Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 57: Loài rồng say ngủ




"Ông Nicolas, vì sao Tom vẫn chưa về?" Harry nhỏ bé ngẩng đầu hỏi Nicolas Flamel "Bây giờ là tháng 11 rồi."


"Harry thân mến, ta nghĩ người giám hộ đã nói rõ với con tháng 12 này hắn mới về mà nhỉ? Con nghĩ xem, con đã chờ được 2 tháng rồi, chỉ còn vài ngày chẳng lẽ con không đợi được sao?" Nicolas mỉm cười, đứng dậy bế Harry "Con nhìn xem, bạn nhỏ Bạch kỳ mã lại đến kìa! Sao con không đem vài cái bánh vòng ra cho nó ăn."


"Oh, Silver đến rồi sao?" Harry vội vã nhảy thoắt xuống đất.


"Silver, ở đây nè!" Nhìn thấy người bạn bé nhỏ của mình, sự cô đơn trong lòng Harry mới vơi đi một ít "Silver, ta nhớ Tom quá" Harry nhăn mày, đôi mắt xanh lá trong veo chứa đầy sự buồn bã "Anh ấy vẫn chưa về."


Bạch kỳ mã lúc lắc đầu thầm nghĩ, là một sinh vật huyền bí thông minh, từ trước đến giờ nó không hề thích người giám hộ của đứa trẻ này. Ánh mắt hắn ta nhìn nó quá rợn người, giống như muốn lột da nó vậy. Bạch kỳ mã không hiểu tại sao Harry lại thích hắn đến thế, chẳng lẽ thằng bé không thấy hắn muốn làm thịt nó sao ? Nếu nó có thể nói chuyện, đây nhất định sẽ là việc đầu tiên nó nói với Harry.


Nhưng Harry không biết thuật đọc tâm do đó nó vẫn liên tục kể lể mình nhớ Tom và buồn bã thế nào. Cuối cùng Bạch kì mã đành cắn góc áo Harry biểu hiện nó không muốn nghe Harry kể chuyện nữa, nó muốn ăn bánh vòng.


Trong phòng làm việc, Dumbledore vô tình phát hiện Harry đang cho Bạch kì mã ăn từ đằng xa. Bộ dáng đứa trẻ lăn vòng trên bãi cỏ xanh khiến lão chợt bật cười thích thú. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.


"Gellert!" Lão nở nụ cười ấm áp "Xem ra tậm trạng của ngươi đã tốt hơn trước rất nhiều."


"Kết thúc năm học này, ta sẽ từ chức." Grindelwald nhìn Dumbledore, chậm rãi lên tiếng "Ta muốn quay lại Đức."


Dumbledore ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Đến khi Grindelwald chuẩn bị đóng cửa thì mới hoàn hồn, chạy đến nắm chặt tay đối phương "Vì sao, ở Hogwarts không tốt hơn sao?"


"...sau đó nhìn Hội Phượng Hoàng của người ngày một lớn mạnh, gây rối cho thuộc hạ của ta?" Grindelwald nở nụ cười lạnh.


"Dumbledore, ngươi và ta đều hiểu nhau. Ta bị quyền lực mê hoặc, nhưng ngươi dám cam đoan mình không như thế không! Đúng, ngươi cự tuyệt nó nhưng thực tế thì sao Dumbledore, ngươi vẫn luôn khát vọng đến điều ấy. Ta đã từng suy nghĩ, nếu ngày đó ta buông tha mọi thứ liệu chúng ta sẽ đi trên một kết cuộc khác...nhưng ta sai rồi! Tuy ngươi luôn nói mình hiểu thế nào là yêu nhưng ngươi chẳng hiểu thứ gì là bao dung cả. Chỉ vì muốn nắm giữ mọi chuyện, ngươi đã đẩy biết bao người vào vòng tròn ngột ngạt này? Ngay cả Harry cũng thế, ngươi dám nói ngươi không tính kế thằng bé?"


Grindelwald lần đầu tiên cảm thấy gã thật sự mất bình tĩnh. Đôi mắt chỉ còn tuyệt vọng cũng mệt mỏi "Dumbledore, đối với ngươi, tim ta đã nguội lạnh..."


"Gellert! Ngươi đừng như thế, mọi việc không như ngươi nghĩ đâu!" Dumbledore siết tay người kia chặt hơn.


