Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 114




Editor: B-52

Ông cụ đẩy gọng kính viễn của mình lên trên, thật hiếm có mà nói một câu: "Cô bé múa dẫn đầu này đúng là không tệ, hình như tên Tô Tinh Dã đúng không?"

Thẩm Vọng Tân nghe ông hỏi vậy, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Ông ngoại trước nay đối với chuyện anh bước vào giới giải trí vẫn luôn không vui vẻ gì cho cam, nên đối với những chuyện liên quan đến bạn bè trong giới giải trí của anh cũng không thích cho lắm, giống như anh Thừa lúc trước vậy, cũng là sau một thời gian ông mới bắt đầu thay đổi, dù gì thì hai người họ quen biết cũng đã lâu, tận tám năm rồi còn gì.

Còn về phần những diễn viên mà anh hợp tác trong giới giải trí, bình thường anh không tùy tiện đưa về nhà, cũng không chủ động kể nhiều với người thân trong nhà. Ông ngoại không chủ động hỏi tới, anh cũng không chủ động kể với ông ngoại. Mà Tô Tinh Dã đúng thật là người đầu tiên trong suốt mấy năm qua mà ông ngoại chủ động nhắc tới, anh lập tức ngồi thẳng lưng lên trả lời: "Đúng đó ông, cô ấy lúc còn đi học là đội trưởng nhỏ tuổi nhất của đội múa Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp cũng là thí sinh duy nhất của Bắc Vũ thi đậu vào đội múa cấp quốc gia. Cô ấy thật sự rất xuất sắc đó!"

Ông cụ gật gù tán thành: "Còn nhỏ tuổi như vậy, đúng thật là rất xuất sắc."

Sau đó ông lại nói: "Đúng rồi, ông nhớ hai đứa hợp tác cũng nhiều lần rồi phải không?"

"Đúng ạ. Bọn con đã đóng chung với nhau ba bộ phim truyền hình, trong đó có hai bộ là nam nữ chính, rồi cùng tham gia một Chương trình tạp kỹ. Ngoài ra còn có một bìa tạp chí đôi với đại ngôn chung vẫn chưa được quay chụp nữa."

Thẩm Vọng Trinh vốn dĩ đang cúi đầu chuẩn bị bắt tay vào chơi game, nhưng sau khi nghe được giọng nói của Thẩm Vọng Tân, anh ấy không khỏi dời mắt khỏi màn hình mà nhìn về phía em trai. Bỗng dưng lại có một ngày đứa em trai luôn luôn không gần nữ sắc, thậm chí là còn tìm đường thoái lui này của anh, lại đột nhiên nói ra mấy lời thế này, thật sự là làm anh ấy kinh ngạc đến hơi hoảng sợ.

"Cô bé này nhìn thật sự là không tồi, thật sự là một người rất đứng đắn (1)." Ông cụ khen ngợi đặc biệt rất thích dùng chữ "Chính" (1) này, chữ "Chính" này trong lòng ông cụ là một sự đánh giá rất cao. "À đúng rồi, cô bé này đã có bạn trai chưa vậy?"

Ý cười trên môi Thẩm Vọng Tân khẽ thu lại một chút, anh không rõ tại sao ông ngoại lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời: "...Dạ có rồi."

Ông cụ nghe thấy vậy ngay lập tức ngồi thẳng lưng lại, nhíu mày: "Có bạn trai rồi sao?"

Thẩm Vọng Tân: "Dạ... có rồi."

Ông cụ liếc anh một cái, đứng dậy nhìn anh hừ lạnh một tiếng: "Đúng là không có tiền đồ mà." Nói xong rồi sau đó ông cũng không xem trực tiếp Xuân Vãn nữa, mà bỏ đi lên lầu.

Ba Thẩm cũng nhìn Thẩm Vọng Tân lắc đầu rồi vội đuổi theo ba vợ của mình: “Ba ơi, ba không xem Xuân Vãn nữa sao?”

“Không xem nữa, cũng có cái gì để xem đâu chứ.”

“Dạ, con hiểu rồi, con đây cũng không muốn xem nữa.”

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy bóng dáng ông ngoại với ba mình cùng nhau đi lên lầu, nhất thời cũng không biết phản ứng làm sao, còn Thẩm Vọng Trinh đang cầm điện thoại ngả người lên ghế sofa cười đến không khép miệng lại được. Mẹ Thẩm vừa chất đầy một mâm ô mai mang ra, phát hiện trên ghế chỉ còn lại hai đứa con trai của mình liền hỏi: “Ông ngoại với ba các con đâu rồi?”

