Editor: Cam Đá
Ngày hai mươi lăm tháng năm toàn bộ đoàn phim “Tiên mặc” đều chuyển đến phim trường Vân Nam, sau khi tới phim trường Vân Nam, phân đoạn diễn của Tô Tinh Dã và Trần Nhụy cũng nhiều hơn một chút, mấy ngày nay hai người về cơ bản đều ở cùng một tổ, cũng có thể xem như sớm tối bên nhau.
Mà sau khi trải qua chuyện trước đó Trần Nhụy cũng đã kiềm chế rất nhiều, mỗi lần trước khi tới cảnh quay của bọn họ đều chủ động đi tìm Tô Tinh Dã để cùng diễn tập. Đương nhiên hai người bọn họ chỉ đơn giản là diễn tập với nhau thôi, không hề trao đổi về những chuyện riêng tư cá nhân như trước đây, nhưng thế này cũng không gây trở ngại gì tới cảnh quay của bọn họ. Dù gì trong nguyên tác nhân vật của bọn họ cũng không phải mối quan hệ thân thiết gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện quay phim, những chuyện cá nhân phía sau có làm sao thì cũng không quan trọng.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Tô Tinh Dã đang cúi đầu xem kịch bản của mình, đột nhiên có một ly Starbucks chuyển đến trước mặt cô, cô cứ tưởng là Tiểu Thuần nên vô thức mà nhận lấy, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Sau khi nói xong, người trước mặt cô đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ngơi bên cạnh cô, lúc này Tô Tinh Dã mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô theo bản năng nhìn sang người kia, nhìn sang mới thấy người đang uống Starbucks quả thật là Trần Nhụy, cô liếc nhìn ly Starbucks trong tay mình rồi lại liếc nhìn sang Trần Nhụy.
Trần Nhụy quay đầu lại liếc cô một cái, nói: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì, tôi cũng chẳng hạ độc.”
Tô Tinh Dã mím lấy môi dưới, “Ừ” một tiếng.
Cả người Trần Nhụy nghiêng qua, “Cô chỉ ừ thôi à?”
Sau đó Tô Tinh Dã nói: “Cảm ơn.”
Trần Nhụy: “...”
Trần Nhụy liếc cô một cái, sau đó siết kịch bản trong tay không nói gì nữa, Tô Tinh Dã thấy dáng vẻ cô ta như vậy, sau khi hớp một ngụm Starbucks thì đặt sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tiếp tục xem kịch bản của mình.
Hai người cứ im lặng như thế trong vài phút, kịch bản trong tay Trần Nhụy bị cô ta lật vang lên tiếng “xoạt xoạt”, nhưng Tô Tinh Dã ngồi kế bên vẫn xem kịch bản của mình như cũ, trên mặt lộ ra sắc mặt kiểu rối rắm và do dự, cuối cùng cô ta lại một lần nữa nghiêng người sang nhìn Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã cũng để ý đến hành động của cô ta, tiện đà cũng nhìn về cô ta.
Trần Nhụy nhìn ánh mắt cô vẫn luôn yên tĩnh an hòa, giống như đại dương sâu thẳm không có sóng, sau đó liền lấy trong túi ra một hộp quà, đặt ở trên bàn nhỏ trước mặt cô, "Hôm trước sinh nhật cô tôi không ở đây, bù cho cô quà sinh nhật này.”
Tô Tinh Dã liếc nhìn hộp quà trên bàn rồi lại nhìn cô ta. Theo lý mà nói thì cô ta còn chưa ăn bánh sinh nhật của cô, cho nên cũng không nhất thiết phải tặng quà sinh nhật, hơn nữa, bọn họ chưa chưa tới mức tặng quà sinh nhật cho nhau.
Trần Nhụy thấy cô không có ý muốn nhận, trên mặt có chút không nén được nỗi ngượng ngùng, "Thật sự không được thì cô cứ coi như quà bồi thường là được."
“Quà bồi thường?”
“Thì... thì chuyện lần trước, là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô.”
Tô Tinh Dã cũng lập tức nghĩ ra được chuyện cô ta đang nói, vì vậy cô nói: "Thực ra cũng chẳng có gì để xin lỗi.”
