Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 85: Tiểu trợ lý




Edit + Beta: Vịt

Bộ phim kéo dài bạo hỏa, 《Thành gia quân》sau một tháng ở phòng chiếu phim hoàn mĩ chào cảm ơn, sau đó nhanh chóng đăng lên kênh điện ảnh đài trung ương, bắt đầu liên tục hoạt động bá chủ đài một tuần.

Đống lớn lời mời phim và lời mời hoạt động như tuyết rơi bay về phía hòm thư công việc của Hình Thiệu Phong, sau đó bị Hình Thiệu Phong không chút do dự một đao cắt, bảo vệ cuộc sống thanh tịnh của Địch Thu Hạc và Hạ Bạch.

Trung tuần tháng sáu, 《Tiên đồ》 hơ khô thẻ tre, Địch Thu Hạc tạm dừng công việc, bồi Hạ Bạch bay tới nước D địa điểm cử hành lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học quốc tế, tham gia hoạt động trao giải cuối cùng của thi đấu lần này và giao lưu nghệ thuật trong 3 ngày.

"Nhờ phúc của anh, tác phẩm của em may mắn cầm được giải nhân khí, có thế lấy thêm một phần tiền thưởng." Hạ Bạch danh sách các tác phẩm đoạt giải mà ban tổ chức cuộc thi gửi tới, tâm tình tốt trêu chọc nói, "Nhìn trên phần anh coi như có tác dụng, trở về em cho anh bao lì xì lớn."

Khóe miệng Địch Thu Hạc hơi câu lên, sáp qua cùng cậu xem danh sách, mang theo cười trả lời, "Cám ơn ông chủ."

Lỗ tai bị hơi thở ấm áp trêu chọc chút, Hạ Bạch nhịn không được giơ tay lên nhu nhu, trừng anh một cái, dịch dịch ra ngoài, thấp giọng nói, "Đàng hoàng chút, đừng loạn, anh bây giờ lại không như trước kia, cẩu tử chụp anh một đống lớn, đừng nháo ra chuyện gì."

"Nháo ra chuyện gì mới tốt......" Địch Thu Hạc cố ý nói một câu, thấy mắt cậu trừng càng lớn, nhanh chóng thức thời câm miệng, quay đầu nhìn cửa sổ, ủy khuất lên án, "Hóa ra anh là người mất mặt như vậy......"

Mi tâm Hạ Bạch nhảy lên, cuộn danh sách lại gõ đầu anh một cái, dứt khoát nằm xuống đeo bịt mắt vào ngủ.

Thằng nhãi tà tâm không chết! Cũng không biết cậu như vậy là vì ai, 《Tiên đồ》 lập tức sẽ tiến vào kỳ biên tập thử truyền bá rồi, đây chính là cơ hội tốt mức độ xoát quốc dân, trước khi phim truyền hình chưa có phát xong, cậu cũng không dám để cho Địch Thu Hạc xảy ra sự cố gì!

Địch Thu Hạc nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy cậu giận tới mặt đều sắp phồng lên rồi, ủy khuất trên mặt bỗng nhiên thu lại, ý cười đầy mặt sáp qua, đưa tay chọt mặt cậu.

Sau chuyến bay mười mấy tiếng, máy bay an toàn đáp xuống đất, hai người lấy xong hành lý vừa ra sân bay, Địch Thu Hạc không đeo khẩu trang liền bị một đám em gái nước ngoài chờ ở bên ngoài cản lại.

"Xin hỏi anh là Thu Hạc sao?"

Câu hỏi tiếng Trung Anh hỗn loạn kỳ quái, Địch Thu Hạc và Hạ Bạch tuy nhiên cũng nghe hiểu.

Hạ Bạch ngáp được một nửa bị nghẹn lại, ngậm miệng nhu nhu lỗ mũi khó chịu, nhìn một cái đám em gái mắt tỏa ánh sáng, quyết đoán lui về sau một bước, đè lại tay vịn vali, ngượng ngùng mỉm cười, làm bộ mình chỉ là tiểu trợ lý, trả lời, "Đúng là anh ấy."

