Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 69: Tài sản chung của phu phu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Vịt

Thời gian đã không còn sớm, Hạ Bạch sau khi tới trường trực tiếp tới phòng học.

Đôi môi rách da quả nhiên dẫn tới tầm mắt ái muội cổ quái của các bạn cùng phòng, Hạ Bạch từ trong tay Vương Hổ nhận lấy sách, sau khi ngồi xuống nhất thời dùng ánh mắt giết lùi bọn họ, vừa mở sách ra vừa nói, "Buổi tối Thu Hạc muốn mời các cậu ăn cơm, các anh em ngắm mặt."

"Ố ồ, mang về gặp gia trưởng nhe." Ngưu Tuấn Kiệt nháy mắt ra hiệu, cười mờ ám vỗ vai cậu, "Lão Tứ không sợ, các ca ca vì cậu chống lưng, sau này nếu Địch Thu Hạc đối với cậu không tốt, các anh giúp cậu đi đánh hắn!"

Vương Hổ và Trần Kiệt phụ họa gật đầu.

Ở ký túc gần 3 năm, làm út ít nhỏ nhất phòng, Hạ Bạch chưa từng bị hô qua "lão Tứ", bởi vì năm đó mọi người cảm thấy "lão Tứ" nghe giống như "chết già", quá không may mắn, liền tất cả đều gọi tên.

(Lão Tứ: lǎo sì; Chết già: lǎo sǐ)

Bây giờ Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên dùng cái xưng hô này, Hạ Bạch ngây một chút, giây sau đó liền hiểu hàm nghĩa ấm áp bên trong, cười kéo tay hắn xuống, nhìn một cái đám bạn cùng phòng, cười giỡn trả lời, "Được, cảm ơn các ca ca, lúc nào các cậu kết hôn, tôi cho các cậu lì xì siêu cấp lớn."

"Lì xì cũng không đủ, cậu còn phải chịu trách nhiệm chụp ảnh và làm phù rể, việc phải nhiều chứ." Ngưu Tuấn Kiệt thấy cậu nhận cái xưng hô này, vui vẻ cực kỳ, hưng phấn lôi kéo cậu bàn bạc đối với triển vọng tương lai, tán gẫu tới lúc chuông vào học gõ vang giáo viên đi vào mới yên tĩnh.

Hạ Bạch mở notebook ra, nhìn một cái đám bạn cùng phòng chuẩn bị chuyên tâm nghe giảng, cười cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Hạ Bạch: Chỗ buổi tối ăn cơm đặt tốt một chút, cũng không thể mạn đãi các anh em tốt của em.

Địch Thu Hạc: Yên tâm, anh đều sắp xếp xong xuôi rồi.

Rep xong tin nhắn thu hồi điện thoại, Địch Thu Hạc sau khi trở lại biệt thự lấy ra một quyển vở nhỏ, cẩn thận ở trong biệt thự đi dạo, phát hiện có đồ thiếu đều ghi lại, định chờ rảnh rỗi liền đi mua đồ thiếu về.

Tối qua tâm tình anh quá mức kích động, không có tới lầu ba xem một chút, hôm nay đi lên mới phát hiện lầu 3 cũng cất giấu một kinh hỉ nhỏ.

Anh cầm lấy cuốn vở ghi chép vài tờ đứng ở trong một phòng nhỏ được đả thông hai phòng làm ra ở lầu 3, nhìn cửa sổ đối diện, ở trên bức tường ảnh nhỏ ánh sáng tốt nhất, quét một vòng chi chít những tấm hình thuộc về mình ở bên trên, cười tới có chút ngu xuẩn.

Khó trách ảnh ở lầu 1 đều là ảnh phong cảnh, một tấm ảnh người cũng không có, hóa ra ảnh người đều được tiểu cẩu tử mang tới nơi này...... Tấm ảnh lần đầu tiên tình cờ gặp, còn cả bức tranh biếm họa lúc đột nhiên vào ống kính (*), trảo chụp tiện tay lúc ăn beefsteak ở nhà trọ...... Quen tới hiện tại, tiểu cẩu tử cư nhiên chụp nhiều như vậy.

((*) Thím nào còn nhớ cái bùa giấy note màu hồng vẽ hình con chó em cho ảnh không (chương 6) =))))

Anh nhìn mình trong tấm ảnh, từ ban đầu không nhìn ống kính tới lúc cố ý nhìn vào ống kính, từ nụ cười giả dối tới ánh mắt chân thật, từ bình thản vui sướng tới tràn đầy ái ý, suy nghĩ phảng phất cũng theo những tấm hình này, một lần nữa cảm thụ quá trình từ từ yêu tiểu cẩu tử.

Nhiếp ảnh gia là nghề tốt nhất trên thế giới này, không cái nào bằng.

Anh ở trong lòng cảm khái không đạo lý như vậy, sau đó lui về sau lấy điện thoại ra chụp bức tường ảnh này, thuần thục mà mã hóa file, chỉ cho phép một mình mình nhìn.

Hai phòng khác lầu 4 còn chưa bố trí xong, nhưng từ kết cấu mà nhìn, căn phòng khá nhỏ trong đó hẳn là chuẩn bị bố trí thành phòng tối, một phòng khác thì chuẩn bị đổi thành phòng video, tường và cửa phòng video (*) đã làm xử lý cách âm, mua thiết bị là có thể dùng.



Phòng video

Địch Thu Hạc não bổ một chút hình ảnh tốt đẹp cùng tiểu cẩu tử làm ổ bên trong xem phim kinh dị, cúi đầu ở trên cuốn vở viết xuống mấy chữ "Toàn bộ thiết bị âm thanh hình ảnh gia đình", xác định không có gì bỏ sót, thấy thời gian đã không còn sớm, nhanh chóng thu hồ vở xuống lầu mặc áo khoác, gọi điện thoại cho Vương Bác Nghị, lái xe đi tới đại học Q.

