Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 2: Nguồn cơn




Buổi tối, bản đế cơ bị phụ thân hờ gọi đến thư phòng. Ông ta ý vị thâm trường nhìn ta: "Dụng ý của phụ thân chắc con đã hiểu?"

Ta âm thầm thở dài: Quả nhiên tên phàm nhân chết băm này đâu tốt bụng đến mức cho ta đi chơi, rõ ràng đã nghe ngóng tin Thái tử du ngoạn trên sông, sau đó xếp đặt tất cả, đẩy con gái mình tiếp cận anh ta. Ta không mặn không nhạt trả lời: "Phụ thân muốn con hồng nhan hoạ thuỷ, làm yêu cơ mê hoặc lòng vua?"

Ông ta nghe đến hai chữ yêu cơ liền đổi sắc mặt, nhưng vẫn bình thản nói tiếp: "Nếu con hoàn thành đại nghiệp, thiên hạ sẽ là của Triệu gia ta, còn ai dám nói con hồng nhan hoạ thuỷ?"

Bọn họ không nói ra miệng, nhưng ai đảm bảo là trong lòng không nghĩ! Bản đế cơ cũng lười cãi lại ông ta, liền lạnh nhạt nói: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của phụ thân"

Ông ta hài lòng bảo ta về nghỉ ngơi.

Đêm khuya sương lạnh, thích hợp uống rượu tán gẫu, lại càng thích hợp để đánh tiểu nhân. Ta niệm quyết xuất hồn khỏi thân xác Triệu Khuynh Hoạ, lơ lửng bay lên nóc nhà. Ti Mệnh bị ta dùng Triệu Hoán chú gọi tới đang ủ dột ngồi trên đó, sau lưng còn buộc một cây chổi lông gà. Hắn vừa thấy ta liền dập đầu: "Lần này tiểu tiên sai rồi, đế cơ rộng lượng đừng chấp..."

"Ồ, ngươi sai ở đâu nhỉ?" Ta giả vờ ngây thơ hỏi. Ti Mệnh càng run rẩy: "Tiểu tiên không nên viết cái mệnh cách dớ dẩn đấy cho đế cơ, không nên để đế cơ rơi xuống nước, không nên..." hắn ta đột nhiên bí từ, mắt láo liên một lúc vẫn không thốt ra được thêm chữ nào.

Ta hừ lạnh một tiếng: "Oai phong mà ngươi nói đâu? Lưu truyền hậu thế mà ngươi hứa đâu? May sao bản đế cơ nhìn xa trông rộng, mang theo linh lực đầu thai, nếu không xem chừng bị ngươi vùi dưới đáy sông rồi!"

Ti Mệnh dường như rất không cam tâm lầm bầm: "Ngươi rõ ràng được người ta cứu lên..."

Nhắc đến cứu lên, ta liền nhớ ra chính sự, vội vàng đổi giọng ôn tồn: "Thực ra bản đế cơ là người rộng lượng...khụ...gọi ngươi tới cũng không phải để trách phạt ngươi..."

Ti Mệnh lập tức ném luôn cây chổi lông gà sang một bên, khôi phục vẻ tiêu sái thong dong: "Vậy xem ra ngươi có việc muốn hỏi? Ta đoán không nhầm, là hỏi về Thái tử Bạch Dạ?"

Ta nhướng mày tỏ ý ngươi đúng rồi. Ti Mệnh cười hắc hắc hai tiếng: " Xem như ngươi tinh mắt, đã nhận ra Thái tử Bạch Dạ chính là Tử Dạ đế quân chuyển thế..."-ngừng một chút hắn lại nói-"Đế quân đang lịch qua kiếp nạn "cầu mà chẳng được", một trong ba kiếp khổ của nhà Phật..."

Ngươi cố tình để ta và ông ta ở cùng một chỗ?" Ta có chút mù mờ.

