Trong khoảng thời gian kế tiếp, Veronica lấy lí do là tinh thần của Voldemort quá yếu ớt, cần cường hóa nên yêu cầu anh bỏ sách xuống để kiểm tra. Sau vài câu ngắn gọn, thấy Voldemort không làm theo ngay lập tức nên Veronica, nói một không nói hai, phóng ra một vài ma pháp cổ xưa chuyên dùng để giam cầm linh hồn, trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của Quirell, trong ánh mắt kinh ngạc không nói ra lời của Nagini, lôi Voldemort tới cái hang động nham thạch, nơi mà cô đã từng ngủ say một thời gian dài, tất nhiên lí do là do ngơi đó có một nguồn ma lực nồng đậm từ những cây thanh đằng, là nơi thích hợp nhất để chữa trị cho một linh hồn bị tổn thương.
Nagini ‘ảo ảnh di hình’ theo sau, cầm theo không ít sách trong thư phòng mà Quirell đã sắp xếp để Voldemort không buồn chán, theo cá tính của Veronica, nếu cô ấy đã nói phải để anh khỏe mạnh thì tuyệt đối không nhân nhượng thả anh ra trước thời hạn…
Quirell sợ ngây người đứng sững trong thư thòng của Voldemort, hồi lâu sau mới cứng còng xoay người lại, thoáng nhìn qua anh bé Ansel tóc bạc, vốn giống Veronica nhưng lại khiến người ta choáng váng bởi khuôn mặt yêu nghiệt và đôi mắt đen thuần túy kia.
Bị Veronica và Nagini bỏ lại, Ansel còn chưa học được ‘ảo ảnh di hình’ chỉ đành ở lại trong thư phòng với Quirell, mỉm cười nói, “Xin chào, tôi là Ansel, mẹ tôi là người nói một không nói hai, đừng để ý, quen là ổn thôi!” Giọng nói trong trẻo dịu dàng, tựa như tiếng nước suối róc rách.
“A, anh… xin chào!” Quirell dù phản ứng chậm chạp cũng biết người có thể ‘dạy dỗ’ Chúa tể Hắc ám, mà khiến ngài vẫn phải thành thật đứng nghe cũng không phải người đơn giản, cho nên với nhân vật bí ẩn cùng đứng trong thư phòng với mình, dưới sự khẩn trương cao độ, ‘giáo sư đã nghỉ làm’ Quirell lại lắp bắp!
“Tôi… tôi không… không biết gì!” Hiểu rõ bí ẩn thường đi đôi với nguy hiểm, Quirell lắp bắp biện giải.
Ansel đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, sau đó đứng cạnh bàn học, tùy tay lấy một quyển sách ma pháp ra xem.
Quirell thấy thế, cũng ‘liễm khí ngưng thần’, tiếp tục chỉnh trang lại vài bộ sách có thể hữu dụng theo lời của Voldemort.
Cùng lúc đó, ở nơi ở bí mật của Veronica ngày trước, Voldemort đang ngồi trên một cái ma pháp trận phức tạp tỏa ánh sáng màu xanh lá mạ nhu hòa, Veronica ngồi trên một cái xích đu được tạo bởi thanh đằng ma pháp, không nói chuyện, chỉ cười tủm tỉm nhìn Voldemort bị nhốt trong đó không thể động đậy.
Nagini vừa ‘ảo ảnh di hình’ tới đã thấy Voldemort đang cười khổ đờ người ra đó, còn Veronica lạnh nhạt đứng bên, dáng vẻ ‘xem kịch vui’ thấy rõ.
“Nagini? Cô tới mau thật~!” Thấy Nagini, Veronica cười đứng dậy, s chỉ vào bộ sách cô ôm trong ngực, “Đó là?”
“Quyển sách Voldy đang xem dở, ở đây anh ấy chỉ có thể đọc sách thôi ha!” Nagini tiện tay biến khối đá nham thạch bên cạnh thành cái bàn, tùy ý để mấy quyển sách trên bàn, cười nói với Veronica: “Đừng trói Voldy nha!”
