Lời đã nói xong, Nagini không biết tiếp tục trò chuyện cùng Ansel là tốt hay không liền chạy về chỗ ngồi, dưới những cặp mắt tập trung của Christian và Thánh đồ, bổ nhào vào người Voldemort: “Vodly, em có chuyện muốn hỏi anh!”
Vodelmort thản nhiên ôm lấy Nagini, để cô dựa vào ngực mình, khóe miệng vương ý cười dịu dàng: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Lúc Nagini chạy vào, Christian tò mò liếc mắt sang, đến khi hai người ôm nhau cúi đầu cười nói thì thầm thì ngoan ngoãn quay đầu, dồn lực chú ý vào sân đấu, dù giờ ở đó vẫn trống trơn…
Vài Thánh đồ đằng sau thì cực kì buồn đau phẫn nộ nhìn thoáng qua Nagini và Voldemort đang ôm ấp thân mật…Vì sao?! Vì sao cùng là Chúa tể Hắc ám, hơn nữa đây còn là người thứ hai, ngài nhìn người ta xem, có bạn gái xinh đẹp rồi đó, hơn nữa, cả hai còn đầu tôi tình anh nguyện ở bên nhau hạnh phúc, thế mà ngài vẫn còn treo cổ mình vào gốc cây Albus treo đầy nơ con bướm ghê tởm đó làm gì chứ?!!!!
“Thư của em đâu?” Tư thế hiện giờ của Nagini có thể nói là đang đè lên Voldemort, một tay cô đặt trên vai của Voldemort, ngón troe của bàn tay kia lắc lắc trước mặt Voldemort.
“Thư nào?” Voldemort hỏi lại, thái độ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cực kì cẩn thận điều chỉnh cánh tay ôm lấy cô, để không cẩn thận thì cô sẽ ngã xuống mất. Chuyện tương tự không phải chưa từng xảy ra, lúc Nagini vẫn là một bé rắn nhỏ, vì ham náo nhiệt mà vươn nửa người ra ngoài, sau đó vì mất trọng tâm mà ngã khỏi túi của cậu…
Nagini trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi ghé vào tai cậu: “Em vừa gặp Harry, cậu ấy nói, trong hè có gửi thư cho em, nhưng em lại không nhận được bức nào cả!”
“Vậy thì có lẽ, cú mèo của cậu ta…, tên là gì nhỉ, à Hedwig… lạc đường?” Voldemort chẳng chút bận tâm, nhỏ giọng đáp, nụ cười càng thêm rực rỡ.
Nagini tiếp tục trừng mắt, Voldemort cũng hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô, lát sau Voldemort chịu thua, bật cười, ghé sát đầu vào cô, chóp mũi gần chạm nhau, “Thì sao chứ, bảo bối? Nếu không phải cú mèo của cậu bé cứu thế lạc đường mà là anh sai gia tinh bắt nó về, thì sao?”
“Trong thế giới pháp thuật, cú mèo là một loại động vật rất cố chấp, nếu thư không đưa được tới tận tay người nhận thì sẽ không quay về.” Nagini chớp chớp mắt nhìn Voldemort, “Nó vẫn sẽ quay lại, dù là bao nhiêu lần cũng vậy!”
Voldemort nghiêng đầu cười khẽ, nhìn sâu vào mắt Nagini, “Phải…” Thanh âm mềm mại tràn đầy mê hoặc, “Em nói đúng, bảo bối, cho nên từ khi bắt đầu, anh đã sai gia tinh xử lí mấy bức thư đó, còn nó xử lí thế nào thì anh cũng không biết.”
“Anh không hỏi? Vậy Ôn Kì và Kaka không báo cáo sao?” Nagini nhướng mày, “Lý do như vậy, chính anh có tin không, Voldy?”
Voldemort đột nhiên cúi đầu bật cười, thoáng siết chặt vòng tay, hơi cúi đầu, kề sát mặt Nagini, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Nagini, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm môi cô, mềm mại lại mang chút lạnh lẽo.
“Được rồi, bảo bối, thư của đứa bé cứu thế đó đều là do anh sai gia tinh xử lí, em còn muốn gì nữa?” Vành tai tóc mai chạm nhau, lời nói thốt lên gần kề bên tai, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp như hòa vào nhau.
“Chỉ có đứa bé cứu thế?” Nagini cắn môi chậm rãi nói, nhìn đôi mắt kiên định nghiêm túc của anh chậm rãi nhiễm lên sắc thái yêu diễm đầy mê hoặc, “Còn của Draco, Blaise?”
Voldemort và Nagini nói chuyện gần như vậy, không biết rốt cuộc là ai đang tra tấn ai.
