Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 4





Đất diễn của Tô Tinh Dã không nhiều, cảnh múa cũng quay một lần là đạt luôn rồi, sau khi kết thúc cảnh múa thì chỉ còn lại cảnh diễn thoại, bởi vì cô không qua đào tạo chính quy cho nên ở mảng diễn thoại phải tốn nhiều thời gian hơn một chút.
Rất nhanh, Tô Tinh Dã đã quay xong toàn bộ cảnh quay trong phim “Triều Dương”. Khi kết thúc công việc, Triệu Hoa hỏi cô có thể lưu lại đến hết ngày mai không, bởi vì ảnh tạo hình nhân vật của cô chưa kịp chụp, thế là cô phải lùi vé máy bay buổi sáng lại một ngày.
Ngày thứ hai đến đoàn phim, Tô Tinh Dã liền được trợ lý sản xuất đưa đến studio chụp hình, có điều bởi vì trước cô còn có diễn viên khác, cho nên khi đến lượt cô đã là buổi chiều rồi. Bên trong studio chụp hình vô cùng nóng, đến cả ánh đèn cũng tỏa ra hơi nóng, Khi chụp xong, Tô Tinh Dã cảm thấy lớp áo bên trong y phục bên ngoài sắp ướt đẫm rồi. 
Sau khi ra khỏi studio chụp hình, Tô Tinh Dã liền thay đồ diễn ra và mặc lên bộ đồ mỏng đơn giản của mình, đợi nhà tạo hình giúp cô đem trang sức trên đầu tháo xuống xong rồi mới thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều.  
Trước lúc rời đi, Tô Tinh Dã chào hỏi Triệu Hoa và những người khác một tiếng, cô cũng nói lời tạm biệt với những nhân viên tổ một đã giúp đỡ cô rất nhiều trong những ngày này. Vốn dĩ còn muốn chào hỏi vài người chỗ Du Thư Yên, có điều bọn họ đều còn đang quay phim cho nên vẫn chưa gặp mặt được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thư Yên là diễn viên vai Cửu công chúa trong “Triều Dương, cảnh hợp diễn cùng cô khá nhiều, cho nên năm ngày này thời gian ở chung của hai người bọn họ khá dài, cộng thêm cô ấy là người hoạt bát, cũng không chê cô ít nói, nhờ sự nhiệt tình của cô ấy mà quan hệ giữa hai người lại thêm gần gũi rất nhiều.
Sau khi quay về đến khách sạn, Tô Tinh Dã tắm một cái, vừa ra khỏi phòng tắm liền nhận được điện thoại của Du Thư Yên. Điện thoại vừa kết nối, giọng của Du Thư Yên đã truyền tới, “Alo, Tinh Dã, có phải ngày mai cậu phải quay về Bắc Kinh rồi đúng không?”  
“Đúng vậy, chuyến bay sáng sớm ngày mai.”
“Mấy người chúng ta đều quay xong hết rồi, chúng ta cùng đi ăn đêm được không? Coi như là tạm biệt cậu?”
Tô Tinh Dã vì lý do học múa từ nhỏ nên hoàn toàn không có thói quen ăn đêm, cơ bản là qua sáu giờ tối thì không ăn gì nữa, nhưng đối với sự nhiệt tình của Du Yên Thư đầu kia, cô chợt thấy mình khó mà nói lời từ chối, thế là cô hỏi: “Ngoài chúng ta ra, còn có những ai nữa vậy?”  
“Ừ thì… Chu Tập, Phó Tuân, à, còn có Trì Hủ với Thẩm Vọng Tân.”
Sau khi nghe thấy tên của Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã siết nhẹ bàn tay đang cầm điện thoại.  

Lúc này Du Thư Yên ở đằng kia lại la lên: “Thế nào? Đến không?”
Tô Tinh Dã trầm mặc một giây, đến cùng vẫn nói một tiếng được.  
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã nhìn mình trong gương, áo thun trắng, quần jean, chau mày nghĩ ngợi, cuối cùng lúc ra khỏi cửa cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh da trời.
  ***
Bọn họ hẹn nhau ở một tiệm đồ nướng trên phố Vạn Thịnh, phố Vạn Thịnh về đêm vô cùng náo nhiệt. Khi qua tới đó Tô Tinh Dã còn thấy vài diễn viên của tổ khác, còn chưa đến cửa cô đã ngửi thấy mùi đồ nướng thơm ngào ngạt.
Du Thư Yên và vài người xong cảnh quay đi thẳng qua, cho nên lúc Tô Tinh Dã qua tới thì bọn họ đã ngồi vào bàn hết rồi. 
“Tinh Dã, bên này!” Du Thư Yên nhìn thấy Tô Tinh Dã thì vẫy tay về phía cô.  
Khóe miệng Tô Tinh Dã hơi nhếch lên rồi liền bước qua chỗ bọn họ, lướt mắt nhìn một vòng không hề thấy Thẩm Vọng Tân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tinh Dã, ngồi đi.”