Thẩm Vọng Trinh cố gắng lắm mới nhịn cười được, thành thật nói lại: “Ông với ba nói Xuân Vãn không có gì đặc sắc nên đi lên lầu rồi mẹ.”

“Haizz, như thế nào mà lại không đặc sắc chứ, cô bé vừa nãy đấy, à là Tinh Dã ấy, múa cũng đẹp quá đi chứ, thật sự rất đẹp mà.” Mẹ Thẩm đem ô mai để lên bàn trà, vừa nói vừa cố ý nhìn biểu hiện của Thẩm Vọng Tân, nhưng lại nhận ra anh đang cụp mắt xuống, bà cũng không biết anh nghe ra ý tứ trong lời nói của mình hay không nữa. Đơn giản chỉ là bà nhìn thấy cô bé này hợp tác với con trai nhà mình nhiều như vậy, bà còn cho rằng hai đứa nhỏ xem ra cũng có chút tình cảm. Nhưng mà hiện tại nhìn thấy khuôn mặt không biến sắc của con trai, bà lại nghĩ không lẽ là mình nhìn lầm rồi?

Nghĩ tới chuyện này trong lòng bà lại không khỏi thở dài, thằng nhóc này vẫn luôn có thái độ như vậy, bà phải làm thế nào mới tốt đây?

* * *

Tô Tinh Dã ở trong phòng nghỉ, sau khi tẩy trang rồi thay quần áo xong xuôi mới có thời gian rảnh rỗi cầm tới điện thoại của mình. Cô mở tin nhắn Wechat của Thẩm Vọng Tân gửi qua, tặng cho anh ấy rất nhiều rất nhiều lượt thích. Cô mỉm cười nhắn một tin qua cho anh, bây giờ cô không đợi tin từ Wechat mà là đang đợi anh trực tiếp gọi cho mình, rất nhanh sau đó cô đã nhận được điện thoại.

Giọng nói của Thẩm Vọng Tân truyền tới: “Em xong rồi đúng không?”

Tô Tinh Dã nghe được giọng nói của anh ở đầu dây bên kia, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó mà diễn tả được bằng lời: “Ừm, em xong rồi.”

“Tinh Tinh của chúng ta hôm nay thật sự thật sự rất giỏi, múa cực kỳ đẹp nha.” Thẩm Vọng Tân cưng chiều mà khen ngợi cô, lúc Tô Tinh Dã múa quả thật là xinh đẹp tới mức khiến người ta không thể dời mắt được mà.

Tô Tinh Dã cười nói: “Nhưng mà em thật sự rất mệt đó, cũng rất đói bụng nữa.” Trong khoảng thời gian này cô thật sự phải siết chặt cơ thể lại, những ngày cuối cùng dường như là phải luyện tập một ngày một đêm. Cũng vì phải duy trì vóc dáng cho nên không thể nào ăn cơm được, hôm nay là buổi biểu diễn chính thức, đến một hột cơm cũng chưa được ăn.

Thẩm Vọng Tân nghe cô nói xong đột nhiên nhớ lại, lúc nãy chính anh còn gửi qua Wechat cho cô một bàn cơm tất niên thịnh soạn của nhà mình, trong chốc lát anh lại thấy vừa đau lòng vừa áy náy.

Hình như Tô Tinh Dã cũng ý thức được chuyện này nên vội vã bổ sung: “Trước khi biểu diễn một chút em cũng không thấy đói, cũng không muốn ăn bất cứ món gì hết. Không biết có phải là biểu diễn xong rồi không còn áp lực nữa nên bây giờ mới thấy hơi đói.”

Thẩm Vọng Tân biết là cô đang an ủi anh, anh cười cười rồi hỏi: “Lát nữa em về nhà ăn cơm sao?”

“Đúng đó, thím Trần ở nhà em làm cơm ngon lắm, lát nữa em với chị Vân về tới là có thể ăn rồi.”

