*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nagini và Hermione đi theo sau giáo sư McGonagall, tới cửa hàng, Hermione kinh ngạc nhìn cửa hàng vừa nhỏ vừa cũ nát, dường như không tin được đây chính là cửa hàng bán đũa phép tốt nhất.
“Ollivander: Nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382 trước Công nguyên.” Nagini nhẹ nhàng đọc, rồi cười với Hermione: “Lịch sử đũa phép của Ollivander rất lâu đời nhỉ, tớ nghĩ chỗ này sẽ không tệ đâu.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không để ý tới vẻ ngoài của nó.
“Cậu nói đúng!” Hermione gật gật đầu, cầm tay Nagini kéo cô vào cửa hàng Ollivander ngay sau giáo sư McGonagall, chợt hỏi: “Naomi, sao tay cậu lạnh thế, cậu bị ốm hả?” Hermione nói xong, liền đưa tay muốn chạm lên trán Nagini.
Nagini lui lại nửa bước né tránh, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, ở một mình quá lâu khiến cô quên mất nhiệt độ cơ thể của cô thấp hơn so với người bình thường! Ngay sau đó, Nagin giữ lấy tay Hermione, khẽ mỉm cười: “Tớ không sao, có thể là do tối hôm qua rất lạnh nên cảm nhẹ thôi.”
“Vậy thì nhớ uống thuốc khi về nhà nhé,” Hermione kiên nhẫn dặn dò, nói được một nửa lại nhíu mày, “Thực sự không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu, thân thể của tớ vốn không tốt, nhiệt độ cơ thể luôn thấp.” Nagini cúi đầu cắn răng, bề ngoài lại ra vẻ dịu dàng nhu nhược, cười yếu ớt, mưu cầu biến hình tượng của mình thành thiếu nữ được nuông chiều, cơ thể yếu ớt hay sinh bệnh, dùng hết sức đánh bay ý tưởng đưa cô đến bệnh viện của Hermione.
Hermione nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ ‘ đã sớm quen rồi, cậu cũng nên quen đi’ của Nagini, không nói nữa.
“A, giáo sư McGonagall, cô lại đưa các học sinh mới đến mua đũa phép sao?” Một giọng nói bay bổng vang lên, Ollivander chậm rãi bước đến, “Tôi nhớ cây đũa phép của cô là cẩm lai, dài mười hai tấc anh, đàn hồi rất tốt, là một cây đũa phép giỏi về phép thuật, ừ, đúng vậy, nó có khỏe không?”
Giáo sư McGonagall nghiêm túc gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Vâng, tôi vẫn luôn mang theo nó, ngài Ollivander, hãy chọn cho các quý cô trẻ tuổi đây một cây đũa phép phù hợp trước đã.”
“A, đúng, đúng,” Ollivander bưới tới chỗ Nagini và Hermione đang đứng, ánh mắt màu nguyệt bạch nhìn chằm chằm hai cô gái, “Vậy, ai trước?”
Trong lúc Hermione đang sững sờ, Nagini đứng phía sau đẩy cô một cái, “Hermione, cậu trước đi, tớ ngồi nghỉ ngơi một lát.” Nagini cố gắng duy trì dáng vẻ yếu ớt.
“A? Hả? Ừ, được.” Hermione tiến lên một bước, gật gật đầu với Ollivander, “Xin chào, ngài Ollivander.”
“Xin chào, tiểu thư.” Ollivander cầm một cái thước cuộn màu trắng, khoát lên vai Hermione, sau đó thước cuộn tự hoạt động.
Nagini ngồi tựa vào ghế, lẳng lặng nhìn Hermione chọn đũa phép.
Ngày trước, lúc Voldy chọn đũa phép, cậu ấy gần như hủy một nửa cửa hàng, hơn nữa cái thước kia cố tình sàm sỡ cậu ấy nên bị cô cắn một phát mới chịu ngoan ngõan, nghĩ đến đây, Nagini nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ấy đơn thuần mà ngắn ngủi.
Cuối cùng cầu vòng cũng xuất hiện sau cơn mưa, Hermione như một cơn lốc gió nhỏ thổi bay tất cả đũa phép được đặt trên giá và trên tường mới chọn ra được chiếc đũa phép phù hợp.
“Gỗ nho cùng trái tim rồng, a, tổ hợp kì diệu, nó là chiếc thích hợp nhất. Tiểu thư, cô phải hiểu rằng đũa phép chọn phù thủy mà không phải phù thủy chọn đũa phép.” Ollivander kinh hô, thanh âm mờ mịt bay bổng tràn đầy hưng phấn, “Vậy, vị tiểu thư này, mời.”
Nagini đứng dậy, nhìn cửa hàng bừa bãi, khóe miệng khẽ giật giật nhưng vẫn lễ phép gật đầu: “Vậy phải làm phiền ngài rồi, ngài Ollivander.”
