Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 48: Một mình trong Rừng Cấm




Bộ Pháp Thuật cuối cùng cũng kết luận đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn. Tựa như kiếp trước, Hagrid vẫn bị đuổi đi nhưng dường như Dumbledore rất thích gã khổng lồ này vì thế lão liền kheo léo sắp xếp một vị trí cho cậu ta ở lại Hogwarts- trông coi khu Rừng Cấm. Sự việc quen thuộc này cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến Tom, gần đây hắn lại vùi đầu vào sách Hắc ma pháp chăm chỉ nghiên cứu cách không cần xé rách linh hồn nhưng vẫn có thể trường sinh bất tử. Ở vấn đề này, quả thật cuốn sổ ghi chép của Salazar Slytherin giúp hắn rất nhiều, xét về kiến thức cùng kinh nghiệm thì Salazar hoàn toàn vượt hơn hắn vì thế có rất nhiều vấn đề mới lạ mà hắn chưa bao giờ biết tới.


Tuy nhiên, người giám hộ vì bận rộn nên đã không chú ý đến Harry, thằng bé 5 tuổi cứ thế vô tình phát hiện Rừng Cấm sau trường. Bởi vì ngày hôm nay quá chán nên Harry đã tự tổ chức một cuộc thám hiểm, nói là thám hiểm, thực ra chỉ là chạy vòng vòng quanh trường tham quan mà thôi. Vì lí do đó mà hầu hết mọi học sinh và giáo viên đều biết gương mặt của nó và nhờ thế dù có đi lạc thằng nhóc vẫn có thể an toàn được đóng gói ném về tầng hầm của Slytherin trả cho bạn học Tom. Dần dần, nó cảm thấy mình nên mở rộng khu vực tham quan hơn, chẳng hạn như khu rừng sau trường học.


Đối vời người khác, Rừng Cấm chính là một nơi cực kì nguy hiểm nhưng Harry thì lại chẳng hơi đâu nghĩ đến thế. Hagrid căn bản cũng chẳng nghĩ tới lại có một đứa oắt con cao chưa tới đùi mình can đảm đột nhập vào trong rừng sâu.


Rừng Cấm buổi sáng không hề đáng sợ như lời giáo viên nói. Tất nhiên, chỉ có Harry mới có suy nghĩ quái lạ như thế thôi. Nó nhìn thấy rất nhiều thứ lạ lẫm trong Rừng Cấm, những cái cây to lớn đầy hình dáng kỳ quặc, xấu xí và ghê rợn. Những con côn trùng mập mạp dễ thương nếu bỏ qua đi mùi hôi thối phát ra từ nó.


Tuy nhiên, lòng can đảm của Harry hoàn toàn tỉ lệ nghịch với số tuổi của nó. Tất nhiên, cũng có thể gọi đây là biểu hiện của việc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Khi Harry dần chán khung cảnh ở bìa rừng, nó bắt đầu thử tiến sâu vào bên trong. Cảm ơn Merlin là cuối cùng đứa bé này vẫn có chút đầu óc, nó biết rõ nếu mình bị lạc mà đi về trễ thì sẽ gặp rắc rối lớn với người giám hộ do đó nó lập tức dùng một loại bột phát sáng (tên Tìm đường) do ông Nicole Flamel sáng chế rải khắp dọc đường.


Loại bột đặc biệt này là do nhà luyện kim trong một lần thí nghiệm thì phát hiện ra được, tác dụng của nó cũng như tên, thích hợp dùng trong những nơi không có ánh sáng hoặc ánh sáng yếu như khu Rừng Cấm kì dị này. Harry chậm chạp bước vào trong, càng đi sâu thì cây cối càng quỷ dị, xung quanh chỉ có màn đêm u ám bao trùm lên vạn vật, chỉ có ánh sáng lập lòe do loại bột "Tìm đường" phát ra. Được rồi, Harry bắt đầu thấy sợ rồi.


Trẻ con đa số đều sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi với bóng tối, dù là gan lớn như Harry cũng không ngoại lệ. Nó tiến lên trước nhưng cũng bỗng lùi về sau, loay hoay không biết nên đi tiếp hay không. Ngay lúc này, dường như có thứ gì đó tiến tới bên cậu.


"A !" Harry lo sợ hét toáng lên khiến đối phương cũng giật mình. "Lumos !" Nó lúc này cũng nhớ mình là một phù thủy, vội vã cầm đũa đọc bùa chú.


"..."


"..." Đối với Harry, đây là một sinh vật rất kì lạ, đương nhiên kẻ kia cũng đang giương mắt tò mò nhìn nó. Harry ngẩn ngơ ngắm con ngựa, rồi sau đó liếc mắt đến cái sừng trên đầu nó. Suy nghĩ một hồi, cậu vẫn không thể biết đây là con gì. "Này mi là thứ gì vậy ?"


"..."


Cũng may trong Rừng Cấm không chỉ có mỗi bạch kì mã, có rất nhiều nhân mã vẫn đứng ngay đó và họ có thể nói chuyện.