Học chuyên ngành cả buổi chiều làm cho đầu người choáng váng não căng ra, bốn người vừa trở lại ký túc cất sách, điện thoại của Địch Thu Hạc đã gọi tới. Thế là 4 người bá vai bá cổ ra khỏi ký túc, sau đó bị Địch Thu Hạc chờ ở dưới lầu nhét vào hai chiếc xe sang trọng logo lấp lánh, đi tới nhà hàng hạng sang gần trường học.

Mấy người cho rằng sẽ ở một con đường gần trường ăn cơm đều có chút mộng, đặc biệt là Hạ Bạch, cậu nhìn chằm chằm cái logo trên vô lăng, sau khi xác định không hoa mắt, quay đầu hỏi Địch Thu Hạc bên cạnh, "Đây chính là xe anh muốn tặng em? Anh xác định?"

Địch Thu Hạc cầm tay cậu niết niết, cười gật đầu, "Sao thế? Không thích sao?"

"Xe sang ai không thích......" Hạ Bạch hết sức thành thực, nhưng chân mày đã từ từ nhíu lại, "Nhưng xe này cũng quá đắt, một sinh viên như em, lát cái này quá bắt mắt......" Hơn nữa giá cái xe này đoán chừng đều đuổi kịp giá tiền căn nhà cậu mua, lúc Thu Hạc nói muốn tặng xe cho cậu, cậu cho rằng đối phương muốn tặng chính là cái loại xe đường phố mười mấy hai mươi vạn......"

"Anh thấy xe Ngưu Tuấn Kiệt lái cũng xấp xỉ giá cái này." Địch Thu Hạc niết tay tới nghiện, nhịn không được túm lên ở bên trên gặm một cái, nói, "Bắt mắt thì bắt mắt đi, lấy giá trị con người hiện tại của em, lái loại xe này mới thích hợp. Hơn nữa em bây giờ đã đại học năm 3 rồi, sang năm chương trình học sẽ từ từ giảm bớt, sau khi lên năm 4 một tuần khả năng cũng không có mấy tiết, tới lúc đó ở ngoại trú, em bình thường chạy tới chạy lui trong nhà trường học, không có xe cũng không được."

Ngón tay đau, Hạ Bạch rút tay về trừng anh một cái, đem toàn bộ nước miếng trên tay cọ tới trên người anh, nói, "Anh là chó ư, thích cắn người như vậy. Còn có, ai nói em muốn ở ngoại trú? Em muốn cùng lão đại bọn họ ở đủ 4 năm!"

Địch Thu Hạc sửng sốt, cau mày, "Vậy anh làm sao bây giờ?" Không có đạo lý nhà đều mua rồi, nhà cũng bố trí xong rồi, kinh hỉ vừa cho, lại để cho anh một mình một nhà đi.

Làm cho người ta tiếc nuối là, Hạ Bạch chính là muốn như vậy, cậu mặt nghiêm túc trả lời, "Anh bình thường hảo hảo quay phim, hảo hảo làm việc, em á, cũng hảo hảo làm việc, hảo hảo đi học. Thứ hai tới thứ 6 anh ở bên ông ngoại, em ở trường học, chủ nhật nhà chúng ta gặp mặt, hoàn mỹ."

Địch Thu Hạc căng mặt, nhịn không được nói tục, "Hoàn mỹ cái rắm!"

Hạ Bạch trừng anh, "Anh vẫn là thần tượng đấy, chú ý tố chất!"

"Bạn trai đều muốn chạy theo bạn cùng phòng, anh còn cần tố chất gì!" Thái độ ấu trĩ của Địch Thu Hạc một phen đi lên, liền hơi có chút hãm không được, duỗi cánh tay ôm lấy cậu nói, "Không được, em theo anh về nhà! Sinh Tiểu Thu Thu cho anh!"

"Sinh cái đầu anh!" Hạ Bạch vỗ anh, nhìn một cái tài xế ngồi trước hết sức lạ mắt, giơ tay lên đè lại mặt anh dùng sức nhào, dùng ánh mắt ý bảo tài xế ngồi trước, thấp giọng nói, "Thu liễm chút!"

"Không sao, hắn là tài xế chú Hồ sắp xếp cho anh, sẽ không nói lung tung." Địch Thu Hạc tùy ý cậu nhào, ôm cậu càng chặt, "Tiểu cẩu tử, trọng sắc khinh bạn là một phẩm chất hết sức ưu tú, em có thể có."

Hạ Bạch nghe vậy cả kinh, nhanh chóng đẩy anh ra, thấp giọng gấp gáp nói, "Sao anh không nói sớm tài xế là chú Hồ sắp xếp, chúng ta nháo như vậy, vạn nhất hắn nhìn ra manh mối trở về nói với chú Hồ......" Lúc trước cũng trách cậu quá sơ ý, chủ đề câu chuyện của Địch Thu Hạc vừa ra, cậu liền đi theo chém gió.

"Hạ tiên sinh ngài yên tâm, nhìn thấy ngài và Địch thiếu tình cảm tốt, chú Hồ và Phạm lão tiên sinh chỉ sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ không nói gì đâu." Tài xế trẻ tuổi diện mạo thanh tú đột nhiên mở miệng.

Hạ Bạch thân thể cứng đờ, u mê, "Ý, ý gì?"

Địch Thu Hạc nhân cơ hội hôn cậu một cái, vui vẻ nói, "Chính là ý tứ này, ông ngoại đã biết quan hệ hai bọn mình, cho nên em định lúc nào thì theo anh về nhà, bồi ông ngoại ăn bữa cơm?"

Hạ Bạch ước chừng sửng sốt một phút mới tiêu hóa được tin tức kia, kéo kéo da mặt Địch Thu Hạc hỏi, "Anh lúc nào thì nói với Phạm lão tiên sinh chuyện của chúng ta? Không phải đã nói trước khi thân thể Phạm lão tiên sinh triệt để dưỡng tốt, trước tiên giấu diếm sao?"

