Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

Chương 90: 90: Chuyện Năm Đó





Vừa bước vào phòng Tiểu Khả đã thấy Sinh Phong vẫn một mực nắm lấy tay Mẫn Chi, miệng không ngừng kể chuyện cho người kia nghe.
Bất chợt Tiểu Khả thấy thương cảm cho cả hai người.

Cớ gì tình cảm họ vốn dĩ rất tốt đẹp lại đi đến bước đường này?
Tiểu Khả lắc đầu, đành để lại không gian riêng cho hai người rồi bâng mâm thức ăn đi dọn dẹp.
Chốc nữa nàng ta sẽ quay lại lau người cho tiểu thư sau.
................
Sinh Phong cứ ngồi đó không để tâm đến thời gian, đợi khi Tiểu Khả quay lại muốn lau mình cho Mẫn Chi hắn mới rời khỏi phòng một chút.
Hắn thất thần không biết làm gì, đợi đến khi thanh tỉnh thì bản thân đã ở hoa viên.
Nhìn chiếc xích đu trước mắt, trong lòng hắn dâng lên hoài niệm.
Khẽ ngồi lên chiếc xích đu ấy, tâm trạng hắn cứ thế trôi lơ lửng.

A Chi....thật muốn cùng nàng thưởng hoa...
Sinh Phong cứ chìm đắm trong ký ức của thời niên thiếu mà không nhận ra có một người đang đến gần.
Người đó thấy hắn như vậy khẽ lắc đầu thở dài, ánh mắt mang chút chua xót nhìn hắn.
- Hoàng thượng...
Người đó khẽ gọi, thu hút sự chú ý của Sinh Phong.
Hắn xoay lại vẫn trầm lặng như cũ mà lên tiếng:
- Lý công công.
- Hoàng hậu...!nhẩt định sẽ không sao!
Ông cũng không biết phải nói gì, nghe tin hoàng hậu bất tỉnh nên lập tức đến đây thăm người.


Nhưng không ngờ chưa đi đến cửa đã thấy hoàng thượng như người mất hồn đi đến đây.
Nhìn hắn ra nông nỗi này trong lòng ông chua xót nhiều hơn là phiền muộn.
Có thể đối với nhiều người Sinh Phong là một bạo quân lãnh khốc tuyệt tình nhưng ông biết hắn như ngày hôm nay cũng là do tuổi thơ không có được tình thương của phụ mẫu mà gây nên.
Thái hậu tuy là thương hắn nhưng bà ta lại càng mong muốn quyền lực hơn tất cả.

Bởi đối với bà ta chỉ cần có quyền lực thì Sinh Phong sẽ không phải chịu khổ.

Và nếu như có quyền lực thì bà ta chắc chắn sẽ nắm giữ được trái tim của tiên đế...
Nhưng kết quả cuối cùng lại vượt xa tầm tay của thái hậu.

Dù bà ta có làm bất thứ gì thì tiên đế vẫn một lòng hướng về nữ nhân khác còn Sinh Phong thì càng lúc càng trở nên cứng ngắc vô tình....
Và nếu Mẫn Chi không xuất hiện thì có lẽ cả đời này Sinh Phong cũng không biết cảm giác yêu một người là như thế nào...
- Trẫm cũng mong là như vậy....nhưng nhìn thấy nàng ấy nằm im bất động dù có gọi cách mấy cũng không đáp lại khiến trẫm vô cùng đau đớn...
Hắn nở nụ cười bất lực....trông hắn bây giờ thật thảm hại làm sao..
Nhớ đến lời lúc nãy của Trịnh Tử Đặng, hắn lại càng thấy bản thân đáng chết gấp muôn phần.
Tất cả đau thương của A Chi đều là do hắn mà ra...
- Ông có nhớ chuyện trẫm trúng độc năm đó hay không?
Hắn bỗng khơi lại quá khứ khiến ông có chút giật mình.

Không phải hoàng thượng luôn né tránh chuyện đó hay sao?
- A Chi bị như vậy...!cũng là do di chứng của năm đó.
Hắn đặt một tay lên ngực trái, đè nén cảm xúc đau thương.

Nếu được trở lại quá khứ hắn nhất định sẽ không ngu ngốc mà tổn thương nàng hết lần này đến lần khác.

Nhưng hắn cũng biết, dù hắn có hối hận cỡ nào thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Cảm giác bất lực lại cứ thế bao trùm lấy hắn...
Lý công công nghe hắn nói xong liền trầm mặc.
Tất cả cũng chỉ có thể xem là số mệnh đã định...
..........
Bốn năm trước....
"Thái tử phi...nếu làm như vậy tính mạng của người cũng sẽ gặp nguy hiểm!"
Lý công công thấy Mẫn Chi không ngừng đổ các loại độc dược vào cùng hai cái chén lớn liền nói.
"Ông không cần lo, trong sách có nói dù thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng!"
Mẫn Chi không để tâm đến lời ông nói mà tiếp tục công việc của mình.

