Một Lần Gặp Gỡ, Một Đời Bên Em

Chương 8: 8: Xem Mắt Gặp Hạ Thư Hinh





Lăng Thiếu Hàn nghe cô ta nói xong, anh để ipad lên bàn, đôi mắt lạnh lùng không có cảm xúc gì của anh liếc qua cô ta.

Anh nghĩ, nếu như người ngồi trước mắt anh không phải là An Ngọc, người phụ nữ đã từng giúp đỡ mẹ anh một lần thì có lẽ anh sẽ chẳng dành thời gian đến gặp cô ta, nghe cô ta nói.

Thái độ lãnh đạm: "Cô An, thứ nhất, tôi không cần tìm một đối tượng trên các phương diện đều như bản sao của mình, đơn giản vì tôi không thích, thứ hai, hôn nhân là của hai người, tôi sẽ không kết hôn với một người tôi hoàn toàn không có cảm xúc gì, càng không có tình cảm.

Thứ ba, người phụ nữ làm vợ tôi không nhất thiết phải hoàn hảo như cô An, người tôi lấy, nhất định phải là người tôi yêu, không phải là một đối tác làm ăn."
Những lời Lăng Thiếu Hàn nói làm cho sắc mặt An Ngọc chẳng dễ chịu tẹo nào, cô ta cố chấp nói: "Ý của Lăng tổng chính là chỉ kết hôn khi có tình cảm với đối phương? Không sao, chúng ta kết hôn rồi có thể bồi dưỡng tình cảm."
Lăng Thiếu Hàn lắc đầu: "Hình như tôi đã nói tôi có bạn gái rồi.

Ngoài cô ấy ra, tôi sẽ không kết hôn với ai hết."

"Alo, Tiểu Dương, mình đến nhà hàng Pháp cậu bảo rồi, cậu ở đâu thế? À, ừ, mình biết rồi."
"A!"
"Ôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, anh không sao chứ?"
Từ lúc bước vào nhà hàng Pháp, Hạ Thư Hinh mải nghe điện thoại nên không chú ý xung quanh mấy, đang đi vô tình va phải một người đàn ông, cô vội vã đứng vững lại, kéo một khoảng cách nhất định, ngẩng đầu hỏi đối phương.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc lâu ngày không gặp, miệng Hạ Thư Hinh há hốc, đôi mắt nghệt ra.
Chiếc điện thoại áp trên tai vẫn giữ nguyên động tác.

Ai đây? Chẳng phải là Lăng Thiếu Hàn, người đàn ông mất tích ba tháng nay hay sao? Nghe bà cụ Lăng nói, công việc của anh dạo này rất bận rộn, lần đi công tác này nhanh nhất cũng phải nửa năm.
Mà hiện tại mới có ba tháng, đã về rồi?
Nói không kinh ngạc là giả.
"Sao thế? Lâu không gặp, khi nhìn thấy tôi em đơ luôn rồi hả?"

Nhìn thấy cô gái lâu ngày không gặp, dùng ánh mắt ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn mình, khóe môi Lăng Thiếu Hàn hơi cong lên, đôi mắt đen láy hiện lên tia sáng thoáng qua.
Âm thanh dịu nhẹ đã lâu lắm rồi không được nghe pha chút ý cười cùng với mùi tinh dầu dừa dễ chịu phả vào mặt Hạ Thư Hinh.

Đáy lòng cô không hiểu sao dâng lên chút cảm xúc lạ lẫm khó hiểu.
Phải mất mấy giây, Hạ Thư Hinh mới hồi thần lên tiếng hỏi: "Anh, về lúc nào thế?"
Lăng Thiếu Hàn khẽ cười: "Mới thôi, còn em?"
Hạ Thư Hinh hả một tiếng.
Còn em??? Còn em cái gì? Lẽ nào anh muốn hỏi dạo này cô sống tốt không?
"Tôi rất ổn.

Anh đến đây gặp khách hàng sao?"
Lăng Thiếu Hàn lắc đầu: "Không phải."
Hạ Thư Hinh cảm thấy khó hiểu, anh không đến gặp khách hàng chả lẽ đến ăn cơm một mình.

