[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 89: Nhận thư




Góc bên phải khán đài là Gellert Grindelwald, tóc vàng mắt xanh, lễ phục màu đen cắt may theo kiểu dáng quân phục, đằng sau là Imicus và vài người khác, mặc đồ tương tự, trông có vẻ nghiêm chỉnh mà khí thế.

“Gellert!” Veronica vửa thấy liền mỉm cười đứng dậy, Ansel đang ngả đầu vào lòng cô cũng đứng lên theo, “Tôi cứ nghĩ Gellert sẽ không tới xem chứ!”

Gellert nhẹ nhàng cười, không lên tiếng, Imicus đứng cạnh bước lên một bước chào hỏi, “Xin chào, Veronica…” hơi chần chờ nhưng cuối cùng Imicus vẫn quyết định không nói ra hai chữ “phu nhân”.

Veronica mở miệng cười nói: “Voldy và Nagini ở bên kia đó, mọi người muốn gặp không?”

“Voldy và Nagini?” Imicus nhíu mày, Voldy rõ ràng là biệt danh, chắc chắn chỉ Voldemort! Vậy, chỉ hậu duệ của Slytherin mới xứng đáng để Veronica, một xà khẩu, để ý đến, nhưng Nagini là ai? Cô chắc chắn mình chưa từng nghe qua cái tên này.

“Voldemort và Lin!” Veronica trả lời nhanh chóng, cô nhẹ nhàng choàng tay vai Ansel, “Người thứ nhất có thể cô chỉ nghe nói đến nhưng chắc chắn là cô quen người thứ hai.”

“Naomi Lin là Nagini?” Imicus hơi cất cao giọng, như chợt nghĩ đến cái gì, kinh ngạc mở to đôi mắt long lanh màu hổ phách, “Nagini… là Nana mà Voldemort gọi?”

“Đúng!” Veronica nghiền ngẫm nhìn Imicus, mìm cười gật đầu, “Chỉ là đến giờ, Voldy vẫn luôn gọi Nagini là Nana!”

Gần như ngay lập tức liền liên tưởng Naomi Lin với cô bé mắt đỏ mà Voldemort rất yêu chiều, Imicus hiếm khi rối rắm một hồi, khóe miệng hơi run rẩy, do dự mãi Imicus dùng ngữ điệu mơ hồ hỏi: “À, thật là… chuyện vui bất ngờ nhỉ… “

Veronica cười cười, nhìn đôi mắt xanh của Gellert, đôi mắt dường như không chút thương lão. Nhưng, dù vậy đôi mắt này cũng đã trải qua thời gian dài lâu, năm tháng cũng đã tích lũy nên sự thấu hiểu lạnh nhạt với thế sự.

Cuối cùng, Veronica quay đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Ansel, nhìn gương mặt giống hệt mình của con trai cưng, lại nhìn Imicus yên lặng đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng than nhẹ: “Gellert, dù là người của gia tộc Grindelwald hay cô của gia tộc Heine, sao đều cố chấp như thế chứ…”

Gellert và Imicus đều không đáp, Veronica cũng không muốn nghe câu trả lời của họ nên sau câu hỏi này, không gian nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Người giám hộ của Harry đã được thay đổi thành cha đỡ đầu Sirius nên tất nhiên hôm nay cậu đến đây cùng Sirius xem trận đấu Quidditch, nhà Weasley thông qua quan hệ với Bagman nên cũng chiếm được chỗ tốt, hơn nữa còn cả Hermione cũng được mời, đoàn người náo nhiệt cùng nhau tiến vào sân vận động của Cúp Quidditch Thế giới.

Ansel vừa bước ra khỏi không khí kì dị vừa rồi lại gặp phải nhóm Harry. Ron vì quan điểm về Slytherin nên vẫn luôn đối đầu với Ansel, dù có Nagini làm dịu lại nhưng quan hệ vẫn lạnh như băng, một khi tuyết tan thì nhất định sẽ chuyển lại về đối đầu…

“Này! Ansel Black…” Ron không chút nghĩ ngợi đã gọi, “Chỉ có một mình cậu sao? Chẳng phải…”

Hermione túm lấy tay áo của Ron, bắt cậu dừng lời. Lúc trước chưa chú ý giờ mới giật mình nhận ra Ansel và Sirius đều mang họ Black, tất cả mọi người đều hơi xấu hổ nhìn Ansel vừa dừng lại, nhìn họ với ánh mắt lạnh nhạt.

Trước đó, Harry chưa từng lo lắng xem họ Black có nghĩ gì, giờ cậu lúng túng nhìn Sirius nét mặt phức tạp, lại nhìn sang Ansel đạm mạc đứng cạnh đó, tay đút túi quần.

“Có chuyện gì sao?” Ansel rốt cuộc mở miệng. Đôi mắt đen híp lại lộ ra tia sáng nhạt. Mái tóc bạc che phủ, đôi mắt khẽ nhướn lên bất giác lộ ra tia tà khí.

“Bác là Sirius Black…” Sirius khẩn thiết nhìn Ansel, cậu bé cũng mang họ Black nhưng bề ngoài lại không giống em trai Regulus của anh, rất giống người mẹ Veronica của cậu, chỉ có đôi mắt là mang lại cho người khác cảm giác giống người cha Regulus của cậu.

