Một Lần Nữa Yêu Lại Từ Đầu

Chương 2: Chương 2





Khi nhìn thấy nhi tử của mình mặc hỉ phục ông mới trợn mắt há mồm muốn chất vấn thì người đã nhanh chóng dập đầu rồi được Tống Mạn Vũ tự mình tiếp đón đưa đi.

Đến cuối cùng trong phủ người dần tản ông mới hoảng hốt nói:” Nhi tử của ta bị bắt rồi!”
Lễ thành hôn của bậc đế vương đương nhiên không thể qua loa tùy tiền, nhiều thứ lễ nghi phức tạp cần phải tiến hành, đến khi trời gần tối Diệp Gia mới được trở về tân phòng của mình, hay nói đúng hơn là tẩm điện của hoàng thượng Bắc Vũ cung.
Không biết chờ đợi bao lâu Diệp Gia cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, lại nhìn thấy đôi giày thêu rồng phía dưới lớp khăn hỉ sau đó nó được vén lên.

Một bàn tay thon dài đưa đến khẽ nâng cằm y lên, do có chút đột ngột khiến Diệp Gia nheo mắt, đến khi nhìn thấy người không khỏi ngơ ngác.
“ Trẫm nên gọi khanh là gì đây? Diệp khanh? Diệp Gia, hay là… Gia nhi?”
Nhiều năm về sau nhớ lại ngày hôm đó, Tống Mạn Vũ có chút buồn cười, chỉ một phút nhìn vừa mắt người này liền ấn định y trở thành Thượng Quân của mình.

Những ngày tháng sau đó cũng thật tốt đẹp, hôm nay cũng phải là một ngày tốt đẹp.
Tống Mạn Vũ ôm người trong lòng dịu giọng gọi:” Bảo bối, Gia nhi của ta…”

Diệp Gia bị hắn chọc đến có chút xấu hổ mắng:” Cũng đã gần bó tuổi, huynh sao cứ gọi ta như vậy chứ”
“ Em vẫn mãi mãi là bảo bối trong lòng ta” hắn nhẹ đặt một nụ hôn trên trán đã hằn vết nhăn của y, lại chậm rãi vuốt vuốt mái tóc bạc trắng như tuyết kia mà nâng niu chiều chuộng.

Diệp Gia nhìn hắn một chút rồi bĩu môi:” Huynh cứ như vậy… Vũ à, ta thật sự có chút sợ”
“ Đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây, bên cạnh em, sẽ đi cùng em” hắn vỗ vỗ vai người an ủi.
Diệp Gia cắn cắn môi nắm chặt vạt áo của hắn mà nói:” Có phải ta ích kỷ lắm không, đáng lẽ phải nói rằng huynh phải ở lại sống thật tốt, nhưng mà…”
“ Đừng nói như vậy, em muốn gì ta đều chiều theo ý em, sẽ không để em một mình” hắn ôn nhu hôn lên mí mắt của y.

Diệp Gia lúc này mới bình tâm lại vùi đầu vào ngực của hắn ngửi lấy hơi ấm của hắn, y nói:” Ta cảm giác có chút lạnh”
“ Ta ôm em” vòng ta hắn ngày một chặt hơn.
“Ân” y đáp lại khóe miệng kéo lên nụ cười, sau đó liền an tỉnh trong lòng ngực hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên tóc y lần cuối rồi nhắm mắt đi cùng y.


Trong giây phút cuối cùng này hắn vẫn còn canh cánh một điều, nếu trước đó có thể quen biết DIệp Gia sớm hơn, yêu em ấy sớm hơn thì thật tốt biết mấy…
Ý thức dần dần tan ra, Trường An năm thứ 15, thái thượng hoàng cùng thái thượng quân băng hà, cả nước quốc tang nửa năm.
“ Điện hạ, nên rời giường rồi”
Một giọng nói mơ hồ bên ngoài vang lên kéo ý thức của hắn trở về, hắn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là tấm màn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tống Mạn Vũ nhíu mày xoa xoa thái dương, cửa phòng mở ra một vị thái giám trẻ tuổi bước vào.

Hắn nhìn rõ người không khỏi giật mình, Hiên Tử làm thái giám bên cạnh hắn đã nhiều năm còn ra đi trước hắn một năm, như thế nào hôm nay lại có mặt, còn là lúc trẻ tuổi?
Như ý thức được điều gì Tống Mạn Vũ không khỏi bật ngồi dậy, bị hành động của hắn làm cho giật mình Hiên Tử thận trọng hỏi:” Điện hạ có chỗ nào không khỏe sao, có cần nô tài truyền thái y đến?”
Hắn trầm giọng hỏi:” Đây là năm bao nhiêu?”
Không biết dụng ý của hắn là gì Hiên Tử chỉ có thể đáp:” Hiện tại là năm Trường Thọ thứ 20”
Tống Mạn Vũ biết được đáp án có chút đăm chiêu suy nghĩ, là hắn đã trở về.

Như vậy… ý nguyện trước khi chết của hắn đã được thực hiện? Tống Mạn Vũ nhớ đến người nào đó không khỏi nở nụ cười, nhưng rất nhanh lại thu lại đứng lên cho người mặc y phục giúp mình..