Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 8





Biểu diễn âm nhạc mười giờ bắt đầu, bốn người bọn họ đã vào hội trường từ lâu, vé mà Khương Nghệ kiếm được may mà ở hàng thứ năm, cách sân khấu tính ra cũng gần, hoàn toàn có thể xem rõ mồn một.
Khương Nghệ nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Tần Dị Tây, bắt đầu hưng phấn giẫm chân, “Làm sao đây làm sao đây! Tớ bây giờ đang vô cùng phấn khích nè!!!”
Trần Nhiễm Nhiễm nhìn cô ấy, cười nói: “Tỉ muội à, bình tĩnh nào, cậu nhìn thử Tinh Dã người ta đi, bình tĩnh biết bao.”
Tô Tinh Dã: “…”
Lúc sắp khai mạc, người hâm mộ đã lần lượt vào hội trường hết, nhà thi đấu vốn dĩ đã hỗn loạn nay lại càng trở thêm hỗn loạn. Gần đến mười giờ, đèn trên trần nhà thi đấu dần dần tắt hết, người hâm mộ tại đó lúc này mới từ từ yên lặng, họ bắt đầu giơ cao băng rôn, lightstick của mỗi người, toàn bộ nhà thi đấu chìm trong biển màu ngũ sắc đỏ, cam, xanh da trời, xanh dương, xanh lá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị trí của bốn người do Khương Nghệ chọn vô cùng tuyệt diệu, vừa hay nằm ở điểm hội tụ của ánh đèn màu cam và màu xanh dương, ngồi bên cạnh Tô Tinh Dã là Hoắc Tương, màu xanh dương ủng hộ cho Thẩm Vọng Tân, nhưng cô lại là màu cam ủng hộ Tần Dị Tây, giữa nhà thi đầu rộng lớn, cô nhìn vào vùng biển sáng màu xanh dương nhỏ xíu của Thẩm Vọng Tân mà trầm mặc một hồi.
Khương Nghệ không nhận ra Tô Tinh Dã đang sững người, cô ấy lấy lightstick màu cam trong tay nhét vào tay cô, “Này, lightstick nè.” 
Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn nhìn lightstick màu cam trong tay, màn khai mạc đếm ngược thời gian, làm phấn chấn tinh thần mọi người được chiếu lên màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu vang lên, những ánh đèn flash rực rỡ bắn ra tứ phía, cả nhà thi đấu phát ra những âm thanh gào thét đinh tai nhức óc, là sự cuồng nhiệt mà trước giờ Tô Tinh Dã chưa từng trải qua.
Sau khi màn đếm ngược kết thúc, tất cả đèn tụ quang tập trung vào chính giữa sân khấu,  năm người thanh niên mặc vest xuất hiện trên sân khấu, thật kì lạ, trên sân khấu cùng một kiểu trang phục đồng nhất, thậm chí đến chiều cao cũng tương tự nhau, Tô Tinh Dã chỉ liếc mắt nhìn một cái liền trông thấy Thẩm Vọng Tân, cô bất giác dùng lực siết chặt lightstick trong tay.
Mãi cho đến khi có người đụng nhẹ vào cánh tay của cô thì cô mới hoàn hồn trở lại, là Khương Nghệ.  
Khương Nghệ nhìn cây lightstick trong tay cô không biết đã tắt từ bao giờ, nói: “Tinh Dã, cây lightstick của cậu hết sáng rồi, có phải hư rồi không? Hay là để tớ giúp cậu kiếm cây khác nhé?”
Nghe vậy, Tô Tinh Dã lúc này mới để ý thấy cây lightstick trong tay đã tắt đèn, cô lắc lắc đầu, “Không cần đâu, đừng kiếm nữa, không sao cả.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Ừm, thật không sao mà.”  

Buổi biểu diễn tiếp tục, Tô Tinh Dã nghe thấy Khương Nghệ gào thét tên Tần Dị Tây, nghe thấy Hoắc Tương và Trần Nhiễm Nhiễm thì hét tên Thẩm Vọng Tân, cô nhìn Thẩm Vọng Tân trên sân khấu  chói lòa đến mức cô không thể rời mắt được. Miệng cô cứ khép khép mở mở, nhưng cô cuối cùng vẫn không thốt ra được chữ nào.
