[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 59: Giáng sinh




Trận đấu Quidditch mà Harry tham gia là trận đấu với Slytherin, thời tiết hôm đó, sáng sủa mà lạnh lẽo.

Nagini, trong sự kinh ngạc của hầu hết Slytherin, từ chối đi xem Quidditch cùng Draco và Blaise, có lẽ trong con mắt của nhiều người, không thích Quidditch quả là một điều kì lạ. Đối với chuyện này Nagini chỉ cười mỉm, không giải thích.

11 giờ, gần như toàn bộ học sinh và giáo viên trường Hogwarts đều tập trung trên khán đài ở sân bóng Quidditch.

Là một trong số ít học tới trình diện, đặc biệt là khi học viện của mình đang có trận đấu, Nagini mặc một bộ quần áo của thế giới bình thường, thêm thần chú giữ ấm bên ngoài, sau đó đeo túi sách màu trắng, một mình lẻ loi đứng trên tháp thiên văn lộng gió.

Tựa vào lan can trên tháp thiên văn, mái tóc của Nagini bị thổi bay theo làn gió. Cô nhìn về hướng sân Quidditch, loáng thoáng có thể thấy một đám học sinh mặc đồng phục đỏ chói đang đứng đối mặt với một đám khác mặc đồng phục xanh ở giữa sân, màu đỏ là Gryffindor, màu xanh là Slytherin.

Đến khi tất cả đội viên đều dùng chổi bay bay lên không, lực chú ý của tất cả các học sinh cũng chuyển đến sân bóng. Lúc đó, Nagini mới lấy một cái kính viễn vọng quân đội chuyên dụng loại nhỏ từ túi sách ra, bắt đầu quan sát các giáo sư ngồi chung quanh khán đài.

Một lát sau, chổi bay của Harry mất khống chế.

Nagini hơi sửng sốt, sau đó bắt đầu nhìn kĩ Harry. Vốn dĩ cô cho là Voldy sẽ không nhằm vào Harry ngay lúc này, dù sao tuy Quidditch là một môn thể thao nguy hiểm, nhưng trước sự canh phòng nghiêm ngặt của nhiều giáo sư và Dumbledore, muốn xử lý cậu bé cứu thế bằng cách khiến cậu ta rớt xuống chổi bay từ không trung rõ ràng là không thể.

Rốt cuộc Voldy đang nghĩ gì? Hay là đúng hơn, Quirell đang muốn làm gì…

Đột nhiên, chổi bay của Harry bắt đầu rung lắc dự dội, Harry đã bị rơi khỏi chỗ ngồi, chỉ có thể dùng một tay cầm lấy chổi bay, mạo hiểm lắc lư trên không trung, còn cái chổi bay vẫn điên cuồng lắc lư hòng ném Harry xuống đất.

Nagini chuyển kính viễn vọng nhắm ngay Hermione, dù sao lúc trước cô ấy cùng Ron đứng cạnh Hagrid, với hình thể vốn có của Hagrind mục tiêu trở nên rất dễ tìm.

Rất nhanh, Hermione rời khỏi chỗ, gian nan đi xuyên qua đám người đang kích động trên khán đài, đích tới đúng là Snape đang ở khán đài đối diện với bọn họ.

Nagini nhìn về phía Snape, thông qua kính viễn vọng, cô có thể thấy môi của Snape khẽ mấp máy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Harry.

Ngay lúc Hermione tới nơi, gần như đụng vào chỗ Quirell đang ngồi, khóe miệng Nagini nhếch lên, nha, dù sao là gáy đụng vào ghế tựa, dù có chấn động não nhẹ cũng không làm Voldy bị thương, có lẽ sau khi bị thương, Quirell có thể sẽ yên tĩnh một chút.

Ngay lúc đó, Hermione tiến tới chỗ Snape, ngồi xổm xuống, rút đũa phép chỉ vào áo choàng của Snape, ánh mắt Nagini sáng bừng, ngay khi Hermione thấp giọng đọc chú ngữ, Nagini bớt chút thời gian nhìn Quirell, chậc chậc, đầu tỏi vừa đứng dậy, chắc đang xoa xoa đầu mình?

Rất nhanh, Hermione đã đọc xong thần chú, có vô số ngọn lửa màu lam nhỏ li ti liên tiếp xuất hiện từ đầu đũa phép của cô, bén vào vạt áo Snape.

Ngay bây giờ!

Thừa dịp Snape chưa chú ý đến đốm lửa trên áo choàng, Nagini cũng niệm thêm vài chú ngữ thổi bừng đám lửa màu xanh long lanh kia lên.

Tuy do thể chất khiến ma pháp hỏa hệ của cô không quá xuất sắc nhưng  việc gia tăng phạm vi và tính công kích cho ngọn lửa của Hermione thì thật sự là dễ như bỡn…

‘Bùng’ một tiếng nhẹ nhàng, ngọn lửa màu xanh nhỏ bé đã bùng lên thành nhọn lửa cao mấy mét, trong nháy mắt, toàn bộ khán đài đều bị ngọn lửa bao trùm.