Địch Thu Hạc bị cậu không chút do dự bán đứng quay đầu lại sâu kín nhìn cậu một cái, nhận mệnh nghiêng người ngăn cản thân hình cậu, hướng em gái thăm hỏi gật gật đầu, dùng ngoại ngữ tiêu chuẩn đáp một tiếng, sau đó lễ phép hỏi thăm ngăn cản anh là có chuyện gì.

Em gái nhận được đáp án khẳng định, tất cả đều kích động, người đẩy ta nhường rốt cục đẩy ra một em gái làm đại biểu, đưa lên một cuốn ký tên, xấu hổ biểu đạt yêu thích đối với ảnh và bộ phim của anh, hi vọng anh có thể ký tên cho các cô nàng, sau đó chụp chung tấm ảnh.

"Tiểu trợ lý" Hạ Bạch lập tức từ trong túi lấy ra một cái polaroid xinh xắn, cười nhìn về phía Địch Thu Hạc, tỏ vẻ mình tùy thời có thể hỗ trợ chụp hình.

Địch Thu Hạc: "......"

Ký tên, chụp ảnh cùng, đám em gái lưu luyến không rời tiễn bọn họ ngồi lên xe taxi, kết thúc cuộc gặp ngẫu nhiên tuyệt vời này.

Hạ Bạch thu hồi polaroid, khiêu mi, "Không được rồi, anh cư nhiên còn có fan gơn nước ngoài, sao, có phải cảm thấy rất bành trướng?"

Địch Thu Hạc híp mắt, đưa tay nhéo mặt cậu, "So với fan gơn nước ngoài, trợ lý mới nhậm chức em đây càng khiến anh "bành trướng"." Vừa nói ái muội mà câu câu mũi cậu.

Hạ Bạch lập tức hiểu ý tứ "bành trường" này, sau đó bị không thuần khiết của bọn họ dọa sợ, dựng thẳng lông mày kéo tay anh xuống, hướng anh dựng thẳng ngón giữa, "Anh là con gà cay mang theo bạn nhỏ xấu xa."

"Em cũng không phải bạn nhỏ." Địch Thu Hạc đưa tay cầm ngón tay cậu, tâm tình rất tốt nói, "Đừng nóng, sau khi tới khách sạn anh sẽ hảo hảo giúp em "điều chỉnh" một chút "sai múi giờ"."

Hạ Bạch dùng sức rút tay về, đạp anh một cước.

Hai người không chút tiết tháo nào chim chuột, thần kinh hết sức thả lỏng, đều cho chuyện ở đất khách quê người vô tình gặp được fan gơn trở thành tình cờ, lại không biết sau khi tin tức《Thành gia quân》siêu hot cùng buổi lễ trao giải thưởng nghệ thuật sắp cử hành truyền ra, đống lớn fan girl cũng đã đoán được bọn họ có thể sẽ cùng xuất hiện, thế là đã sớm chạy tới ngồi xổm chờ, muốn cùng thần tượng vô tình gặp được.

Ngày thứ 2, chờ lúc hai người điều chỉnh tốt lệch múi giờ ra cửa xuống đường, đám fan girl chầu chực đã lâu túm lấy cơ hội, bắt đầu thay nhau lên sân khấu tiến hành "Vô tình gặp được", dọa sợ hai người không có chút chuẩn bị nào.

Sau khi kí xong lượt tên thứ 5, chụp xong lượt ảnh thứ 5, Hạ Bạch nhìn một cái đường phố chỉ cần đi dạo non nửa, nhiệt tình sắm vai tiểu trợ lý rốt cục chìm xuống, tùm Địch Thu Hạc còn muốn đi về phía trước, ngoắc tay ngăn lại một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ với tài xế thúc giục đối phương đi nhanh.

Địch Thu Hạc đè xuống tiếu ý hỏi thăm, "Không mua quà cho bạn cùng phòng?"

"Tiếp tục đi dạo như vậy, mua tới tối cũng không mua được đồ." Hạ Bạch lé mắt nhìn anh, hừ lạnh, "Xem náo nhiệt sướng không? Có phải rất hưởng thụ cảm giác em làm trợ lý cho anh hay không?"