"Thân thể ông ngoại đã tốt lắm rồi, ông hiện tại tinh thần không tốt hoàn toàn là bởi vì tâm tư tích tụ." Địch Thu Hạc nghiêng đầu hôn lòng bàn tay cậu, "Lão nhân tâm tình không tốt, làm vãn bối đương nhiên phải nghĩ các, anh dùng chuyện hai bọn mình ở chung một chỗ xung chút hỉ cho ông ngoại, ông ngoại dĩ nhiên là sẽ vui vẻ, tâm tình bây giờ tốt lắm, thân thể cũng theo đó tốt rồi."

Đây là xung hỉ? Đây rõ ràng là đòi mạng!

"Anh đây hoàn toàn là logic cường đạo." Hạ Bạch đổi thành kéo tai anh, thấy anh vẫn cười nhìn mình, nghiêm túc không giữ vững nổi, nhịn không được cũng cười, thấy anh như vậy, đoán rằng lão nhân hẳn là không đối với chuyện anh come out sinh ra phản ứng kịch liệt gì, thân thể căng thẳng buông lỏng, giúp anh sửa sang lại quần áo cọ loạn, suy nghĩ một chút nói, "Xung hỉ thì xung hỉ đi, anh trải qua vui vẻ, trải qua thuận lợi, đối với lão nhân mà nói chính là hỉ lớn nhất."

Địch Thu Hạc cúi đầu hôn trán cậu, cười tới ôn nhu. Đối với anh mà nói, có tiểu cẩu tử ở bên cạnh, chính là niềm vui lớn nhất đời này.

Các loại món ăn tỉ mỉ phối hợp ăn rất ngon, thái độ của mấy người ký túc rất nhiệt tình, Địch Thu Hạc lại biết xử lý, thế là một bữa cơm "Gặp gia trường" ăn tới khách chủ cực kỳ vui vẻ. Sau khi ăn xong Địch Thu Hạc để cho tài xế đưa đám Ngưu Tuấn Kiệt hơi có chút say về ký túc, mình thì mang theo Hạ Bạch lên một xe khác, trở về biệt thự.

Hạ Bạch cũng hơi uống chút rượu, người có chút mơ hồ, không chút nào phản kháng liền bị Địch Thu Hạc lừa về nhà.

Ký ức có chút đứt đoạn và mơ hồ, Hạ Bạch chỉ nhớ mang máng cậu sau khi về tới nhà hình như bị Địch Thu Hạc ôm ăn đậu hủ, đang thoải mái, một cái tay tặc liền cọ tới điểm mẫn cảm của cậu, sau đó cậu phản xạ có điều kiện đấm kẻ tay tặc một trận...... Sau đó thân thể ấm áp ngâm ở trong bồn tắm, triệt để mất đi ý thức.

Đầu hơi có chút đau, Hạ Bạch híp mắt tựa vào ghế sau xe, nhìn một cái mặt trời bên ngoài vừa lên và cảnh vật nhanh chóng lùi lại, ngồi thẳng thân thể nhìn về phía tài xế ghế lái, hỏi, "Hiện tại mấy giờ rồi?"

Loại chuyện tỉnh dậy phát hiện người đang ở trên xe, trải nghiệm chân chính vẫn là rất kinh khủng.

"7 rưỡi sáng, cách tiết đầu của ngài bắt đầu còn có 1 tiếng, dựa theo tốc độ lái xe, có lẽ còn phải 30 phút nữa mới có thể tới trường. Địch thiếu đã sớm gọi điện thoại cho Ngưu tiên sinh, cậu ấy sẽ giúp ngài mang sách tới phòng học." Tài xế thân thiết trả lời.

Xem ra là Địch Thu Hạc sợ cậu đi học trễ, sáng sớm đem cậu từ trong chăn móc ra, nhét vào trong xe.

Hạ Bạch đáp một tiếng tỏ vẻ hiểu, nhìn một cái áo lông trên người mới tinh lại vừa người, lại khom lưng nhìn một cái boots ngắn trên chân mới tinh lại vừa chân, giơ tay lên đấm đấm trán, híp mắt hồi tưởng một chút lướt nhanh tối qua, lại mang máng nhớ được chủ ngọa phòng để đồ có chút thay đổi hình thức, trầm mặc một lát lại hỏi, "Anh tên là gì?"

"Hứa Khánh, sau này tôi sẽ là tài xế nhà các ngài."

Tài xế nhà mình?

Hạ Bạch chuyển động đầu óc trì độn tiêu hóa một chút cái từ này, rốt cục hơi thanh tỉnh một chút, gật gật đầu, không hỏi nữa.

Xem ra Địch Thu Hạc rất thích ứng ngôi nhà cậu vì anh chuẩn bị...... Hừm, coi như anh thức thời.

Lên lớp một ngày xong, Địch Thu Hạc đúng giờ xuất hiện dưới lầu ký túc của cậu, cậu không nói gì, tạm biệt các bạn cùng phòng sau đó lên xe, tiếp đó bị Địch Thu Hạc kéo tới trung tâm thương mại gần biệt thự.

Mua một ít tiểu gia cụ và ba ba của cái siêu nước, hai người trở về nhà, Hạ Bạch bị Địch Thu Hạc đặt trên ghế salon nghỉ ngơi, Địch Thu Hạc tự mình đi đi lại lại bận rộn không ngừng, hăng hái ngẩng cao đem đồ mua được từng cái đặt vào vị trí bọn nó nên ở.

Hạ Bạch ngồi phịch ở trên ghế sa lon nhìn anh bước đại chân dài xoay tới xoay lui, lười biếng ngáp một cái, tiện tay cầm lấy Pocket PC (*) Địch Thu Hạc đặt vào bên tay cậu, giết thời gian.



