Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 123




Thẩm Vọng Tân thấy cô kích động đến mức hai mắt trào ra một lớp nước, giống như anh vừa rồi, lại ôm cô một cái, "Đừng khóc.”

Sau khi nghe được lời anh nói, Tô Tinh Dã cố gắng khống chế tâm trạng của mình, sửng sốt bức hơi nước ngược lại vào hốc mắt. Khi thấy Thẩm Vọng Tân cầm cúp đứng ở lễ trao giải, thời gian của cô từng phút từng giây cũng không dịch chuyển, sáng ngời lấp lánh.

Làn đạn* cũng điên rồi.

*Bình luận của người xem chạy ngang trên màn hình trực tiếp.

——Tôi khóc chết rồi! Đây là thể loại tình yêu thần tiên gì đây hả!

——Ánh mắt Tinh Tinh nhìn anh trai thực sự có ánh sao nhỏ lấp lánh, họ nhất định là thật đó!

——Nhanh chóng kết hôn tại chỗ luôn đi! Kết hôn! Nhất định phải kết hôn! Tôi đã chuyển cục dân chính đến đó cho hai người rồi á!

Nếu không có sự tương phản trước đó, thật sự các cô ấy không tiện nói gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác có so sánh trước sau. Khi trao giải nữ chính xuất sắc nhất, các cô ấy vẫn còn thán phục năng lực tự khống chế của Tinh Dã mạnh mẽ đến không tưởng tượng nổi, bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra được có chút xíu căng thẳng nào. Sau khi biết mình giành được giải thưởng, lúc phát biểu cảm nghĩ nhận giải cũng bình tĩnh hào phóng, thế nhưng khi nghe tên của Thẩm Vọng Tân từ miệng của người dẫn Chương trình, vậy mà cô lại nhất thời kích động đến nói năng lộn xộn!!

Lễ trao giải này đã trở thành tài liệu cho các chủ tài khoản chuyên đăng tải video đem về biên tập lại, từ chuyện hai người diện đồ tình nhân đi thảm đỏ, đến chuyện Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã xếp váy gọn lại, rồi đến sự thay đổi vi diệu của Thẩm Vọng Tân khi Tô Tinh Dã nói chuyện phiếm với Lương Ý Châu, cuối cùng là sự đối lập trước sau vô cũng rõ nét của Tô Tinh Dã lúc trao giải, hai lần ôm nhau với Thẩm Vọng Tân, trong nháy mắt hot toàn bộ trang web Bilibili, lễ trao giải này đã trở thành một viên đường đỉnh của chóp không thể lay chuyển trong lòng fan couple.

Sau khi Thẩm Vọng Tân bước xuống, Lương Ý Châu đứng dậy chủ động ôm lấy anh, anh ấy là thật lòng chúc mừng anh. Thật ra trước đây anh ấy chưa từng nghĩ tới, Thẩm Vọng Tân sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của mình sau này. Cuối cùng thì anh đã là người nhận được chiếc cúp này, Lương Ý Châu tâm phục khẩu phục, "Chúc mừng.”

Thẩm Vọng Tân cảm nhận được sự chân thành của Lương Ý Châu, vì thế mỉm cười nói: "Cảm ơn.”

"Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."

——Mẹ kiếp, đột nhiên phát hiện hai người bọn họ cũng dễ quăng đường*!

*Từ gốc tác giả dùng là dập (couple) có nghĩa tương tự với quăng đường/có cảm giác của cặp đôi yêu đương

——Ha ha ha ha ha ha chuyện gì đang xảy ra thế! Khóe miệng tôi không thể buông xuống được!

Giải Bách Hoa năm nay, đoàn làm phim «Quyền mưu» thu hoạch đầy rổ, không chỉ Thẩm Vọng và Tân Tô Tinh Dã giành được danh hiệu nam, nữ chính xuất sắc nhất mà Thích Chử cũng thành công giành được danh hiệu nam phụ xuất sắc nhất, Khương Nghị cũng đã giành được danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất!

Hôm nay Hot search một lần nữa bị đoàn làm phim «Quyền mưu» bao thầu, #Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã chỉnh váy #Tô Tinh Dã nữ chính xuất sắc nhất #Tô Tinh Dã nói năng lộn xộn #Thẩm Vọng Tân nam chính xuất sắc nhất #Thích Chử nam phụ xuất sắc nhất... Những hot search này làm cho các fan « Quyền mưu» thoáng chốc như trở lại thời điểm nóng bỏng lúc trước, những vinh dự này đều là sự khẳng định dành cho « Quyền mưu» và cũng là sự khẳng định dành cho tất cả các diễn viên và nhân viên của đoàn phim.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Lương Ý Châu gọi Tô Tinh Dã lại, "Em còn nợ tôi một bữa cơm chưa trả đâu nhé, không phải là muốn trốn nợ chứ?”