“Nể mặt công chúa nhỏ!” Veronica nhún nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó giải trừ phép thuật chuyên dùng để trói buộc linh hồn trên người Voldy, “Ma pháp thường thanh đằng chứa năng lượng sinh mệnh rất mạnh mẽ nên không gian nơi này cũng tràn ngập sức sống, anh phải ở đây cho đến khi linh hồn có thể thực thể hóa, tuyệt đối không được tùy tiện rời đi!”
Nagini lại biến ra một cái ghế dựa, ngồi xuống, rồi nhoài người lên bàn học, đột nhiên xoay đầu hỏi: “Voldy, giờ anh không thể chạm vào sách hay những thực thể khác, đúng không?”
Voldemort nhìn đống sách trên bàn, hơi nheo mắt lại, sau đó xoay đầu nhìn vách đá chằm chằm, không trả lời.
Veronica không thèm để ý liếc Voldemort một cái, nhịn cười nghiêm túc nói: “Trước khi linh hồn của Voldy có đủ sức mạnh để thực thể hóa thì đương nhiên không thể chạm vào sách được, nên… ” Không cần nói Nagini cũng hiểu vế sau.
Nagini hơi bất dắc dĩ chớp chớp mắt, thì ra mấy quyển sách vô dụng sao? Ừm, hình như khi ở thư phòng là Quirell giúp Voldy lật sách…
“Veronica, với tình huống hiện giờ Voldy cần ở đây bao lâu để khôi phục?” Nagini hơi đồng tình nhìn Voldy đang mất tự nhiên nhìn trừng trừng vách đá, rồi chuyển đề tài.
“Không biết!” Veronica trả lời vô cùng dứt khoát, buông tay than thở: “Tôi cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ. Cũng không có bộ sách nào có đề cập đến tình trạng tương tự nên giờ chỉ có thể để thuận theo tự nhiên thôi! Đương nhiên có lẽ sẽ không lâu lắm đâu!”
Nagini hơi đăm chiêu gật đầu, chủ hồn của Voldy cần mạnh lên mới có thể dung hợp an toàn những mảnh linh hồn khác, trước đây anh ấy không có thể đi tìm Lucius Mafloy nên nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, mảnh linh hồn trong quyển nhật kí sẽ xuất hiện trong năm thứ hai…
Hơn nữa, con gia tinh Dobby phản bội chủ nhân kia, dù tín ngưỡng của nó là gì hay là vì có nguyên nhân khác đi thì nó cũng đã lựa chọn làm vậy, chỉ là cô là rất không thích kẻ phản bội! Dù vì nguyên nhân gì đi chăng nữa!
Còn Harry, cô không thích, cũng không ghét cậu, nhưng dù sao cậu cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện giờ của Voldy, tuy lỗi là của Voldy đi nữa, nên cô sẽ không quan tâm tới chuyện cái con gia tinh Dobby càng giúp càng rối kia dùng danh nghĩa ‘Yêu’ vĩ đại đi ép buộc đứa trẻ sống sót…
Nhất là khi nhớ tới cuối cùng, cậu bé Vàng cũng không thể trách cứ con gia tinh gây chuyện kia Nagini liền thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn bị nhà Dursley bắt gặp nên gây sức ép cho cậu bé Vàng nên cậu ta sống cũng không tốt, dù vô duyên vô cớ gặp nhiều tai bay vạ gió như vậy cô cũng chỉ đau lòng Voldy, không rảnh quan tâm nhiều vậy!
Suốt kì nghỉ hè năm nhất của Nagini, trừ thỉnh thoảng làm bài tập hè các giáo sư giao, đương nhiên phần lớn là nhờ công cái bút tự động kia, còn phần lớn thời gian, cô sẽ ở cạnh Voldy, giúp anh lật sách, sau đó cùng nhau nằm trên khối đá nham thạch bên bờ biển lắng nghe tiếng sóng biển ì oạp, ngắm nhìn bầu trời lấp lánh tràn nhập ánh sao và ánh trăng.
Tới tận khi sắp khai giảng, Nagini mới lưu luyến trở về phòng ở, sau đó nhìn thấy Veronica chau mày đọc một danh sách dược liệu dài ngoằng ngoẵng, cô chủ động đi cùng với Ansel đến Hẻm Xéo mua đồ dùng cần thiết trước khi nhập học, thuận tiện mua sách học năm hai của mình.