Pocket PC

Hóa ra có bạn trai là loại cảm giác này, đừng nói, còn rất thoải mái.

Lên weibo, top hot vẫn như cũ bị cấu xé lẫn nhau giữa 4 người đẹp và tiểu bạo liêu bát quái của hai nhà Địch Tần chiếm cứ.

Cậu tiện tay lật lật, thấy không có nội dung mới gì, đang định tắt weibo nghịch cái khác, một tin nhắn @ mới lại đột nhiên nhảy ra. Vừa nhìn, tin tức này cư nhiên là của Dịch Tiệp tự xưng không thích chơi Weibo gửi tới. Cậu cảm thấy hứng thú nhíu mày, ấn mở tin nhắn.

Dịch Tiệp: Cám ơn đạo diễn xuân vãn đã cho tôi cơ hội lần này, cám ơn ủng hộ của các fan, hơn nữa phải cám ơn thầy Hạ Hạ Bạch đãđể cho tôi chơi cực kỳ vui vẻ, là các bạn đãđể cho tôi có cơ hội đứng trên sân khấu mà nhân dân cả nước đều mong đợi, cám ơn, bắn tim.

Một weibo lời hết sức theo mô típ, lượng tin tức cho ra lại rất lớn: Đầu tiên, Dịch Tiệp qua xét duyệt của đạo diễn xuân vãn, từ trong 4 người đẹp bộc lộ tài năng; tiếp theo, tiết mục của cô nàng được miễn chọn lọc nhiều lần về sau, xác định tuyệt đối có thể lên xuân vãn; cuối cùng, đạt được cơ hội này, Hạ Bạch không thể không kể công.

Lại kết hợp một chút với tin đồn lúc trước đạo diễn xuân vãn để cho 4 người đẹp từng người giao lên một phần ảnh chụp hoặc video thi, đám netizen cho ra 1 kết luận — Hạ Bạch chụp ảnh thi cho Dịch Tiệp! Chụp tới mức làm cho nhân khí thấp nhất, đẹp tới mức không đặc sắc nhất, Dịch Tiệp mà mọi người không coi trọng nhất, nỗ lực áp được ba người khác, lấy được vé trực tiếp vào Xuân Vãn!

Dư luận trong nháy mắt nổ tung, fan Tứ gia xé ép top hot tề tụ dưới weibo của Dịch Tiệp và đạo diễn xuân vãn, điên cuồng hỏi thăm là xảy ra chuyện gì, như thế nào tin tức yêu cầu nộp lên ảnh thi vừa mới ra không lâu, Dịch Tiệp đã thông qua rồi, trong này có phải có nội tình đen tối hay không!

Hạ Bạch mắt thấy bình luận weibo của mình và tin nhắn nhận được nổ tung tăng lên, mi tâm nhảy nhảy, nhanh chóng tắt ứng dụng, lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Tiệp — ảnh mới chụp xong chưa tới hai ngày đã ra kết quả, tốc độ giống như bay này quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi.

"Qua rồi? Hay là bị đạo tên?" Cậu đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

Dịch Tiệp ở bên kia cười mấy tiếng, trả lời, "Qua rồi, quyết định không chỉnh ảnh của cậu là chính xác, đạo diễn nói xuân vãn là ngày lễ thuộc về nhân dân cả nước, yêu cầu chính là thường nhật hóa và khí thế phàm tục, ông ấy nói ông ấy từ trong tấm hình nhìn thấy một con người khác của tôi, rất hài lòng với linh tính tôi thể hiện ra trong bức ảnh lần này, còn nói hi vọng tôi có thể giữ vững loại linh tính này tới trên sân khấu của xuân vãn."

Hạ Bạch nghe vậy thả lỏng, cười nói, "Chúc mừng, kỳ thực em lén lút chỉnh cho chị mấy bức, nghĩ tới bản này không được, có lẽ có thể dùng bản đã chỉnh tiếp tục đi thử một chút, bất quá may là không có dùng tới."

"Cám ơn." Dịch Tiệp cười đến càng thoải mái, đột nhiên thở dài một hơi, ung dung nói, "Hạ Bạch, chờ ở trên sân khấu xuân vãn nhìn thấy một con người khác của chị đi."

Hạ Bạch bị thoải mái tự tin của cô lây nhiễm, cũng vui vẻ trả lời, "Vâng, em sẽ trông coi TV vì cố gắng của chị."

Trước người một cái bóng bao phủ tới, Hạ Bạch ngẩng đầu, liền thấy Địch Thu Hạc cầm lấy siêu nước ba ba đứng trước mặt anh, vẻ mặt kiểu ấu trĩ chuẩn bị bắt gian.

Hạ Bạch lật anh mắt trắng, lại tán gẫu với Dịch Tiệp mấy câu sau đó cúp điện thoại, duỗi tay với anh, "Tới, ôm một cái."

Biểu tình biển dấm cuồn cuộn của Địch Thu Hạc cứng đờ, xụ mặt nhìn cậu mấy cái, sau đó quyết đoán xoay người đặt siêu nước vào trên bàn trà, khom lưng ôm lấy cậu, hôn trán cậu, hung dữ nói, "Đều đã nói với em rồi, làm nũng cũng vô dụng, tự em phải thu liễm chút."

"Là anh khí thế ghen lớn, em đó là tiếp xúc công việc bình thường." Hạ Bạch hôn lại anh một ngụm, vỗ vỗ lưng anh, kéo anh ngồi xuống ghế salon, quyết đoán nói sang chuyện khác, "Anh gần đây trên công việc có sắp xếp gì không? Tỷ như nhận kịch bản mới gì đó......" Dựa theo quỹ tích phát triển kiếp trước, Địch Thu Hạc lúc này hẳn là đã nhận được lời mời diễn chính của 《Tiên đồ》, nếu kiếp này sự tình có biến, cậu còn phải nghĩ cách để cho Địch Thu Hạc đem cơ hội này một lần nữa túm lấy trong tay.

