Một Hữu Quang Đích Ái Tình - Tình Yêu Không Có Ánh Sáng

Chương 5




Edit: Mèo Mập

– Đại điện hạ còn chưa trở về sao?

Phía đông thiên giới trong thái dương thần điện, thị nữ thân cận của Thần Hậu nữ thần cầu vồng Ngả Á Lệ đang lo lắng hỏi người hầu trong thái dương thần điện.

– Vẫn chưa, tiểu nhân đã cho những người khác đi khắp thiên giới tìm kiếm đại điện hạ, nhưng còn chưa có tin tức.

Người hầu lắc đầu, điện hạ đã một đêm chưa trở về, không biết đi nơi nào.

– Chuyện này biết phải làm sao cho tốt đây, An Lỗ Đặc vương ở nhân giới sắp chết, Thần Hậu vội vã tìm đại điện hạ thương lượng có thể cứu An lỗ đặc vương hay không.

Ngả Á Lệ đau đầu nói, Thần Hậu gần đây tính tình vô cùng không tốt, nếu trở về bẩm báo nàng tìm không thấy đại điện hạ, nàng nhất định sẽ bị mắng chết.

– Tiểu nhân cũng không có biện pháp, đại điện hạ đêm qua khi rời đi cũng không có nói muốn đi đâu.

Người hầu cũng thực gấp, Thần Hậu tín nhiệm nhất đại điện hạ, rất nhiều việc đều phải cùng đại điện hạ thương lượng quyết định mới được. Hiện tại Thần Hậu muốn cùng đại điện hạ thương lượng, điện hạ lại không có, Thần Hậu sẽ tức giận.

– Ai Ta đi về trước tuyên cáo với Thần Hậu còn chưa tìm được đại điện hạ, nếu đại điện hạ trở lại, thỉnh ngài nhanh đến tẩm cung Thần Hậu.

Nữ thần cầu vồng bất đắc dĩ phân phó nói.

– Vâng, nữ thần đi thong thả.

Người hầu lập tức gật đầu.

Cùng lúc đó, nhân giới hoàng cung An Lỗ Đặc tràn ngập tiếng khóc, tẩm cung An Lỗ Đặc vương chật ních người, toàn bộ đều đang chờ An lỗ đặc vương dặn dò di ngôn.

– Phụ vương, xin người đừng chết, người đừng bỏ nhi thần……

Trước giường An Lỗ Đặc vương quỳ một mĩ thiếu niên tóc bạc hiếm thấy, xinh đẹp đến cực điểm trên mặt đầy nước mắt.

– Hài tử, đừng khóc…… con về sau chính là An Lỗ Đặc …… quốc vương …… con phải cố gắng làm một…… quốc vương tốt cần chính yêu dân ……

Nằm ở trên giường An Lỗ Đặc vương sắp rời khỏi nhân thế, cách màn che thật dày mọi người nghe không rõ ông nói, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ luôn luôn thống khổ rên rỉ.

– Không, sẽ không Phụ vương sẽ không chết, nhi thần không muốn phụ vương chết……

Thiếu niên dùng sức lắc đầu, khóc lên, trong đôi mắt đầy kinh hoảng.

Y là lần đầu tiên nhìn thấy tử vong, người này là thân nhân duy nhất của y, phụ vương thân yêu nhất của y, y thật sự rất sợ hãi, y không biết phải làm sao bây giờ

– Con ngoan…… con sắp trưởng thành, về sau…… không…… thể lại tùy hứng ……như vậy nữa……

An lỗ đặc vương thở dốc vô cùng nghiêm trọng, dốc sức tìm một tia khí lực miễn cưỡng nói cho hết lời.

Thân thể càng ngày càng thống khổ, sinh mệnh lập tức sẽ chấm dứt, nhưng trong lòng cũng rất bình tĩnh, bởi vì tâm nguyện ông đã xong Thiên giới truyền đến tin tức, ông để cho Đại Tế Ti đi thiên giới biến thành người hầu lừa Á Nặc Đốn là Thần Hậu thích trư, khiến cho Á Nặc Đốn ở trước mặt Thần Hậu nói chữ “trư” kế hoạch liền thành công.