“Tôi biết, tôi có biết ông!” Ansel gật đầu lễ phép chào hỏi.

“Ừ, bác nghĩ cháu nên biết bác là bác của cháu.” Sirius không biết nên làm gì bởi khi đối mặt với thiếu niên này, ông cảm thấy cực kì khẩn trương.

“Vâng! Cha mẹ và bà nội có nói!” Ansel gật đầu, ánh mắt đơn thuần mà đạm mạc, khẩu khí vững vàng: “Hơn nữa, ngài còn là cha đỡ đầu của Harry Potter!”

“Phải, cháu…” Nghe thấy Ansel nhắc đến Regulus, Veronica, thậm chí cả bức họa mẫu thân tính cách cực kì nóng nảy, Sirius ngược lại không biết nên phản ứng thế nào.

“Ansel!” Nagini cũng từ cách đó không xa bước đến.

Đoàn người quay về phía Nagini, Harry, Ron và Hermione không biết chuyện còn đỡ, nhưng Sirius, một nhân vật quan trọng của Hội Phượng Hoàng, nhìn thấy một cô gái có đôi mắt đỏ mười sáu mười bảy tuổi này thì không thể không để ý!

Dù sao trong thế giới Pháp thuật, màu mắt đỏ luôn cực kỳ hiếm thấy, có thể nói trong thế giới Pháp thuật này chỉ có mình Voldemort, hậu duệ Slytherin, mới có đôi mắt như vậy.

“Nagini, sao chị lại đến đây?” Ansel kinh ngạc nhìn Nagini bước tới một mình, chợt cười nói: “Sao không ở cùng Voldy?”

Nagini thản nhiên nhún vai: “Ở trong đó chán lắm, chị ra ngoài hít thở không khí! Cùng về?”

“Vâng!” Nói xong, Ansel cười, định cùng đi với Nagini.

“Khoan! Khoan đã, Ansel!” Harry đột nhiên vội vàng tiến tới giữ Ansel lại, “Cậu có thể cho tớ biết cách liên lạc với Naomi không? Tớ đã viết thư cho cậu ấy nhưng không nhận được hồi âm.”

Nagini đứng từ xa quay phắt người lại, Ansel cũng thế, hai cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Harry đang hoảng loạn, “Cậu nói gì?” Dù đã nghe rõ nhưng theo bản năng Nagini vẫn hỏi lại.

Harry tuy không biết Nagini là ai nhưng nhìn thấy mái tóc đen và khuôn mặt tương tự kia liền phối hợp lặp lại: “Em đã viết thư cho Naomi, mời cậu ấy đến xem Cúp Quidditch Thế giới nhưng không nhận được thư hồi âm nên em muốn biết cậu ấy có khỏe không? Không gặp phải chuyện gì chứ?” Lúc nói những lời này, ánh mắt Harry nhìn Nagini vô cùng chân thành.

Nagini cảm giác dạ dày có chút co rút, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì.

Quả thật cô không nhận được bức thư nào mà…

Vì thế, trải nhiệm bị cướp thư của Harry, rốt cục cô cũng được thể nghiệm rồi sao? Điều đáng lo là ngoại trừ gia tinh thì trong nhà cũng chỉ còn mỗi Voldy…

Đương nhiên, kết quả có thể đoán được… Khóe miệng Nagini không kiềm được run rẩy.

Thật ra Ansel lúc ban đầu có ngây người một chút, đợi khi phản ứng lại được thì liền nhìn Nagini một cái, ngay cả mặt cũng lộ ý cười: “Ừm, tôi đang ở cùng nhà với Naomi, chị ấy khỏe lắm…” tạm dừng, khuôn mặt càng lộ ý cười rõ ràng, thậm chí còn mang theo chút tà khí, “Chỉ là không tiện nhận thư…” ví dụ như là thư từ đứa trẻ sống sót chẳng hạn…

Cuối cùng, trong ánh mắt quỷ dị của Nagini, Ansel còn đặc biệt bổ sung: “Naomi rất khỏe, thật đó, hơn nữa aaaa …” Ansel bỡn cợt cười, thanh giọng nói càng thêm chân thành, “Hơn nữa, sẽ càng ngày càng tốt!”

Bị thái độ thân thiết tới kì lạ của Ansel làm cho ngây dại, đoàn người Harry ngỡ ngàng nhìn Ansel chào từ biệt bọn họ rồi đi cùng cô gái kia về chỗ ngồi.

Đến khi rời xa khỏi nhóm người Harry, Ansel không nhịn được tò mò nhỏ thàm Nagini: “Này, Nagini, có thật là trong hè chị không nhận được bức thư nào của cậu bé cứu thế không vậy?”

“Chính xác là không nhận được bất kì bức thư nào!” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy tò mò của Ansel, Nagini thật bất lực im lặng gì nhìn trời.

“Khụ, chị cần quan tâm tới Voldy nhiều hơn, thật đó…” Dưới ánh nhìn chăm chú của Nagini, giọng Ansel càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng tự động tắt tiếng.