Chẳng biết ta đã ngủ qua bao lâu.
Trong giấc ngủ chập chờn, ta thấy bao nhiêu xuân hạ thu đông đã trôi qua, muôn hoa nảy nở điêu tàn, đất trời tuần hoàn vô hạn; vạn vật đứng bên bờ sông năm tháng nhìn nhau, thương tâm mà rơi lệ. Mà trong đám đông hỗn loạn ấy, ta dường như chỉ là một linh thể, cùng buồn vui với nhân sinh; nhưng lại tách biệt hồng trần, không ai có thể nhìn thấy ta. Một nữ nhân chấp kiếm xuất hiện ở đường chân trời, y phục trắng thuần phiêu diêu theo gió, dưới thân là một cái đuôi rắn thật dài - Đó chính sáng thế thượng thần Nữ Oa. Đứng ở phía đối địch bà cũng là một nữ tử, nhưng đầu mày cuối mắt đều toát lên vẻ yêu mị tà ác, y phục đỏ ối, tay cầm một thanh cung tên lưu ly bảy sắc - chính là thủy tổ của Ma tộc - tuyệt đại Ma Thần Quân Huyền Lăng. Điều kì lạ là dây cung lẫn mũi tên của cây cung kia không phải thực thể, mà chỉ là một dải sáng bảy màu chói lóa mang theo uy lực kinh hồn găm vào bả vai Nữ Oa. Thượng thần Nữ Oa ôm vai xoay kiếm ngã xuống đất.
Ta khổ sở ngồi sụp xuống ôm lấy thân người; từ lúc vị Ma Thần kia xuất hiện, linh hồn ta dường như không chịu sự kiểm soát muốn thoát ra bay về hướng hai vị nữ tử đang giao tranh kia. Quân Huyền Lăng kéo chân váy lướt về hướng ta, mắt phượng liếc ngang, lên tiếng: "Bản mệnh nguyên thần ký, ngươi không ngoan ngoãn ở trong u minh, tại sao lại xuất hiện ở đây?" -Thanh âm của Ma Thần thanh thúy vang dội như tiếng ngọc lưu ly va chạm vào nhau. Thân thể của ta lập tức bị ném tới một nơi tối om hỗn độn, không một tiếng động, không một hơi thở của vật sống nào xung quanh. Chân tay ta hoàn toàn không cử động được, dường như bị đóng đinh vào vùng tối tăm đó; sự dần sợ hãi xâm chiếm tâm trí; bản đế cơ nhắm mắt, cảm giác nhục thân dần tan biến, còn linh hồn thì sắp bị vùng tăm tối này nuốt chửng.
Đột nhiên một luồng sáng chói lóa dội xuống trên đỉnh đầu ta; bản đế cơ mừng rỡ cố sức vùng vẫy định thoát ra. Chướng khí trong không trung khiến da thịt ta đau nhức, y sam trắng thuần nở rộ từng đóa hoa máu rực rỡ diễm lệ....
Bản đế cơ cuối cùng cũng giật mình choàng tỉnh.
Thân thể vẫn đau nhức cực độ, dường như máu trong người đều đã chảy hết ra ngoài; Thất Diễm Linh vẫn bao bọc lấy ta chẳng chút suy suyển. Bản đế cơ cố sức nâng mí mắt lên nhìn, ngạc nhiên thấy xung quanh hiu quạnh, xác ma binh chất thành núi, máu tươi chảy tràn, khoảng đất vốn là rừng cây đã thành bình địa. Phần Thiên ma quân tựa vào đại đao thở dốc, máu tươi từ cạnh sườn, bả vai và mắt trái tuôn ra. Ta nâng mắt lên cao hơn, một nam tử cao lớn mặc y phục màu mây trời, tóc đen dài bay theo gió chắn trước kết giới của ta. Dáng điệu người này ung dung, tay chắp sau lưng nhìn cảnh hoang tàn điêu linh trước mắt như thể đang nhìn một cảnh đẹp bình thường.
Cái điệu bộ dửng dưng đáng ghét này, dõi khắp trời đất ngoài Tử Dạ đế quân ra thì chẳng còn ai có được.
