Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 121: Tối hôm qua chơi ngu...




Thế nhưng có một người buồn bã hỏi Đông Quân: “ Sao bạn không chịu hỏi tôi có muốn làm vợ bạn không??”, trên đời này có ai lại si tình Đông Quân như thế ngoài “ Chị Dũng” đúng là một tình yêu độc lạ vượt qua không gian và thời gian. 

Buổi tối cả nhóm đi học lý chung, Đông Quân lại than vãn: “ Trời ơi sao không có ai chịu làm vợ tôi hết vậy nè?”.

Thế là nguyên đám liền giới thiệu một người học giỏi, siêng năng, dễ thương cho Đông Quân ngay và người đó không phải ai xa lạ chính là Tiến Dũng. 

Lúc đi học về Uyển Uyển nói: “ Ngày mai đi học tôi phải báo tin này cho “chị Dũng” biết mới được chắc là người ta vui lắm hahaha”.

Đông Quân liền lên tiếng ngăn cản: “ Thôi đi nha lớp trưởng nó mà tưởng thiệt chắc tôi chết quá”.

Sáng sớm đi học chính khóa, vừa bước vào chỗ ngồi, Băng Tâm đã giật bắn người khi nhìn thấy ngón tay trỏ của Thiện Ngôn băng một cục màu trắng to đùng như cái giò.

Sau một hồi nhìn Thiện Ngôn với vẻ đăm chiêu suy diễn đủ khả năng đã xảy ra Băng Tâm quyết định hỏi thẳng đứa bị thương luôn:” Tại sao tay của mày lại bị thương zạ?”.

Thiện Ngôn quay qua nhìn Băng Tâm cười cười nói:”Tối hôm qua chơi ngu... nên mới bị thương đó”.

Băng Tâm miết miết cằm:” Mày chơi ngu kiểu gì cắm tay vào ổ điện hay là đút tay vào quạt máy cho nó chém chơi…hay là mày cầm dao phay chặt thử một cái xem dao bén hay là xương mày cứng hơn???”.

Thiện Ngôn:”…”, tự nhiên muốn giết người ghê.

Đông Quân ở đâu ló mặt ra rồi nói:” Tối qua có đứa thất tình đập bàn một cái sau đó ngón tay nứt ra một vệt dài máu chảy đầm đìa…ôi nghĩ lại mà nổi da gà”.

Ồ man, cái gì mà ly kỳ vại phải điều tra mới được.

Băng Tâm biết con hàng Thiện Ngôn sẽ không nói nguyên do đâu nên hốt xác con hàng Đông Quân rồi ríu rít hỏi:” Ê rốt cuộc là chuyện gì? Thất tình là sao thấy nó với Thụy Du vẫn bình thường mà”.

Đông Quân khẽ thở dài:” Haizzz tối qua nó nhắn tin cho con nhỏ kia mà con nhỏ kia không có trả lời…điên hơn nữa là con nhỏ kia lại chủ động nhắn tin nói chuyện với thằng Tuấn Phong nên nó nổi điên đập tay xuống bàn cái rầm rồi máu chảy đầm đìa lênh láng làm anh với Tuấn Phong lo sốt vó luôn”.

Nghe xong câu đó Băng Tâm cũng nổi điên lên muốn đập tay lên bàn một cái cho chảy máu chơi…không biết từ lúc nào đó cô đột nhiên ghét những đứa con gái thân thiết với Tuấn Phong nữa.

Ôi chắc điên rồi!!!

Trong lòng thì nổi bão cấp 12 cơ mà ngoài mặt Băng Tâm vẫn điềm đạm nói:“ Bạn bè trong lớp nói chuyện với nhau cũng bình thường thôi mắc mớ gì mà nó điên lên dữ vậy?”.

“ Nó nhắn cả chục tin mà Thụy Du không thèm trả lời nhưng con nhỏ kia lại nhắn tin với Tuấn Phong rất là vui vẻ nên nó mới tức”.

Thế thì nên vác dao qua xả con hàng Tuấn Phong đi rồi không còn ai nhắn tin với con nhỏ kia nữa…hahaha ta thật là độc ác mà!!!

Thiện Ngôn giận Thụy Du được mấy ngày rồi cũng làm huề…hai con hàng này không có chuyện làm nên chia tay rồi giảng hòa chơi đó mà.

Ngồi trong giờ anh văn chán quá nên Băng Tâm làm một bài thơ viết trên giấy sticker nội dung cũng đơn giản 

“Nếu như anh là con gái

Em đây tự nguyện con trai chẳng làm

Không gặp anh để khỏi sai lầm

Mắc công định mệnh số phận đùa trêu”

Thiện Ngôn đọc xong tiện tay ném qua cho Đông Quân luôn, Băng Tâm liền hỏi: “ Nè sao đưa nó chi vậy?”.

Thiện Ngôn nhún vai: “ Thấy giống như đang nói nó nên gửi cho nó xem đó mà hahaha”.

Một lát sau, Đông Quân lại chuyền giấy qua, Băng Tâm mở ra xem cũng là một bài thơ 

“Trai gái là chuyện của tời

Làm sao mà đổi mà thay bây giờ

Duyên nợ cũng do ông trời

Đã định như vậy thì chạy đằng nào

Con người có số có phần

Không duyên không nợ thì nào gặp nhau”

Băng Tâm không chấp nhận như vậy nên làm một bài đáp lại.

“Gặp nhau chưa chắc là duyên

Chẳng qua nợ trước lưu truyền kiếp sau

Gặp nhau để trả nợ nhau

Chẳng hay duyên số chỗ nào người ơi”

Thiện Ngôn ném giấy qua Đông Quân một lúc thật lâu sau cũng không thấy phản hồi nên Băng Tâm mỉm cười tự đắc thầm nghĩ “ Chắc bí lù rồi chứ gì” ai ngờ lúc cuối giờ Đông Quân đi qua bàn của Băng Tâm đưa cho Băng Tâm một tờ giấy có thơ trong đó rồi đứng chờ Băng Tâm đọc.

“Nếu nói gặp nhau là nợ

Chữ tình là nghĩa chi chi hỡi người

Nhưng gặp là ý của trời

Nên cho cơ hội chúng mình gặp nhau

Gặp nhau là để làm quen

Nếu hợp ý đầu thì ta làm quen”

Đông Quân hồi hộp hỏi Băng Tâm: “ Sao thấy thế nào??”.

Băng Tâm gật đầu rồi đưa ra nhận xét: “ Uh cũng được”.

Đông Quân vui vẻ kêu lên: “ Tất nhiên rồi”.

Băng Tâm nhìn Đông Quân bằng ánh mắt hoài nghi:“ Mà nghi quá có sự trợ giúp từ người khác không đây”.

Đông Quân liền nói: “ Làm gì có nếu không tin thì cứ hỏi Lạc Sa nãy tiết hóa người ta ngồi làm thơ đó”.

Chăm học thế thì giấu luôn đê khoe ra chi cho nhục mặt vậy???

Băng Tâm gật đầu: “ Uh hiểu rồi”.