Một Lá Thư Tình - Phục Bãi

Chương 5




Mọi người giải tán lúc hơn 12 giờ đêm. Khi đang đứng đón taxi trước cửa quán karaoke, Ngu Hạo Dương dìu Trần Dục đứng cách Phương Gia Dật không xa. Nhìn Ngu Hạo Dương có vẻ đã say hơn lúc ở trong nhà vệ sinh, Trần Dục thì càng không cần phải nói, cậu ta khoác vai Ngu Hạo Dương, nói năng líu nhíu.

"Hạo Dương, tôi nói cho ông biết này, hồi cấp ba thật ra tôi ghét ông lắm, ông biết vì sao không hahaha..."

Ngu Hạo Dương không đáp lại, chỉ dìu cậu ta vẫy một chiếc taxi.

"Vì Tề Tuyết Ninh thích ông, ông không biết đâu, tôi theo đuổi cậu ấy lâu như vậy... ợ..."

Rượu vào hại người thật. Phương Gia Dật thầm nghĩ, nhìn Ngu Hạo Dương đẩy Trần Dục lên xe, Trần Dục vẫn bám chặt lấy cậu ấy không buông, cậu không nhịn được bước tới, nắm lấy cánh tay còn lại của Trần Dục, giúp Ngu Hạo Dương đưa cậu ta vào xe.

"Nhưng mà, những chuyện thích thích hồi cấp ba thì ai mà thật lòng chứ, phải không? Nghĩ lại thấy buồn cười thật, hahaha!" Trần Dục vẫn lải nhải, Ngu Hạo Dương ấn cậu ta ngồi vào trong xe.

"Im miệng, đọc địa chỉ đi." Ngu Hạo Dương nói.

Tài xế taxi quay đầu lại, nhăn nhó: "Đừng có nôn trong xe tôi đấy!"

"Nhìn ai kia kìa!" Trần Dục lại ợ lên một hơi, tài xế càng thêm căng thẳng, sợ cậu ta mở miệng ra là nôn thốc nôn tháo.

Nhưng Trần Dục rất tỉnh táo đọc địa chỉ nhà, rồi lại định nói gì đó với Ngu Hạo Dương, Ngu Hạo Dương đứng dậy, dứt khoát đóng sầm cửa xe lại.

Tài xế đạp ga phóng đi vun vút, như thể sợ gã say rượu kia ở thêm một giây trên xe cũng sẽ khiến nguy cơ xảy ra bi kịch tăng lên.

Những người bạn khác cũng lần lượt chào tạm biệt ra về, chỉ còn lại hai người im lặng nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường phố. Vài giây sau, Ngu Hạo Dương hỏi: "Cậu bắt taxi về à?"

"Ừm, tôi gọi xe rồi."

"Ừ."

Lại là một khoảng im lặng, cuối cùng Phương Gia Dật cũng lên tiếng: "Còn cậu?"

Ngu Hạo Dương lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình: "Tôi gọi xe đây."

Phương Gia Dật nhìn về phía xa: "Bên kia có một chiếc taxi đến kìa, cậu đi trước đi."

"Không cần đâu." Ngu Hạo Dương trả lời ngay lập tức, không hề do dự. "Ừm... Để tôi gọi xe."

Ứng dụng trên điện thoại báo xe của Phương Gia Dật còn 3 phút nữa mới đến, trong 3 phút ngắn ngùi ấy, hai người không ai nói với nhau câu nào. Phương Gia Dật cảm thấy Ngu Hạo Dương có vẻ hơi khó chịu, tửu lượng của hắn tuy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi buồn bã thì hắn vẫn như vậy, hơi cúi đầu, mím chặt môi, hàng lông mày nhíu lại.

Cậu muốn nói với hắn, không cần thiết thì đừng uống nhiều rượu như vậy, muốn nói với hắn rằng nếu buồn thì đừng cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào. Chiếc xe cậu gọi đã đến, Phương Gia Dật mở cửa xe, quay đầu lại chào tạm biệt hắn.