Tô Tinh Dã cười nói: "Đương nhiên là không có, em sao cũng được, anh xem khi nào thì anh rảnh?”

"Ừm... Chủ nhật này thế nào?”

"Được."

Thẩm Vọng Tân bên kia nói chuyện với mấy người lãnh đạo, nhìn thấy Lương Ý Châu và Tô Tinh Dã nói chuyện với nhau thì thất thần trong thoáng chốc, bị Lôi Quân sắc mặt không đổi chọc vào lưng thì mới phản ứng lại.

Lương Ý Châu bên này cũng đã hẹn với Tô Tinh Dã xong xuôi, dưới sự thúc giục của người đại diện, lúc này mới hài lòng rời đi.

Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân bên kia, Dương Vân đi về phía cô, đề nghị: "Cuộc trò chuyện thương mại này của bọn họ phỏng chừng vẫn còn tiếp diễn, không bằng em về trước đi, dù sao hai người cũng không thể ngồi chung một chiếc xe về được.”

Lúc này, fan hâm mộ, phóng viên truyền thông vây kín bên ngoài hội trường, bọn họ căn bản không thể về chung một xe trong tình huống thế này, vì thế sau khi cô gửi cho Thẩm Vọng Tân một tin nhắn xong, mới cùng Dương Vân đi về.

***

Dương Vân nói không sai, sau khi cô về nhà tắm rửa xong hết cả rồi mà Thẩm Vọng Tân vẫn chưa về tới, nhưng anh đã trả lời tin nhắn wechat cho cô, nói với cô buổi tối anh có thể phải về muộn một chút.

Tô Tinh Dã ngồi trên sô pha vừa lướt weibo vừa chờ anh, lúc này cô đang dùng weibo share lại video của Thẩm Vọng Tân khi đoạt giải, không cẩn thận nhìn thấy vài đoạn clip tương tác của cô với Thẩm Vọng Tân khi phát sóng trực tiếp.

Cũng không biết đã lướt weibo bao lâu, cô có bắt đầu có hơi buồn ngủ thì ngoài cửa truyền đến tiếng ấn mật mã "tít tít". Trong chớp mắt, cơn buồn ngủ bị tản đi, dép lê cũng không kịp mang vào, cô đã chạy về phía huyền quan, vừa đến cửa thì cửa liền mở ra, mà người ở ngoài cửa không ai khác, chính là Thẩm Vọng Tân.

Cô lập tức nhào về phía anh, cả người treo trên người anh, "Anh về rồi sao?”

Thẩm Vọng Tân cười ôm lấy mông cô, nâng lên, "Ừm, nhiệt tình vậy à?”

Hai tay Tô Tinh Dã ôm lấy cổ anh, vừa định mở miệng nói chuyện thì mơ hồ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, "Anh uống rượu hả?” Nói xong, cô thả người muốn xuống.

Nhưng cô vừa hành động thì đã bị Thẩm Vọng Tân ôm vào thật chặt, anh cười nói: "Yên tâm, chỉ uống chút ít thôi, sẽ không để em ngã đâu.”

Nói xong, tựa như để chứng minh, anh ôm cô đi về phía sô pha trong phòng khách, bước chân vững vàng, không có một tí say xỉn nào, ngồi xuống sô pha, Tô Tinh Dã dựa vào anh, ngửi ngửi mùi rượu trên người anh, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, "Ôi? Cúp của anh đâu rồi?”

Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân cũng sửng sờ, suy nghĩ một lát, "Hình như bỏ quên trong xe quên lấy.”

"Woa, ngay cả cúp mà anh cũng quên lấy được à, đó chính là cúp của anh đấy."

Nhắc đến đây, Thẩm Vọng Tân không khỏi nở nụ cười, cô còn nói anh à? Hôm nay anh cũng không nhìn ra cô coi trọng cái cúp của anh đến mức độ nào.

Ánh mắt Tô Tinh Dã dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, có lẽ là bởi vì uống rượu, so với bình thường càng thêm hồng nhuận, tản ra mùi rượu nhẹ nhàng, cô không nhịn được tiến tới, hôn lên môi mỏng của anh một cái, quả nhiên m3m mại, sau khi nếm thử thì muốn rời đi.