“Dù sao cũng mặc kệ, xin lỗi là chuyện của tôi, có nhận hay không là chuyện của cô… Cái này... tôi đã đưa cho cô thì nó của cô rồi, nếu cô không thích, muốn xử lý sao thì tự mình xem xét đi.” Nói xong Trần Nhụy cuộn tập kịch bản của mình lại rồi đứng dậy đi mất.
Tô Tinh Dã nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, sau đó ánh mắt nhìn đến hộp quà trên bàn, một lúc sau, cô cất hộp quà vào túi áo khoác bên cạnh.
***
Ngày năm tháng sáu, bộ phim "Kẻ truy đuổi" của Thẩm Vọng Tân tổ chức tiệc sát thanh ở Bắc Kinh, sau khi tiệc sát thanh kết thúc thì Đặng Khôn qua đón anh, về lại ký túc xá, những người khác đều không ngủ, Vưu Nhất Thừa bưng một chén canh giải rượu đưa cho Thẩm Vọng Tân, anh nhận lấy chén canh nói một tiếng “Cảm ơn.”
GIờ phút này cả sáu người bọn họ đều ngồi trên ghế sô pha, gương mặt có chút nghiêm túc, sau cùng vẫn là Đặng Khôn lên tiếng trước, "Chuyện lần trước anh nói với các cậu, các cậu đã suy nghĩ như nào rồi?”
Đặng Khôn nói đến chính là chuyện kết thúc hợp đồng, hợp đồng bọn họ kí kết với công ty là tám năm, tháng chín năm sau năm người bọn họ sẽ có thể chính thức kết thúc hợp đồng với công ty. Đặng Khôn là người quản lý của bọn họ, đã dẫn dắt bọn họ gần bảy năm, trong thời gian bảy năm này quan hệ của bọn đã không chỉ đơn thuần là quản lý và nghệ sĩ mà trông bọn họ giống người nhà hơn, là sự tồn tại cùng với nhau của người nhà, cho nên Đặng Khôn mới nói ra cho họ biết cách suy nghĩ chân thật nhất của anh ta.
Đặng Khôn cũng đang suy nghĩ về việc từ chức sau khi hợp đồng của năm người bọn họ hết kỳ hạn. Anh ta cũng đã làm ở công ty bao nhiêu năm rồi, trong tay ít nhiều gì cũng có được một ít mối quan hệ của mình, vì vậy mới chuẩn bị tự thành lập một studio riêng. Ngay thời điểm này, anh ta cũng dẫn bọn họ theo, tuy nhiên thực lực tài nguyên từ studio anh ta thành lập chắc chắn sẽ không so sánh được với công ty của bọn họ, vì thế vẫn muốn biết được ý nguyện của bọn họ.
Vưu Nhất Thừa là nhóm trưởng, phát biểu trước tiên: “Anh Khôn, thực ra không giấu gì anh, năm người bọn em cũng có nghĩ đến chuyện sau khi kết thúc hợp đồng, bọn em không muốn kí tiếp với công ty, về thực lực tài nguyên của công ty thì thật sự rất tốt, nhưng mà để nó có thể đến được với bọn em cũng chỉ lác đác vài cái, cho nên đối với bọn em mà nói, chẳng có gì gọi là ưu thế cả.”
“Vì vậy ý kiến của các cậu là gì nào?” Đặng Khôn hỏi bọn họ.
Năm người bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt có thể nhìn ra câu trả lời, "Bọn em nguyện ý đi cùng anh."
Đặng Khôn nhìn năm người bọn họ, vành mắt hơi đỏ lên, anh ta cười một tiếng: "Được, vậy chúng ta đi cùng nhau, sau này cái studio nhỏ bé rách rưới của anh tuy rằng không so được với công ty hiện tại, nhưng các cậu yên tâm, toàn bộ tài nguyên của anh đều đưa hết cho năm người các cậu.”
Về kế hoạch thành lập studio của Đặng Khôn, năm người bọn họ không tiếp tục tái kí hợp đồng, bọn họ cũng không tiết lộ ra bên ngoài chút tin tức nào, mọi người nên làm gì thì vẫn làm như cũ, chỉ là so với trước đây, trong lòng bọn họ có thêm một sự mong chờ.