"Tạm biệt."

"Gia Dật." Ngu Hạo Dương đột nhiên gọi giật cậu lại. Cái tên đã lâu lắm rồi cậu không được nghe thấy, Phương Gia Dật nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: "Hửm?"

"Không có gì." Ngu Hạo Dương nhìn cậu một lúc, rồi mới nói: "Tạm biệt."

Đợi đến khi chiếc xe của Phương Gia Dật khuất bóng, Ngu Hạo Dương mới vẫy một chiếc taxi khác.

Về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, là Phương Gia Dật cố tình để lại đèn cho chú chó nhỏ.

Cậu vẫn chưa đặt tên cho nó, đã nghĩ ra rất nhiều cái tên rồi, Hắc Đậu, Cacao, Than Đá, Socola... đều là những cái tên phổ biến của những chú chó đen, cậu muốn đặt một cái tên khác biệt hơn.

Chú chó nhỏ lảo đảo bò dậy từ trong ổ, chạy lon ton ra cửa, mừng rỡ vẫy đuôi.

Phương Gia Dật cúi người bế chú chó lên, hôn lên đầu nó: "Anh về muộn rồi."

Chú chó nhỏ kêu lên những tiếng ư ử trong cổ họng, dùng mũi cọ cọ vào mặt cậu. Phương Gia Dật mỉm cười, hôn thêm một cái nữa rồi bế nó vào phòng.

Chú chó này là do cậu vừa nhìn thấy ở trung tâm bảo trợ động vật đã lập tức "ưng" ngay, bộ lông đen tuyền, đôi mắt to tròn, bốn chân màu trắng như đang đeo găng tay trắng. Không vì lý do gì khác, chỉ vì nó rất giống với chú chó ở nhà Ngu Hạo Dương.

Thừa nhận điều này cũng không có gì là khó khăn, cậu không phải đang tìm kiếm sự lấp đầy, càng không phải vì lý do nào khác. Chỉ là hồi cấp ba, cậu đã từng nhìn thấy chú chó đen nhà Ngu Hạo Dương, rất thích nó, nên khi nhận nuôi cũng chọn một chú chó giống hệt như vậy.

Phương Gia Dật đi tắm, chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi trước cửa phòng tắm. Cậu tắm xong đi ra, chú chó nhỏ liền lẽo đẽo theo chân cậu. Phương Gia Dật ngồi xuống giường, bế nó lên, đặt vào chiếc ổ ấm áp mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho nó.

Chó con mấy tháng tuổi cần ngủ rất nhiều, nó cuộn tròn bên cạnh Phương Gia Dật rồi lại ngủ thiếp đi. Phương Gia Dật dựa lưng vào đầu giường, một tay vuốt ve lưng chú chó nhỏ, một tay mở điện thoại, thấy Vạn Kha Dương gửi tin nhắn Wechat cho mình.

Vạn Kha Dương thỉnh thoảng vẫn liên lạc với cậu, thường là vào những ngày lễ tết, sau khi hỏi han nhau vài câu thì lại im hơi lặng tiếng. Vạn Kha Dương nói: "Hôm nay mấy cậu đi họp lớp à, tôi thấy ảnh trên WeChat ấy!"

Phương Gia Dật thoát khỏi khung chat, mở WeChat ra xem, là bức ảnh Trần Dục chụp mọi người ở nhà hàng, kèm theo một loạt biểu tượng cảm xúc khó hiểu.

Không ngờ về đến nhà rồi mà cậu ta vẫn chưa lăn ra ngủ, còn có tâm trạng đăng ảnh lên WeChat, xem ra vẫn chưa say lắm.

Phương Gia Dật trả lời tin nhắn của Vạn Kha Dương: "Ừ, tiếc là cậu không đến được."

"Bận quá trời."

"Nhưng mà tuần sau tôi về đấy!"

"Lúc nào tôi về chúng ta tụ tập đi, rủ cả Hạo Dương nữa."