Trong suốt buổi biểu diễn, bất kể là Thẩm Vọng Tân quay trái hay quay phải, ánh mắt của Tô Tinh Dã chưa từng rời khỏi anh, Thẩm Vọng Tân trên sân khấu và Thẩm Vọng Tân mà cô nhìn thấy trong mấy tháng hoàn toàn không giống nhau, Tô Tinh Dã nhất định không biết rằng, gò má mình lúc này ửng đỏ như thế nào, cô không ngờ con người trông dáng vẻ dịu dàng như thế lại có thể nhảy những vũ điệu đó, tim đập dữ dội tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.  
Anh ở trên sân khấu vẻ mặt phấn khởi tràn đầy sức sống, điều duy nhất không thay đổi chính là nụ cười trên khuôn mặt anh, vẫn cứ xinh đẹp rạng rỡ, giống như một tia sáng không cách nào kháng cự được, chiếu rọi vào góc tăm tối nhất trong tim một cách mạnh mẽ và khó mà né tránh được.  
Buổi biểu diễn hơn hai tiếng đồng hồ kết thúc, ngoài Tô Tinh Dã ra, cổ họng của ba người còn lại không ngoài dự đoán đều đã khản đặc hết rồi, ú a ú ớ, ngay cả nói chuyện nuốt nước miếng mà đều cảm thấy trong khoang miệng có mùi máu tanh.
Những người theo đuổi ngôi sao chuyên nghiệp giống Khương Nghệ, sớm đã có chuẩn bị rồi, khi mấy người Hoắc Tương la ó đau cổ họng, cô ấy thong dong điềm tĩnh móc một vỉ viên ngậm Golden Throat từ trong ba lô đưa cho bọn họ, “Đây đây đây, ngậm vào là đỡ thôi.”
Khi cô ấy đưa cho Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã xua tay từ chối, “Tớ không bị khản giọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra, cô vừa cất lời Khương Nghệ liền phát hiện so với lúc vào hội trường thì giọng cô vẫn vậy, âm điệu bình thường. 
Cô ấy nhét kẹo ngậm vào lại ba lô, “Không khí tại sân khấu cuồng nhiệt như thế, cậu lại còn có thể nhịn không kêu lên, khả năng tự khống chế của cậu khiến tớ bái phục đó.”
Tô Tinh Dã khẽ cười với cô ấy.  
  ***
Sau khi năm người YLQSL bên này từ sân khấu lui xuống, Lương Đẳng liền bắt đầu kêu gào: “Anh Khôn, cổ họng em khản hết rồi.”
Đặng Khôn liếc cậu ta một cái, nhưng vẫn nhét một viên ngậm thanh giọng vào miệng cậu ta, sau đó đưa kẹo ngậm trong tay cho bốn người còn lại.
“Anh Khôn, hôm nay không làm anh thất vọng chứ?” Lục Kỷ Tiềm hỏi.  
Đặng Khôn cười, “Phải phải phải! Các cậu hôm nay đều vô cùng tuyệt vời! Đều cực khổ rồi!” Tiếp đó anh ta lần lượt vỗ vỗ vào vai mấy người bọn họ, “Được rồi được rồi, tạm thời không nói nữa, mau mau đi tẩy trang đi, sáng sớm chúng ta còn phải lên máy bay về Bắc Kinh nữa.” 
Trong khi tẩy trang, Thẩm Vọng Tân ngồi một bên tỏ vẻ trầm mặc, anh khẽ nhíu mày, đang suy nghĩ, những gì mình thấy trước đây liệu có phải là ảo giác không, dẫu sao thì nhà thi đấu lớn như vậy, bên trong ít nhất có mười ba nghìn người hâm mộ, hay chỉ là dáng vẻ tương đồng mà thôi. 
“Đúng không? Vọng Tân?” Vưu Nhất Thừa nhắc tới Thẩm Vọng Tân. 
Nhưng bởi vì anh không có phản hồi, bốn người còn lại lúc này mới để ý thấy anh đang ngây người ra.  
“Vọng Tân?” Tần Dị Tây vươn tay chọc chọc cánh tay của anh.
Thẩm Vọng Tân bị chọc vào lúc này giật mình trở lại, anh vô thức “a” lên một tiếng.  
“Cậu đang nghĩ gì vậy, gì mà chú tâm thế, mới nãy anh Vưu nói chuyện với cậu mà cậu không phản ứng gì hết.” Lục Kỷ Tiềm hỏi anh.