Địch Thu Hạc ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng người ôm lấy cậu, hưởng thụ ở đỉnh đầu cậu cọ cọ, miễn cưỡng trả lời, "Có, anh nhận được một bộ phim tiên hiệp, là công việc Cổ lão tiên sinh hồi đó giới thiệu cho anh. Bộ phim truyền hình kia chuẩn bị hơn một năm, năm sau sẽ khai máy, đương kỳ vừa vặn có thể tiếp nhận cùng 《Thành gia quân》."

Hạ Bạch nghe vậy giật mình, hỏi, "Vậy tên bộ phim tiên hiệp kia là gì? Ai đạo diễn?"

"Đạo diễn Lâm Mặc học trò của Cổ lão tiên sinh, tên là 《Tiên đồ》, anh diễn nam chính." Địch Thu Hạc trả lời, giơ tay lên sờ tóc cậu, "Cho nên thời gian anh bên cạnh em không nhiều lắm, em trong khoảng thời gian trước năm mới này có thể ở nhà hay không?"

Đây là cứng không được tới mềm?

Thật sự biết thuận cột trèo lên.

Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn anh, Địch Thu Hạc ôn nhu lại đáng thương nhìn lại.

Hiện tại đã tháng mười hai, cách nghỉ đông không tới vài tuần nữa, tiết ôn tập trước nghỉ đông không nhiều lắm, sau khi nghỉ đông còn phải cùng đối phương chuẩn bị vào tổ chụp poster, hình như sớm một chút ở lại đây cũng không có gì......"

"Ở lại đây cũng có thể......" Hạ Bạch thỏa hiệp, sau đó uy hiếp nhìn về phía dưới rốn ba tấc của anh, "Nhưng không cho phép anh động tâm tư không đứng đắn."

Khóe miệng Địch Thu Hạc mới vừa nhếch lên cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu liễm, nghiêng người đụng ngã cậu trên ghế salon, ôn nhu hôn cậu, hàm hồ nói, "Được, đều tùy em." Dù sao chỉ cần ở chung một chỗ, củi khô lửa bốc kìm lòng không đậu có rất nhiều cơ hội.

Xác định chuyện sớm dời qua đây, Hạ Bạch sau khi đánh tiếng với các bạn cùng phòng, tạm dừng công việc, chuyên tâm cùng một chỗ với Địch Thu Hạc, đem biệt thự còn thiếu rất nhiều đồ từ từ lấp đầy.

Một tuần sau, Hạ Bạch theo Địch Thu Hạc về Phạm trạch, cùng Phạm lão tiên sinh ăn bữa cơm.

Phạm lão tiên sinh sau khi thần trí rõ ràng thay đổi rất nhiều, trong mắt giống như là ẩn giấu rất nhiều tâm tình, làm cho người ta phân biệt không rõ. Thái độ của ông đối với Hạ Bạch rất ôn hòa, lúc ăn cơm giống như gia trưởng bình thường nhất, hỏi tình huống gia đình và bản thân Hạ Bạch, sau đó sau khi biết được cha mẹ cậu toàn bộ qua đời hoảng hốt phút chốc, vẻ mặt càng thêm hòa ái.

Sau bữa chiều hai người ngồi nghỉ một lát, chờ sau khi trời tối đen mới cáo từ rời đi, xuyên qua công viên về nhà.

"Ông ngoại rất thương anh." Hạ Bạch nhớ tới ánh mắt luyến tiếc của lão nhân lúc đưa mắt nhìn theo bọn họ ra cửa, nhợt nhạt thở dài, nhìn về phía Địch Thu Hạc bên cạnh, nói, "Anh rảnh rỗi vẫn là ở bên ông ngoại anh, ông tuổi lớn rồi, mặc dù có chú Hồ bên cạnh, nhưng rốt cục vẫn là hơi cô đơn."

"Ông ấy lúc để lại một mình mẹ anh ở Địch gia, làm sao không suy nghĩ qua mẹ anh lúc ấy nhỏ như vậy, không có cha đi dùng có thể cô đơn hay không." Địch Thu Hạc đem suy nghĩ trong lòng không chút nào che giấu nói thẳng cho cậu nghe, nói xong lại tự mình thỏa hiệp trước, cầm tay cậu trả lời, "Em yên tâm, trạng thái ông ngoại như vậy chỉ là tạm thời, ông cũng không phải kiểu người già cả ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết chờ con cháu về cùng ông nói chuyện. Chờ nhà chúng ta sắp xếp xong, em cũng trở về trường chuẩn bị thi cuối kỳ rồi, anh liền qua ở hảo hảo bồi ông chút."

Hạ Bạch sau khi bị anh cầm lấy phản xạ có điều kiện nhìn nhìn chung quanh, sau khi xác định công viên ban đêm mùa đông không có ai mới buông lỏng tùy ý anh dắt, cười trả lời, "Thế này không tệ lắm, nhìn ở trên phần anh nghe lời như vậy, ngày mai chiên beefsteak cho anh ăn."

Địch Thu Hạc chú ý tới cẩn thận của cậu, nụ cười dừng một chút, sau đó lại tự nhiên tiếp tục, trả lời, "Được, anh có thể trợ thủ cho em."

Phạm trạch, Phạm Đạt mở ra quà Hạ Bạch đưa tới, sau khi nhìn thấy bên trong tràn đầy một xấp lớn ảnh đã rửa ngẩn người, tay run run cầm lên tấm ảnh ở trên cùng thuộc về Địch Thu Hạc, quý trọng sờ sờ.