Phạm vi cháy rất lớn, tiếng thét chói tai cũng rất lớn, khiến cho Snape không còn lòng dạ nào chú ý đến Harry nữa, nhanh chóng rút đũa phép ra, không ngừng dùng chú ngữ không lời ra xung quanh.

Dumbledore ở một bên khán đài khác cũng không thể ngồi yên được nữa. Lúc trước, chổi bay của Harry có vấn đề, rõ ràng là do Snape, mà giờ Snape quả thật là ốc không mang nổi mình ốc.

Ngay khi tất cả các giáo sư đều cuống quít đứng dậy muốn rút đũa phép ra, Harry cảm thấy chổi bay của mình đã ngoan ngoãn trở lại, vội vàng vịn vào bàn tay bám trên chổi, đau đến chết lặng, trèo lên, sau đó lao nhanh xuống đất.

Mà đầu sỏ thả lửa đốt Snape, Hermione, vì sự cố bất ngờ ngoài ý muốn vừa phát sinh, một học sinh năm nhất nên chỉ có thể bó tay chịu trận, nên đành ngồi im bên dưới, tận lực tự bảo vệ một mình.

Harry gần như quỳ rạp trên mặt đất, dùng tay che miệng giống như đang nôn, sau đó nhổ ra trái Snitch. Trận đấu kết thúc. Nhưng không giáo sư nào chú ý đến điều này, tất cả họ đều chạy đến chỗ khán đài vừa cháy, hay dùng ma pháp bảo vệ học sinh bị lửa vây quanh.

Nagini tựa vào tường tòa tháp thiên văn, buông kính viễn vọng, nhớ lại điểm số của trận đấu, Gryffindor: 170 điểm thắng 160 điểm, khẽ bĩu môi, Harry quả nhiên là tầm thủ xuất sắc, trong tình huống nguy hiểm hỗn loạn như thế còn có thể nhân tiện ngậm trái Snitch vào miệng, tuy Slytherin thua có chút oan uổng nhưng dù sao Harry vẫn là nhân vật chính, vận may của Slytherin có kém hơn cũng là bình thường!

Chỉ là sao cậu nhóc không thuận tiện nuốt luôn trái Snitch nhỉ? Nhìn thấy đội trưởng Flint của đội bóng Quidditch bên Slytherin đang tức giận bất bình gầm rú, Nagini có chút đồng tình, là Slytherin đương nhiên trong lòng cũng có chút tiếc nuối.

Bây giờ cũng nên đi thôi. Nagini từ xa nhìn Dumbledore toàn thân rực rỡ chạy đến chỗ Snape, một tay nâng cằm hứng thú, nghĩ ngợi sâu xa.

Khoác túi xách lên vai, Nagini ‘ảo ảnh di hình’ về phòng ngủ, tùy tay cầm lấy cuốn ‘Ma pháp và chú ngữ cổ bị lãng quên’ trên bàn đi ra phòng sinh hoạt chung, tùy tiện ngồi xuống chỗ nào đó, đặt sách lên đùi, tay phải nâng một cốc sữa nóng, tay trái thì lật sách, đến khi tìm thấy dấu sách lần trước mới tập trung đọc.

Một lát sau, các quý tộc Slytherin nhỏ tuổi nghiêm mặt đi vào. Trong đó, các khuôn mặt của thành viên đội bóng Quidditch đều đặc biệt u ám.

“Sao thế?” Nagini lại lật thêm một trang sách, khóe mắt lướt qua bóng người vừa ngồi xuống bên mình, ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi.

“Chổi bay của kẻ cứu thế nổi điên.” Draco khinh thường nói, trong giọng nói lại ẩn chứa chút kỳ quặc.

Blaise buồn cười liếc nhìn Draco, sau đó mới lười nhác giải thích: “Chổi bay của người cứu thế đột nhiên muốn đẩy chủ nhân của mình xuống, sau đó, khi cứu thế chủ chênh vênh bám vào chổi, nuốt được trái Snitch, trận đấu kết thúc! Phấn khích nhất là khán đài phía nam cũng xảy ra sự cố, đầu tiên là đám cháy màu xanh, lúc các giáo sư dùng chú ngữ phạm vi của nó còn lan rộng hơn nhưng không tạo thành thương vong, chỉ có quần áo mấy người ngồi đó bị đốt gần hết thôi.”

Nagini khép sách lại, một tay ôm sách, một tay vỗ vỗ vai Draco, không nói thêm gì.

Chỉ là không biết dáng vẻ Snape khi áo choàng bị đốt gần hết như thế nào nhỉ, cô tò mò quá đi! Có lẽ, chắc là sẽ chật vật hơn cả lần nổ vạc ha? Nagin bất định nghĩ.

Lát sau, trong giọng nói không cam lòng của Flint, Nagini nhún vai quay đầu đi về phòng ngủ.