Đoàn phim 《Tiên mặc》của Tô Tinh Dã cũng tổ chức tiệc sát thanh vào ngày mười bảy tháng sáu. Trở về Bắc Kinh chưa được mấy ngày toàn bộ những nhân viên của bộ phim 《Quyền mưu》đều nhận được thông báo chính thức, 《Quyền mưu》đã được đặt mua rồi, sẽ phát sóng vào tám giờ tối ngày hai mươi tháng sáu, vì vậy Khương Nghị đã tổ chức một buổi công chiếu đặc biệt cho 《Quyền mưu》vào lúc tám giờ tối ngày mười chín tháng sáu.
Sau khi Tô Tinh Dã vào hậu trường, Du Thư Yên tới trước liền ngay lập tức vẫy tay với cô, “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã mỉm cười và đi về phía cô ấy. Đây có lẽ cũng được xem như hoạt động tập thể công khai đầu tiên của mấy người bọn họ, cả mấy tháng nay, dù ít dù nhiều cũng chưa từng tụ họp lại với nhau, sau khi gặp mặt nhiệt tình vẫn không thay đổi, một chút xíu cũng không có.
Nhưng Tô Tinh Dã lại không hề thấy bóng dáng Thẩm Vọng Tân đâu cả, Triệu Tư Vu ở kế bên mắt đảo một vòng, sau đó nói với Phó Tuân, “Aiz, Phó Tuân, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Vọng Tân hỏi xem anh ấy ở đâu rồi, tại sao còn chưa đến đây nữa?”
Phó Tuân trả lời một tiếng rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi một tin nhắn wechat xong chờ một chặp, “Vẫn chưa trả lời tôi, chờ tiếp nữa vậy, có lẽ kẹt xe trên đường rồi.”
Mãi đến đúng tám giờ, khi bên ngoài người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu đạo diễn và nhà sản xuất, Thẩm Vọng Tân vẫn chưa đến nơi, điều này làm cho Tô Tinh Dã bất giác có chút lo lắng không yên, cho nên cô không nhịn được mà lấy điện thoại gửi một tin nhắn wechat cho Thẩm Vọng Tân.
Vì lý do trời mưa, Thẩm Vọng Tân bị kẹt trên cao tốc hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, vừa vào thang máy là thấy ngay tin nhắn của Tô Tinh Dã nên anh trả lời tin nhắn: Đến rồi, đã vào thang máy, lát nữa sẽ gặp.
Bên này Tô Tinh Dã nhận được trả lời của Thẩm Vọng Tân, lo lắng trên gương mặt dần dần tan biến, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vừa vặn bên này Du Thư Yên cũng hỏi Phó Tuân một câu, “Phó Tuân, Vọng Tân trả lời tin nhắn cậu chưa?”
Phó Tuân ấn sáng điện thoại liếc nhìn, trả lời: “Vẫn chưa luôn.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Tinh Dã từ từ ngừng lại, trước tiên cô liếc nhìn Phó Tuân một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại mình, ánh mắt rũ xuống bất giác chớp chớp vài cái, mu bàn tay khe khẽ nâng lên che khóe miệng.
“Không được, tôi phải gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại, anh ấy tốt nhất đừng có …” Du Thư Yên vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra.
"Không cần..." Tô Tinh Dã bất giác thốt lên.
Nhưng mà lời vừa thốt ra, cửa phòng nghỉ đã có tiếng gõ cửa vang lên, một giây sau đó đã bị đẩy ra, người mà bọn họ đang lo lắng sẽ đến trễ đứng ngay ở cửa, cho nên, mọi người đều không để ý đến câu nói Tô Tinh Dã bất giác nói ra.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bọn tôi còn đang sợ cậu đến trễ mất.”
“Xin lỗi xin lỗi, bên ngoài trời đang mưa, kẹt xe.”
“Bên ngoài trời đang mưa? Mưa có to không?”
“Ừ, mưa to.”
