Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 98




Thẩm Vọng Tân ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, cảm thấy hơi khó thở, anh hoàn toàn bị cảm giác ngột ngạt làm tỉnh giấc. Sau khi tỉnh anh hiểu được ngay cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ là do đâu. Bởi vì lúc này có một người đang rất an ổn nằm trên nguc anh, đầu cô vẫn tựa trên vai anh, tiếng thở nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp. Kí ức đêm qua trong nháy mắt trở về khiến anh bất giác mỉm cười một tiếng.

Có thể trong giấc ngủ không thoải mái, nên người bên trên hơi nhích người xuống vị trí bên dưới. Động tác như vậy khiến cả người Thẩm Vọng Tân cứng đờ, anh nhìn cái người đang nằm ngủ ngon lành trên người mình, bất lực cảm thán một tiếng, gan cũng đủ lớn.

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đến khi đặt đầu cô lên gối xong mới chầm chậm buông tay. Một tay đỡ thân người quay đầu ngắm cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, đúng là ngủ rất sâu. Anh vươn tay vuốt nhẹ sống mũi cô, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tô Tinh Dã bị đánh thức bởi một trận âm thanh ào ào, cô từ từ mở mắt ôm chiếc chăn lông ngồi dậy. Xuyên qua tấm rèm cô thấy sấm chớp từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ầm ầm rõ ràng. Chắc là mưa rồi, còn là mưa rất to. Lúc này cô có chút bối rối, căn bản chưa ý thức được mình đang ở phòng của ai.

“Cọt kẹt” một tiếng cửa mở ra không chút báo trước, Tô Tinh Dã cũng có chút ngây người nhìn sang, Thẩm Vọng Tân? Thẩm Vọng Tân?!!! Đôi mắt cô đột nhiên mở lớn! Cô có đang nhìn lầm không! Thẩm Vọng Tân tại sao lại xuất hiện ở phòng của cô?!

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy biểu hiện quá mức kinh ngạc của người ngồi trên giường, ấm áp nói: “Tỉnh rồi?”

Tô Tinh Dã, “Anh, sao anh lại ở trong phòng của em?”

Thẩm Vọng Tân đang lau tóc thì dừng lại, sau đó cười nói: “Em nhìn lại đi, đây là phòng của ai”

Tô Tinh Dã nghe anh nói xong thì quan sát kĩ căn phòng lại một lần nữa, mặc dù phòng của bọn họ đều là kiểu cách giống nhau, trang trí giống nhau, nhưng căn phòng này hiển nhiên không phải của cô. Cùng lúc đó cả người cô tỉnh táo lại, đây không phải là phòng của cô, tối qua cô sang đây chăm sóc cho anh nên ngủ ở phòng anh. Cô có chút ngại ngùng, ý thức được sự việc thì vùi đầu vào chăn không nói lời nào.

Thẩm Vọng Tân bị hành động đáng yêu của cô chọc cười, anh đi về phía cô ngồi xuống mép giường, xoa đầu cô nói: “Sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ?”

Nói xong anh phát hiện cô run nhẹ, bả vai rụt lại, anh nghĩ là cô đang khóc. Phản ứng đầu tiên của anh là hoang mang, rồi thấy kinh sợ đột nhiên ngẩn ra, “Tinh Tinh? Tinh Tinh em sao vậy?”

Tô Tinh Dã vẫn vùi đầu trong chăn không nói chuyện gì, nhưng đôi vai run run một chút cũng không có biến hóa gì.

Thẩm Vọng Tân quá lo lắng ép cô ngồi dậy, chưa kịp nói lời an ủi thì nhìn thấy trên mặt cô gái đang khiến anh hoảng sợ rõ ràng không hề có một giọt nước mắt, đôi mắt rạng rỡ trong sáng như nước, đôi môi cười cười tùy ý. Anh đột nhiên ý thức được, ngay từ đầu cô đã không phải khóc mà là cười, anh có chút chịu thua, vươn tay véo đôi má trắng nõn thanh tú của cô: “Em sao thế?”

Tô Tinh Dã bỏ tay của anh ra, lùi về sau một chút, “Ha ha” hai tiếng, không có một chút đáng thương nào mà nhăn mặt nói: “Thật đắng”

“Thật đắng cái gì?” Thẩm Vọng Tân hỏi cô.

Tô Tinh Dã không trả lời anh, vẫn nhăn mày như cũ, đôi môi chu lên, “Vẫn còn đắng”

Trong ánh mắt không hiểu điều gì của Thẩm Vọng Tân, cô mang thần thái diễn mà trên mặt tràn đầy ý cười, “Vậy thì phải làm sao?”

“...Ưm, ăn kẹo, phải là kẹo vị dâu.”

Nghe đến đây, khóe miệng của Thẩm Vọng Tân có chút giật giật, bởi vì dường như anh hiểu ra điều gì. Anh nhớ là mẹ anh luôn nói với anh, lúc anh còn nhỏ khi sinh bệnh phải uống thuốc thì luôn đòi ăn kẹo vị dâu tây. Cho nên có thể khẳng định hiện tại cô đang mô phỏng lại cuộc đối thoại của bọn họ lúc trước.

Tô Tinh Dã nhìn thấy dáng vẻ của anh dường như hiểu ra rồi, cũng không tiếp tục diễn nữa mà nằm ra giường cười không nói gì. Ai ya! Bạn trai của cô sau khi sinh bệnh thật là đáng yêu mà. Tại sao lại có thế đáng yêu như vậy giống như con nít vậy, thật là vô cùng đáng yêu!