(Nói ngắn gọn là quyến rũ và phản quyến rũ~)
“Anh nghĩ mấy thứ đó chỉ là việc vặt.” Voldemort nhìn Nagini bằng ánh mắt cực kỳ chân thành, cặp mắt trong suốt của cô khiến anh không kiềm được mà chìm đắm.
“Không phải việc quan trọng.” Nagini bình tĩnh nhìn anh, thoáng quay đầu để dời môi hai người khỏi nhau, theo thói quen cọ cọ mặt anh, ghé vào vai anh thì thầm: “Nhưng, em hi vọng, người xử lí những việc vặt đó là em. Dù trong tình huống nào đi nữa.” Lẳng lặng nhìn sâu vào mắt anh, cô tiếp tục nói: “Voldy, đây là sự tôn trọng cơ bản em cần!”
Trong lòng Voldemort thoáng chấn động, hơi khép mắt, như nhận lời, như thỏa hiệp, nhẹ giọng thì thầm bên tai Nagini: “Được, anh biết rồi…” Sau đó, khẽ thở dài, hơi thở ấm áp lướt qua tai Nagini, môi gần như chạm vào tai cô làm cô cảm thấy rất ngứa, bất giác muốn tránh né.
“Chỉ là, anh quá yêu em…” Lời thổ lộ của Voldemort còn chưa kịp dứt đã chìm trong nụ hôn ngọt ngào của hai người.
Vì thế, vấn đề quan trọng: sự tôn trọng, dưới tình huống quang minh chính đại đã được đôi bêb bàn bạc bằng phương pháp cực kì mờ ám.
Christian ngồi cạnh không để ý đến Voldemort và Nagini đang thân mật mờ ám, chỉ lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước. Các thành viên Thánh đồ ngồi sau, thì lại rưng rưng nước mắt nắm, tay nắm chặt khăn, nhìn hai người chằm chằm, tầm mắt cháy bỏng cứ như sắp xuyên thủng ghế tựa.
Ôi ôi ôi, bệ hạ, ngài nhìn Voldemort người ta kìa! Đều là Chúa tể Hắc ám, một người xuất hiện ở Đức sớm một chút, một người xuất hiện ở Anh trễ một chút, thế mà, người ta đã có cô bạn gái Nagini rồi kìa!
Cô bé tóc đỏ mắt đen… lôn, lộn… là tóc đen mắt đỏ cực kỳ xinh đẹp kia đã thành đôi với Voldemort người ta rồi đó! Quả thực là đẹp đôi tới đui mù con mắt!
Bệ hạ, người hãy nhanh tỉnh lại đi, bỏ xừ cái lão ong mật khó coi Dumbledore đó đi! Treo cổ trên cái cây Dumbledore đung là hạ thấp trí thông minh của ngài mà!
Oa oa, ngài nhìn Voldemort và Nagini kìa, trước mặt bao nhiêu người mà vẫn công khai ôm ôm ấp ấp thân thân ái ái, thi thoảng hôn một cái, cắn một miếng, nói vài câu, không chừng còn sắp có cả hoảng tử nhỏ, công chúa nhỏ tới nơi rồi ây, đến lúc đó ngài nhìn người ta một nhà hạnh phúc mĩ mãn thì sẽ đau lòng lắm đó, oa oa oa oa oa!
Đến khi Nagini cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, lập tức quay đầu lại, thấy vài Thánh đồ còn đang rưng rưng nhìn lập tức ngồi thẳng ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn sân Quidditch, mỗi người tỏ vẻ nghiêm túc bình tĩnh như đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ là, mấy ông anh, cái khăn trong tay mấy ông đã bị vò tới nhăn nheo như mấy ổng đang vò khuôn mặt nhăn nheo già nua của Dumbledore á…
Nagini tựa vào vai của Vlody, nhìn mấy Thánh đồ kia từ trên xuống dưới, vòng qua vòng lại với ánh mắt quỷ dị. Cuối cùng Voldemort vỗ nhẹ vai cô, ý bảo cô mau ngồi xuống.
Thánh đồ bị Nagini nhìn chăm chú thì cả người đầy mồ hôi lạnh, trao đổi ánh mắt, vừa định nhấc tay lau mồ hôi thì thấy cái khăn nhăn nhúm trên tay, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt ai đó, chợt cảm thấy ghê tởm, vội ném khăn xuống đất, còn lấy chân đạp đạp lên mấy cái…
Tên Dumbledore đáng ghét xấu xí kia dám hại bệ hạ nhà của chúng ta không chịu cưới vợ, ngay cả tình nhân cũng không có, thế hệ sau (Voldemort) đã có người yêu rồi, còn sắp có baby luôn chứ chẳng chơi, có khi khi baby lớn lên thừa kế sự nghiệp thì bệ hạ của chúng ta vẫn phải cô đơn chiếc bóng, Dumbledore chết tiệt, tên đầu sỏ chết tiệt, sao không đi chết luôn đi, oa oa oa