Còn về đám cháy màu xanh, hy vọng Hermione sẽ không bị tóm…

Đã là giữa tháng 12, thời tiết ngày càng lạnh, lễ Giáng sinh cũng sắp đến.

Nagini không mặc thêm quần áo dày, chỉ mặc trang phục giống mùa thu, do cô không thích áo choàng dày nên khi ra ngoài phải cho mình thêm rất nhiều chú giữ ấm.

Hơn nữa tuy hồi nhỏ tới giờ không cần ngủ đông, đương nhiên bây giờ cũng không, nhưng đến mùa đông, nhiệt độ giảm xuống quá nhiều, người cô cũng trở nên lạnh lẽo, lúc không có Voldy ở bên cô cũng không dám tới gần người khác, không muốn để họ phát hiện sự khác thường của cô, nên ở những nơi không người lạnh lẽo, cơ thể cô cũng đông cứng lại.

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytheirn có lò sưởi rất ấm áp nhưng lúc đi qua hành lang có gió lùa mạnh, cơ thể cô lạnh lẽo như vừa đi ra từ hầm băng vậy, ngay cả chú giữ ấm cũng không có hiệu quả mấy, còn quần áo, nhiệt độ cơ thể vốn là lạnh rồi, dù có thêmbọc nhiêu quần giữ nhiệt đi nữa vẫn lạnh mà thôi.

Giờ phút này, Nagini khắc khoải nhớ tới khoảng thời gian ở bên Voldy.

Anh ấy chưa bao giờ để mình thấy lạnh như thế này… Nghĩ nghĩ, Nagini có chút tủi thân ôm bộ sách về ma pháp Hắc ám vào lòng, cuộn tròn thân mình trong ghế tựa, bắt đầu thất thần.

Cuối cùng, ngày nghỉ lễ Giáng sinh cũng tới.

Chuyện thứ nhất của nhân vật chính… đứa trẻ sống sót, Harry, nhận được chiếc Áo khoác Tàng Hình được cha mình lưu lại, cũng là một trong ba Bảo bối Tử Thần mà Chúa tể Hắc Ám Grindelwald từng đau khổ truy tìm.

Nghĩ lại cũng buồn cười, trước trận quyết đấu của Grindelwald và Dumbledore, ba Bảo bối Tử Thần thuộc về ba trận doanh khác nhau.

Thánh đồ, hội Phượng Hoàng, Tử thần thực tử.

Giờ nghĩ lại, đúng là sự trùng hợp tới đáng sợ!

Nagini mượn một con cú mèo của trường học gửi một bức thư cho Samuel, tỏ ý mình sẽ đến ở biệt thự nhà Samuel bên bờ sông Thames vài ngày. Nếu không, một mình cô ở trong phòng bên đường Privet Drive rất quạnh quẽ, cô thực sự sợ mình ngủ sẽ quá lâu mà quên mất ngày khai giảng. Ở chỗ Samuel, ít nhất quản gia Bhor luôn bất mãn với sự tồn tại của cô có thể cam đoan lúc cô ở đó luôn có thể bảo trì sự cảnh giác cao độ, bằng không sẽ bị ông ấy tặng cho mấy viên đạn rồi ném ra bên ngoài… Đúng là người đàn ông không phong độ!

Đến ngày nghỉ, Nagini vốn định ngồi cùng phòng trên tàu với Hermione nhưng bên buồng còn có hai cô bé Gryffindor nữa, nên thân là Slytherin duy nhất trong phòng, Nagini chỉ im lặng, thỉnh thoảng chỉ hàn huyên vài câu về chương trình học với Hermione. Cũng may không lâu sau, Draco đến tìm người, Nagini liền ngoan ngoãn đi cùng cậu.

Rời khỏi nhà ga King’s Cross, Nagini tìm một góc để khôi phục dáng vẻ trưởng thành, cầm cặp sách trong tay nhàn nhã đi ra ngoài, quả nhiên đã thấy Samuel đang đứng bên ngoài đợi cô.

Lại là một lễ Giáng sinh trắng của Luân Đôn, đường phố được những bông tuyết trắng bao phủ lấp lánh dưới ánh đèn.

Nagini cười chào Samuel, tiến đến trao một cái ôm chào hỏi.

Giáng sinh năm 1991, Voldy vẫn không ở bên cạnh cô.

Sinh nhật của Voldy năm 1991, cô vẫn không ở bên người anh.

Anh ấy cùng cô, dù được bao bọc bởi tiếng nói tiếng cười nhưng vẫn cô đơn lẻ loi.

Dù là Giáng sinh hay sinh nhật, không tính năm nay, cô đã chuẩn bị cho cậu 20 món quà, đó là những điều để hồi tưởng quý giá của cô.

Nhưng năm nay thì sao?

Muốn ở bên người quan trọng nhất với cô?

Voldy thân yêu của em, anh có khỏe không…