Thẩm Vọng Tân ở bên này đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ban công, nghe được giọng điệu bình thường như một thói quen của cô, trái tim của Thẩm Vọng Tân lại dâng lên một sự chua xót xen lẫn đau lòng. Trước nay cô chưa từng nhắc qua với anh, nhưng trải qua một vài sự việc anh cũng có thể đoán ra được mấy phần. Cô gái nhỏ của anh vốn là một cô công chúa nhỏ, nhưng là một cô công chúa nhỏ cô độc, nhạy cảm lại còn rất sợ phải làm phiền tới người khác.

“Alo? Anh có nghe em nói không vậy?” Đúng lúc giọng nói của Tô Tinh Dã ở đầu kia truyền tới thì bầu trời đêm đen đặc ở phía xa bắt đầu sáng lên ánh lửa, chẳng qua là khoảng cách quá xa cho nên âm thanh rất nhỏ, chỉ có pháo hoa trên trời là vẫn rực rỡ. Bàn tay của anh đặt trên lan can khẽ nắm chặt lại, đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi cô: “Em chưa từng ăn cơm cùng với người trong nhà sao?”

Lúc nghe anh hỏi xong, Tô Tinh Dã ở đầu bên kia đột nhiên im bặt, cô cứ như vậy mà im lặng hết ba bốn giây.

Tô Tinh Dã cười nói: “Ơ, chị Vân cũng là người trong nhà mà.”

“Em biết rõ ý anh không phải là như vậy mà.”

Tô Tinh Dã ở bên kia lại im lặng, lần im lặng này còn lâu hơn lúc nãy. Ngay khi Thẩm Vọng Tân đang nghĩ cô sẽ không trả lời câu hỏi này của anh, thì giọng nói của cô ở đầu bên kia lại truyền tới.

“Trước nay em chưa từng kể cho anh nghe, thật ra lúc em còn nhỏ thì ba mẹ em đã ly hôn rồi. Công việc của ba em rất bận rộn... ông bay khắp thế giới, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng rất ít chứ đừng nói tới việc về nhà ăn Tết, còn mẹ em...” Tô Tinh Dã dừng lại một chút, “Sau khi bà ly hôn với ba em xong thì đã ra nước ngoài định cư ở nước Pháp, sau lại gả cho một người Pháp, còn có hai đứa bé cưng lại rất đáng yêu, ừm... Đúng rồi, chuyện chính là như vậy.”

Giọng nói của cô rõ ràng là vừa bình tĩnh lại điềm đạm, nhưng Thẩm Vọng Tân lại nghe thấy bên trong đó là áp lực cùng với tủi thân...

“Tinh Tinh?”

Tô Tinh Dã cười một tiếng: “Dạ, em đây.”

“Chờ anh được không?”

* * *

“Em nói lát nữa cậu ta tới đây à?” Nét mặt của Dương Vân hiện rõ ý “không thể tin được.”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Dạ, anh ấy muốn em chờ anh ấy, nhất định là anh ấy sẽ tới đây thôi.”

“Cậu ấy qua đây làm gì?”

Tô Tinh Dã lắc đầu: “Em không biết.”

“Em không biết, cậu ta không nói, cậu ta muốn em chờ thì em chờ ở đây sao?”

Dương Vân nhìn dáng vẻ hết gật đầu rồi lại lắc đầu của Tô Tinh Dã, chị không biết phải làm thế nào chỉ đành đưa tay lên đỡ trán: “Chị thật là càng ngày càng không hiểu nổi đám trẻ bọn em.”

Tô Tinh Dã cười với chị ấy: “Chị Vân, chị cũng là người trẻ tuổi đó nha.”

Dương Vân: “...”

Thẩm Vọng Tân tới được chỗ này cũng phải mất một khoảng thời gian nữa. Tô Tinh Dã vốn là muốn Dương Vân đi về trước, còn cô có thể ngồi xem Xuân Vãn một lúc nữa, chờ Thẩm Vọng Tân tới đây thì cô sẽ đi ra, nhưng Dương Vân không đồng ý. Nguyên nhân chính là đêm Xuân Vãn này tập hợp rất nhiều đơn vị truyền thông, đôi tình nhân nhỏ đang mặn nồng này lại cái gì cũng không muốn quan tâm tới, cho nên chị vẫn là phải nhìn trước ngó sau cho thật tốt, vậy nên vốn hai người định rời khỏi trường quay, nhưng sau đó lại đi tới khán đài bên dưới để xem Xuân Vãn.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên xem tiểu phẩm đang biểu diễn trên sân khấu, cô và mọi người ở dưới khán đều cùng nhau cười, đôi mắt lấp lánh cùng hàm răng trắng tinh lộ ra, cả người toát ra sự xinh đẹp và quyến rũ.