"Nhóc con, đây không phải là nơi mi nên tới." Nhân mã không biết từ nơi nào lạnh lùng bước ra, khi bọn hắn thấy đối phương chỉ là một đứa con nít liền buông lỏng đề phòng. Đi đầu là nhân mã tóc đỏ, hắn đánh giá Harry một lượt rồi nhíu mày "Vì sao ta không nhìn thấy vận mệnh của mi ?"


"Hả ?" Harry làm sao hiểu được nhân mã đang nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn đối phương. Xin lỗi nhưng hiện Harry khá lúng túng vì nó không biết nên xưng hô như thế nào đối với sinh vật nửa người nửa ngựa này. Nhưng dù sao Tom cũng đã từng dạy nó, vì thế nó thỏ thẻ "Thưa ngài, thứ này là gì vậy ?" Nó rụt rè chỉ tay vào con bạch kì mã vẫn chưa trường thành.


Bạch kì mã vì lần đầu tiên nhìn thấy con người nên rất tò mò và hứng thú, nó nhích lại gần ngửi lấy thân thể Harry, tuy nhiên nó như phát hiện thấy thứ gì bỗng bồn chồn đứng lên. Harry bất giác thò tay vào túi lấy chiếc bánh nướng mà Tom mới mua cho mình, đặt trước mặt bạch kì mã "Mi muốn ăn không ?"


Một chiếc bánh rán làm sao đủ thỏa mãn bạch kì mã, nó một hơi ngoạm hết chiếc bánh nướng một cách ngon lành. Hương vị bánh có vẻ rất hợp với bạch kì mã, nó dụi vào người Harry như muốn tìm thêm cái nữa. Cậu nhóc nhún vai vạch chiếc túi trống không tỏ vẻ bạch kì mã vừa nãy đã xơi luôn bữa trưa nó rồi.


"Chờ một chút nhóc con, mi tên gì ?" Nhân mã không rảnh quan tâm tình huống trước mắt, gã nắm lấy vai Harry hỏi "Vì sao ta lại không thể nhìn thấy số phận của mi ?"


"Tôi gọi là Harry Potter, số phận là thứ gì thế thưa ngài ?" Harry ngơ ngác hỏi, tay sờ lên bộ lông mềm mại của bạch kì mã.


"Potter sao ? Dòng họ Potter duy nhất ở thế giới pháp thuật mà ta biết không hề có tên của mi. Hơn nữa số phận của mình rất kì lạ, như có màn sương che khuất đi vậy." Nhân mã nói những điều rất thâm thúy và khi qua tai của Harry hoàn toàn như nước đổ đầu vịt vậy. Trong mắt nó lúc này dương như chỉ có con bạch kì mã xinh đẹp kia.


Nhân mã tiến tới bế Harry lên "Nhóc con ngốc nghếch, đừng có dại dột mà tiến vào sâu hơn. Rừng Cấm không phải là thiên đường cho trẻ em, dù bạch kì mã có thích mi thì bản chất con người vốn đã luôn là tham lam với giết chóc. Ta sẽ dẫn mi trở về."


Câu trước tuy không hiểu nhưng câu sau thì khác, Harry kéo lấy tay nhân mã tiếc nuối hỏi "Sau này tôi có thể quay lại đây chơi với nó không ?"


"Xin lỗi nhóc con, ta e là không được rồi. Về thôi kẻo người nhà mi lại sốt ruột." Vừa dứt câu, nhân mã bèn vội vã phi ra ngoài.


Thời điểm Harry về tới Hogwarts đã là buổi chiều, bụng đói meo khiến nó phải nhờ gia tinh nấu một dĩa thức ăn đầy ụ. Ăn no, nó trở về phòng với nét mặt uể oải. Một lát sau, Tom cũng mệt mỏi quay về.


"Hôm nay mi đã chạy đi đâu ?" Lúc trưa Tom có trở về phòng làm một tách cà phê, hắn ngồi trước mặt Harry, bày ra bộ dáng đầy trách nhiệm của người giám hộ "Ta tính dẫn mi tới thư viện nhưng chả thấy mi đâu ?"


"Tom...em có phải rất đáng ghét không ?" Harry vẫn bị câu nói nhân mã khi nãy đả kích, uất ức hỏi.


"Ai bắt nạt mi ?" Tom lập tức nheo mắt, lộ ra sát khí nguy hiểm, bao che người nhà chính là đặc tính Slytherin.


Tuy nhiên, cho đến khi Harry kể xong mọi chuyện, bạch kì mã đáng yêu ra sao, nhân mã hung dữ thế nào, Tom đã nghiến răng quăng nó lên giường đánh vào mông nó "Mi còn dám đến Rừng Cấm, mi có tin ta đánh gãy chân mi không ?"


Vốn đã bị từ chối đã khiến Harry buồn bực, nay lại bị Tom la càng khiến nó nức nở òa khóa dữ dội hơn.


*30.10.19*