[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 93: Sính lễ




Trong giây lát, dưới tác dụng của chiếc chìa khóa, mọi người như dùng ‘Ảo ảnh di hình’ tiến thẳng vào biệt thự Slytherin truyền thuyết.

Đặc biệt, ma pháp của ‘Khóa cảng’ truyền tống cực kỳ ổn định, hoàn toàn không giống bình thường, bởi khi bình thường dù là khi truyền tống hay khi đã đến đích, người sử dụng đều cảm thấy nôn nao.

Đoàn người xuất hiện ở vườn hoa, con đường nhỏ lát đá cẩm thạch trắng như tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng, chỉ vài tiếng vang nhỏ đã có vài gia tinh trên người quấn một chiếc khăn tinh xảo với gia huy nhà Slytherin xuất hiện quanh mọi người.

“Tiểu thư Veronica!” Đầu lĩnh của đám gia tinh, nhìn qua có chút nghiêm túc, kiềm chế tâm tình kích động cúi đầu thật sâu trước Veronica, sau đó nhìn Ansel đứng cạnh, con gia tinh đó hơi sửng sốt, đôi mắt to như quả bóng tennis rực sáng như sắp trào nước mắt, nhưng khác với gia tinh khác, ngữ điệu của nó vẫn rất bình ổn: “Công tử nhỏ tôn quý, được gặp ngài quả là niềm vinh hạnh lớn lao với Lell.”

Nagini vẫn được Voldemort ôm trong ngực nhìn thấy những gia tinh đó, tò mò thò đầu ra, hỏi: “Này, các ngươi đều là gia tinh của biệt thự Slytherin này sao? Vậy, trong ngần ấy thời gian biệt thự này chỉ có các ngươi ở sao?”

Đôi mắt to như trái tennis của Lell vẫn còn đọng nước mắt, nhìn thấy Nagini, nó thoáng sửng sốt, chợt xuất hiện cảm xúc không dám tin rồi kinh ngạc vui sướng, nó dập đầu mạnh xuống đất, ngay cả đám gia tinh đằng sau cũng không giấu được sự kích động của mình.

“Huyết mạch Hắc ám thuần khiết duy nhất trên thế giới, người thừa kế của La Famille Royale…” Lell không ngừng khóc, nó hạ giọng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Nagini là sự kinh hỉ và tôn kính không nói lên lời.

“Công chúa nhỏ của gia tộc La Famille Royale, biệt thự Slytherin vĩnh viễn chào đón ngài!” Thanh âm của Lell vẫn rõ ràng, nhưng lại như là tiếng thét chói tai vì kích động.

Dumbledore vẫn luôn đứng cạnh vuốt vuốt bộ râu dài được thắt nơ con bướm, có chút nghi hoặc nhìn Nagini, con gia tinh tên Lell kia chắc chắn không nói dối, vậy gia tộc La Famille Royale lại là cái gì? Một gia tộc khiến gia tộc Slytherin kính trọng như vậy sao có thể không ai biết tới, nhưng trong lịch sử dài lâu hầu như không có ghi chép nào về gia tộc này cả, thật khác thường.

Còn Gellert đang đứng cùng Imicus thưởng thức cảnh đẹp của biệt thự này nghe thấy đoạn, cả hai khiếp sợ nhìn nhau, không ngờ Lin lại là người của gia tộc La Famille Royale! Gia tộc cổ bí ẩn xưa chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Tài liệu liên quan đến gia tộc này hầu như không có, nếu có thì cũng rất dễ dàng bị xem nhẹ. Sự hiểu biết của bọn họ với gia tộc này chỉ giới hạn trong những văn hiến quý hiếm được gia tộc mình bí mật lưu truyền cho những người quan trọng trong gia tộc, nhưng ngoài ra họ cũng chẳng biết gì hơn về gia tộc này!

Thứ duy nhất họ biết chính xác chính là lời tuyên cáo kiêu ngạo ấy: La Famille Royale(*), vương giả trời sinh!