Thấy cậu sắp tức giận, Địch Thu Hạc nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt có chút cười trên nỗi đau người khác, trấn an niết niết tay cậu, nói sang chuyện khác, "Chỗ em vừa báo là chỗ nào? Anh không nghe rõ."

Hạ Bạch lật mắt trắng với anh, nhớ tới trấn nhỏ xinh đẹp kiếp trước từng đi qua, biểu tình dễ nhìn chút, thần bí nói, "Là một nơi có dấu vết thần linh, dù sao lễ trao giải ngày mai mới bắt đầu, em dẫn anh đi mở mang kiến thức."

Địch Thu Hạc bị bộ dáng ra vẻ thần bí của cậu chọc cho tâm ngứa, duỗi cánh tay ôm lấy cậu cọ, "Tiểu cẩu tử, em thật đáng yêu."

Tài xế nghe được động tĩnh từ kính chiếu hậu nhìn bọn họ một cái, hữu hảo cười cười.

Hạ Bạch nổi giận, giơ tay lên đè Địch Thu Hạc lại nện, "Đáng yêu cả nhà anh! Mau buông em ra!"

Kiếp trước Hạ Bạch đi qua rất nhiều nơi phong cảnh đẹp mắt, phần lớn đều là đi qua một lần liền không muốn nhớ tới nữa, chỉ có rất ít mấy địa phương có thể làm cho cậu nhịn không được tới một lần lại một lần, chụp như thế nào cũng không chán, trấn nhỏ bọn họ lần này tới chính là 1 trong đó.

"Bây giờ là cuối xuân đầu hè." Hạ Bạch dẫn Địch Thu Hạc leo tới một ngọn núi nhỏ gần trấn, quen cửa quen nẻo sau mấy lần rẽ, dừng trước một tường đá, "Nơi này thời tiết thiên về lạnh, hoa hẳn là vẫn chưa triệt để héo, bây giờ xem vừa vặn."

Địch Thu Hạc giơ tay lên phẩy phẩy trán cậu mồ hôi ẩm ướt, an tĩnh nghe cậu nói.

"Vào trong đi." Hạ Bạch lui về sau một bước, ra hiệu anh vòng qua tường đá, cười nói, "Phía sau chính là di tích thần linh."

Địch Thu Hạc cũng cười theo, ôn nhu nhìn cậu một cái, cất bước tiến lên, vén dây leo trên tường đá ra, vòng đi qua.

Địch Thu Hạc có chút đực ra, anh không nghĩ tới sau vách đá cư nhiên thật sự cất giấu một bức mĩ cảnh như vậy, lúc trước anh còn tưởng tiểu cẩu tử ra vẻ thần bí chính là định làm trò đùa dai gì trêu chọc anh.

"Kỳ thực giữa trấn nhỏ và biển hoa này còn ngăn một ngọn núi nhỏ, ở trong trấn cũng hoàn toàn nhìn không thấy chỗ này, nhưng bởi vì đại hình nơi này kỳ lạ, đứng ở chỗ cao nhìn ra bên ngoài, người ta sẽ sinh ra một loại ảo giác trấn nhỏ ở ngay bên cạnh biển hoa." Hạ Bạch sau anh một bước vòng qua, đứng ở bên cạnh anh, thích ý duỗi lưng một cái, "Kỳ thực nơi này đầu mùa xuân tới xem mới là đẹp nhất, khi đó cây cối trong rừng vừa mới mọc lá mới, hoa cũng vừa mới nở, màu sắc nhạt giống như trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuống, tùy tiện chụp chính là một bức họa.

Địch Thu Hạc từ trong mĩ cảnh hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn biểu tình tự hào lại vui vẻ trên mặt cậu, muốn hỏi cậu tại sao hiểu rõ nơi này đến vậy, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ cười cười, trả lời, "Hiện tại đã rất đẹp rồi."

"Cho anh xem thêm điểm đẹp hơn." Hạ Bạch lại hướng anh thần bí cười cười, đột nhiên thấp người ôm lấy máy ảnh và ba lô theo sườn dốc trượt xuống.

Địch Thu Hạc cả kinh, vội vươn tay muốn kéo cậu, nhưng túm hụt, thế là không chút nghĩ ngợi liền tuột xuống theo.

