Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

Chương 109: 109: Pn4 A Kiều X Cao Yến Nguyệt 4





Ánh mắt A Kiều mở to ngạc nhiên khi đón nhận nụ hôn bất ngờ.
Có điều chỉ trong vài giây, ánh mắt ấy lại ngập tràn niềm vui.

Khi Cao Yến Nguyệt định rời môi thì A Kiều đã chuyển thành thế chủ động mà nhẹ nhàng mút lấy đôi môi kia khiến cô kinh ngạc.
Nụ hôn đầu tiên vốn chỉ là chuồng chuồng lướt qua nhưng không ngờ lại biến chuyển thành một nụ hôn đầy nóng bỏng.
Hai chiếc lưỡi trêu đùa nhau khiến hơi thở cả hai ngày càng gấp gáp.

Không khí dù cho đang là trời thu mát mẻ cũng dần chuyển sang ngày hạ nóng rực.
- Ưm...
Nhận thây cô không chịu được nữa, A Kiều luyến tiếc rời môi kéo theo sợi chỉ bạc.
Ánh mắt Cao Yến Nguyệt tràn đầy mê ly, trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh nụ hôn vừa nãy.
- Đây mới gọi là hôn, cô ngốc!
A Kiều khẽ cười, sau đó đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen bồng bềnh kia.
Kiều Đậu Tử bị xem như cái bóng đèn hoàn toàn bất động.
Trời ơi! Con bạn của cậu cuối cũng có nụ hôn đầu đời rồi!!
Ái chết tiệt! Đáng ra cậu phải chụp lại hình ảnh đó để mai mốt còn kiếm cớ mà trêu chọc cô.

Thật là tức quá mà!!
Khi cả ba đang đắm chìm vào những suy nghĩ riêng thì ở đâu đó có một kẻ đã quay lại tất cả.
"A~ Ngày mai sẽ có tin hot đây!!"
......................
Cao gia..
- Yến Nguyệt con...
Trần Ngọc Vân vừa thấy con gái yêu của mình về liền lên tiếng.

Nhưng chưa kịp nói xong thì bóng dáng kia đã chạy vút lên lầu.
- Nó làm gì mà gấp quá vậy??
Bà vừa suy nghĩ vừa tiếp tục xem ti vi.

Hình như mặt của con bé hơi đỏ thì phải??
"...."

"Á nụ hôn đầu đời của mình!!!"
Cao Yến Nguyệt nằm trên giường không ngừng lăn qua lăn lại.

Trong đầu toàn suy nghĩ về hình ảnh xấu hổ kia.
"Nhưng mà....môi của cậu ấy thật sự rất ngọt..."
Bất giác đưa tay lên môi, hương vị ướt át kia dường như vẫn chưa tan biến..
"Trời ơi! Đừng nghĩ lung tung nữa mà!!"
Vừa mới nhớ lại cảnh tưởng kia gương mặt cô lại càng lúc càng đỏ.

Ngày mai cô biết phải đối mặt với người ta như thế nào đây??
Cốc! Cốc!
- Yến Nguyệt!
"Phải làm sao? Phải làm sao đây?"
- Yến Nguyệt, con mau mở cửa cho mẹ!
-Á, dạ!
Cô từ từ đứng dậy sau đó mở cửa cho mẹ mình.
- Con gái con có sao không? Sao mặt con đỏ quá vậy, có phải bị sốt rồi không?
Nhìn mặt con gái còn đỏ hơn khi nãy, Trần Ngọc Vân lo lắng liền áp tay lên trán cô.
- Đâu có sốt!
- À...con...con không sao!!
- Không sao? Rõ ràng mặt con đỏ vậy mà?
Trong lòng bà vẫn ngập tràn lo lắng.

Bà nắm lấy tay cô rồi nói:
- Con đó, lớn như vậy tính tình vẫn còn trẻ con.

Mọi chuyện lúc nào cũng ôm khư vào lòng, như thế sẽ rất mệt mỏi.

Thay vì vậy con nên nói cho ba mẹ biết!
Nhận được sự quan tâm ấm áp của mẹ trong lòng cô vô cùng vui vẻ.

Có lẽ mẹ sẽ cho cô lời khuyên thích hợp.

Dù sao bà ấy cũng biết chuyện cô thích con gái.
- Mẹ à....con...con cảm thấy mình biết yêu rồi...
Cô ngượng ngùng cúi đầu.

Hai bên má lại cứ thế đỏ hơn.
- Cái gì?? Là ai vậy mau nói cho mẹ biết? Người đó có tốt không? Tính tình thế nào? Quan trọng là người ta có thích con không?
Nghe tin con gái mình có người trong lòng, trong đầu bà liền lập tức có một đóng câu hỏi.
- À...mẹ hỏi vậy làm sao con trả lời được!
Cô có chút bất lực mà nhìn mẹ mình.
- Được rồi, mau vô trong ngồi rồi kể mọi chuyện cho mẹ nghe.
- Dạ!
"......"
Mười mấy phút sau...
- Hóa ra là vậy...Nếu theo con nói thì bạn nữ ấy cũng thích con?
- Vâng, con cũng cảm thấy như vậy....Nhưng mà vẫn không dám chắc.