Bản đế cơ tiếc hận, vốn chỉ nghe danh chiến thần của đế quân mà chưa từng thấy ngài đánh nhau lần nào! Nay đánh nhau ngay trước mũi mà ta lại ngủ mất! Tiếc quá tiếc quá!
"Ngươi dám làm tổn thương nữ thần Thiên tộc, có biết tội của mình chưa?" Đế quân cất tiếng, giọng điệu trầm thấp mang theo một tia uy hiếp. Phần Thiên vốn đang tựa vào đại đao của mình liền đứng thẳng dậy, nhếch mép nói: "Các ngươi luôn cho rằng Thiên tộc cao quý, tổn thương tộc các ngươi là tội ác tày trời! Còn Thiên tộc các ngươi tàn sát Ma tộc ta, thì không tính là gì ư?"
Đế quân phất tay áo, trong tay hiện ra hào quang nhắm thẳng Phần Thiên mà bay tới, một tiếng nổ ầm vang, cát bụi mù mịt; ma quân bị hất tung lên cao rồi rơi xuống như sung rụng. Đế quân phủi tay, lại nói: "Thiên tộc chính là bá chủ chân chính của tam giới, xúc phạm Thiên tộc là xúc phạm trời đất, tội không thể tha!"
Phần Thiên không kịp hoàn thủ lấy một chiêu, thân thể cứ thế rơi xuống đất. Ta vừa kịp nhìn, trên người hắn có một vòng sáng vàng kim, chính là dấu vết của Tỏa Ma xích(*) đã phong ấn tất cả ma lực của hắn...Đế quân cũng thật là...
"Hừ, nữ nhân kia có thể gọi ra Thất Diễm Linh, e rằng lai lịch cũng không đơn giản..." - Ma quân dù toàn thân đầy máu nhưng vẫn giữ khí độ hiên ngang bò dậy, đưa tay quẹt đi tia máu mỏng manh bên khóe miệng - "Năm ấy bản mệnh ấn ký của chủ nhân ta mất đi, với nữ nhân này chắc hẳn không tránh khỏi có liên hệ...chẳng lẽ..."
Bản mệnh ấn ký? Ta nhăn mày, hình như trong giấc mơ kia, Ma Thần cũng gọi ta là...
Một tiếng "ầm" đinh tai nhức óc lại vang lên, Phần Thiên ma quân bị quật ngã xuống đất, nôn ra một búng máu đen ngòm. Ta nhìn thấy mu bàn tay đế quân ẩn hiện gân xanh, thể hiện rằng đế quân đang tức giận, rất có thể sẽ giết chết đối phương ngay lập tức, ta vội vàng la lên:
-Đế quân, không được giết!
Nhưng ta đã quên mất, bên trong Thất Diễm Linh không thể liên hệ với bên ngoài; cứ cái đà này, ma quân chắc hẳn sẽ tàn hoa bại liễu trong tay đế quân cho xem...