(*) La Famille Royale trong tiếng Pháp có nghĩa là Hoàng tộc, đúng là vương giả trời sinh rồi còn gì.

“Không cần chào đón đâu.” Veronica chống má giả bộ trầm tư, ánh mắt màu đạm kim cứ như xuyên thấu qua Voldemort và choàng của cậu để nhìn thấy thân hình bé bỏng của Nagini được che dấu vô cùng kín đáo, “Người thừa kế Slytherin ở đó,” Veronica chỉ chỉ Voldemort, nhếch môi nhìn Nagini, “Nhưng tôi đem chìa khóa đưa cho công chúa nhỏ Nagini, ừm xem như sính lễ của gia tộc Slytherin đi…”

Nghe thấy hai từ ‘sính lễ’, tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả những gia tinh đều đờ người, mãi không phản ứng lại được. Trái tim của Nagini như ngừng đập, trong mơ màng khóe miệng không kìm được run rẩy, sau đó từ kinh ngạc phản ứng lại, hung hăng trừng mắt với Veronica.

“Tôi biết mắt cô to hơn mắt tôi mà!” Veronica vô tội nhìn trời, chớp chớp đôi mắt phượng, nhìn trăng nha, nhìn sao nha, không để ý nha, khiến Nagini hận không thể nhào lên cắn chết cô nàng.

Nhưng Veronica nói cũng không sai, mắt Nagini vừa to vừa đẹp, lại hơi tròn tròn, tất nhiên là to hơn đôi mắt phượng trời sinh của Veronica, dù trừng mắt hay không đều giống nhau.

Cuối cùng Veronica nhịn không được ‘lửa cháy đổ thêm dầu’: “Nhưng, tôi sẽ không tự ti đâu, cô nhìn tôi cũng vô dụng…”

Voldemort nhanh chóng ôm chặt Nagini vào lòng, đề phòng cô mất bình tĩnh, lao lên cắn chết Veronica thật… Giọng nói vẫn bình tĩnh ôn hòa như thường, nhỏ giọng trấn an Nagini bị Veronica chọc ghẹo tới xù lông.

“Này, bảo bối, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Đôi tay thon dài của Voldemort gần như ôm lấy toàn bộ cơ thể Nagini, anh hơi cúi đầu, má kề sát má, trong mắt người ngoài tư thế đó cực kì mờ ám nha~ Hơn nữa Voldemort luôn cố tình hạ thấp giọng trấn an Nagini. Hơn nữa, giọng nói bình tĩnh đó chỉ lọt vào tai Nagini, những người khác không rõ, cộng thêm yêu chiều từ nụ cười đến ánh mắt của cậu khiến người ta liên tưởng mơ màng…

Đại khái biết Voldemort chỉ đơn thuần trấn an chứ không có ý gì khác, mà dù có ý khác cũng không thể hiện, Veronica chỉ lạnh nhạt liếc một cái, dù cô không nói câu đó quan hệ của hai người cũng đã rất mờ ám rồi, sau đó cô chỉ có thể tiếp tục ngây thơ vô tội nhìn trời, hai người này chỉ tùy tiện nói mấy câu đã kéo suy nghĩ của người ta bay đến phương nào rồi, thật là… Ha ha…

Gellert, Imicus, Christian đều rất vui khi việc này thành, dù sao, quan hệ của họ và Nagini cũng rất tốt, đặc biệt cô còn có ân với Thánh đồ nữa, Veronica và Ansel thì càng không cần nói, đối với Veronica Nagini và Voldemort đều là vãn bối, nhất là Nagini giống như cô, rất có khả năng là người thừa kế duy nhất còn sót lại của gia tộc thuần huyết viễn cổ, nên càng thân thiết hơn so với người bình thường.

Những gia tinh của biệt thự Slytherin đều hưng phấn kích động không thể kiềm chế mà dùng cái đầu cứng rắn của mình liên tục đập vào đá cẩm thạch. Người thừa kế của Slytherin và công chúa nhỏ của gia tộc La Famille, ôi, thật sự là nhân duyên được vua Arthur và Merlin chúc phúc nha…