“·· ·· · "
Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân đang bị mọi người vây quanh, kể từ ngày sinh nhật của cô, anh vội vã trở về cho đến nay cũng sắp gần một tháng, giờ phút này nhìn thấy anh, có lẽ chính bản thân cô không nhận ra, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ẩn chứa rất nhiều niềm vui và nỗi nhở trong đó.
Thẩm Vọng Tân đến cực kì đúng lúc, có thể nói anh vừa vào phòng nghỉ chưa đầy hai phút, nhân viên công tác đã đi đến thông báo dàn diễn viên chính lên sân khấu, vì vậy cả đoàn người thu lại lời nói, đi theo nhân viên công tác ra khỏi phòng nghỉ.
Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã là nam nữ diễn viên chính, được sắp xếp xuất hiện ở cuối, khi nghe người dẫn chương trình nhắc đến tên của hai người bọn họ, hai người ngầm liếc nhìn nhau, mỉm cười với nhau rồi cùng nhau bước ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, vô số máy quay dưới sân khấu hướng về phía họ chụp ảnh không ngừng.
《Quyền mưu》vốn là phim được cải biên, bản thân nguyên tác có được sự quan tâm rất lớn, như hiện tại đã được chuyển thành bản phim điện ảnh vẫn thu hút được sự quan tâm như cũ, cho nên lần này các phóng viên báo đài truyền thông ngồi kín mít phía dưới tham gia buổi công chiếu, trong tay nếu không phải là ống kính chuyên dụng thì cũng là máy tính xách tay micro.
Các phóng viên sau khi hỏi xong các vấn đề quan trọng trong buổi công chiếu đầu tiên liền chuyển micro về Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã, nói thật thì 《Quyền mưu》có như nào thì cũng là một dự án đại IP*. Lúc ban đầu khi đạo diễn Khương công khai hai người đóng vai nam nữ chính, tranh luận nổ ra khá lớn, Thẩm Vọng Tân còn đỡ một chút, tuy là nói không ưng ý nhưng ra mắt công chúng tính ra cũng mấy năm rồi, cũng có một bộ phận người hâm mộ làm nền móng, ngược lại là Tô Tinh Dã, thật sự là một người mới hoàn toàn ra mắt công chúng, vừa ra mắt đã đóng ngay nữ chính, cho nên vẫn gây ra cuộc tranh cãi lớn.
*Xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
“Xin hỏi một chút, Tinh Dã vừa ra mắt đã đảm nhận vai nữ chính, đối với chuyện này cô có chút áp lực nào không?” Một vị phóng viên đặt câu hỏi với Tô Tinh Dã.
Những người khác không hẹn mà cùng nhìn về Tô Tinh Dã, ít nhiều gì cũng vì cô mà tuôn ra mồ hôi, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức tiếp nhận phỏng vấn chính thức tại chỗ.
Lúc này Tô Tinh Dã cũng nhìn về vị phóng viên đặt câu hỏi cho mình, vẻ mặt thản nhiên nói: “Áp lực đương nhiên vẫn sẽ có, nhưng mà chỗ nào có áp lực thì chỗ đó có động lực, không phải sao?”
“Vậy cô có cảm thấy mình đã hiểu hoàn toàn về nhân vật này hay không?” Phóng viên tiếp tục hỏi.
“Tôi nghĩ vấn đề này có lẽ không phải do tôi cảm nhận, mà là công chúng khán giả sẽ cảm nhận, đương nhiên công chúng đánh giá tốt hay xấu, vậy thì phải hy vọng mọi người có thể tập trung vào buổi phát sóng 《Quyền mưu》chính thức lúc tám giờ tối ngày mai.”
“Lần này xem ra cũng là lần đầu tiên Tinh Dã và Vọng Tân hợp tác với nhau, cô có thể nói về cảm xúc của lần hợp tác đầu tiên được không? "
Tô Tinh Dã vô thức liếc nhìn Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân nhìn khóe môi cô mang theo chút ý cười nhàn nhạt, theo đó là cảnh hai người cùng diễn với nhau, bên dưới ống kính máy quay điên cuồng vang lên tiếng “Cắt”, Tô Tinh Dã lại nhìn phóng viên lần nữa, tiếp tục trả lời, “Ừm, vô cùng tốt ạ…”
- -----oOo------