Có điều đế quân vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề có hành động gì tiếp theo. Phần Thiên vốn đã cạn kiệt sức lực, chỉ có thể thều thào nói: "Ngươi định giết người diệt khẩu? Ha ha ha, nếu mọi chuyện như ta suy đoán, sớm muộn gì thần tính của chủ nhân ta cũng sẽ thức tỉnh! Thần tộc các người không còn Phụ Thần, không ai chống lại được Ma Thần vĩ đại của chúng ta! Ngày tàn của các người sắp đến rồi! Ha ha ha...." Phần Thiên ngửa cổ cười ha hả, ma khí từ cơ thể hắn thoát ra, thân thể dần hóa thành bụi phấn, thể hiện rằng hắn đã tự phá hủy nguyên thần, vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất. Kết giới màu máu xung quanh Thần Ma đảo sụp đổ, huyết nhục mơ hồ, mùi máu tanh nồng nặc phiêu tán trong không khí, mấy sợi Ma Thiết đồng loạt rơi xuống, Thần Ma đảo mất đi điểm tựa bắt đầu vỡ nứt; xung quanh khói bụi mù mịt, dân chúng tán loạn, cảnh tượng đổ nát tan hoang. Lúc này đế quân mới quay đầu nhìn ta, một đạo hào quang từ ống tay áo bay ra, đem Thất Diễm Linh xẻ thành hai nửa. Bản đế cơ lập tức cảm nhận được áp lực như Thái sơn đè xuống, đó là dấu hiệu suy tàn sụp đổ của một tiểu thế giới. Đế quân bọc ta trong áo choàng của ngài, một tay kết ấn, một tay đem ta bế lên, chính là chuẩn bị thi triển Càn Khôn thuật - pháp thuật này dựa vào việc dùng linh lực vô thượng đem không gian gấp lại, đưa người thi pháp dịch chuyển tức thời đến địa điểm khác. Ta nghe tiếng gió vun vút bên tai, định thần lại đã thấy đế quân bế ta đứng dưới mặt đất bên ngoài Thần Ma đảo. Bản đế cơ quay đầu nhìn lại, cả tòa Nghiệt Vân cung lẫn bảy tầng Thần Ma tháp nguy nga tráng lệ đều bị sức ép của thiên địa chấn nát thành tro bụi; Thần Ma đảo vốn là trái tim của Ma giới phút chốc tan thành mây khói, khắp nơi đều là cảnh đổ nát điêu linh.
...
Sau này, trong sử sách Tam giới ghi lại: Năm Thiên Nguyên thứ bốn mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, Ma tộc mạo phạm nữ thần Thiên tộc - Tử Dạ đế quân huyết tẩy ma cung, đơn thương độc mã bức ma quân hồn xiêu phách tán. Ma tộc từ đó không có người lãnh đạo dần trở nên suy bại lụi tàn.
Đương nhiên đó còn là chuyện cửa sau này, ha ha...
...
Bản đế cơ tỉnh dậy lần nữa, thấy bản thân nằm trên một phiến bạch ngọc tỏa ra từng đợt linh khí nồng đậm; từ chỗ ta nằm phóng tầm mắt ra xa đều là màu nước xanh ngút tầm mắt, từng đàn hải âu chao liệng trên không trung. Mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên phản chiếu trên lá buồm một màu hồng cam tuyệt đẹp - Bản đế cơ rõ ràng là đang ở trên một con thuyền lênh đênh trên biển.
Xiêm y trên người đều đã thay mới, mấy vết thương ngoài da cũng đã được băng bó cẩn thận. Ta vô cùng hiếu kì không biết người nào tốt bụng như vậy, giúp ta băng bó lẫn thay đổi xiêm y??? Bản đế cơ nhìn quanh, phát hiện một vạt áo trắng thuần vừa lướt qua, đế quân từ trong khoang thuyền bước ra cười đến là ấm áp nhìn ta:
-Đã thức dậy rồi sao?
-Xiêm y của ta do đế quân thay đổi?!- Bản đế cơ trưng ra vẻ mặt kinh hoàng thất sắc.
Đế quân ngài ung dung tựa mạn thuyền híp mắt nhìn ta. Bản đế cơ bị cái thứ ánh mắt (tạm gọi là đen tối) đấy chọc cho tức đến nhảy dựng lên, lớn giọng nói: "Đế quân ngài tại sao lại thích làm khó xử người khác như vậy? Cái luân lý nam nữ khác biệt ngài không..."
-Không thế nào?- Đế quân lại mỉm cười ngọt ngào cắt ngang lời ta. Bản đế cơ tức nghẹn họng, chuyện đã đến nước nào rồi mà ngài ấy còn nhe nhởn cười được. Đế quân phất tay áo, phong quang vô hạn tiến lại gần vỗ đầu ta, nói: "Ta nhớ không nhầm, nữ nhân ở phàm giới khi được người khác cứu mạng đều sẽ lấy thân mình báo đáp. Có phải đế cơ nàng cũng nên làm thế không?"
Ta: "..." Báo đáp cái khỉ ý!
-Nếu đã có ý định báo đáp, vậy thì chuyện đổi một bộ xiêm y cũng có gì to tát đâu, ha ha ha.....- Đế quân chuyển từ vỗ đầu sang vỗ má; bản đế cơ hoàn toàn chết lặng: Tử Dạ đế quân đạo mạo nghiêm trang không vướng bụi trần đâu rồi?! Tên vô lại này ở đâu ra thế này?!