Trong lòng Dương Vân lại rất rõ ràng, những người khác lúc này cười có lẽ là do tiểu phẩm trên sân khấu thật sự rất thú vị, nhưng người ngồi bên cạnh chị cười không phải là vì tiểu phẩm kia, mà con bé cười là do chẳng bao lâu nữa người mà con bé vẫn luôn một lòng mong đợi sắp qua đón nó rồi.

Lòng Dương Vân bỗng dâng lên những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời, vừa chua xót lại vui mừng, nhưng trong vui mừng cũng có đau lòng. Chị chứng kiến cô gái nhỏ này trưởng thành tới bây giờ, rốt cuộc cũng tìm được một người có thể cho cô nương tựa vào.

Cho đến khi Tô Tinh Dã nhận được tin nhắn của Thẩm Vọng Tân, lúc này hai người họ mới rời khỏi hiện trường Xuân Vãn, Dương Vân còn cẩn thận che chắn cho cô đi tới tận chỗ hẹn với Thẩm Vọng Tân. Sau khi gặp được nhau rồi, bởi vì sợ sẽ có người chụp được, cho nên sau khi chị ấy đưa Tô Tinh Dã lên xe của Thẩm Vọng Tân xong cũng không dám dây dưa thêm với bọn họ, chị chỉ dặn dò hai ba câu rồi nhanh chóng tạm biệt.

Sau khi Dương Vân đi rồi, Tô Tinh Dã vừa mới nghiêng đầu qua chuẩn bị nói gì đó với Thẩm Vọng Tân, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị người ta trực tiếp ấn xuống ghế ngồi, gấp gáp áp đôi môi ấm nóng lên mà cọ xát. Nụ hôn này mang theo nhớ nhung, mang theo đau lòng cũng mang theo rất nhiều loại tình cảm không thể nói rõ, nhưng cũng giống như mang theo tất cả tình yêu.

Tô Tinh Dã không kịp suy nghĩ bất cứ cái gì cả, chỉ biết nhắm mắt đón nhận anh, để cho đầu lưỡi của anh tiến vào tùy ý chiếm đoạt, cuốn đi hô hấp lẫn suy nghĩ của bản thân, lần nào đối mặt với anh quân lính của cô lúc nào cũng tan rã. Nụ hôn kịch liệt cuối cùng cũng dần dịu dàng lại, không biết vì sao mà hốc mắt của Tô Tinh Dã lại từ từ đỏ lên, đôi mắt chậm rãi ngập nước nhưng nước mắt vẫn không rơi ra.

Thẩm Vọng Tân dịu dàng hôn lên đôi mắt mờ mịt sương mù của cô, nuốt hết tất cả những giọt nước mắt mặn đắng đó vào miệng: "Em khóc cái gì chứ?"

Tô Tinh Dã khụt khịt cái mũi cũng đã ửng hồng: "Em không... không biết, chỉ là em rất muốn khóc thôi."

Thẩm Vọng Tân đưa ngón cái ra vuốt ve hai gò má trắng mềm của cô, sau đó ôm chặt cô vào trong lồng ngực anh: "Bây giờ còn muốn khóc nữa không? Nếu muốn khóc thì cứ ôm anh mà khóc đi, có anh ở đây rồi."

Tô Tinh Dã đem hai gò má vùi vào trong cổ anh, cô lắc đầu: "Bây giờ không muốn nữa."

Thẩm Vọng Tân một cái lại một cái vuốt ve gáy cô: "Được, không muốn khóc vậy đừng khóc nữa."

Hai người đang ôm chặt lấy nhau, đột nhiên có một âm thanh "ùng ục" không thích hợp vang lên, là tiếng từ cái bụng đói của Tô Tinh Dã kêu lên. Cô thật sự là đói bụng rồi, hai gò má của cô lập tức đỏ lên, cảm giác việc này hình như không tốt cho lắm.

Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, thân thiết đặt lên trán cô một nụ hôn, sau khi anh buông cô ra, rồi cài dây an toàn cẩn thận cho cô xong thì nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

(1) Chính: Dùng để chỉ người ngay thẳng, chính trực.

- -----oOo------