Trong mũi tràn đầy mùi thơm ngát của bùn đất và thực vật, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ của Hạ Bạch, tâm thần căng thẳng của anh từ từ buông lỏng, bình tĩnh xuống sau đó nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa.

"Nhìn phía trên!" Hạ Bạch đứng lên chỉ về phía bên vách núi bọn họ trượt xuống, khoa tay múa chân một chút nói, "Nơi này buổi sáng sẽ có sương mù, không nhìn thấy mấy cái cây kia, buổi sáng bị sương trắng bao phủ, thoạt nhìn giống như là phát triển trong mây vậy. Nếu may mắn sau khi có sương mù xuất hiện ánh sáng, hình ảnh đó càng đẹp."

Địch Thu Hạc theo hướng cậu chỉ nhìn sang, não bổ hình ảnh cậu miêu tả, trên mặt không tự chủ mang theo cười, "Ừm, hình ảnh đó khẳng định rất đẹp."

"Chờ mùa xuân sang năm em dẫn anh tới xem!" Tới nơi yêu thích quen thuộc, tâm tình Hạ Bạch ngẩng cao, sau khi khoa tay múa chân xong liên tục không ngừng tìm kiếm góc độ, hướng về phía mĩ cảnh thiên nhiên ban tặng chụp không ngừng, hưng phấn nói, "Nơi này cảnh sắc mỗi mùa không giống nhau, nhưng đều rất đẹp! Dân bản xứ cảm thấy sườn dốc nơi này rất nguy hiểm, cho nên rất ít đi lên, đáng tiếc mĩ cảnh nơi này."

Địch Thu Hạc nhìn bộ dáng cậu chụp ảnh nằm nhoài trên đất một chút cũng không chê bẩn, chỉ cảm thấy bộ dáng vui vẻ của cậu lúc này đẹp hơn cảnh trước mắt rất nhiều, duỗi người cầm lấy polaroid trong túi cậu ra nhắm vào cậu, cười hỏi, "Vậy chúng ta một năm tới thăm cảnh nơi này một lần, dùng 4 năm xem xong bốn mùa một lần, thế nào?"

"Được." Hạ Bạch cũng không quay đầu lại lên tiếng, lại đổi tư thế chụp hình.

Tách.

Polaroid nhả hình ra, Địch Thu Hạc rút ra lắc lắc, chờ sau khi phía trên hiển thị hình ảnh nhếch lên khóe miệng cười cười, bỏ hình vào miệng túi áo khoác.

Hạ Bạch vốn chỉ là tâm huyết dâng trào, vì tránh fan girl mới tới "Căn cứ bí mật", kết quả sau khi tới nơi mở máy ảnh ra liền hoàn toàn không dừng lại được, chụp thẳng tới lúc ánh mặt trời xuống núi nhiệt độ bắt đầu thấp xuống mới lấy lại tinh thần, vẫn thèm thuồng mang theo Địch Thu Hạc an tĩnh bồi cậu cả buổi chiều lách qua đường nhỏ dưới núi.

Thời gian đã muộn, gần khách sạn cũng đều là fan girl, hai người dứt khoát ở khách sạn trong trấn nhỏ một đêm, quyết định hôm sau dậy sớm về khách sạn thay quần áo. Sau đó tới hội trường buổi lễ trao giải.

Quá trình bỏ phiếu bình xét dài tới hơn một tháng, mười tác phẩm đứng đầu của các tổ tiến vào trận chung kết dưới bình xét nhiều lần của các bình ủy, rốt cục quyết định ra nhất nhì ba, buổi lễ trao giải lần này chính là vì tuyên bố nhất nhì ba mà cử hành.

Hạ Bạch dựa theo số chỗ ngồi mà thư mời chỉ thị tìm được vị trí của mình, sau đó lúng túng phát hiện, ban tổ chức cuộc thi cư nhiên không phải dựa theo tổ dự thi xếp chỗ ngồi, mà là dựa theo quốc tịch và trường học xếp, nói cách khác, cậu sẽ ngồi cùng một chỗ với hai tuyển thủ duy nhất của đại học Q đoạt giải tổ hội họa tiến vào chung kết — con gái của người phụ trách viện bảo tàng lúc trước Nhan Viện.