Cái thước màu trắng kia tự động khoát lên vai Nagini, đang muốn chạy quanh người thì Nagini hơi cúi đầu, hơi liếc nó một cái. Cái thước kia dường như bị điện cao thế giật một phát, chính xác hơn là như bị sét đánh, nó liền mạnh mẽ thẳng thân mình, cuộn lại cũng không dám, sau đó, cứng đờ hoạt động, tuyệt không dám cọ loạn trên người Nagini, đợi đo xong, liền ‘lạch cạch’ một tiếng rồi thu về, nhảy từ người Nagini xuống, sau đó ‘oạch’, nó nhanh chóng cuộn tròn lại, hơi run run lăn đến xó giá hàng.
Nagini hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch, Ollivander quả không hổ là cửa hàng có lịch sử lâu đời, một dụng cụ dùng vài chục năm cũng không đổi, cuộn thước kia có vẻ như chính là cái đã từng bị mình cắn một phát, tuy không nhìn thấy dấu răng nhưng, lần này, nó thành thật hơn nhiều, thoạt nhìn trí nhớ của công cụ ma pháp cũng rất tốt nhỉ!
Vài người ở đây, trừ Nagini, đều rất ngạc nhiên, nhất là người vừa bị cuộn thước tra tấn – Hermione, dường như không tin được cuộn thước kia lại sợ Nagini, đo xong còn tự mình lăn đi núp.
“Tiểu thư thử cái này xem, gỗ thông, dài mười một tấc Anh, bên trong là thần kinh rắn.” Ollivander tròn mắt nhìn Nagini, sau đó lấy mấy cái hộp trên giá, đưa cây thứ nhất cho Nagini.
Nagini nhẹ nhàng vươn tay định lấy, trong lòng thầm nghĩ: Ollivander quả nhiên có chút thú vị, cây đũa phép thứ nhất là thần kinh rắn, nhưng Nagini vừa cầm lấy đũa phép, còn chưa kịp làm gì thì cây đũa phép kia đã nổ ‘oành’ một tiếng.
Nagini theo bản năng lùi lại một bước, đợi khi khói đen tan hết mới ngơ ngác nhìn mảnh gỗ còn trong tay mình, bên trong đã bị hủy, khóe mắt hơi run rẩy, rất lâu sau mới thì thào: “Cái đó, ngài Ollivandeer, rất xin lỗi, tôi sẽ bồi thường…”
Giáo sư McGonagall và Hermione bị tiếng nổ kia làm cho sợ ngây người, lại nhìn đến cây đũa phép bị hủy hoại trong tay Nagini, sau đó nhìn sang Ollivander bị cây đũa phép nổ bất ngờ làm cho mặt mình đen thui, liền trầm mặc.
Ngay cả Ollivander dường như cũng không ngờ cây đũa phép lại tự nổ tung, sau khi sững sờ xong mới lấy tay tùy tiện lau qua mặt, quơ quơ đũa phép của mình, dọn dẹp cửa hàng bừa bãi một chút, sau đó hứng phấn nói: “Ồ, không cần đâu, tiểu thư, đương nhiên cô không cần bồi thường, ưm, cây— a, đũa phép, cô thử cái này đi! Gỗ sồi, dài mười một tấc Anh, bên trong là lông vũ của phượng hoàng, một sự kết hợp phi phàm! Đúng vậy, phi phàm, cây đũa phép này có sức mạnh vô cùng to lớn nha!”
Nghe được Ollivander giới thiệu, trong đầu Nagini nháy mắt trống rỗng. Gỗ sồi, lông vũ của phượng hoàng, dài mười một tấc Anh, đây không phải là đũa phép của Harry Potter sao? Giống như cây đũa phép của Voldy, đều được tạo ra bởi lông vũ của phượng hoàng Fawkes.
Trong lúc nhất thời, tim của Nagini đập liên hồi, nếu, mình mua cây đũa phép này thì câu chuyện tương lai của cậu bé cứu thế sẽ thay đổi?
Ngón tay Nagini không kìm được run run, cô vươn tay muốn cầm cây đũa phép kia, nhưng, khi ngón tay cô cách cây đũa phép khoảng ba tấc Anh, cây đũa phép kia liền run run, không đợi Ollivander kịp phản ứng đã ‘vèo’ một tiếng, bay ra khỏi tay Ollivander, trốn vào góc xó của giá hàng cao nhất, cách Nagini xa nhất.