“Ừ.” 
Tô Tinh Dã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Du Thư Yên.  
Du Thư Yên dùng tay huých vào Chu Tập, “Này cậu gửi WeChat cho Trì Hủ, hỏi bọn họ xem có đến hay không?”  
Chu Tập liền móc điện thoại ra, “Được, tôi hỏi thử xem.”
Trong khi Chu Tập gửi Wechat thì Du Thư Yên lấy thực đơn đưa gần về phía Tô Tinh Dã, “Tinh Dã, không cần đợi bọn họ, chúng ta đặt món trước, cậu xem xem muốn ăn gì?”  
Tô Tinh Dã nhìn lướt qua các món ăn trên thực đơn, cô mím môi lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên một vẻ ưu tư không rõ ràng.  
Du Thư Yên thấy cô cả buổi không nói tiếng nào, nói đùa rằng: “Cậu chắc không phải  chưa từng ăn đồ nướng đấy chứ?”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu ra khỏi thực đơn nhìn về phía cô ấy lắc đầu, “Không phải, tớ từng ăn rồi.”  
Du Thư Yên cười, “Thế cậu xem cậu có thể thử đưa ra gợi ý cho bọn mình được không?”  
Tô Tinh Dã cũng cười lên, còn thật sự gọi ra những món đồ nướng rất được thực khách ưa chuộng, đợi sau khi bọn họ gọi món xong lại đưa thực đơn cho hai người con trai. 
Du Thư Yên: “Chu Tập, Trì Hủ nói thế nào hả?”  
Chu Tập vừa xem thực đơn vừa trả lời cô, “Tới rồi, đã tới rồi.”
“Thế thì tốt.”  
Quả nhiên mười phút sau, một thanh niên gầy gò mặc áo sơ mi ca rô chạy về phía bọn họ, “Ngại quá, tôi tới trễ rồi!”

Du Thư Yên nhìn phía sau cậu ta một cái, nghi ngờ hỏi: “Làm sao chỉ có mình anh vậy? Thẩm Vọng Tân đâu?”  
Trì Hủ tìm chỗ trống ngồi xuống, ánh mắt dừng ở trên người Tô Tinh Dã không rời, bởi vì ánh mắt cậu ta nhìn quá trực diện, Tô Tinh Dã đành phải nhìn ngược lại cậu ta.  
“Ui ——“ Trì Hủ đột nhiên lại rít lên môt tiếng, anh ta nhìn Du Thư Yên, “Cô giẫm tôi làm gì?”
Du Thư Yên trừng mắt với cậu ta, “Tôi đang hỏi anh Thẩm Vọng Tân sao lại không tới?”  
Trì Hủ sờ sờ sau gáy nói: “Xui sao ngay khi chúng tôi vừa chuẩn bị qua đây thì anh ấy bị đạo diễn Triệu gọi đi mất, hình như là do Trịnh Khang cảm thấy bản thân có một cảnh phát huy chưa đủ tốt, muốn quay lại một đoạn.”  
Du Thư Yên “chậc” một tiếng, mấy người nhìn nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều biết rõ, nhưng đều trơ mắt làm thinh.
“Xem ra anh ấy sẽ không qua rồi, thôi vậy, thế mấy người chúng ta ăn đi.”  
Tô Tinh Dã nghe tới anh sẽ không đến, len lén cắn môi dưới một chút.
  ***
Đợi đồ nướng chín xong, Trì Hủ cố ý đem tất cả đồ nướng trên xiên tuốt vào một cái đĩa nhỏ, trước mặt mọi người ở đó đưa cho Tô Tinh Dã và nói thế này: “Cho cô ăn đó.”
Những người khác: “…”  
Chu Tập liếc nhìn Trì Hủ, nghĩ ngợi rồi sau đó vội vàng nhanh tay lẹ mắt đem vài xiên nướng tuốt ra rồi đưa cho Du Thư Yên, nói: “Hahaha, Trì Hủ của chúng tôi vẫn luôn ga lăng như vậy, Thư Yên, cái này cho cô, hai người các cô là con gái, để chúng tôi lại gỡ là được rồi.”
Phó Tuân bắt tay vào gỡ xiên nướng, “Không sai, có mấy người con trai bọn tôi ở đây, sao lại có thể để mấy cô động tay vào được nhỉ?”
Du Thư Yên: “…”  
Chẳng qua cô ấy nhìn qua Tô Tinh Dã đang có chút ngơ ngác, chỉ có thể cùng bọn họ phối hợp, thế là nói với Tô Tinh Dã: “Haha, đúng vậy, bọn họ vốn thích gỡ đồ nướng, hồi trước bọn mình ra ngoài tụ tập ăn uống, bọn con trai đều sẽ làm việc này, quen tay thôi mà.”  