Nhưng chuyện cô muốn nếm thử một cái rồi rời đi còn phải xem Thẩm Vọng Tân có đồng ý hay không. Đương nhiên là anh không đồng ý.

Vì thế, khi môi cô vừa lui về, đôi bàn tay thon dài đã lập tức nắm lấy gáy cô, ấn về phía mình, mạnh mẽ hôn lên, Tô Tinh Dã nếm được mùi rượu càng thêm nồng đậm.

Cô không thích uống rượu lắm, nhưng lại cảm thấy mùi rượu từ trên người anh cực kỳ thơm ngọt và thanh khiết.

Trong lúc ôm hôn, hai gò má của cô đỏ bừng lên trong nháy mắt, đôi mắt vốn đang nhắm lại bắt đầu không khống chế được liếc nhìn xuống, nhưng anh vẫn không buông cô ra, lại qua một thời gian thật lâu sau, cuối cùng anh cũng buông tha cho cô, vươn ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát đôi môi ướt át của cô. Trên người cô mang theo mùi hương sữa tắm thơm ngát khiến người ta mê mẩn, giọng anh khàn khàn mà cất tiếng, “Tắm nhé?”

Tô Tinh Dã tựa vào người anh, bởi vì bị hôn một thời gian dài như vậy nên đuôi mắt mơ hồ có hơi ửng hồng mang theo một tầng nước mỏng, giọng nói m3m mại "Ừ" một tiếng.

Thẩm Vọng Tân cười cười, li3m môi, "Vậy anh đi tắm trước?”

Tô Tinh Dã "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi xuống khỏi đùi anh. Lúc đứng dậy, Thẩm Vọng Tân đột nhiên rên một tiếng, cô nhất thời căng thẳng nhìn về phía anh, hoảng sợ, dáng vẻ giống như đã làm sai chuyện gì.

Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ này của cô thì không thể không bật cười, đưa tay nhéo hai má cô, "Tắm xong tính sổ với em.”

Chương 124: Chanh

Tô Tinh Dã ngồi trên sô pha, nhanh chóng nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, nghĩ đến vừa rồi không cẩn thận chạm vào, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh không thích hợp. Cũng không biết đã thất thần bao lâu, chờ khi cô phản ứng lại thì hai gò má đã nóng hổi, càng nghĩ càng xấu hổ, vừa vặn nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại. Trong nháy mắt tựa như được ấn mở hào quang gì đó, "Vèo" một cái chạy lên trên lầu.

Thẩm Vọng Tân cả người đầy hơi nước bước ra từ phòng tắm thì nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cửa cầu thang, không khỏi cúi đầu cười một tiếng, vừa lau tóc vừa tắt đèn phòng khách. Ngay lúc anh đi lên lầu, ánh sáng đột nhiên sáng lên ở trên sô pha thu hút sự chú ý của anh.

Thẩm Vọng Tân mở cửa một tí đã nhìn thấy một cái cục nhỏ phồng lên trên giường, anh cười hỏi: "Ngủ rồi?”

Tô Tinh Dã chậm rãi thăm dò nhìn Thẩm Vọng Tân, thấy anh đứng ở cửa thì nhỏ giọng đáp lại, "Chưa ngủ.”

Thẩm Vọng Tân đi về phía cô, ngồi xuống mép giường, "Lau tóc cho anh đi."

Tô Tinh Dã "ừm" một tiếng, lập tức ngồi dậy mở ngăn kéo bên giường ra, lấy máy sấy tóc cắm điện vào. Cô quỳ gối sau lưng anh, một tay giơ máy sấy tóc lên từng tấc từng tấc một thổi mái tóc đen m3m mại của anh, mái tóc này dày đến mức kinh người, nhưng cô cũng không hâm mộ gì nhiều, bởi vì số lượng tóc của cô cũng rất kinh người. Khi cô thổi đến phần tóc mái phía trước trán thì vô cùng chuyên nghiệp dùng tay chắn ở trán anh.

Thẩm Vọng Tân cười nói: "Rất chuyên nghiệp nha.”

Khóe miệng Tô Tinh Dã nhếch lên, "Đương nhiên.”

Sau khi sấy xong, cô rút máy sấy tóc ra, cuốn gọn lại rồi đặt lại vào ngăn kéo.

"Em không phát hiện mình đánh rơi thứ gì sao?" Thẩm Vọng Tân đột nhiên hỏi cô.

