Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 49: Người yêu cãi nhau




Nếu như trẻ con có thể ngoan ngoãn nghe lời, vậy chúng không phải là trẻ con nữa rồi. Ngay cả Cứu thế chủ Harry Potter cũng như thế.


Sau khi nhóc con tò mò nhận ra đằng sau khu rừng kì dị kia có vô số điều hấp dẫn, nó hoàn toàn bị mê hoặc. Tuy người giám hộ của nó -một vị huynh trưởng Slytherin khó tính đã uy hiếp nếu nó còn dám đi vào Rừng Cấm thì liền đánh gãy chân, nhưng Harry đã nhận ra trước khi nó bị đánh thì Tom đã bị bà Pomfrey cho lên thớt trước rồi.


Nhóc con kia sau khi thấy được điều này liền nghĩ mình đã tìm được một lá bùa hộ mệnh. Và hôm sau, nó chạy vào phòng bếp, yêu cầu gia tinh làm cho mình 10 cái bánh vòng, một lần nữa nghênh ngang tiến đến Rừng Cấm.


Số thuốc bột còn sót lại của ngày hôm qua phát huy tác dụng, Harry theo con đường đó đến nơi của bạch kì mã, nó nhìn ngó xung quanh, phát hiện hôm nay không có nhân mã kì lạ nào gần đây bèn khẽ hô, "Bạn nhỏ, mi ở đâu vậy ?"


Nó đi dạo một vòng nhưng chẳng tìm thấy cái gì, trong lòng buồn bực định quay về liền cảm thấy phía sau có có thứ gì đó đang đụng mạnh vào người mình. Nó vội quay đầu liền thấy một con bạch kì mã nhỏ thân thiết dụi đầu.


"Bạn nhỏ !" Harry từ nhỏ đến lớn không tìm được một người bạn cùng tuổi, nên nó rất ít khi nào thấy vui vẻ và hào hứng như hiện tại. Nó nhanh chóng lấy bánh vòng ra dụ dỗ, "Thật là kì lạ, mình chưa bao giờ thấy một con ngựa lại thích ăn bánh vòng đến thế ? Ăn ngon sao ? Thật ra ta cảm thấy cái này rất ngọt đó !"


Hiển nhiên, bạch kì mã nhỏ không hề thích cái tên này, nó dùng chân đá đá Harry, ý bảo mau đổi cách xưng hô, nhưng Harry lại hoàn toàn không phát hiện ra điều đấy, tiếp tục kể lể "Gọi cậu là bạn nhỏ có vẻ không được ổn lắm nhỉ, vậy để mình nghĩ một cái tên cho cậu nhé? Cậu cảm thấy Mickey có được không ?"


Bạch kì mã nhanh chóng lắc đầu.


"Mickey là con chuột, xem ra không phù hợp với cậu lắm, Goofy thì sao?"


Tiếp tục lắc đầu.


"Tên này cũng là tên dành cho chó, không thích hợp." Harry nghĩ nghĩ, "Jerry ?"


Vẫn lắc đầu.


Harry đặt mông xuống đất, "Tiêu rồi, ta chưa bao giờ biết bình thường bạch kỳ mã được đặt tên như thế nào ! Như vậy liền gọi mk là Silver đi ! Không được lắc đầu, nếu không sẽ đổi thành Mickey !"


Mickey và Silver...đối với bạch kì mã, nó tất nhiên thích cái sau hơn vì thế liền gật đầu.


Đã có tên, nên càng hưng phấn, Harry lấy mấy cái bánh vòng đặt xuyên qua cái sừng ''Cái này cho mi, trở về từ từ ăn. Đúng rồi, mi có biết trong đây có chỗ nào thú vị không ?'' Tay chỉ vào phía sâu u tối của Rừng Cấm.


Vừa nghe đến Harry nói muốn đi vào nơi đen thui kia, bạch kỳ mã ngoạm vào vạt áo Harry, không cho cậu đi, "Làm sao vậy, Silver ? Chỗ đó đáng sợ lắm sao ?" Cuối cùng Hary cũng phản ứng lại, "Có thứ gì đó nguy hiểm hả ?"


Bạch kỳ mã nhanh chóng gật đầu, trong mắt lộ ra lo sợ và năn nỉ, Harry nhìn vào phía sâu trong Rừng Cấm, không nhịn được lùi một bước, "Được rồi, ta không vào. Xem ra vị nhân mã kia chuẩn bị tới rồi, ta phải đi đây."


"Tên nhóc chết tiệt ! Mi thế mà cũng biết trở về cơ đấy !'" Một tiếng gầm vang lên, sắc mặt Harry nhất thời trắng bệch, run rẩy xoay người. Nó cảm thấy bản thân như đang đứng trước vách núi sâu, trên trời sấm chớp đùng đùng như muốn xé toạc không gian.


"Anh Tom..." Mắt thấy sắc mặt đen xì của người giám hộ dọc theo ánh sáng trên con đường dần càng lộ rõ, trong lòng cậu như dậy sóng, cả người run rẩy.


Vì sao anh ấy lại biết nó ở đây ?


Thật ra việc Tom xuất hiện trong này cũng là sự trùng hợp, hôm nay cú mèo của Zabini gửi chocolate đến, Tom vui vẻ nhân giờ nghỉ giữa hai tiết mang cho Harry ăn, nhưng khi vừa mở cửa liền phát hiện thằng nhỏ đã chạy đâu mất, sau đó sự việc liền cứ thế bại lộ.