Thẩm Vọng Tân trên mặt lộ ra vẻ áy náy, anh nhìn về phía Vưu Nhất Thừa, “Xin lỗi, chắc là em hơi mệt, chưa kịp lấy lại sức, anh Vưu, anh vừa nói gì với em vậy?”  
Vưu Nhất Thừa cười cười với anh, “Cũng không có gì, chỉ nói là mới nãy khi nhảy cúc áo của Đẳng Đẳng tuột mất, Đẳng Đẳng khăng khăng không chịu nhận.”
Lương Đẳng lập tức gào lên, “Anh, anh mau nói với bọn họ, không có tuột.”  
Thẩm Vọng Tân nhìn Lương Đẳng mặt đỏ ửng, vờ vịt gật đầu, “Ừ, tuột rồi.”
Lương Đẳng: “…”
Bởi vì có chuyện hài bất ngờ này, mà phòng trang điểm rộn rã tiếng cười.
Đặng Khôn đang ở bên ngoài gọi điện thoại cho Bành Lệ sau khi nghe xong, không nhịn được mà lắc lắc đầu, “Quả nhiên là người trẻ tuổi, tinh lực thật tốt.”  
Tẩy trang rồi thay đồ thường ngày của mình xong mới thấy nhẹ nhõm sảng khoái hơn nhiều, Lương Đẳng áp sát Thẩm Vọng Tân, chìa tay ra chọt nhẹ vào mặt anh, Thẩm Vọng Tân phủi tay cậu ta xuống, liếc nhìn cậu ta, “Cậu làm gì thế?”

“Anh, anh rõ ràng lớn hơn em hai tuổi, tại sao anh còn tràn trề collagen hơn cả em chứ?”
Thẩm Vọng Tân: “…”  
Lục Kỷ Tiềm nhìn cậu ta, cười nói: “Cậu chắc là do chưa dậy thì xong.”
Lương Đẳng: “…”
Lục Kỷ Tiềm giơ tay quàng lấy vai Thẩm Vọng Tân, “Nhưng nói thật, cậu xem cậu nam nhi chi chí, da trắng quá mức cho phép rồi đó.”
Thẩm Vọng Tân bất lực, “Da trắng bẩm sinh cũng có tội sao?”  
Trong số năm người bọn họ, Thẩm Vọng Tân quả thật vẫn là người có làn da trắng nhất, vừa trắng vừa mịn màng, bọn họ bởi vì thường xuyên trang điểm nên có khi sẽ nổi lấm tấm mụn, nhưng anh quả thật miễn nhiễm với mụn, làm bốn người bọn họ ngưỡng mộ muốn chết.
  ***
Đám Tô Tinh Dã đã đặt vé máy bay lúc bốn giờ sáng trở về Bắc Kinh, bốn giờ xuất phát từ Nam Kinh, khoảng sáu giờ sáng thì có thể đến nơi, rồi lại bắt xe về trường, buổi sáng lúc họ lên lớp học, cứ thấp tha thấp thỏm mãi, nhưng kết thúc lịch học cả ngày rồi mà Ôn Viện không hề tìm bọn họ, cũng không nói lời nào với bọn họ, nhưng càng như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn, cho nên sau khi tan học, bốn người chủ động đi tìm Ôn Viện. 
Ôn Viện nhìn bốn cô gái đang đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Có việc?”
Tô Tinh Dã cắn môi dưới, rồi nói: “Cô Ôn, xin lỗi cô, bọn em sai rồi.”
“Dù sao thì các em cũng đã sai rồi, mà biết sai rồi thì nên chịu phạt chứ, có ý kiến không?
Bốn người lắc đầu.  
“Được, Khương Nghệ, Trần Nhiễm Nhiễm, Hoắc Tương nhảy cóc 500 cái, còn Tô Tinh Dã thì 1000.”
Đám Khương Nghệ ba người vô thức nhìn Tô Tinh Dã một cái trước, sau đó lại nhìn Ôn Viện, “Cô Ôn, cái này đối với Tinh Dã...”
Ôn Viện nhìn ba người bọn họ, “Sao? Các em cũng muốn nhảy 1000 cái?”
Tô Tinh Dã lập tức nói: “Không đâu cô Ôn, bọn họ không có ý đó.”
“Tinh Dã…”  
Ôn Viện mặt không đổi sắc nhìn Tô Tinh Dã, “Tại sao phạt em nhiều hơn 500 cái, tự mình biết lý do chứ?”
“Biết ạ.”