Tô Tinh Dã xoay người lại, "Cái gì?”

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, sau đó lấy từ trong túi ra món đồ cô đánh rơi.

Là điện thoại di động của cô, cô nhớ lại, lúc cô chạy lên quá vội vàng nên điện thoại đã bị rơi ở trên sô pha, cô đưa tay cầm lấy, nhưng còn chưa chạm vào thì tay Thẩm Vọng Tân đang cầm điện thoại đã rút lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Cho em cũng được thôi, nhưng trước khi đưa thì em suy nghĩ xem có phải là đang giấu giếm anh chuyện gì hay không."

Tô Tinh Dã "ừm" một tiếng, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Không có.”

"Em suy nghĩ thật kỹ lại đi."

"Thật sự không có..." Nói được nửa câu thì Tô Tinh Dã tắt tiếng, bởi vì cô nghĩ đến lúc nãy mình lướt weibo thì đã đăng nhập bằng chính tài khoản weibo đó… chẳng lẽ anh đã nhìn thấy tài khoản weibo của cô rồi?

Sau khi cô dừng lại đột ngột, Thẩm Vọng Tân cũng không thúc giục, cứ như vậy nhìn đôi mắt như đang né tránh mà đảo qua đảo lại của cô.

Tô Tinh Dã giương mắt nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi, "Anh thấy rồi à?”

Thẩm Vọng Tân không tiếp lời, khóe miệng vẫn mỉm cười như trước.

Tô Tinh Dã chớp chớp mắt, thấy anh không có phản ứng, vì thế tiếp tục nói: "Được, em thừa nhận, em chính là ‘Chị gái có tiền’, được chưa?”

Lông mày Thẩm Vọng Tân khẽ nhíu lại trong nháy mắt, "Chị gái có tiền?”

Đại khái là Tô Tinh Dã có hơi chột dạ cho nên không chú ý tới câu này của anh là giọng điệu hơi cao, tiếp tục nói: "Ừ, em chính là Lượng Tân Tân đấy, thế nào?”

Thẩm Vọng Tân rũ mắt xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, khóe miệng nhếch lên, lần trước anh nghe Lôi Quân nhắc đến chuyện kia xong, lúc rảnh rỗi đi xem thử Weibo của vị "Chị gái có tiền" kia. Weibo này quả thực chính là một ‘Trung tâm trúng thưởng đồ vật’ của anh, không đếm hết được có bao nhiêu lần rút thăm trúng thưởng tiếp ứng, nói thật thì lúc ấy anh còn có hơi kinh hãi, lúc trước Lôi Quân còn hoài nghi vị fan lớn này là người trong ngành, vậy mà đúng thật, không chỉ là người trong ngành mà còn là bạn gái của anh.

"Xem ra em đã lén lút theo dõi anh rất lâu rồi nhỉ?"

Mặt Tô Tinh Dã hơi đỏ lên, cũng cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ quái, vì thế nghiêng người sang bên khác, không nhìn tới anh nữa.

Thẩm Vọng Tân cười cười, đưa tay xoay mặt cô lại, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cả người cô liền nhào vào lòng anh, "Tinh Tinh, cám ơn em đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy.”

Tô Tinh Dã túm lấy góc áo của anh, "Không cần khách sáo.”

Thật ra, bây giờ cô vẫn còn hơi do dự, cô không chỉ có cái tên ‘Chị gái có tiền’ mà còn có thân phận ‘Tiểu Thiên Kim’ nữa, cô đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này thẳng thắn luôn anh với anh hay không. Ngay khi cô do dự có nên thẳng thắn không thì giọng nói của Thẩm Vọng Tân từ trên đỉnh đầu truyền tới, "Nhưng mà chuyện anh muốn nói không phải chuyện này, em vẫn cần phải suy nghĩ lại tiếp đấy.”

Ngay từ đầu Tô Tinh Dã đã không hiểu, ngơ ngác mấy giây, cô giãy giụa từ trong lòng anh, có chút không dám tin, "Không phải chuyện tài khoản weibo, cho nên anh lại đang lừa em??”

Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được cười ra, "Anh không có lừa gạt em, đây là chính em tự nói mà.”

Tô Tinh Dã "A" một tiếng, nhào tới nắm lấy bả vai anh dùng sức lắc lắc, "Sao anh lại như vậy?”

Thẩm Vọng Tân thuận theo bị cô lắc lư trước sau, tiếp tục hỏi: "Hôm nay tại lễ trao giải, hình như em và Lương Ý Châu nói chuyện rất vui vẻ?”