Tô Tinh Dã cười gật gật đầu, sau đó nói với Trì Hủ: “Cảm ơn”  
Trì Hủ lập tức ra sức lắc đầu, “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, cô còn muốn ăn cái gì, tôi đều gỡ ra cho cô.” 
Ba người khác: “…”  
Có ba người con trai gỡ xiên nướng, không ngờ tiết kiệm được không ít sức lực, nhưng trong lúc ăn, Du Thư Yên còn phát hiện ra, Tô Tinh Dã hình như có chút kén ăn, nhưng tên oắt Trì Hủ kia món nào cũng gỡ cho cô, thế là cô ấy không nể nang mà gắp hết đồ Tô Tinh Dã không ăn lên ăn.  
Tô Tinh Dã cười cười cảm kích cô ấy.  
Mà bên này Trì Hủ cũng nhận ra cô kén ăn, thế là lúc gỡ tiếp cũng không gỡ những xiên nướng mà cô không ăn.
Trong khi tuốt xiên, mọi người không khỏi cùng nhau tám chuyện, Chu Tập hình như nhớ ra điều gì, liền hỏi Tô Tinh Dã: “Ây, Tinh Dã, sau này có từng nghĩ sẽ gia nhập giới giải trí không?”  
Tô Tinh Dã nhìn anh ta, “Tham gia giới giải trí?”  
“Đúng vậy, tuy cô không qua đào tạo chính quy, nhưng trong giới này diễn viên không qua trường lớp rất nhiều, như là Vọng Tân, cũng không phải là sinh viên chính quy, diễn xuất cũng không thua kém dân được đào tạo như chúng tôi chút nào.”  
Nhắc đến Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã vô thức đặt đôi đũa trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…anh ấy chuyên ngành gì?”  

Trì Hủ và Thẩm Vọng Tân chơi thân với nhau, nên đương nhiên cũng biết chút ít, thế là cậu ta nói: “Anh ấy là sinh viên khoa Văn học Đại học sư phạm Bắc Kinh, lúc năm nhất bởi vì quá đẹp trai, sau đó được người tìm kiếm ngôi sao tìm thấy và ký hợp đồng với công ty quản lý, ra mắt với thân phận thực tập sinh.”
“Khoa Văn học Đại học sư phạm Bắc Kinh?”  
“Đúng vậy, Tinh Dã cô là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, rất gần với Đại học sư phạm Bắc Kinh, đón xe đi cũng chỉ mất mười mấy phút nhỉ?”  
Tô Tinh Dã gật gật đầu, “Ừ, đúng là khá gần.”
“Thế cô đã từng đến Đại học sư phạm Bắc Kinh chưa?”
“Chưa từng.” 
“Đạo diễn Triệu lúc ở phim trường đều khen cậu có thiên phú đóng phim, cậu có thể suy nghĩ thử xem, nói thật ra, đạo diễn Triệu có yêu cầu nghiêm khắc đối với diễn viên, rất hiếm khi khen người khác, đúng chứ?”  
Lời của Du Thư Yên nhận được sự hưởng ứng của mấy người đang ngồi, người mang danh bị đạo diễn Triệu phê bình thê thảm nhất là Trì Hủ tỏ ý vô cùng tán thành. 
Vì sao Tô Tinh Dã đồng ý đến làm diễn viên phụ, thật ra là có hai nguyên nhân, một là bởi vì người thuyết phục cô là cô giáo dạy múa của cô, hai là vì cô muốn trải nghiệm một cuộc sống khác một chút, nhưng nếu nói đến chuyện xa xôi như trở thành một diễn viên thực thụ, cô chưa từng nghĩ đến.
“Thật sự thì, gia nhập giới là một việc phải thận trọng, quan trọng nhất là, cậu phải tự suy nghĩ kỹ.” Du Thư Yên thận trọng căn dặn cô.
Du Thư Yên nghĩ ngợi rồi trịnh trọng nói: “Bất kể cậu có gia nhập giới hay không thì chúng ta vẫn là bạn tốt, về Bắc Kinh rồi đừng có mà quên tớ nhé.”  
Chu Tập, “Còn có tôi nữa.”
Phó Tuân, “Tôi cũng vậy.”  
Trì Hủ bên cạnh âm thầm chìa tay ra, “Cái đó… thêm tôi nữa được không?”  
Thấy cảnh như vậy, mấy người đều không hẹn mà phá lên cười. 
Ánh mắt Tô Tinh Dã lướt qua gương mặt của mấy người bọn họ, không biết vì sao mà trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, ở một khoảnh khắc nào đó, trong tâm trí cô hiện lên gương mặt dịu dàng đó, trong lòng dường như có thứ gì đó được gieo mầm, chỉ chờ một cơ hội thích hợp thì sẽ hoàn toàn đâm chồi nảy lộc mà lớn lên.
Lời tác giả muốn nói:
Hôm nay là một ngày tẻ nhạt, nhớ anh nhớ anh nhớ anh vẫn là rất nhớ anh.