Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Chương 16: Ngài Malfoy, ngài thật đáng yêu




Abraxas Malfoy mở to mắt, hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, đương nhiên nhiều năm sau khi nhớ lại chuyện xưa, hắn không khỏi cảm thấy năm đó mình đã làm hành động vĩ đại đến nhường nào.


"Cậu bị điên rồi ! Cậu cho rằng cậu là ai ? Cho dù là Salazar Slytherin cũng sẽ không suy nghĩ ngu ngốc như cậu !" Hắn kéo cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt Tom "Hiện tại cả châu Âu đang vô cùng hỗn loạn bởi chiến tranh của Muggle. Mà cậu, một đứa nhóc 11 tuổi lại muốn đi gặp Chúa tể Hắc ám vĩ đại nổi tiếng ? Cậu cho rằng lão ta dựa vào cái gì mà phải gặp cậu ?"


"Malfoy, anh có biết điểm ngu xuẩn nhất của anh là gì không ? Chính là quá mức tự tin và cao ngạo, không bao giờ xem xét tình thế trước mắt mà đã lên tiếng. Đừng xem thường tôi, Malfoy, khinh địch là biểu hiện ngu xuẩn nhưng đánh giá cao địch nhân cũng không kém gì đâu." Tom nở nụ cười giả dối "Đối với tôi mà nói, Grindelwald không là thứ gì cả, lão ta chẳng qua chỉ là một chiếc khiên kiềm chế Dumbledore mà thôi. Malfoy, thuộc hạ của tôi không những phải trung thành, gan dạ mà ít nhất còn phải có đầu óc."


Nhìn gương mặt tái mét của Abraxas biến mất sau cánh cửa, Tom bước tới, ôm lấy Harry "Tuy rằng Slytherin có rất nhiều ưu điểm tốt, nhưng lại không bao giờ biết tránh hại tìm lợi, do đó sau này mi đừng có mà ngu ngốc như đám người kia."


Sự kiện quái vật rắn trôi qua hai tháng, học viện Hogwarts căn bản vẫn trong trạng thái yên bình, Dumbledore không tìm Tom gây phiền phức mà Tom cũng lặng tiếng, bắt đầu thích ra ngoài trường. Và bằng một bí mật nào đó, năm nay Tom cư nhiên lại tìm được vương miện Ravenclaw sớm hơn vài năm. Thời điểm hắn cầm lại vương miện, nội tâm hắn cảm thấy có chút kì lạ, nuối tiếc cũng như vô cảm.


Vương miện Ravenclaw giúp người đội nó gia tăng trí tuệ và mở mang đầu óc, một món đồ trang sức có giá trị danh dự vô cùng thích hợp để làm Trường sinh linh giá. Tuy nhiên, phương thức mang đến bất tử mà hắn từng trải qua này lại khiến hắn có chút hoang mang, chẳng lẽ nó mạnh đến mức có thể đem hắn ngược thời gian về quá khứ hay sao ? Dù có dùng bùa chú cũng không có loại phép thuật nào có thể giải thích được tình huống hắn hiện nay. Tom biến vương miện thành dây chuyền đeo vào cho Harry, chỉ mong nó vẫn giữ được tác dụng, mở mang đầu óc tên nhóc.


Thời gian trôi qua thực mau, Hogwarts chuẩn bị đón mùa Giáng sinh kế tiếp, Abraxas Malfoy nghiêm túc đi tới phòng Tom Riddle "Cậu xác định cậu muốn đi ?" Hắn cau mày nhìn Tom đem bộ áo choàng cũ đặt vào trong rương đồ "Cậu tính mặc cái này ?"


"Vâng, thưa ngài Malfoy, mong anh đừng quên, tuy tôi là người thừa kế của Slytherin nhưng tôi xuất thân từ cô nhi viện. Mặc dù tôi có thể bán độc kiếm được ít tiền, nhưng nó đều nằm trong ngân hàng Gringotts cả nên tôi cũng không muốn kinh động đến Dumbledore vụ đi nước Đức. Nhất định theo suy nghĩ nhạy bén của lão ta, Dumbledore sẽ tự hỏi tôi đang tính làm gì, có phải hay không muốn đầu quân vào Grindelwald diệt trừ lão già đó. Nhớ kĩ, trường chúng ta có thể nuôi người khổng lồ nhưng chứa chấp một hắc phù thuỷ thì không !"