Ngay lúc tâm tình người mẹ của Tô Tinh Dã trào dâng, đột nhiên trên người cảm thấy nặng. Cô bị người nào đó lật lại, mùi sữa tắm thoang thoảng bao quanh người cô. Đôi môi của người đó khôi phục trở lại nhiệt độ bình thường đã in lên cổ cô. Cô không khỏi run run lắp bắp, “Thẩm... Thẩm Vọng Tân, anh làm gì thế?”

Thẩm Vọng Tân hừ một tiếng, “Diễn à, sao không tiếp tục nữa?”

“Diễn xong rồi” Cô nén cười nói.

“Anh bị đắng như vậy, không phải em nói là muốn cho anh nếm cái gì sao?” Thẩm Vọng Tân đột ngột nói.

Tô Tinh Dã mở tròn mắt trong giây lát, “Anh... Anh nhớ lại rồi?”

Trả lời cô là một nụ hôn sâu, nụ hôn kết thúc là do một tiếng động lớn không lường trước được ngoài cửa sổ. Hạt mưa nhỏ hơn rơi tí tách vào cửa sổ.

Tô Tinh Dã mặt đỏ tai đỏ có chút thở d0c.

Thẩm Vọng Tân ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, “Em còn cười nữa không?”

Tô Tinh Dã cũng đầu hàng rồi, cô vội vàng lắc đầu, “Không cười nữa, không cười nữa.”

Nằm lại về giường lần nữa, cô gối đầu lên nguc anh, vừa nghe tiếng tim đập của anh vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô hỏi anh: “Bây giờ anh đỡ hơn chưa?”

Ngón tay thon dài của Thẩm Vọng Tân uốn lọn tóc cô, nói: “Ừ, đỡ hơn nhiều rồi”

Tô Tinh Dã cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, đột nhiên nói: “Em nói xem anh uống bao nhiêu là thuốc mà vẫn không tốt hơn, em vừa đến anh đã khỏe hơn nhiều. Nói ra thì em mới chính là thuốc tốt nhất của anh?”

Tô Tinh Dã cũng ngẩn người, sau đó cười tươi, cô ôm chặt anh, “Uhm, đúng vậy, em chính là thuốc của anh còn là thuốc trị bách bệnh nữa.”

“Đúng vậy, thuốc tiên trị bách bệnh. Vậy thì về sau anh không rời xa em được rồi.”

Thân thể Tô Tinh Dã đột nhiên cứng lại, cô c4n nhẹ môi, “Vậy đổi thành câu khác, có phải là anh rất cần em?”

Thẩm Vọng Tân cảm thấy tâm tình của cô có chút biến động, anh lùi về sau một chút, nhìn vào mắt cô chân thành nói: “Đúng vậy, Anh rất cần em.”

Mắt Tô Tinh Dã trong phút chốc tràn ngập sương mù, đôi lông mày nhăn lại một cách đáng thương.

Anh lại ôm cô vào lòng, “Anh vô cùng cần em, không thể thiếu em, cho nên cả đời này em đều không thể rời xa anh, đã biết chưa?”

Tâm trạng của Tô Tinh Dã ngay lập tức sụp đổ, cô vùi má vào vai anh vừa sụt sùi vừa ra sức gật đầu.

Qua một lúc, Tô Tinh Dã mới từ từ khôi phục lại, bởi vì tâm trạng của bản thân nói thay đổi là thay đổi nên cô có chút ngại ngùng. Cô sụt sịt vài tiếng rồi hỏi nhỏ: “Vừa nãy có phải em rất là mất mặt không?”

Thẩm Vọng Tân ấm áp trả lời: “Không mất mặt, có gì mà mất mặt chứ?”

Khóe môi Tô Tinh Dã giương lên muốn nói gì đó, nhưng mở miệng mấy lần vẫn không nói được.

Hai người ôm nhau thật lâu, Tô Tinh Dã mới mở miệng hỏi giờ: “Bây giờ là mấy giờ?”

Thẩm Vọng Tân vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường xem rồi nói: “Sắp 3h rồi.”

“3 giờ à...” 7 giờ ngày mai tiểu Thuần sẽ đến gọi cô dậy.

Thẩm Vọng Tân hôn trán cô, “Ừ, vẫn còn sớm, lại ngủ thêm một lúc nữa, đến giờ thì anh gọi em dậy.”

Có lời này của Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã trong phút chốc an tâm hơn nhiều, cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy em ngủ đây.”

“Ừm, ngủ đi.”

Chắc là do quá mệt hoặc là do khóc mệt rồi, cô nhắm mắt một lúc đã ngủ. Thẩm Vọng Tân rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ mang theo sự dịu dàng khó tả. Thực ra anh cũng không ngạc nhiên lắm về sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô. Anh cũng biết ý nghĩa khác của câu nói “Anh không rời xa được em” là “Anh cần em” đã chọc trúng cô. Từ rất sớm anh đã biết cô gái nhỏ của anh có nút thắt trong lòng. Cô vẫn không tình nguyện nói với anh, anh cũng lo lắng sẽ động chạm tới cô mà không dám hỏi ra miệng. Cho nên anh vẫn đang đợi, đợi cô nguyện ý mở lòng hoàn toàn với anh.

Anh vẫn sẽ đợi, nhưng giây phút khi nãy, lúc cô kìm nén nước mắt nhỏ giọng nói, khiến cho trái tim anh như bị tra tấn, giống như có một người dùng kim đâm vào, thật là đau không thể tả được. Anh không biết cô gái nhỏ của anh đã trải qua những gì, mới có thể chỉ vì câu nói đó mà vỡ òa cảm xúc. Bất lực khiến người ta đau xót.

- -----oOo------