"Xin chào." Đau khổ không bằng con gái, Hạ Bạch sau khi ngồi xuống lễ phép khách khí bắt chuyện với người ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu lại xác nhận một chút vị trí Địch Thu Hạc ngồi ở chỗ người thân, cầm lấy đánh giá tác phẩm dự thi ở chỗ ngồi phía trước lật xem.

Nhan Viện không nghĩ tới cậu sẽ chủ động chào hỏi với mình, nhớ tới chuyện hôm qua nghe nói, chần chờ một chút, cắn cắn môi, khua lên dũng khí trả lời, "Xin chào...... Chuyện lần trước, thật xin lỗi, là cha tôi làm sai rồi."

Động tác Hạ Bạch lật sách ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

"Thật, thật sự xin lỗi." Nhan Viện bị cậu nhìn thẳng tắp như vậy, càng thêm mất tự nhiên, giơ tay lên vén tóc che giấu khẩn trương, nhỏ giọng nói, "Tôi biết tôi hiện tại nói xin lỗi tỏ ra rất dư thừa, nhưng, nhưng mà...... Cậu tối nay tốt nhất trả phòng khách sạn, giao lưu nghệ thuật kế tiếp còn có ba ngày, tôi lo lắng...... Tôi nghe nói Địch Thu Hạc đi cùng cậu......"

Lời cô nói có chút lộn xộn, Hạ Bạch nghe không hiểu ra sao, nhưng thấy áy náy và lo lắng trong mắt cô đều hết sức chân thành, chút xa cách phòng bị trong lòng bởi vì cha cô mà dâng lên hơi hòa hoãn, ôn hòa nói, "Cậu nói chậm chút, không vội."

Nhan Viện thấy cậu thái độ rất tốt, cảm giác khẩn trương ít đi rất nhiều, mạch suy nghĩ dần dần rõ ràng, giải thích, "Là như vậy, tôi biết cậu tới hôm kia, đã muốn tới nói xin lỗi trước mặt cậu, bởi vì không có phương thức liên lạc của cậu, tôi chỉ có thể ở khách sạn chờ cậu...... Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý giám sát cậu, tôi ở đại sảnh khách sạn chờ cậu. Sau đó chiều hôm qua, tôi nhìn thấy một khuôn mặt châu Á xuất hiện ở đại sảnh khách sạn, gọi điện thoại nói tiếng Trung...... Cô ta hình như cho rằng không ai nghe hiểu cô ta nói, cũng không có ý khống chế âm lượng."

Hạ Bạch nghe đến đó từ từ nhíu lông mày, hỏi, "Cô ta có phải nói cái gì liên quan tới tôi hoặc Địch Thu Hạc?"

"...... Đúng." Nhan Viện nhìn cậu một cái, thanh âm càng thêm nhỏ, "Tôi nghe trộm được vài từ đại loại là chụp ảnh với hủy dung, nhưng lo lắng mình nghe nhầm, cho nên không dám báo cảnh sát...... Dù, dù sao cậu cẩn thận chút, nữ sinh gọi điện thoại kia tuổi thoạt nhìn rất nhỏ, đoán chừng là anti fan hoặc là fan cực đoan gì đó của Địch Thu Hạc, các cậu chú ý nhiều chút."

Nữ sinh tuổi rất nhỏ?

Hạ Bạch lập tức ý thức được không đúng, cặn kẽ hỏi, "Nữ sinh kia khoảng bao nhiêu? Bộ dáng thế nào?"

Nhan Viện cố gắng nhớ lại một chút, trả lời, "Khoảng 15-16 tuổi đi, tóc dài, thanh âm có chút nhọn, ngũ quan rất đẹp, chính là ánh mắt rất hung, tính tình thoạt nhìn cũng không tốt, ngữ khí nói chuyện rất táo bạo."

Nữ sinh 15-16 tuổi, lớn lên đẹp mắt nhưng rất hung rất táo bạo...... Địch Xuân Hoa?

Trong đầu toát ra suy đoán này, mặt Hạ Bạch xoạt một cái đen sì.