Ti Mệnh cười bất đắc dĩ: "Ta còn không hiểu ngươi? Ngươi xưa nay làm chuyện gì cũng tuỳ hứng, thượng thần mang theo kí ức và linh lực đi lịch kiếp là chuyện nghịch thiên. Ta để ngươi bên cạnh đế quân là để mệnh cách của đế quân kiềm chế mệnh cách của ngươi, tránh ngươi gây ra chuyện tày trời..."

"Ti Mệnh, ta bắt đầu có chút sợ ngươi rồi đó..."

Về cơ bản mệnh cách là thiên cơ bất khả lộ, nhưng chỉ bất khả lộ với chính người ứng vào mệnh cách đó. Ta vừa hứa tặng cho Ti Mệnh mười vò rượu hoa mai thượng hạng, hắn ta liền đem mệnh cách của Tử Dạ đế quân nói ra bằng sạch.

Đế quân đời này đầu thai vào vương thất nhà họ Bạch, là con trưởng của hoàng hậu, nghiễm nhiên ngồi lên ngôi Đông cung thái tử, cuộc đời một mảnh tươi đẹp. Không ngờ năm hai mươi tuổi Bạch Dạ tương ngộ với nữ tử nhà tướng gia, từ đó rơi vào lưới tình triền miên không dứt. Thế nhưng tướng gia đương triều là kẻ có dã tâm lớn, nhăm nhe ngôi báu, liều lĩnh tạo phản. Cuộc tương ngộ đẹp đẽ kia cũng chỉ là một vở kịch nực cười, Thái tử Bạch Dạ chẳng hề hay biết người mình yêu là gián điệp cho tướng gia sắp xếp ở bên cạnh; một lòng yêu thương nàng ta, cuối cùng lại bị chính người mình yêu một kiếm giết chết. Bạch Dạ vốn đã có thể ngồi lên ngai vàng, thế nhưng cuối cùng vẫn không có được thiên hạ.

Ta đem tình tiết vở kịch dớ dẩn của Ti Mệnh ngẫm lại một lượt, cảm thấy bản thân nào phải đang đi lịch kiếp, rõ ràng Ti Mệnh ngang nhiên dùng ta làm kiếp số cho Tử Dạ đế quân!

Ti Mệnh phe phẩy chiếc quạt rách của hắn ta, chậm rãi nói: "Còn ngươi nữa, không nghĩ đến chuyện dùng thân phàm trần thi pháp sẽ bị cắn trả thế nào. Trầm Uyên bị chọc cho tức chết, lúc ngươi trở lại chắc chắn không thể tránh khỏi giáo huấn đâu..."

Hắn rõ ràng đang cười nhạo trên nỗi đau của người khác!

Thù cũ lại thêm hận mới, ta triệu hồi Toả Tiên Thuỷ, linh lực ngưng tụ trên đầu ngón tay, gằn giọng: "Ta cũng muốn biết bị cắn trả sẽ như thế nào, chi bằng để ta đánh chết ngươi xem sao!!!"

Ti Mệnh kinh hoàng thất sắc, lập tức cướp đường bỏ chạy.

***

Thông thường việc đánh thức ta vào mỗi buổi sáng đều do Thanh Thu đảm nhiệm. Bản đế cơ cực kỳ ham ngủ, mỗi ngày nàng ta đều phải náo loạn bên tai gần nửa canh giờ mới kéo được ta ra khỏi chăn êm đệm ấm. Cơ mà hôm nay lại có chút khác lạ.

Bản đế cơ bị nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ tỉnh dậy.

Ta kì thực không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng cái đó không bao gồm việc quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt một vị thượng thần đang lịch kiếp. Thái tử kê ghế chễm chệ ngồi cạnh giường ta, thản nhiên hỏi một câu: "Nàng tỉnh rồi sao?"

Rõ ràng đây là địa bàn của bản đế cơ, thế mà đế quân còn có khí thế chủ nhân hơn cả ta. Bản đế cơ có thể thua về vẻ bề ngoài, nhưng tuyệt đối không thể thua về khí thế, bèn làm ra vẻ thản nhiên hơn cả anh ta, nói: "Đây là khuê phòng nữ nhân, Thái tử xuất hiện ở đây có chút không hợp lẽ?"