Tô Tinh Dã ngừng lại, "Hả?”

"Hợp tác rất vui vẻ phải không?" Anh tiếp tục hỏi lại lần nữa.

"Lễ trao giải kết thúc rồi mà vẫn còn nói chuyện."

Đôi mắt Tô Tinh Dã mở to trong chớp mắt.

"Lại còn hẹn ăn cơm."

Tô Tinh Dã kinh ngạc, "Anh... Chuyện này anh cũng biết?”

Thẩm Vọng Tân ấn mở màn hình điện thoại lên trước mặt cô, Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình di động là tin nhắn của Lương Ý Châu.

Lương Ý Châu: Nhà hàng Phượng Lâu [Đường dẫn kết nối]

Lương Ý Châu: Nhà hàng này là bạn bè của tôi giới thiệu, hương vị cũng thanh đạm, thế nào?

"Chuyện này, không phải, em giải thích với anh."

Thẩm Vọng Tân lắc đầu, "Anh không muốn nghe lời giải thích của em."

Tô Tinh Dã hơi nóng nảy, "Là lúc trước bọn em từng hợp tác... Ưm”

Lời còn chưa nói xong, môi đã bị anh chặn lại.

"A... Em...shh..." Một cơn đau ập đến, Tô Tinh Dã không thể tin được, anh vậy mà lại cắn cô??

Thẩm Vọng Tân không để ý đến ánh mắt lên án của cô, li3m chỗ bị anh cắn qua một cái, sau đó cạy mở miệng cô tiến công vào, một nụ hôn mãnh liệt, thẳng đến khi Tô Tinh Dã gần như bị hôn choáng váng đầu óc, lúc này anh mới buông cô ra, giọng khàn khàn nói: "Anh ghen.”

Tô Tinh Dã nhớ tới chuyện anh cắn mình vừa rồi, nhưng sau khi nghe được lời này của anh thì mềm lòng không nói nên lời, "Em và anh ấy là bạn bè bình thường, hẹn ăn cơm cũng có nguyên nhân.”

Thẩm Vọng Tân liếc cô, "Có nguyên nhân gì?”

Tô Tinh Dã giải thích qua một lần nguyên nhân hẹn cơm với anh, sau khi giải thích xong tiếp tục nói: "Em đây còn không phải là vì anh sao, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.”

Sau khi nghe lời giải thích của cô, ghen tuông trong lòng Thẩm Vọng Tân trong nháy mắt tiêu tán sạch sẽ, "Được, em nói đi, chịu trách nhiệm cái gì?”

Tô Tinh Dã ôm lấy cổ anh, con ngươi xoay chuyển, "Ừm, ngày hôm đó anh chịu trách nhiệm làm tài xế cho em, chở em đi rồi lại chở về, còn phải trả tiền.”

"Được, không thành vấn đề." Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt tinh ranh của cô, vô cùng tinh tế, hỏi: "Em muốn dẫn anh đi cùng sao?”

Đuôi mắt Tô Tinh Dã nhếch lên, "Thế nào? Anh không muốn sao? Anh để em một mình ăn tối với người con trai khác à?”

Khóe miệng Thẩm Vọng Tân lập tức cong lên, liên tục hôn lên trán cô hai cái, "Anh đi, bảo đảm an toàn đưa đến, an toàn chở về, muốn ăn cái gì cũng được.”

***

Lương Ý Châu đến nhà hàng thì đã sắp vào tám giờ. Sau khi anh ấy xuống xe, người đại diện của anh ấy không yên tâm mà dặn dò: "Cậu chú ý một chút, bộ phim của hai người vẫn chưa được chiếu đâu.”

Lương Ý Châu gật đầu, "Ôi, tôi biết tôi biết rồi, đi thôi, lát nữa sắp ăn xong tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Hổ.”

Người đại diện nhìn bóng lưng anh ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu không phải nghiêm túc nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã liên tục chứng tỏ thật sự chỉ là bạn bè thì cô ấy thật sự muốn hoài nghi xem anh ấy có phải đã thích người ta hay không. Lương Ý Châu còn trẻ tuổi đã thành danh, nhưng trên người thật sự không có tí tật xấu nào giống nghệ sĩ trẻ hiện tại, làm việc nghiêm túc, không yêu đương, không làm chuyện gì xấu, thật sự rất ít khi để cô ấy lo lắng.