Nhưng, Hạ Thư Hinh không hề biết, thân ảnh cao lớn của Lăng Thiếu Hàn đã che khuất người phụ nữ ngồi phía sau, đang nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Cho đến khi, một giọng nói nữ tính trầm ổn cất lên, ngay sau đó, Hạ Thư Hinh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, bộ váy màu gạo ôm sát từng đường cong trên cơ thể người phụ nữ, bên ngoài khoác lên mình chiếc áo khoác dạ cùng màu, tay cô cầm túi xách Marmont thuộc nhãn hiệu Gucci.

Ánh mắt người phụ nữ lạ mặt quét mắt qua hai người, đồng thời cũng đang âm thầm đánh giá Hạ Thư Hinh- người đột nhiên xuất hiện ở buổi xem mắt ngày hôm nay.
Hôm nay cô mặc một bộ vest thanh lịch, mái tóc ngắn đến vai xõa ra sau ót, gương mặt thanh tú trẻ trung đầy sức sống, nhưng điểm thu hút người phụ nữ chính là đôi mắt nai tơ trong trẻo không nhuốm chút tạp chất nào, sạch sẽ thanh thuần.
An Ngọc đánh giá Hạ Thư Hinh một hồi, sau đó, khóe môi mang theo ý cười quay sang hỏi Lăng Thiếu Hàn: "Lăng tổng, anh và cô gái này có quan hệ gì vậy?"
"Cô ấy là bạn gái tôi."
Nghe An Ngọc hỏi vậy, Lăng Thiếu Hàn không chút do dự đáp lời.
Nét mặt Hạ Thư Hinh dại ra.
Bạn gái???

Cô trở thành bạn gái Lăng Thiếu Hàn từ khi nào vậy?
"Hóa ra gu của Lăng tổng lại là kiểu con gái ngây thơ, thuần khiết này."
"Cô ấy là bạn gái tôi."
Nghe An Ngọc hỏi vậy, Lăng Thiếu Hàn không chút do dự đáp lời.
Nét mặt Hạ Thư Hinh dại ra.
Bạn gái???.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Cô trở thành bạn gái Lăng Thiếu Hàn từ khi nào vậy?
"Hóa ra gu của Lăng tổng lại là kiểu con gái ngây thơ, thuần khiết này."
An Ngọc khẽ cười.

Hạ Thư Hinh bị câu nói của An Ngọc làm cho đơ ra vài giây, cô ngây thơ, cô đơn thuần??? Hạ Thư Hinh tin chắc rằng, Lệ Dương mà đứng ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ phản bác ngay lời của An Ngọc.

Gì mà đơn thuần, rõ ràng là một con cáo ranh mãnh.
"Lăng Thiếu Hàn, không giới thiệu à?"
Cô hơi mỉm cười, đảo mắt qua người phụ nữ sau đó dừng trước khuôn mặt Lăng Thiếu Hàn.
Lăng Thiếu Hàn: "Đối tượng xem mắt của tôi."
"Oh!"
Đáy mắt Hạ Thư Hinh thoáng qua tia giảo hoạt.
"Mới cãi nhau mấy ngày, anh đã vội vã đi tìm đối tượng kết hôn rồi à, anh yêu?"
Hai chữ "anh yêu" được Hạ Thư Hinh kéo dài ra, thanh âm vừa mềm mại pha chút nũng nịu và ai oán rơi vào tai Lăng Thiếu Hàn chẳng khác nào một loại ma lực vô hình chạm vào lòng anh.


Nhưng đó chưa là gì, chỉ thấy Hạ Thư Hinh bước một bước đứng sát gần anh, bàn tay cô vòng qua khửu tay anh.

Hành động bất ngờ của cô làm cho Lăng Thiếu Hàn hơi ngẩn ra.

Anh quay sang nhìn cô, chỉ thấy gương mặt trắng nõn xinh đẹp tràn ngập sắc xuân cùng đôi mắt nai biết cười hơi chớp chớp.
Cô nói nhỏ vào tai anh một câu gì đó, làm cho sắc mặt Lăng Thiếu Hàn hơi mang ý cười.
An Ngọc nhìn cảnh thân mật qua lại giữa hai người, cô ta có cảm thấy bản thân đứng đây thật là thừa thãi.