Anh ta làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Không còn cách nào khác, nàng ngủ quá ngon, không nỡ đánh thức nên đành ngồi chờ thôi..."

Ta không còn gì để nói, quả quyết mặc kệ đế quân, mắt hướng ra cửa gọi Thanh Thu vào chải đầu rửa mặt. Thái tử từ ghế cạnh giường chuyển sang ghế bàn trà, tiếp tục chống cằm nhe nhởn nhìn bản đế cơ. Ta bị nhìn đến mức bụng trướng mắt đau, không kìm được hỏi: "Thái tử chẳng lẽ rảnh rỗi đến mức chạy đến đây chỉ để nhìn tiểu nữ thôi sao?"

"Đương nhiên ta không đến chỉ để nhìn nàng..."-Thái tử nheo mắt lười nhác-"Trời cũng sắp trưa rồi, tốt nhất nàng nên chuẩn bị nhanh một chút, nếu không kịp đi về trong ngày thì chỉ có nước ngủ trên thuyền thôi..."

Bản đế cơ suýt chút úp mặt vào chậu nước.

Bây giờ ta mới biết hôm qua Thái tử nói gì.

Chẳng qua là sắp vào kì nghỉ hè của hoàng thất, lão hoàng đế lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kì dị, muốn cải trang vi hành đến làng chài ven sông Cừ Phù ngoại ô kinh thành, thể nghiệm cuộc sống đói no của dân chúng. Thái tử nhận được sự uỷ thác của hoàng đế, tiến hành chuẩn bị lộ trình đường thuỷ, nhưng vừa ra khỏi cửa xui xẻo thế nào lại vớt được bản đế cơ...Thái tử phí phạm cả nửa ngày trời, đành dời cuộc khảo sát qua hôm nay, nhân tiện tóm bản đế cơ đi cùng với lí do cực kỳ hoa mỹ là: "Khuê nữ nhà thừa dung mạo tính tình hiền hòa khả ái, vừa nhìn đã thích, có thể cùng nàng du ngoạn là phúc của tại hạ..." kiểu kiểu vậy...

Ta chỉ có thể ngửa mặt than trời.

Phụ thân hờ của ta lại vui mừng ra mặt, bản đế cơ còn chưa kịp mở miệng từ chối đã bị ông ta ném lên thuyền của Thái tử.

Thuyền hoa chầm chậm rời bến, ta hoàn toàn không còn đường thoái thác, đành ngậm ngùi trở thành bạn đồng hành bất đắc dĩ của Thái tử. Cái vị Thái tử này, năm nay tuổi đời vừa tròn hai mươi đã nổi danh như cồn khắp cả đất nước. Xưa nay trong ấn tượng của ta, cái dạng người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng(*) lớn lên khẳng định sẽ thành kẻ vô tích sự, đần độn, ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết hưởng thụ. Nhưng Thái tử lại khác: tuy là cháu đích tôn của Thái hậu, con trưởng của Hoàng đế, con trai độc nhất của Hoàng hậu, là đứa trẻ đầu tiên sinh ra trong hoàng thất, được chăm bẵm kỹ càng nhất; Đương kim hoàng đế vốn cưng chiều đứa con này nhất, vào lúc người ta mới đầy tháng đã vui vẻ viết chiếu thư sắc phong làm Đông cung Thái tử, trao cho thực quyền, dưới một người trên vạn người. Nhưng Thái tử hoàn toàn không bị chiều chuộng sinh hư: cầm kỳ thi họa ngài ấy đều giỏi, thư tịch sách vở học hành không chê vào đâu được. Hơn nữa Thái tử còn có khí độ hơn người, ngọc thụ lâm phong, lam nhan họa thủy...khụ, không đúng...phải là mắt phượng mày kiếm, phong thái đĩnh đạc, rất ra dáng một quân vương tương lai.

(*)ngậm thìa vàng: thành ngữ, chỉ người sinh ra trong sung sướng, đầy đủ cả vật chất và tinh thần.