Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta nghe Tư Vũ nói, ông chủ kia nhiều lần chặn con bé lại hỏi chuyện con gái nhỏ, rất rõ ràng là coi trọng con gái nhỏ.
Mặc dù con gái nhỏ hay ganh tị, nhưng khuôn mặt cũng khá được, người góa vợ đó đã nhìn trúng con gái nhỏ, vậy thì bà ta phải bán con gái nhỏ với giá tốt.
Thứ nhất có thể bổ sung khoản thiếu hụt lần này, thứ hai cũng có thể mua cho Tư Vũ chút quần áo đẹp, để con bé nổi bật ở trường vũ đạo, còn phải mua cho Gia Bảo dụng cụ học tập mới, Gia Bảo đã muốn từ rất lâu.
Trong lòng Điền Tiểu Phân đã quyết định, thời gian trôi qua cũng dần bình tĩnh lại.
Bà ta hiểu rõ tính của Nguyễn Chính Trạch, rất dễ nắn bóp, nếu không phải như thế, đã chẳng bị bà ta nắm chặt tài chính trong nhà, bà ta trợ cấp cho em trai nhà mẹ đẻ, ông cũng không hai lời.
Chờ lát nữa ông trở về, bà ta cúi đầu, rồi dần thổi gió bên gối, ông bớt giận rồi, tất cả còn không do bà ta định đi sao?
Nhưng Nguyễn Chính Trạch đi cả đêm không về, sáng sớm ngày hôm sau, ông đã đi thẳng đến đại viện quân đội, đi gặp Lý Bắc Cương.
Nói chuyện đến tận giữa trưa, Nguyễn Chính Trạch càng kiên định với suy nghĩ đi phương nam lập nghiệp.
Về đến nhà, Điền Tiểu Phân không ở phòng khách, Nguyễn Tư Vũ bày ra khuôn mặt tươi cười, ngoan ngoãn đi lên gọi một tiếng: "Cha."
Rồi đưa một tờ bài thi cho Nguyễn Chính Trạch, số điểm 93 đỏ tươi trên đó khiến nét mặt Nguyễn Chính Trạch mềm đi, ông đưa tay vỗ vai con gái lớn: "Thành tích của con có tiến bộ, cha rất vui, chuyện quá khứ coi như xong."
"Mẹ cũng là vì tốt cho con thôi, hơn nữa con cũng cảm thấy sau khi lên lớp cao, áp lực rất lớn, thành tích của mọi người đều tốt, con không thể không cố gắng gấp bội, cho nên, cha, thật ra mẹ làm như vậy cũng là vì tốt cho con, không sai..."
Nguyễn Tư Vũ nhân cơ hội nói chuyện giúp Điền Tiểu Phân.
"Nhưng mẹ con không nên không bàn bạc chút gì với cha, dù sao cha cũng là chủ của cái nhà này!"
Nguyễn Chính Trạch nhăn mày, nghĩ đến mấy năm nay Điền Tiểu Phân chịu khổ vất vả đi theo ông, rốt cuộc vẫn mềm lòng: "Mẹ con đâu?"
"Đi trường học đưa quần áo và đồ ăn cho em gái, mẹ nhớ em gái, sợ em ấy không quen..."
Nguyễn Tư Vũ vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt của Nguyễn Chính Trạch.
Quả nhiên sắc mặt Nguyễn Chính Trạch hòa hoãn hơn.
"Thật ra mẹ vốn rất thương em gái, có điều bây giờ em gái đang giận dữ..."
Nguyễn Tư Vũ nhìn lén về phía Nguyễn Chính Trạch, lại khẽ nói: "Đúng rồi cha, hôm qua cha đi trường học, nhìn thấy em gái không?"
Nguyễn Chính Trạch nghe cô ta nhắc đến chuyện ngày hôm qua, lúc này lửa giận lại tăng vọt: "... Đừng nhắc đến thứ không biết xấu hổ không có liêm sỉ đó cho cha! Mặt mũi của Nguyễn gia chúng ta bị nó làm mất sạch..."
"Cha, cha hãy bớt giận, rốt cuộc là sao vậy ạ..."
Nguyễn Tư Vũ vội vàng vỗ lưng Nguyễn Chính Trạch, đúng lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Điền Tiểu Phân khóc lóc đi vào.
"Làm sao vậy?" tính cách của Điền Tiểu Phân không tốt, lại còn ngang ngạnh, đây là lần đầu tiên khóc thành thế này.
Nguyễn Chính Trạch vội hỏi, Nguyễn Tư Vũ đã bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Mẹ, mẹ đừng dọa con, xảy ra chuyện gì rồi..."
"Mẹ đi trường học tìm Vi Vi, Vi Vi không muốn gặp mẹ, mẹ nghe mấy cô bé trong kí túc xá nói, tối hôm qua con bé ra ngoài cùng một nam sinh, rạng sáng mới trở về..."
Điền Tiểu Phân như là trời sập, thất hồn lạc phách ngồi trên ghế salon: "Vậy phải làm sao bây giờ, thanh danh của con gái bị hủy hoại, đời này xong rồi..."
Nguyễn Chính Trạch cắn chặt hàm răng, trợn mắt, ông vừa nghĩ tới một màn nhìn thấy hôm qua, nam sinh kia đè con gái nhỏ xuống giường, cả người ông đã tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hận không thể tự tay bóp chết nghiệt chướng kia!