Nagini ngượng ngùng thu tay, ngược lại, Ollivander quơ quơ cái hòm vừa để cây đũa phép kia, “A, cây đũa phép kia sợ hãi, a, đúng vậy, nó không phù hợp với tiểu thư, để tôi lấy cái khác. Để tôi nghĩ xem nào, hẳn là—“
“Ngài Ollivander, tôi nghĩ đũa phép của tôi tốt nhất là không nên chứa thần kinh rắn hay lông vũ phượng hoàng,” Trán cô bắt đầu phủ mây đen, Nagini nhẹ nhàng nói, bản thể của cô là rắn, thần kinh rắn bình thường thì có thể chế tạo thành đũa phép nhưng đến tay người mang huyết thống La Famille Royale, là cô, thì sẽ làm cho nó nổ tung, còn lông vũ của phượng hoàng, ha, cô ghét phượng hoàng, phượng hoàng là thiên địch của cô*, hơn nữa, rất hiển nhiên, chỉ có một cây đũa phép có lông vũ của phượng hoàng mà thực lực còn không đủ, nó sợ cô, không biết cây đũa phép của Voldy sẽ thế nào, lúc ấy hình như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là tự trách mình thôi, khi đó còn nhỏ thực lực không đủ…
(*) Chim là thiên địch của rắn:”>
“A, cũng không thể là lông độc giác thú linh tinh gì đó.” Nagini ngẫm nghĩ rồi lập tức bổ sung, huyết mạch Hắc ám thuần khiết như La Famille Royale mà kết hợp với huyết thống độc giác thú Thần thánh thuần khiết thì khả năng mình sử dụng được là số âm…
Đôi mắt màu nguyệt bạch của Ollivander trừng lớn, để kề sát, tỉ mỉ, nghiêm túc đánh giá Nagini, sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục tìm kiếm những cây đũa phép khác trên giá hàng, “Gỗ táo, thần kinh rồng, một tổ hợp ôn hòa.”
Lần này, Nagini dứt khoát không nhận, vì cách cô xa như vậy mà cây đũa phép kia còn run run sợ hãi…
Ollivander kinh ngạc mở to hai mắt, hưng phấn lẩm bẩm: “Thần kinh rồng cũng không thể sao? Để tôi nghĩ đã, để tôi nghĩ đã…A! Đúng rồi, còn cái này!” Ollivander đột nhiên chạy nhanh đến căn phòng trong của cửa hàng, mang một cây đũa phép màu hồng ra, “Gỗ của cây máu rồng làm đũa phép, bán thành phẩm, tôi còn chưa tìm được tài liệu thích hợp với nó, có lẽ tiểu thư có thể dùng nó.”
Nagini hơi nhướn mày, cây máu rồng*? Loài cây sống thọ nhất trên thế giới, hơn nữa còn nổi tiếng với tên gọi: cây bất tài, nếu không lầm thì cây này còn không thể dùng làm củi…
(*) Cây Máu Rồng (Dracaena Cinnabari) hoặc cây Long Huyết (tên thông tục trong tiếng Anh là Dragon Blood Tree) là một loài thực vật có hoa trong họ Măng Tây, phát hiện ở ngoài khơi xa của Yemen, trên quần đảo Socotra, Ấn Độ Dương, sinh trưởng và phát triền mạnh ở những vùng nhiệt đới như châu Á và châu Phi. Tên của cây có nguồn gốc từ chính màu nhựa đỏ sẫm của cây chứ không phải nhựa màu trắng giống loại cây khác.. Tuổi thọ của cây máu rồng lên tới 500 tuổi. Cây được thu hoạch làm thuốc giúp làm tan các vết máu tụ, bầm tím, bong gân, nhức xương, tăng cường sinh lực, là nguyên liệu sản xuất mỹ phẩm cao cấp.Với hình dạng giống như chiếc ô khổng lồ và nhựa cây đỏ như máu, cây máu rồng là một trong những loài thực vật độc đáo nhất trên hành tinh.
Cây máu rồng.
Nhựa của cây máy rồng.
Nhưng, không có trái tim… Chả còn cách nào khác, có lẽ mình có thể miễn cưỡng sử dụng cũng chỉ có loại bán thành phẩm như vậy…
Nagini cũng hơi hứng thú cầm lấy cây đũa phép này, tuy không có cảm giác đặc thù, cũng không có cảm giác đột nhiên ma lực lưu thông thuận lợi gì gì đó trong nguyên tác, nhưng nó không bị nổ tung hay chạy trốn, hay một số hành động quái dị khác!
Không đợi Ollivander nói gì, Nagini liền quyết định, “Ngài Ollivander, tôi lấy cây đũa phép này.”
“Được thôi, tiểu thư, hai galleon.” Đại khái là chưa bao giờ gặp tình huống như Nagini, đũa phép cũng không cần thử, rõ ràng là khách hàng soi mói nhất, cuối cùng lại là người mua được đũa phép nhanh nhất!
Thanh toán tiền xong, nhận đũa phép, Nagini đi theo giáo sư McGonagall đang ngạc nhiên và Hermione tò mò khỏi tiệm, vừa đi vừa tán gẫu.