Đế quân còn vỗ mặt ta thêm hai cái nữa mới thỏa mãn cười ha ha thu tay lại. Máu nóng của ta dồn hết lên đầu, không biết lấy gan ở đâu, trực tiếp tiến lên hai bước, ma trảo đưa ra, đem đế quân từ trên mũi thuyền đẩy một cái..... -.-
Cổ nhân nói: Nhất thời xúc động là ma quỷ.
Và cái giá phải trả của việc nhất thời xúc động...có hơi đắt.
Bản đế cơ vừa đẩy một cái, đế quân không chút phòng bị ngã nhào xuống biển, trong lòng vốn đang đắc ý vô hạn; đột nhiên từ dưới nước một sợi dây thừng vàng óng bay lên đem ta trói lại như cái cái bánh chưng, sau đó...không nghi ngờ gì nữa, chính là đem bản đế cơ cũng ném xuống nước.... =.=|||
Thực ra thì...bản đế cơ có chút không thích nước cho lắm, cụ thể là, ta bơi không được giỏi...Khốn Tiên Tỏa thít chặt chân tay càng khiến ta không thể vùng vẫy. Mạng này là đế quân ngài lượm từ chỗ ma quân về, không lẽ ngài ấy định để ta chết ở đây à? Bản đế cơ gian nan mở mắt, nước biển trong veo màu xanh ngọc bích; Trong mơ hồ, ta nhìn thấy đế quân rẽ nước bơi lại gần, xiêm y cùng mái tóc phiêu tán trong làn nước. Ngài ấy dừng lại, viền môi cong lên, chính là đang khiêu khích ta...-.- Bản đế cơ vẫn luôn chật vật nín thở từ nãy đến giờ, thực sự sắp chịu hết nổi, tầm mắt bắt đầu mơ hồ...
Khốn Tiên Tỏa dần lơi lỏng, bản đế cơ dần chìm xuống đáy nước. Một bàn tay vòng qua người ta, kéo ta áp vào một nơi ấm áp. Trên môi truyền đến cảm giác lành lạnh, bản đế cơ to gan liếm thử, lại có chút ngọt vương lại trên đầu lưỡi. Ta còn muốn nếm thêm vài cái, đột nhiên cả môi lẫn lưỡi đều bị chiếm đoạt, dây dưa thật lâu...vị ngọt trên đầu lưỡi càng đậm, cảm giác khó thở cũng bớt dần đi...(dm cái đoạn này thật khó tưởng tượng).
Ta và đế quân cuối cùng cũng chạm đến đáy của vùng biển này.
Dưới đáy biển là cả một tiểu thế giới mỹ lệ huyền ảo; từng đàn cá nhiều màu thi nhau bơi lội qua những rặng san hô và rong biển mọc um tùm như những rặng cây trải dài ngút tầm mắt. Ta nhìn quanh một lượt, lại nhìn đế quân bằng ánh mắt nghi hoặc hỏi: "Chỗ này, hình như có chút quen mắt?...Còn nữa, tại sao tiểu nữ không cảm thấy khó chịu khi ở dưới nước?"
Đế quân nhìn ta, mỉm cười hòa nhã đáp: "Đây là bên dưới đáy của dòng Bích Hải...". Bản đế cơ "ồ" lên ngạc nhiên: dòng Bích Hải ở Đông Hoang là nơi quen thuộc của ta, ngày xưa khi vừa khai mở được thiên nhãn, ta đã từng nhìn xuống đáy con sông này một lượt. Quả nhiên chỉ có dòng Bích Hải linh thiêng mới rộng lớn như biển cả, mới đẹp đẽ mỹ lệ đến nhường này. Đế quân dắt ta đi vòng qua một cây san hô màu đỏ tía cao lớn, đột nhiên ngài cúi xuống bứt một nắm cỏ, mỉm cười hài lòng nói: "Nàng vận số thực tốt, mới đi một vòng đã tìm được rồi..."