Rõ ràng anh là đối tượng xem mấy của cô ta, là người cô ta ngắm chúng, hiện tại người đàn ông mặt lạnh như băng, từ lúc gặp cô ta đều hờ hững, lãnh đạm đang trao ánh mắt dịu dàng nồng động tình ý đối với một cô gái lạ xuất hiện ở đây một cách đột ngột.

Còn cô gái ấy, cũng đang liếc mắt đưa tình với anh.
Trong lòng An Ngọc vô cùng khó chịu.

Đây là người đàn ông cô ta ưng ý nhất trong một thời gian đi xem mắt, các phương diện của anh đều phù hợp với cô ta, đáng tiếc.

Người đàn ông đẹp trai vốn ai cũng nghĩ là còn độc thân đã có bạn gái rồi.

Mới đầu cô ta còn không tin, nhưng lúc này nhìn vào sự tương tác của họ dù không muốn tin vẫn phải tin.
An Ngọc hít một hơi, nhớ đến mấy lời nói vừa rồi của mình, cũng may là cô ta không nói gì quá đáng.
"Lăng tổng, nếu anh đã có bạn gái rồi, vậy xem những lời lúc nãy như chưa từng nói nhé.

Công ty tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa."
Đợi khi An Ngọc đi rồi, Hạ Thư Hinh liền bỏ tay mình khỏi cánh tay Lăng Thiếu Hàn, đưa đôi mắt cảm thán nhìn anh.
"Đối tượng xem mắt của anh đúng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện."
Lời này là thật lòng.

Hạ Thư Hinh nhìn vào cử chỉ, biểu cảm và lời nói của An Ngọc, có thể thấy đối phương là một người rất rõ ràng, có gì nói đó, ánh mắt của cô ấy khi nhìn vào cô ngoài sự tò mò hoàn toàn không có ý gì khác.


Hơn nữa, cô ấy biết anh có bạn gái, trên ánh mắt ngoài sự nuối tiếc thì hoàn toàn không có ý gì khác.
Đúng là khác với kịch bản trên phim truyền hình.
Lăng Thiếu Hàn liếc mắt qua cô.
"Sao vừa rồi không chối?"
"Chối gì cơ?"
Hạ Thư Hinh ngơ ngác hỏi lại.
Lăng Thiếu Hàn ho nhẹ: "Thì chối em không phải là bạn gái tôi."
Hạ Thư Hinh giải thích: "À, tôi hiểu anh nói vậy là vì không muốn đối tượng xem mắt của anh ôm hi vọng mà.

Nên tôi giúp anh chặt đứt ý nghĩ không nên có của cô ấy.

Nhưng công nhận, cô ấy xinh thật."
Khuôn mặt Lăng Thiếu Hàn tràn đầy ý cười: "Trong mắt tôi em là xinh nhất."
Hạ Thư Hinh: "..."
Có thể nói chuyện bình thường được không?
Cái người đàn ông này, mỗi lần gặp cô không thể bớt một câu thả thính hay sao chứ?
Anh nói vậy thì cô biết trả lời kiểu gì?
Ngẫm nghĩ vài giây, cô gượng cười đổi sang chủ đề khác.
"Nghe bà nội Lăng nói, chuyến đi công tác lần này của anh rất lâu, tôi còn nghĩ chắc phải tầm nửa năm nữa mới gặp anh."
Hạ Thư Hinh cứ cảm thấy cô càng nói càng sai.

"Sao vậy? Nhớ tôi hả?"
Lăng Thiếu Hàn nghiêng người sang, đầu hơi cúi, phiếm môi mỏng đem theo ý cười gần như chạm vào môi cô.
Đột nhiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Thư Hinh cảm thấy không quen lắm, trái tim không kiềm được đập loạn nhịp.
Cô hơi lùi ra sau, ngước mắt lên, vừa hay chạm phải đôi mắt nhu tình của anh.
Cô đề phòng nhắc nhở: "Lăng, Lăng tổng, đừng làm bừa."
"Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.".