Chỉ một chút nữa thôi Sinh Phong của nàng sẽ được cứu!
Lý công công nhìn sự kiên định trên gương mặt của nàng liền bất lực mà đứng nhìn.
Nữ nhân như thái tử phi thật ngốc! Rõ ràng biết thái tử có người khác nhưng khi ngài ấy gặp chuyện nguy hiểm liền bỏ cả mạng ra để bảo vệ...

"Loại thuốc đó đâu?"
Mẫn Chi nhìn ông hỏi.
"Người....thật sự muốn làm như vậy sao? Nếu có chuyện gì người sẽ phải hối hận cả đời..."
"Ân! Ta đã quyết tâm, nhất định sẽ không hối hận!"
Không thể nào khuyên ngăn, Lý công công đành lấy gói độc dược mà Sinh Phong mắc phải đưa cho nàng
Mẫn Chi nhận lấy không do dự lập tức uống vào.
Qua một lúc sau cơ thể nàng bắt đầu chảy mồ hôi, các vết đỏ lập tức xuất hiện không khác gì Sinh Phong.

Không những thế một phần da trên cánh tay nàng bắt đầu nóng rát còn nghiêm trọng hơn cả Sinh Phong.
Nhìn thấy nàng như vậy Lý công công liền lập tức lo lắng.
"Thái tử phi người...."
"Một chút nữa....cần thêm một chút nữa!"
Nàng cắn chặt môi đến mức rỉ máu, cả cơ thể đau đớn ngã quỵ xuống sàn.
Lý công công bị dọa đến hoảng sợ liền chạy đến đỡ nàng dậy.
Cảm thấy thời gian đã đến, nàng yếu ớt lên tiếng:
"Mau....mau đưa chén thuốc ấy cho ta!"
Gương mặt nàng ướt đẫm mồ hôi và trắng bệch nhưng điều đó không quan trọng.

Việc nhất thiết là phải thử xem thuốc có hiệu nghiệm hay không!
Lý công công lần này không còn do dự lập tức cầm chén thuốc đến cho nàng, bàn tay Mẫn Chi run rẩy cố đưa lên miệng để uống.
Sau khi uống xong nàng hét lớn một tiếng thống khổ rồi lâm vào hôn mê.
"......."
"Thái tử phi sao rồi?"
Thái y vừa mới kiểm tra cho Mẫn Chi xong liền nhận được câu hỏi từ Lý công công.
Người đó trầm ngâm nhìn ông rồi đáp:
"Lý công công không cần lo lắng, độc trong người thái tử phi hoàn toàn đã được đẩy ra.

Nhưng có điều cơ thể của người còn vô cùng yếu không thể vận động quá mạnh.


Hơn nữa hiện tại tuy đã không còn chất độc trong người nhưng trong vòng ba ngày tới thái tử phi nên kiêng ăn những món ngọt nếu không sau này để lại di chứng!"
"Di chứng?"
Lý công công hoang mang hỏi.
"Ân, vì thái tử phi đã đem trộn lẫn các loại độc dược nguy hiểm với nhau nên cũng trộn phải nhiều loại độc mẫn cảm với đồ ngọt, do đó các loại độc ấy vẫn ở trong cơ thể của người vì thế cần phải kiêng cử nếu không hậu quả sẽ rất khó lường nhưng chỉ cần sau ba ngày thì mọi thứ lập tức sẽ trở lại bình thường!"
Sau khi thái y rời đi, Mẫn Chi cũng vừa vặn tỉnh dậy.
"Lý công công....có thành công...!hay không?"
Mẫn Chi cố gắng ngồi dậy liền bị Lý công công ấn xuống.
"Người còn rất yếu nên cứ nằm tịnh dưỡng.

Chén thuốc đó hoàn toàn thành công! Bây giờ hạ thần sẽ mang nó đến cho thái tử, người không cần lo!"
"Đa...đa tạ ông!"
Nghe được lời đó, ánh mắt Mẫn Chi lóe lên tia sáng vui mừng.
Thật tốt quá, Sinh Phong không sao rồi!
"Phải rồi, trong vòng ba ngày tới người...."
Chưa kịp nói xong, Lý công công lại thấy Mẫn Chi chìm vào giấc ngủ.
Ông khẽ thở dài, đắp chăn cho nàng rồi cầm chén thuốc còn lại đi đến phòng Sinh Phong.
Chỉ là ông đi không bao lâu, liền có một bóng người đem dĩa bánh ngọt đến đặt trên bàn.
Nữ nhân đó nhìn Mẫn Chi đang yên giấc liền nhếch môi cười khẩy.
"Hảo khỏe mạnh, tỷ tỷ!"
Người đó không ai khác chính là Cao Yến Nguyệt!