Đế quân vừa dứt lời, đáy biển đột nhiên chấn động, nước sủi bọt đục ngầu, một con Hoàng kim Giao long xuất hiện nhanh chóng biến hóa thành một hoàng y nam tử trung niên. Hắn nhíu mày nói: "Các ngươi là ai, tại sao lại hái trộm linh thảo?!"
-Ngươi thử nhìn xem ta là ai?- Đế quân đứng chắn trước mặt ta, một đạo hào quang từ trong lòng bàn tay ngài bay lên, diễn tiến ra một đồ hình bát quái không ngừng xoay tròn, ẩn hiện mọi đạo lý trong trời đất, vô cùng huy hoàng tráng lệ. Hoàng y nam tử thấy thế liền cúi người cung kính: "Thì ra là đế quân, tiểu tiên không nhận ra sớm hơn, xin đế quân trách phạt!". Tử Dạ đế quân phất tay áo ôn tồn nói: "Không cần phiền phức như vậy, hôm nay ta đến lấy đồ của ngươi, làm sao có thể trách phạt ngươi...". Hoàng y nam tử càng cung kính cúi người nói: "Tiểu tiên coi giữ Hộ Hồn thảo, vốn là linh dược của Thiên tộc, nào đâu phải đồ của tiểu tiên..."
"Được rồi, bản đế quân đi trước, ngươi tiếp tục công việc của mình đi..." Tử Dạ đế quân vừa nói xong, linh lực trong lòng bàn tay đã ngưng tụ đủ, trời đất xoay chuyển một cái; hai chúng ta đã đứng trên mũi con thuyền lúc nãy.
Hình như ban nãy, còn một câu hỏi mà đế quân chưa trả lời...
**********
NGOẠI TRUYỆN NHỎ:
Đây là Bích Hải linh tuyền, nơi vạn vật sinh ra, cũng là nơi chữa lành vạn vật.
Thực ra, vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn trở lại nơi này. Cả gia đình ta chính là ở nơi đây vĩnh viễn chia lìa; sinh linh trong dòng Bích Hải không đón nhận ta; ngày tháng ta sống ở đây, chính là những tháng ngày tăm tối nhất. Cho mãi đến ngày sư phụ xuất hiện.
Nhưng tiểu Trầm Họa lãnh ba chưởng đoạt hồn của ma quân, hồn phách đã chịu tổn thương nặng nề, rất có nguy cơ hồn bay phách tán. Nếu có thể ngâm mình trong Bích Hải vài canh giờ, thuận tiện kiếm chút Hộ Hồn thảo giúp nàng ấy ổn định hồn phách, như thế thì tốt quá. Ta không thể vì chấp niệm của bản thân mà khiến cho nàng ấy không được chữa trị một cách tốt nhất.
Bích Hải thương linh...sáu mươi vạn năm, cuối cùng cũng đợi được ngày về...
****
NGOẠI TRUYỆN NHỎ:
Tại sao ta lại dám cưỡng hôn cô nàng tiểu hạt tiêu(*) Trầm Họa kia?
Đơn giản vì đặc tính của dòng Bích Hải, ngoài chữa lành còn có tác dụng ổn định tinh thần, nên cho dù bị ta cưỡng hôn rất tức giận, nhưng tiểu Trầm Họa vẫn cảm thấy chuyện đó không có gì to tát cả, thậm chí là còn không để trong lòng...
Chứ lúc bình thường ta đã sớm ăn một cái tát rồi ha ha ha...
(*)tiểu hạt tiêu: kiểu người khó tính hay nổi nóng.
******
NGOẠI TRUYỆN NHỎ xíu xiu nữa...
Có người hỏi: Tại sao ma quân lại chết?
Thế này nhé: Nếu so sánh giữa việc bị hấp cmn diêm chết và tự tử chết thì cái nào oai phong lẫm liệt hơn?
******
Viết truyện cần có hứng thú đó các bạn yêu quý ạ...-.-
Cưỡng ép viết khi không có hứng thú, hậu quả là tình tiết truyện sẽ lộn cmn xộn cho xem...
-Tác giả said.