"Đứa nhỏ kia thật có lòng." Ông khàn giọng mở miệng, nhìn kỹ một lần tấm hình trong tay, lại lấy tấm tiếp theo, mỗi một tấm đều muốn nhìn thật lâu, nhìn thẳng tới hơn 3 tiếng mới xem xong, sau đó cẩn thận đặt lại ảnh vào trong hộp, đậy nắp hộp lên, sờ sờ cái hộp, hỏi, "Tiểu Hồ...... Thu Hạc ở Địch gia, có phải trải qua rất không vui hay không?"

Hồ Triệu đem trà nóng chuẩn bị xong đổ ra một cái chén đưa tới bên tay ông, nhẹ nhàng giúp ông thuận sống lưng, an ủi, "Chú Phạm, chuyện đã qua thì đừng nghĩ tới nữa, hiện tại Thu Hạc có Hạ tiên sinh, cuộc sống sau này có thể tốt mà."

"Đúng a...... Tốt mà. May mà chú ngày đó không làm ra chuyện dư thừa gì...... Vừa rồi mấy tấm hình kia cháu xem rồi đấy, Thu Hạc lúc nhìn ống kính, cười thật đẹp......" Phạm Đạt cầm chén trà hoảng hốt mà đáp lại một câu, tay thu chặt, thanh âm đột nhiên trầm xuống, "Cho nên cuộc sống tốt đẹp của Thu Hạc không thể bị người khác phá hư...... Nghe nói Địch Biên vẫn đối với Đại Trạch chưa từ bỏ ý định?"

Động tác Hồ Triệu giúp ông thuận lưng ngừng lại, nhình ánh mắt kiên định nhuệ khí của ông, tâm an một chút, ngồi tới bên cạnh ông cẩn thận khai báo với ông tần huống Đại Trạch gần đây.

Hai ngày sau, một người đẹp khác thông qua sàng chọn ra lò, là Chu Thục Tuyết của Tinh Ngu, Hà Phân Vi của Hoàng Đô và Khúc Phương của Kinh Quan tiếc nuối không được chọn. Mà trúng cử của Chu Thục Tuyết lại có chút khác với trúng cử của Dịch Tiệp, tiết mục của cô vẫn cần phải trải qua sau mấy lần sàng lọc và diễn tập, có thể cười tới cuối cùng tiến vào xuân vãn hay không còn là một ẩn số.

Kết quả này vừa ra, dư luận lại lần nữa nổ tung.

Lần này chuyện bốn người đẹp phải loại bỏ 2 vừa ra, đám netizen nhìn chung cho rằng trúng cử cuối cùng nhất định sẽ là Chu Thục Tuyết và Hà Phân Vi, bởi vì hai cô nhân khí cao nhất, hậu trường cũng vững chắc nhất. Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, Dịch Tiệp cư nhiên bùng nổ, cầm hạng nhất.

Khúc Phương của rất điệu thấp, đối với xuân vãn cũng không bao nhiêu hứng thú, cho nên sau khi bị xoát cô nàng liền vui vẻ đăng weibo nói chuẩn bị về nhà hảo hảo bên cạnh gia đình, còn kèm theo ảnh ở thành phố B du ngoạn, biểu hiện tới rất cao hứng, thành công trấn an fan.

Hà Phân Vi lại tỏ vẻ chịu không được ủy khuất này, dưới kích động ở trên weibo không rõ ràng phát tiết một trận.

Bị ủy khuất của thần tượng kích thích, fan của cô nàng lập tức nhảy lên, nói thẳng lần sàng lọc này có nội tình đen tối! Thần tượng nhà mình trẻ tuổi hơn Dịch Tiệp, xinh đẹp hơn Dịch Tiệp, nhân khí cao hơn Dịch Tiệp, phát ngôn mạnh hơn Dịch Tiệp, không có lẽ nào Dịch Tiệp lên, thần thượng nhà họ lại bị xoát xuống!

Không phục! Lần sàng lọc này tuyệt đối có vấn đề!

Sau khi xé Dịch Tiệp một trận, bọn họ rối rít chạy tới dưới weibo đạo diễn xuân vãn, yêu cầu hắn công bố ảnh và video thi của bốn người đẹp, không dám công bố chính là chột dạ!

Dư luận bị fan của Hà Phân Vi hung hăng kéo lệch một phía, Dịch Tiệp bị các loại nhân thân công kích, liên quan Hạ Bạch đều bị mắng một hai câu, thậm chí có netizen suy đoán đạo diễn xuân vãn có phải hay không ngầm cùng Dịch Tiệp có giao dịch xác thịt gì, cho nên mới mắt mù chọn Dịch Tiệp.

Đại khái là bị hắc tới tức giận, đạo diễn xuân vãn cư nhiên thật sự theo ý nguyện của Hà Phân Vi, hôm sau một mỹ danh nào đó xuất hiện, công bố ảnh và video mà bốn người đẹp này giao lên.

Đám netizen kích động, nhất tề xông tới, vài phút đồng hồ đã đem weibo này cho nên đỉnh top hot.

Weibo đạo diễn xuân vãn đăng nội dung đơn giản rõ ràng, chính là bốn link của bốn người, cuối cùng kèm theo lời mời đám netizen tự mình bình phán đẹp xấu, không nên lung tung giội nước bẩn chụp mũ, đem tuyển chọn xuân vãn làm tới chướng khí mù mịt.

Giống như là sợ fan Hà Phân Vi nhàm chán xếp thứ tự tên, hắn còn cố ý xếp tên Hà Phân Vi lên trên cùng, phía dưới theo thứ tự là Khúc Phương không được chọn, Chu Thục Tuyết trúng cử và Dịch Tiệp xác định tiến vào xuân vãn.

Đám netizen dựa theo thứ tự lần lượt ấn link.

Hà Phân Vi giao lên là một bộ ảnh thêm một video, nói thực, ảnh chụp rất đẹp, video cũng rất tiểu thanh tân rất đáng yêu, nhưng xinh đẹp và đáng yêu này tựa hồ không khác gì mấy ảnh chân dung và điện ảnh cô từng quay trước kia, xem xong cũng chỉ có thể khen một câu xinh đẹp, những cái khác không có.