Nhưng hành động này chỉ khiến đối phương cười khẽ "Dumbledore, ngươi không thấy động tác này rất quen sao? Năm đó, sau tai nạn kia, ta cũng từng nắm tay ngươi như thế nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi vẫn lạnh lùng rời đi, chưa hề quay lại nhìn ta một lần. Ta và ngươi đều rõ, lúc ấy có tận 4 người, ai cũng có khả năng là hung thủ. Tuy ta là người đầu tiên rút đũa phép, nhưng chính ngươi cũng hiểu, ngươi vẫn có thể ra tay nhầm. Chỉ vì muốn ngươi nhẹ nhõm, ta tình nguyện gánh tội danh này suốt mấy năm trời."


"Đừng nói nữa!"


"Vì sao không thể nói? Trúng tim đen ngươi rồi sao? Đây luôn là điều ngươi sợ hãi đúng không? Ngươi sợ ngày nào đó khi thức dậy, đột nhiên Bộ Phép Thuật xuất hiện tuyên án ngươi có tội danh sát hại em gái đúng chứ!"


Trong mắt Grindelwald chỉ còn giễu cợt cùng chua xót.


"Sau đó ngươi sẽ hoảng hốt chối không có, ngươi không làm gì sai cả. Trong sự việc em gái mình, ngươi chưa từng một lần thử đặt ví trí mình là hung thủ. Vì sao? Vì đã có ta đúng không? Cho nên Dumbledore, đừng bao giờ nhắc đến khái niệm tình yêu với ta, ngươi đã không còn là Dumbledore mà ta yêu nữa rồi!"


Grindelwald vung tay lên, thoát khỏi bàn tay người kia. Dumbledore sững người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của gã xa dần.


Harry hoàn toàn không biết trên lầu đã xảy ra chuyện gì. Lúc này nó đang ở trên lưng Bạch kì mã, để nó dẫn mình vào Rừng Cấm.


Mặc dù người giám hộ đã nghiêm khắc dặn Harry không được tự tiện đi vào Rừng Cấm, nhưng đối với khu rừng huyền bí này, Harry không thể không tò mò. Trẻ con vốn là như thế, càng cản nó thì nó càng muốn làm.


Thằng nhỏ vuốt ve bộ lông của Bạch kì mã nũng nịu "Silver, mi dẫn ta qua bên kia xem thử nha!"


Không nghe, không nghe! Bạch kỳ mã quỳ rạp trên mặt đất không chút lung lay, Harry bĩu môi sau đó láu cá thương lượng "Ngày mai ta cho mi " cái bánh vòng?"


20 cái cũng không đi! Bạch kỳ mã vẫn như cũ, bất động.


"Vậy 30 cái thì sao? Đồng ý đi mà!"


Không được, ta chưa muốn bị luộc chín! Bạch kỳ mã bắt đầu động lòng nhưng cuối cùng ham muốn sống sót vẫn chiến thắng cơn thèm khát bánh vòng ngon lành trong nó.


Tuy nhiên ngay lúc này, từ sâu trong Rừng Cấm phát ra một tiếng kêu kỳ quái, rùng rợn. Harry nghe thấy nó chỉ giống một tiếng thở mệt nhọc còn với Bạch kì mã, đó chính là âm thanh của nguy hiểm. Nó vội đứng dậy, che chắn bảo vệ cho Harry.


Thanh âm càng lúc càng lớn, nó dụi đầu vào người Harry như căn dặn ôm chặt vào để nó có thể chạy.


Lần đầu tiên, Harry cùng Bạch kì mã đi sâu vào trong Rừng Cấm.


Rừng Cấm lúc này trần đầy nguy hiểm, nó như nhuốm lên màu của u ám và chết chóc. Harry hơi sợ vì nó biết nếu để Tom phát hiện, nó nhất định sẽ tiêu đời.


Cùng lúc đó, Dumbledore mệt mỏi quay về phòng của mình, theo thói quen ngó mặt ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng thấy Harry đâu.


"Pomfrey! Pomfrey! Bà có thấy Harry không?"


Trong bệnh thất, phu nhân Pomfrey lắc đầu. Dumbledore lúc này bắt đầu lo lắng, lão lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm Harry, thầm mong thằng bé vẫn ổn.


Bởi vì đi vào sâu bên trong, trời càng lúc càng âm u khó hiểu, những tán cây rộng và dày như che khuất mọi ánh sáng. Harry muốn sử dụng Lumos để Bạch kì mã dễ di chuyển nhưng nó phát hiện, ở đây không thể sử dụng phép thuật.


"Phép thuật vô dụng tại nơi này!" Một thanh âm già nua phảng phất từ dưới đất truyền lên, Harry ngơ ngẩn nhìn xuống chân mình "Silver, hình như có người đang nói chuyện với chúng ta!"