Vung tay lên, hành lý tự động khoá lại, Tom bắt đầu tìm kiếm quần áo Harry "Tên nhóc này dù 2 tuổi những vẫn còn đái dầm nhiều lắm. Đem cái này giao cho đám gia tinh, tã, mũ len, cái này là tôi nhờ gia tinh ở Hogwarts dệt, rất có không khí Giáng sinh. Tôi chân thành mong rằng lão Grindelwald không vướng bận cuộc họp nào."


"Cậu muốn đi gặp Grindelwald lắm sao ?"


"Đương nhiên, bởi vì tôi có chuyện muốn nói cho lão ta biết !" Tom như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười âm trầm "Xem như là cuộc nói chuyện giữa tiền bối và hậu bối đi, tôi cảm thấy lão ta sẽ rất hứng thú với chủ đề Dumbledore của tôi."


Malfoy bĩu môi, hắn không rõ tại sao mỗi lần Tom nói về Grindelwald lại nhắc tới Dumbledore "Tôi nói này, hai lão già đó nằm ở hai phe đối địch đấy, tại sao giọng điệu cậu mỗi lần nói đến đều ái muội như vậy. Rất dễ gây hiểu lầm..."


"Anh không biết sao ?" Tom quay đầu lại "Anh thế nhưng không biết ?"


"Vâng ngài Tom, ngoại trừ mấy trận đấu Quidditch và việc gia tộc, ngài nghĩ tôi còn có thể biết thêm gì được nữa ?" Abraxas dựa vào cây cột "Mỗi lần cậu nói hai người đó đều mập mờ như thế chẳng lẽ..." Hắn đột nhiên ngồi thẳng, nở nụ cười gượng gạo "Không thể nào, hai người bọn họ quen nhau ?"


"Không những quen nhau không đâu." Tiếp tục mỉm cười bí ẩn nhìn Abraxas, Tom chỉnh sửa quần áo của Harry "Mà còn trên mức đó nữa."


Nụ cười có chút đùa dai, Tom đối với cuộc hành trình đến nước Đức sắp tới của mình tràn ngập chờ mong "Tôi rất muốn nhìn thấy gương mặt của Grindelwald khi tôi nhắc đến Dumbledore."


"Ôi Merlin, điều đó không có khả năng ! Dumbledore cư nhiên cùng Grindelwald.." Abraxas chính thức lâm vào trạng thái khủng hoảng và hoảng hốt "Dối trá !"


"Abraxas, thực tế lúc tôi biết chuyện này, tôi cũng rất kinh ngạc, tôi xin thề với Merlin trước khi tôi biết tin này, tôi cũng chẳng dám nghĩ hai lão là tình nhân với nhau đâu." Tom nghiêng đầu sang chỗ khác quơ quơ ngón tay trỏ "Anh cũng có thể tưởng tượng được gương mặt của tôi khi ấy."


"Chính xác !" Khoé miệng có chút run rẩy, Abraxas đột nhiên giữ chặt Tom "Mà khoan, chẳng lẽ cậu muốn mặc bộ trang phục rách rưới này gặp Chúa Tể Hắc Ám ?"


Tom nhìn gương mặt ửng hồng của quý tộc tóc bạch kim, sau đó liền chuyển hướng sang bộ quần áo trên bàn, nghiên cứu từng đường chỉ hoa văn tinh xảo, ngay cả nút thắt cũng được làm rất độc đáo và hoàn mỹ.


Tom ngây ngốc vài giây, nhìn Malfoy đang quay mặt đi chỗ khác, tên này so với Lucius đáng yêu hơn nhiều.


"Cười cái gì, tôi chỉ là không muốn hậu duệ Slytherin mất mặt trước phù thuỷ vĩ đại của nước Đức thôi !" Abraxas đỏ mặt xoay người bước đi, vào lúc đứng ở cánh cửa liền quay đầu lại "Tôi đã nói với giáo sư Slughorn, năm nay lễ Giáng sinh cậu ở nhà của tôi rồi."


Cửa đóng mạnh lại, Tom cười phát ra tiếng, đột nhiên hắn phát hiện việc sống lại cũng không phải là chuyện gì xấu.


*19.02.18*


****
Góc Pr: mình muốn giới thiệu cho các con dân một bộ Volhar khác, rất là ổn luôn, không trọng sinh, không hắc Ron hay Her và cả Dum (do ổng chết từ đầu truyện) hơn nữa bộ ba này sẽ từ từ trưởng thành qua chiến tranh, sếp vẫn ngầu lòi và chảnh chó =)))) nhưng kết hơi hụt Tên truyện là Đã định là địch do bạn Lanshangyue dịch