“Biết thì tốt, không nhảy xong thì tối nay không được về kí túc xá.” Sau khi Ôn Viện nói xong, đầu không ngoảnh lại mà đi thẳng ra khỏi phòng luyện tập.
Ôn Viện đi rồi, phòng luyện tập chỉ còn lại bốn người bọn họ, Khương Nghệ nhìn sang cô, mắt đỏ lên, “Tinh Dã, thật xin lỗi…”
“Có gì mà xin lỗi chứ, tự tớ muốn đi xem biểu diễn, cũng chẳng phải cậu ép tớ đi.” Tô Tinh Dã an ủi cô ấy.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc, nếu khóc là xíu nữa không có sức mà nhảy cóc đâu.” Hoắc Tương vỗ vai Khương Nghệ.
Đợi đến khi nhảy xong 500 cái nhảy cóc, đám Khương Nghệ sớm đã mệt rã rời như bùn nhão, nhưng Tô Tinh Dã bên kia vẫn còn 500 cái chưa nhảy.  
Khương Nghệ nhìn Tô Tinh Dã đang nhảy tới nhảy lui, mồ hôi trên trán thi nhau chảy xuống, đồ múa dường như ướt đẫm, cô ấy thật sự không thể nhìn tiếp nữa, hét lên: “Tinh Dã, hay là thôi đi, đừng nhảy nữa, chỉ cần bọn tớ không nói, Ôn mỹ nhân sẽ không biết đâu.”
 
Tô Tinh Dã hít thở một hơi sâu, nói với ba người bọn họ: “Không được… tớ nhất định phải nhảy xong… các cậu về kí túc xá trước đi, tớ…nhảy xong rồi về…”

“Tinh…” Khương Nghệ còn định nói gì đó, nhưng lại bị Hoắc Tương cản lại rồi.
“Dù sao cũng là bạn cùng phòng hơn hai năm, cậu không biết tính tình của cậu ấy như thế nào sao?”
Khương Nghệ chán nản, biết rõ, còn có thể không rõ sao?  
Tô Tinh Dã nhảy mãi nhảy mãi liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngay khi cô xổm xuống nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nghe thấy có tiếng động, cô vô thức quay đầu nhìn, nhìn thấy ba người Khương Nghệ đang ôm đầu nhảy tới chỗ cô, “Các cậu…”
Sau khi nhảy tới bên cạnh cô, Khương Nghệ lau đi một ít mồ hôi trên đầu, “Nam Kinh là bốn người chúng ta cùng đi, đã muốn phạt thì phải phạt như nhau, không phải chỉ 1000 cái nhảy cóc thôi sao?”
“Đúng thế, chẳng phải có 1000 cái thôi sao, chơi tới luôn!”  
Tô Tinh Dã nhìn ba người bọn họ, mồ hôi chảy vào mắt, đỏ lên, đau rát.  
Nhảy cóc 1000 cái xong, đùi và bắp chân của bọn họ đau nhức đến mức như mất đi cảm giác, không cách nào đứng dậy ngay được, bốn người bèn nằm bò lên sàn phòng luyện tập, một lúc lâu sau mới lấy lại sức, Trần Nhiễm Nhiễm bỗng nói: “Ây, các cậu có hối hận không?”
Khương Nghệ đau đến nghiến răng nghiến lợi, “Đương nhiên không hối hận, vì Tân Tân nhà tớ, tớ vẫn có thể nhảy thêm 1000 cái nữa.”
“Tinh Dã, cậu thì sao?”  
Tô Tinh Dã cũng đang nghĩ, hối hận ư? Hình như chẳng hề có…
Nếu như kì nghỉ hè đó cô không đi Hàng Châu, không đi đoàn phim “Triều Dương” đóng Tiên Lạc, có lẽ cô sẽ không gặp được Thẩm Vọng Tân, gặp được tia sáng chiếu vào tim cô.
Có điều may mắn là, cô đã đi, đã gặp được.
Lời tác giả muốn nói:
Tinh Tinh thật ra là một người vô cùng trấn tĩnh, cho nên những việc như gào thét chói tai này hiện tại vẫn chưa thể làm được, nhưng sau này thì không chắc nha.
Hôm nay là một ngày cổ vũ cho Tân mặc vest!! Đẹp tung chảo!!!
YLQSL·Đoàn Cát Khắc có độ tuổi như sau:
Vưu Nhất Thừa: 25
Lục Kỷ Tiềm: 25
Tần Dị Tây: 23
Thẩm Vọng Tân: 23
Lương Đẳng: 21