Đám netizen bị fan Hà Phân Vi kéo nghiêng mạch suy nghĩ vặn vẹo, nhìn một cái Hà fan trong bình luận khen thần tượng nhà mình tới ba hoa chích chòe, ôm ý nghĩ cho rằng ảnh với video của mấy ngôi sao nữ phía dưới không thể nào bằng, mở ra link của Khúc Phương.

Khúc Phương giao lên chỉ có một bộ hình, phong cách dân tộc, hết sức phù hợp với mô típ chính trị chính xác nhất quán của đài trung ương. Bởi vì Khúc Phương trước kia chưa từng mặc trang phục dân tộc, cho nên bộ hình này còn rất làm cho người ta trước mắt phát sáng, so sánh với ảnh của Hà Phân Vi, lại càng lộ ra vẻ đại khí kinh diễm rất nhiều.

Đám netizen nhịn không được lại nhìn thoáng qua đám Hà fan của Hà Phân Vi điên cuồng khen trong bình luận, biểu tình cổ quái chớp mắt một cái, lại mở ra link của Chu Thục Tuyết.

Chu Thục Tuyết giao lên chính là một video, sau khi ấn phát chỉ thấy một mỹ nhân đang thướt tha từ chỗ sâu lâm viên phong cách cổ đi tới, trang phục trên người theo thay đổi đặc biệt của bốn mùa chia ra bốn chủ đề Mai Lan Trúc Cúc phù hợp. Cuối video, qua hết 4 chủ đề, mỹ nhân từ phía sau mặt trăng lách ra, trang phục thanh nhã đột nhiên thay đổi, liệt diễm hồng thần, mẫu đơn quốc sắc, chói mắt vô cùng.

Đám netizen thật lâu không hồi được thần, đối với bộ trang phục cuối cùng và ánh mắt câu nhân nhìn về phía ống kính của Chu Thục Tuyết kinh thán không dứt, có loại kích động muốn xuyên thấu video nhấc váy bung dù cho mỹ nhân.

Quá đẹp, loại đẹp thần thái này quả thực nhanh chóng đem ảnh của hai người phía trước so thành mảnh vụn! Cái gì chứ, ngươi nói Hà Phân Vi cũng quay video? Đùa à, trước khuôn mặt xinh đẹp cường thế này, tất cả tiểu thanh tân cũng chỉ là vỏ ngoài ngụy trang phủ thêm cho sắc đẹp không đủ, so sánh liền bại lộ!

Lần này đám netizen tiếp tục nhìn khích lệ trong comment của đám Hà fan, liền không nhịn được trào phúng cười cười, sau đó càng thêm tâm ngứa mong đợi tác phẩm của Dịch Tiệp. Bọn họ coi như là đã nhìn ra, đạo diễn xuân vãn sắp xếp tên là dựa theo trình độ xinh đẹp để xếp, Chu Thục Tuyết đẹp thành như vậy đều chỉ có thể tính là thứ 2, vậy Dịch Tiệp hạng nhất kia hẳn kinh diễm cỡ nào?

Nghĩ tới đây, bọn họ nhịn không được nhớ lại một chút khuôn mặt Dịch Tiệp quả thực không tệ, nhưng đẹp thật sự không có gì đặc sắc, lại không khỏi nổi lên nghi ngờ. Cái bộ dáng kia của Dịch Tiệp, phải chụp thế nào mới có thể kinh diễm qua được Chu Thục Tuyết?

Ôm lòng tràn đầy nghi ngờ, bọn họ mở ra link cuối cùng.

Mười mấy tấm ảnh hết sức cụ thể khí thế rực rỡ trải rộng ra xếp trên màn hình, khiến cho đám netizen đầy lòng mong đợi ấn vào không khỏi sửng sốt.

Liên tục xem ba bộ ảnh và video quay tới vô cùng tinh xảo, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một bộ ảnh khí thế phàm tục như vậy, bọn họ cảm thấy có chút rối loạn — loại ảnh bình thường này cư nhiên được hạng nhất? Không có sai lầm?

Trong đầu tràn đầy dấu hỏi chấm, bọn họ di chuột, mở ra tấm thứ nhất.

Cô gái xinh đẹp mặc áo lông giày tuyết đứng ở trước một cửa hàng bánh bao, tay ôm khăn quàng cổ hướng xuống dưới kéo kéo tựa như đang ngửi mùi thơm bánh bao, một tay kia chỉ vào bánh bao nóng hổi, ánh mắt nhìn về phía ống kính, đầy mắt đều là kinh hỉ.

Đám netizen lại sửng sốt.

Dịch Tiệp hình như...... Không make-up. Mà Dịch Tiệp không trang điểm, lúc cười rực rỡ như vậy, cư nhiên còn động lòng người hơn bộ dáng cô trang điểm căng thẳng mỉm cười.

Cảm giác đó giống như cô gái trong tấm ảnh chính là người nhà của bạn, cô nhìn thấy đồ yêu thích, liền gọi bạn đi qua, muốn cùng bạn chia sẻ vui sướng và thỏa mãn giờ phút này.

Góc độ ảnh tìm tới rất tốt, vừa vặn chụp vào đèn lồng đỏ ở cửa cửa hàng bánh bao, ánh sáng đèn lồng rơi vào trên khuôn mặt Dịch Tiệp, giống như điểm lên trên khuôn mặt cô nàng một lớp phấn nhạt, nổi bật lên loại đẹp thanh thủy phù dung lúc này cô có.

Rõ ràng tấm ảnh vừa rồi mới xem không có gì đặc sắc, nhưng nhìn một chút, cư nhiên làm cho người ta nhịn không được theo người trong tấm ảnh cùng mỉm cười, sau đó thẳng tắp nhìn vào trong đôi mắt người trong tấm ảnh, chóp mũi tựa hồ cũng ngửi thấy được mùi thơm mộc mạc bánh bao tản ra.