Tom phẫn nộ chạy tới trước mắt Hagrid dạy dỗ từ đầu đến chân, sau đó không chút do dự tiến vào Rừng Cấm. Đương nhiên trong quá trình tìm kiếm cũng có sự hỗ trợ không nhỏ của nhân mã, thế nên Tom chỉ mất gần hai mươi phút để tìm ra tên nghịch ngợm kia.


"Chết tiệt mi coi lời nói của ta là gió thoảng qua tai có đúng không ? Đã nói là trong Rừng Cấm chứa đầy nguy hiểm, mi chẳng lẽ nghe không rõ sao ?" Đẩy bạch kì mã sang một bên, Tom xách cổ áo Harry lên "Tên nhóc phá hoại này, chuyện lớn nhỏ gì mi cũng đều làm qua, đợi đến khi mi bị cái gì nuốt vào, đến cả mẩu xương của mi có khi ta cũng không tìm ra mất !"


Harry rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nổi trận lôi đình này của người giám hộ, chớp mắt vài cái, cuối cùng cúi đầu khóc, "Tom, em chỉ muốn tìm nó chơi cùng...chơi một mình, cô đơn lắm..."


Thấy người bạn của mình đã lệ tràn khóe mi, bạch kỳ mã chuẩn bị công kích lại lập tức bị nhân mã cản lại, "Đừng xúc động." Nhân mã nói 3 từ, ý tứ không rõ.


Mà Tom không thèm để ý đến động tác kia của bạch kì mã, tuy rằng hắn nghe Harry nói cô đơn cũng có chút động lòng, nhưng hắn nhanh chóng vứt qua một bên, "Mi cho rằng ta muốn mi cô đơn sao ? Nếu ta đem mi vứt ở thế giới Muggle, hiện tại nơi đó đang chiến tranh, có khi giờ này mi đã bị Đức Quốc xã biến thành một cục xà phòng* rồi ! Nếu ta để mi lại ở trang viên Malfoy, việc mỗi ngày cùng chơi với Abraxas chắc cũng chưa thể làm mi vui đủ được ! Vậy mi tính xem mi có thể đi chỗ nào ? Nếu mi muốn đi cũng phải nói cho ta biết chứ ?"


Tom một bên giáo dục Harry, bên cạnh là vài nhân mã khác đang không ngừng gật đầu theo từng lời hắn nói. Đối với việc dạy dỗ Harry, Tom không thích có quá nhiều người vây xem, thời điểm hắn kết thúc cũng là lúc hắn nhận ra sau lưng mình không chỉ có một con bạch kì mã và vài con nhân mã, mà còn có Dumbledore và Grindelwald, sắc mặt của Chúa tể Hắc Ám đột nhiên thay đổi.


"Giáo sư, xin thứ lỗi." Tom thở dài, đem Harry thả xuống dưới, hai người này tuy rằng khắc khẩu, nhưng không hiểu sao lại dành một tình yêu thương to lớn cho Harry. Khi họ xuất hiện, cũng có nghĩa công cuộc dạy dỗ của Tom cũng phải dừng lại.


Nhưng Grindelwald lại lùi xuống một bước, "Trò Riddle, trò cứ tiếp tục, tuyệt đối không thể nuông chiều trẻ con. Rừng Cấm nguy hiểm như vậy mà cậu nhóc này cũng dám chạy vào, như vậy còn chỗ nào khác trên thế giới này nó không dám đi cơ chứ !"


"Theo ta, giáo sư Grindelwald thân mến, Harry chẳng qua chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, việc nảy sinh tò mò đối với thứ mới lạ cũng là chuyện thường tình, giáo sư không cần nghiêm khắc như vậy." Dumbledore phản bác khiến Tom phải suy nghĩ, cặp chồng chồng tình thương mến thương lâu năm này rốt cuộc muốn làm gì đây.


Mấy ngày hôm trước hắn nhìn thấy cảnh Dumbledore lôi kéo tay Grindelwald, mà chúa tể Hắc Ám tóc vàng tuy mặt lộ vẻ tức giận nhưng tay vẫn để người kia lôi đi. Hắn nhất thời nhận ra, chiến lược của mình đã thành công rồi.


Nhìn hai người trước mắt càng nói càng hăng, Tom nhịn không được vỗ vỗ nhân mã bên cạnh, "Thưa ngài, ngài có thể trước tiên dẫn ta và nhóc con này về được không ? Ta có rất nhiều chuyện cần bàn luận rõ ràng với tên nhóc này." Sau đó quay lại trừng mắt với Harry đang đẫm nước mắt.


"Được rồi, đi theo ta."


Vì thế, cho nên đến thời điểm Dumbledore và Grindelwald ngừng chiến, trên toàn bộ mặt đất rộng lớn chỉ còn một con bạch kỳ mã đứng đó gặm bánh vòng.


Kết luận: người yêu cãi nhau, bóng đèn xung quanh đều không cần để ý tới nữa rồi.


▪︎Note: *cục xà phòng: có một câu chuyện kinh hoàng đến mức khó tin rằng bè lũ phát xít Đức man rợ đã dùng mỡ của những tù nhân Do Thái để làm xà phòng rồi đưa cho những người Do Thái khác dùng. Mặc dù cho đến nay giới chuyên gia chưa tìm ra bằng chứng xác thực để chứng minh điều đó nhưng điều này đã reo rắc nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với tù nhân khi ấy.


*30.10.19*
Lời biên tập: Người yêu ở đây không chỉ có Albus với Gellert đâu nhen !