Lương Ý Châu khiêm tốn đi lên lầu, tìm được phòng bọn họ đã đặt, sau khi gõ cửa, nghe được giọng nói của Tô Tinh Dã thì mới đẩy cửa đi vào, "Xin lỗi, tôi đến muộn..." Nói được một nửa, giọng của anh ấy đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này ngồi trong phòng không chỉ có một mình Tô Tinh Dã mà còn có Thẩm Vọng Tân... Mặc áo thun màu đen đơn giản, để mặt mộc*, thiếu vài phần trầm ổn thương mại khi mặc âu phục, thêm vài phần hơi thở hàng xóm nhà bên, nhưng mà vấn đề không phải là chuyện này. Vấn đề là tại sao anh lại ở đây?

*Mặt mộc: không trang điểm

Tô Tinh Dã nhìn anh ấy, cười nói: "Không sao, chúng tôi cũng vừa tới.”

Thẩm Vọng Tân chủ động chào hỏi anh ấy, gật đầu, "Lại đây ngồi xuống đi.”

Lương Ý Châu hơi mơ hồ, máy móc đáp lại, sau đó đi tới ngoan ngoãn ngồi xuống. Qua mấy giây, cung phản xạ của anh ấy mới quay trở lại, ánh mắt quét qua trên người hai người bọn họ, sau đó anh ấy trừng to hai mắt, không thể tin hỏi: "Hai người các em?”

Tô Tinh Dã thấy dáng vẻ đờ đẫn của anh ấy, không khỏi nở nụ cười, "Ừm, chính là như anh nghĩ.”

Lương Ý Châu cảm thấy mình giống như vừa ăn một quả dưa lớn, mặt đối mặt ở cự ly gần, trong nháy mắt anh ấy lại nghĩ đến lúc trước mới vào tổ, anh còn nghi ngờ quan hệ giữa anh Tần và Tinh Dã, hiện tại nghĩ tới, hình như tất cả đều đã có thể giải thích. Anh Tần và Thẩm Vọng Tân hoạt động cùng một nhóm, Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân là bạn trai bạn gái, cho nên anh Tần và Tinh Dã bí mật quen biết từ trước. Lại nói đến Lễ trao giải hôm đó, chỉ cần mình và Tô Tinh Dã nói chuyện thì không hiểu tại sao lại cảm thấy có hơi lạnh, lúc trước nghĩ không ra, bây giờ hình như đã hiểu, tình cảm chính là như vậy.

Thẩm Vọng Tân nhìn Lương Ý Châu ở phía đối diện, mỉm cười nói: "Tôi đã nghe Tinh Tinh nói rồi, cảm ơn anh ở đoàn làm phim dạo trước đã quan tâm chăm sóc, cho nên bữa cơm này xem như là tôi cám ơn anh.”

Lương Ý Châu uống một ngụm trà lúa mạch, đè ép kinh hãi, "Hai người tin tưởng tôi đến vậy à, không sợ tôi nói ra sao?”

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, "Anh sẽ làm vậy sao?”

Lương Ý Châu nghẹn họng, thật đúng là không.

Lúc trước, Lương Ý Châu và Thẩm Vọng Tân chưa từng hợp tác, hai người cũng là quan hệ đối thủ, quan hệ giữa fan hai nhà cũng vô cùng căng thẳng, lễ trao giải thời gian trước tuy ngồi chung một chỗ nhưng lúc trò chuyện vẫn có hơi xa lạ, cho nên ngay từ đầu anh ấy vẫn rất lo sẽ có hơi xấu hổ, nhưng hiển nhiên là không có.

Tô Tinh Dã vốn không phải là người nói nhiều, cho nên ba người trên bàn cơm cũng chỉ có hai người bọn họ đang nói chuyện. Ban đầu là anh một câu tôi một câu mà tán gẫu, một lát sau đã trở thành anh hai câu tôi ba câu, anh ba câu tôi bốn câu, càng nói chuyện càng ăn ý, thậm chí còn có một chút cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn.

Lương Ý Châu cũng chú ý tới, Thẩm Vọng Tân đang nói chuyện phiếm với mình đồng thời cũng sẽ gắp thức ăn, lột tôm cho Tô Tinh Dã, kịp thời rót thêm vào ly trà lúa mạch sắp thấy đáy của cô, Tô Tinh Dã thoải mái tiếp nhận anh cho ăn, hai người ở chung vô cùng tự nhiên thuần thục, đột nhiên anh ấy cảm thấy mình có hơi chanh*.

*Chanh ở đây có ý là ghen ăn tức ở

- -----oOo------