Vạn Kha Dương gửi liên tiếp ba tin nhắn, Phương Gia Dật ngẩn người một lúc, sau đó mới trả lời: "Lúc cậu về chắc cậu ấy cũng đi rồi."

"Vẫn còn ở đó mà, cậu ấy không nói với cậu à? Cậu ấy không quay lại Quảng Châu nữa."

"Không nói." Phương Gia Dật chậm rãi gõ hai chữ.

"Haiz, chắc là quên mất, lần trước cậu ấy đã nói với tôi rồi, lần này về là không đi nữa." Vạn Kha Dương nói, "Ban đầu cậu ấy chỉ đi công tác thôi, hết thời hạn là về lại mà."

Ừ, dù sao cũng không liên quan đến cậu.

"Thế bạn gái cậu ấy có về cùng không?"

"Chia tay lâu rồi." Vạn Kha Dương trả lời.

"Còn cậu?" Vạn Kha Dương tò mò hỏi, "Có đang yêu đương gì không?"

"Cũng chia tay rồi." Phương Gia Dật gửi một sticker chú chó nhỏ bất lực, Vạn Kha Dương gửi lại một sticker cười ha hả, nói: "Tuyệt vời, cuối cùng chúng ta lại là ba con chó độc thân."

"Tôi còn sợ hai cậu đều có đôi có cặp, tôi lại thành kẻ thảm hại nhất." Vạn Kha Dương gõ chữ với tốc độ bàn thờ, có vẻ như rất vui mừng.

Chú chó nhỏ lật người trong lòng cậu, móng vuốt bám chặt lấy ngón tay cậu.

Chia tay rồi sao? Phương Gia Dật vuốt ve cái đầu tròn tròn của chú chó nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, cậu đã chuẩn bị tinh thần để bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Ngu Hạo Dương đăng tin kết hôn trên WeChat rồi.

"Tôi vừa nhắn tin hỏi Hạo Dương rồi, cậu ấy nói lúc nào cũng rảnh, hai cậu đợi tôi về nhé!" Vạn Kha Dương nói, sau đó lại gửi thêm một sticker xoay vòng vui sướng.

Phương Gia Dật nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhân vật hoạt hình đang xoay vòng tít mù, phải một lúc sau mới trả lời: "Ừ."

Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng những chuyện đã xảy ra trong đêm nay khiến cậu khó lòng chợp mắt, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh căn phòng vệ sinh chật hẹp trong quán karaoke, khuôn mặt bối rối của Ngu Hạo Dương, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn lại hiện lên rõ mồn một.

Bây giờ cậu ấy hút thuốc sao? Mãi đến lúc này Phương Gia Dật mới nghĩ đến vấn đề này. Rất nhiều người hút thuốc, nhưng cậu luôn cảm thấy khó có thể tưởng tượng ra cảnh Ngu Hạo Dương hút thuốc. Hồi cấp ba đã có rất nhiều nam sinh lén lút hút thuốc, nhưng nhóm của bọn họ lại không ai động vào, vì bố của Phương Gia Dật và Vạn Kha Dương đều hút thuốc, nên bọn họ cũng quen với mùi thuốc lá rồi, chỉ có Ngu Hạo Dương là rất nhạy cảm với nó, cực kỳ ghét mùi thuốc.

Có lần, Vạn Kha Dương đi ăn cơm cùng bố cậu ta, một đám người lớn ngồi trong phòng phì phèo thuốc lá, mùi thuốc ám đầy lên áo khoác, cả ngày hôm đó Ngu Hạo Dương không thèm lại gần cậu ta. Từ đó về sau, Phương Gia Dật luôn chú ý đến việc này, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn thường vô thức kiểm tra xem trên người mình có mùi thuốc lá hay không. Điều này đã trở thành một thói quen, cho dù bọn họ đã chia tay từ lâu.

Đến một lúc nào đó, Phương Gia Dật mới chợt nhận ra, có rất nhiều thói quen, là do cậu tự mình lựa chọn giữ lại.