Thật sự rất đẹp a...... Dịch Tiệp đứng giữa một đám quần chúng lớn lên bình thường, cho dù không trang điểm, không chỉnh ảnh, cũng đẹp tới giống như tiểu tiên nữ, đẹp tới mức làm cho người ta theo cô cùng nhau mỉm cười, trong lòng trở nên ấm áp dễ chịu.

Cảm thán xong, tay bọn họ không tự chủ giật giật, ấn tấm ảnh tiếp theo.

Vẫn là mỹ nhân kia, cô lúc này đang vui vẻ nặn người tuyết, mũ trên đầu đưa cho người tuyết, vậy nên tóc tản xuống, rơi lộn xộn bên tai bên má, làm cho người ta ngứa tay muốn giúp cô vén lên.

Người tuyết rất xấu, nhưng mỹ nhân cười tới rất đẹp, đẹp tới mức làm cho người ta muốn tiếp vào trong ảnh cùng cười với cô.

Tổng cộng 16 tấm hình, so với những người trước đều ít hơn, còn hoàn toàn không có chỉnh sửa, nhưng chính là làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn lại nhìn, nhìn xong trên mặt vẫn treo nụ cười, phảng phất ngày lễ có thể cùng người nhà đoàn viên đã tới.

Đám netizen sau khi xem xong ảnh trầm mặc vài giây, sau đó nhất tề bạo phát.

Hà Phân Vi em gái ngươi! Dịch Tiệp mới là vương đạo a! Mấy tấm ảnh này thật sự rất đẹp a! Đây mới là xinh đẹp mà người bình thường bọn họ muốn a! Các minh tinh chụp tinh xảo hơn nữa xinh đẹp hơn nữa bọn họ đều không thể cảm động lây, nhưng bộ ảnh này của Dịch Tiệp...... Thật cmn đẹp mắt a! Dường như chỉ cần bọn họ mặc vào quần áo tương tự của Dịch Tiệp, đứng trong cảnh bình thường kia, bọn họ liền cũng có thể biến thành tiểu tiên nữ tiểu vương tử a!

Đẹp đẹp đẹp! Đẹp muốn chết! Cho đạo diễn xuân vãn thêm đùi gà! Đám hắc tử cút xéo! Mỹ nhân này chính là bọn họ muốn ở trên xuân vãn nhìn thấy! Bọn họ muốn chính là loại đẹp ấm áp này!

Dư luận lại lần nữa nổ tung, lần này nhưng là nghiêng về một phía châm chọc Hà Phân Vi, cố gắng thổi phồng Dịch Tiệp, đồng thời Hạ Bạch cũng được đám netizen kéo ra khen lại khen! Số lượng fan của Dịch Tiệp tăng lên vù vù, của Hạ Bạch cũng theo đó tăng lên!

Lúc mọi người đều chờ chính chủ được khen xuất hiện nói lời hay điên cuồng biểu lộ, weibo của Hạ Bạch đăng một tin tức làm cho người ta không hiểu ra sao.

Bạch lại Bạch: Mượn weibo Tiểu Bạch một chút, cám ơn đạo diễn Lâm Mặc mời tôi diễn 《Tiên đồ》, cám ơn các fan vẫn luôn chờđợi vàủng hộ tôi, mong đợi tác phẩm mới và một ngày kia gặp mặt mọi người.

Đám netizen có chút mộng, tình huống gì? Lâm Mặc muốn quay phim truyền hình mới? Tên là 《Tiên đồ》? Nhưng người mượn weibo Hạ Bạch công bố tin tức là ai a? Nói chuyện cũng không rõ ràng, bọn họ không muốn đoán a.

Mà đám Địch fan mai phục ở weibo Hạ Bạch đã lâu sau ngây người ngắn ngủi khóc rống chảy nước mắt, nhao nhao vọt tới dưới weibo này bình luận gào khóc, trung tâm ý nghĩ chỉ có 1: Thu Thu anh rốt cục về rồi! Mặc kệ anh quay tác phẩm mới gì, bọn em đều ủng hộ ủng hộ ủng hộ! Thu Thu không khóc! Rời khỏi Hoàng Đô, điều chỉnh tốt tâm thái chúng ta một lần nữa xuất phát, tương lai mới đang chờ anh!

Địch Thu Hạc cười híp mắt lật bình luận dưới weibo, gật đầu gật đầu.

Đúng vậy đúng vậy, hiện tại anh có Tiểu Bạch, nhân sinh quả thật đã mở ra một thiên chương mới hết sức tốt đẹp.

Hạ Bạch lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau anh, tay sờ lên cổ anh, từng chút thu hẹp, cấu a cấu, tiến tới bên tai anh cùng anh xem màn hình Pocket PC, mỉm cười hỏi, "Tiểu Thu Thu, anh dùng weibo của em làm gì, huh?"

Địch Thu Hạc cứng đờ, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt vô tội, biểu tình thuần lương, "Không có làm cái gì, chỉ hơi dùng một chút tài sản chung của chúng ta."

"Phải không." Hạ Bạch cười sờ đầu trym, kéo tóc anh, "Vậy anh tối nay ngủ trên sàn nhà tài sản chung của phu phu chúng ta, có được hay không?"

Địch Thu Hạc: "...... Tiểu cẩu tử, kỳ thực...... Anh có thể giải thích."

______________

Tui định sau bộ này tui sẽ cày một bộ của Y Đình Mạt Đồng là Trọng sinh tự chuộc lỗi. Mng thấy sao? Tui chưa đọc qua nhưng thấy có mấy bạn đề cử và tui thích tác giả này nên định làm. Huhu nhưng tui thích một bộ sinh tử hơn:((( lâu không edit sinh tử r nhớ quá:((((