một bản thân khác của mình, vì người đó biến mất mà đau lòng không dứt. Khó trách Lâm Thụy Cảnh trước mặt mình luôn tràn đầy oán khí và khinh bỉ, nghĩ đến chuyện mình năm lần bảy lượt mặt dày câu dẫn Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên phát hiện bây giờ mình không có cách nào đối mặt với Lâm Thụy Cảnh. Nàng nhanh chóng lấy một bộ quần áo từ trong tủ, cũng không quản có thích hợp hay không, nàng chỉ biết là, nàng phải rời khỏi đây ngay bây giờ, lập tức phải rời khỏi nơi này! Ở đây làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả cảm giác hít thở cũng khó khăn, lồng ngực cũng đau như xé nát.Nhìn Phạm Vân Huyên không chút nào lưu luyến rời đi, Lâm Thụy Cảnh biết có lẽ Phạm Vân Huyên sẽ không biết rằng, cô cũng có cảm giác lòng mình bị đâm vô cùng đau đớn, lại còn cực kỳ khó chịu. Chỉ là một ngày lên giường, đâu phải yêu như sinh ly tử biệt gì, thật là kiểu cách, Lâm Thụy Cảnh suy nghĩ một chút cũng tự cảm thấy châm chọc!Lâm Thụy Cảnh tự nói với mình, không nên để Phạm Vân Huyên làm ảnh hưởng, mọi chuyện đều sẽ khôi phục như trước đây, không phải bị hai Phạm Vân Huyên vây quanh, cô nhất định có thể bỏ qua mọi chuyện liên quan đến Phạm Vân Huyên. Chẳng qua là khi Lâm Thụy Cảnh đi đến phòng bếp, thấy một mâm thức ăn bốn món, còn có nồi cháo thịt bằm ngon miệng, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống, cô có cảm giác được tim mình có chút không cam lòng!