Với lại...con không dám đối mặt với cậu ấy...
- Cái con bé ngốc này!
Bà hung hăng mà cóc lên đầu con gái mình.
- Ui da, mẹ à!
- Thích hay yêu đều là cảm xúc trong lòng của con.


Vì thế con có quyền bày tỏ nó cho người con cảm mến.

Thay vì giấu kín trong lòng khiến cả hai ngượng ngùng xấu hổ, tại sao con không thử một lần dứt khoát để xem người ấy có tình cảm với con không? Nếu may mắn cả hai con sẽ bước vào một mối quan hệ mới còn lỡ như bị từ chối thì cũng không cần buồn bã vì dù sao con cũng đã thành thật với lòng mình!
Nghe mẹ mình nói, trong lòng cô liền hừng hực ý chí.
Phải rồi! Hạnh phúc là phải do chính mình nắm bắt.

Với lại cậu ấy có khi cũng sẽ có tình cảm với mình.

Chỉ là tỏ tình với người mình thích thôi mà! Sao có thể làm khó Cao Yến Nguyệt này??
Nhờ động lực từ mẹ, can đảm trong cô càng bùng nổ nhưng mà người ta vẫn thường nói "Nói thì rất dễ nhưng làm thì mới khó".
Và quả nhiên khi trực tiếp đối mặt với A Kiều cô vẫn mãi ngượng ngùng.
- Nè, mày muốn nói gì với người ta thì nói đi!
Kiều Đậu Tử thấy ánh mắt cô cứ liếc nhìn nàng liền nói.

Nhìn cái biểu hiện này chắc chắn là muốn tỏ tình rồi.

Vì sao cậu biết ư? Đơn giản vì cậu cũng từng giống cô mà!
- Ta...tao...
- Trời ơi, cứ lắp bắp quài, mày cũng thấy hôm qua rồi đó.

Rõ ràng A Kiều cũng có ý với mày mà!
- Ta...tao..nhưng....
- Mau lên đi!
Cậu cố gắng kéo cô bạn của mình dậy.
Tuy nhiên vừa mới đứng lên thì đã có vài người bu xung quanh họ lên tiếng chế giễu.
- Nè Cao Yến Nguyệt, cậu thật sự có biết xấu hổ là gì không? Ôm hôn người cùng giới ở ngoài đường, thật sự là quá kinh tởm mà!
Bạn nữ kia tỏ vẻ khinh thường mà nhìn cô.
- Ây mày nói vậy làm chi! Nó mà biết nhục thì đâu có công khai như vậy! Mà không ngờ nha, nhìn con nhỏ A Kiều đó tưởng đàng hoàng lắm ai dè...
- Xí bọn bệ.nh h.oạn lúc nào chả đi cùng nhau.

Chơi chung cũng có ngày bị lây bệnh thôi!
- Nè tụi bây muốn nói cái gì??
Cô lúc này không nhịn được mà trừng mắt đám kia.

Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ?
- Yến...Yến Nguyệt...mày coi nè!!
Kiều Đậu Tử bàn tay run rẩy mà đưa điện thoại cho cô xem.


Vừa xem xong sắc mặt cô liền biến xấu.
- Là đứa ch* nào làm?
- Gì mày cũng biết xấu hổ à? Tụi tao tưởng mặt mày dày lắm chứ?
Nhóm nữ sinh kia nhìn nhau phá lên cười khiến ngọn lửa giận trong lòng cô càng lớn hơn.
- Hôm nay tao phải xử đám ch* tụi bây!
Cao Yến Nguyệt vừa định nắm lấy tóc của một trong số đó thì người nãy giờ im lặng liền lên tiếng .
- Yến Nguyệt, cậu mà đánh chúng chỉ làm bẩn tay mà thôi!
- Ái chà, xem ai lên tiếng kìa! Tao còn tưởng mày định câm luôn chứ A Kiều!
Người kia vừa nghe giọng nàng liền bỡn cợt.

Ánh mắt cũng tràn đầy chán ghét khinh bỉ.
- Lý Vân Trang? Con gái của chủ tịch Lý?
- Phải! Để tao xem tụi mày dám động đến tao hay không?
Người kia như nắm chắc phần thắng mà nghênh mặt thách thức.
A Kiều vẫn tỏ ra bình tĩnh từ từ ghé sát vào tai cô ta mà nói.
- Tập đoàn của ba mày hình như là đang mắc nợ nhà họ Sinh thì phải?
- Ý...ý mày là gì?
Sắc mặt cô ta bỗng trắng toát.
- À còn nữa, mày nghĩ chỉ một video như vậy mà đã có thể sỉ nhục người khác sao? Chậc, tiểu thư à, những đoạn phim về mày còn đặc sắc hơn nhiều.

Muốn xem thử không?
"Con khốn này..."
- Tao cho mày một phút để xóa đoạn phim đó.

Nếu không thì...mày biết rồi đó!
A Kiều trở lại bên cạnh Cao Yến Nguyệt, ánh mắt dịu dàng mà nhìn cô.
- Không sao, tớ sẽ bảo vệ cậu!
Sau đó liền tiếp tục nhìn người đứng như chết lặng kia.

Trong lòng từ tốn mà đếm ngược.