Nhưng dưới đất chỉ là lớp cỏ dại thông thường.


"Ta ở đây!" Thanh âm vang lên, Harry phát hiện mình bị một luồng sáng bao bọc. Vài giây sau luồng sáng dần tan biến, nó chợt thấy mình đang đứng giữa một hang động kỳ lạ. Xung quanh không có ai, kể cả Bạch kì mã "Ngài đang ở đâu, thưa ngài? Bạn bè của tôi đâu rồi ?"


"Cứ đi vào, ta ở sâu trong hang động này đứa nhỏ. Bạn của mi đã quay về trước rồi." Thanh âm từ sâu bên trong truyền đến.


Harry thoáng do dự, hiện tại nó đã vi phạm cả ba quy tắc mà Tom đặt ra với mình: không vào Rừng Cấm, không đi theo Bạch kì mã, không đến chỗ nguy hiểm. Nếu Tom biết nó làm cả 3, chắc chắn hậu quả không chỉ có đánh đòn. Nhưng hình ảnh người giám hộ mắng nhiếc cũng không thắng nổi sự tò mò của một đứa trẻ, cuối cùng nó vứt lại lời dặn, tiếp tục đi vào bên trong.


"Woa!" Harry nhìn cảnh tượng trước mặt không khổi trầm trồ, đây là một rồng đó.


Con rồng trước mắt không hề đáng sợ như những hình ảnh mà Tom hay cho nó xem. Cả người nó được bao phủ trong một lớp vẩy màu vàng kim lấp lánh, thân mình cuộn tròn như quả bóng khổng lồ, dưới thân là vô số vàng bạc châu báo cùng đá quý. Con rồng mở mắt, trầm tư suy nghĩ về đứa bé trước mặt. "Đứa nhỏ, nói cho ta biết, vì sao ta không thể cảm nhận được số phận của mi?"


"Thưa ngài rồng, tôi không hiểu ý của ngài. Trước đây một Nhân mã cũng từng hỏi vì sao ông ấy không thể thấy số mệnh của tôi. Nhưng số mệnh là gì, tôi chẳng hiểu gì cả?" Harry ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi con rồng. Rồng thời viễn cổ so với rồng bây giờ còn đáng sợ hơn trăm lần, đó là những gì Tom hay kể cho Harry nghe.


Chẳng qua không ngờ ở Hogwarts, nó lại có thể nhìn thấy một con rồng bự và đẹp thế này.


"Có vẻ mi cũng không biết thật!" Con rồng cẩn thận nhìn Harry rồi đáp "Mỗi người đều có số mệnh, nhóc con. Mi là người đầu tiên mà ta không nhìn rõ số mệnh. Theo quy luật, người như thế thường không thể sống lâu nhưng hiện tại mi vẫn hoàn hảo đứng ở đây. Thật đáng ngạc nhiên, mi tên là gì?"


"Harry Potter." Harry ngay thật đáp


"Vậy đứa nhỏ, mi có thể nói cho ta biết hiện tại là năm nào không ? Ta vừa mới ngủ dậy nên không rõ lắm."


"Năm 1944, thưa ngài."


"Oh, ta ngủ tận một ngàn năm rồi sao?" Con rồng ngạc nhiên "ồ" một tiếng sao đó ngáp môt hơi dài, "Trách không được đầu ta cứ lú lẫn cả lên. Hiện tại để cảm ơn, ta có một món quà nhỏ dành cho mi. Chỉ là một món quà kỉ niệm thôi, dù sao sau này ta cũng không thể gặp lại mi."


Harry nhìn viên ngọc màu đỏ trên tay, nở nụ cười, "Cảm ơn vì món quà, ngài rồng. Ngài không thể cử động cơ thể à? Như vậy sẽ mỏi lắm đấy!"


"Không cần, thân thể của ta có nhiều đồ vật ở trên lắm.Với lại ta chỉ cần nhích một chút xíu thôi là đủ gây ra động đất rồi." Con rồng đứa vui sau đó lại ngáp "Được rồi, để ta đưa mi về."


Lúc Dumbledore vội vã kêu toàn bộ học sinh đi tìm Harry, bỗng dưng thấy đứa bé đang nằm im trong một luồng sáng đáp xuống trước mặt lão. Trên khuôn mặt Harry là sự ngạc nhiên "Ô, mình quay lại rồi nè."


Dumbledore thở dài "Không sao là tốt, là tốt rồi."


*12.04.20*


Lời biên tập: sắp đến qua thời đại của James, Sirius và Lucius rồi, sau chương này thì chúng ta tạm biệt Harry Potter một thời gian nhé ^^