Nagini dùng ‘Animagus’ biến nhỏ, đeo kính áp tròng màu lục. Suốt cả quá trình, Ansel chỉ nở nụ cười nhàn nhạt chờ đến khi Nagini chuẩn bị xong, ngoan ngoãn theo cô đi mua sắm.
Bình thường, Veronica đều dùng thần chú vô trượng nên đương nhiên số ma pháp Ansel học được đa phần đều không cần dùng đũa phép, hơn nữa biết lịch sử lựa chọn đũa phép của Nagini, Veronica cũng biết thằng nhóc nhà mình sẽ khó mà chọn được cây đũa phép thích hợp nên dứt khoát cầm một nhánh thanh đằng ma pháp đưa cho Nagini, dặn: “Cái tiệm đũa phép ở Hẻm Xéo tên là Ollivander, đúng không? Nhờ cô mang nhánh cây này tới nhờ ông tay làm đũa phép cho Ansel! Tính biệt lập của Vũ xà viễn cổ cũng rất mạnh, trừ cái này tôi nghĩ không loại vật liệu nào khác có thể phù hợp với bảo bối nhà tôi đâu.”
Nagini không nói gì cầm lấy cành cây kia, khóe miệng giật giật, khẽ gật đầu.
Nhờ có sự tồn tại chói lòa của Gilderoy Lockhart, lại thêm việc được một đám các bà các cô theo đuổi, Hẻm Xéo có vẻ đông đúc hơn so với bình thường.
Nagini cầm tờ danh sách mua sắm, nhẹ nhàng cười với Ansel, cô không muốn làm phiền người khác nên hạ giọng: “Sách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều na ná nhau cả, con có thể coi nó là quyển tiểu thuyết mạo hiểm đầy thú vị. À, Hogwarts cũng bắt đầu chú trọng tới việc học ngoại khóa rồi đó!”
Ansel khẽ bật cười, sau đó hạ giọng thì thầm với Nagini: “Lúc trước mẹ Veronica cũng nói, nếu thấy chương trình học nhàm chán thì xem mấy quyển tiểu thuyết mạo hiểm cũng được!”
Nagini hiểu, gật gật đầu, nhân tài của giới Pháp thuật kì thực vẫn còn quá ít! Rita Skeeter ở tờ Nhật báo Tiên tri kia thì có sức tưởng tượng khá phong phú nhưng ngôn luận mà cứ vô căn cứ bịa ra cũng không hay ho gì! Còn Lockhart? Nagini nhún vai, cô chỉ có thể nói đó là một tiểu thuyết gia hành văn tạm được.
Nagini và Ansel nhanh chóng mua sách ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn mà không cần kí tên. Đợi đến khi nhà Weasley tóc đỏ, cậu bé Vàng và hai cha con quý tộc bạch kim nảy sinh xung đột, họ đã ngồi trên lầu tiệm kem đối diện nhìn khung cảnh buổi lễ ký tặng náo nhiệt của Lockhart.
“Người kia là Harry Potter, em đã nhìn thấy ảnh chụp của cậu ta!” Ansel hứng thú nhìn chằm chằm Harry đang đứng trong đám người.
Nagini cúi đầu cắn ống hút, nghe tiếng liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó khẽ gật đầu, “Ừ, cậu ấy học năm hai, học viện Gryffindor, người tóc đỏ bên cạnh, à, và cả cô bạn tóc màu cọ bên cạnh cũng là Gryffindor, là hai người bạn tốt nhất của Harry, cô bạn kia tên là Hermione, cũng là bạn tốt của tôi!”
Sau đó, Arthur Weasley và Lucius bắt đầu tranh cãi, dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Lucius đã nâng cấp thành đánh lộn.
Thấy Lucius luôn chú ý tới phong độ quý tộc lại đánh nhau với Arthur, còn bị thương nữa, Nagini buồn cười quay đầu nhìn chỗ khác. Để thuận lợi quăng bỏ quyển nhật ký của Voldy, Lucius đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Ansel luôn bình tĩnh cũng thoáng ngây người, Nagini chú ý tới sự kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất trong mắt cậu thì nghĩ thầm: Quả nhiên tuy không nói nhưng rõ ràng là Ansel cũng biết gia tộc Mafloy. Lúc này chắc người thừa kế mới của gia tộc Black đã có một ấn tượng mới về gia tộc Mafloy ha…