Á Nặc Đốn thiếu chút nữa bị Thần Hậu giết, thái tử Chu Lợi Địch vì cứu phụ hoàng tuy rằng không chết, nhưng so với chết còn thảm hại hơn, bị Thần Hậu đưa đi Địa Ngục cho Hắc Ám thần làm món đồ chơi tính nô, ông thành công giúp nhi tử trừ bỏ họa lớn……

An lỗ đặc vương sắp chết hoàn toàn không biết, tuy rằng ông giúp nhi tử trừ bỏ uy hiếp lớn nhất, nhưng nhi tử tùy hứng làm bậy rất nhanh sẽ trêu ra thiên đại rắc rối, thiếu chút nữa An Lỗ Đặc bị hủy……

– Trát Lợi Lặc, hài tử của ta…… Liền phó thác…… cho…… ngươi…… ……

An Lỗ Đặc vương đối với tâm phúc đại thần quỳ gối bên cạnh nhi tử lần cuối dặn dò, cuối cùng nhìn bảo bối nhi tử chính mình trân quý nhất, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

– Phụ vương, người làm sao vậy…… người không thể chết …… người không thể bỏ nhi thần một mình …… ô…… Phụ vương……

An Địch Mĩ Áo vương tử thấy bóng người sau màn giường không hề động, biết phụ vương đã chết, thương tâm gào khóc.

– Bệ hạ……

Những người khác trong cung điện cũng cùng kêu khóc, cực kỳ bi thương.

– Ta không tin phụ vương chết, phụ vương sẽ không chết ……

An Địch Mĩ Áo vương tử không chịu tin phụ vương đã chết, khóc lóc muốn kéo màn giường ra, lại bị Trát Lợi Lặc bên cạnh khóc đồng dạng thương tâm ngăn trở.

– Điện hạ, không thể bệ hạ sinh tiền dặn dò qua tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhìn đến di dung. ( dung nhan người chết

– Vì cái gì?

An Địch Mĩ Áo vương tử vẻ mặt mê hoặc, kỳ thật từ khi phụ vương bị bệnh về sau, cũng không có người thấy qua bộ dáng phụ vương, phụ vương luôn tránh ở sau màn giường thật dày.

– Kỳ thật bệ hạ bị quái bệnh, toàn thân đều hư thối, bệ hạ không hy vọng mọi người thấy bộ dáng kinh khủng đó, cho nên……

Trát Lợi Lặc giải thích, hy vọng lý do này có thể lừa gạt điện hạ luôn có suy nghĩ đơn giản.

Bệ hạ sinh tiền dặn dò, bất luận như thế nào cũng không thể cho người ta, nhất là điện hạ nhìn thấy bộ dáng ông sau khi chết.

– Sao ngươi không nói sớm

An Địch Mĩ Áo vương tử lập tức đánh mất ý niệm muốn nhìn phụ vương, nhanh rút tay lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Y yêu nhất cái đẹp, sợ nhất nhìn thấy thứ gì xấu xí đáng sợ, tuy rằng phụ vương hiểu rõ y nhất, nhưng nghĩ đến bộ dáng phụ vương toàn thân hư thối, y vẫn sợ hãi muốn ói. Y không muốn hủy diệt hình tượng phụ vương anh tuấn thần võ trong lòng

An Địch Mĩ Áo hoàn toàn không biết sau màn giường thật dày, cũng không có cái gì thi thể hư thối đáng sợ, mà là một người nam nhân tóc bạc bộ dáng trắng bệch tiều tụy, nhưng rất anh tuấn dễ nhìn. Chỉ là xem tuổi, nam nhân nhiều nhất chỉ có hơn ba mươi tuổi, cũng không giống như An Lỗ Đặc vương hơn năm mươi tuổi.

Càng làm người ta kinh ngạc kỳ quái là, nam nhân chính là dần dần trở nên càng ngày càng trẻ tuổi, cuối cùng biến thành một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cùng An Địch Mĩ Áo vương tử bộ dạng rất giống……

Thiếu niên biến đổi đến khoảng hơn mười tuổi không có nhỏ đi nữa, mà là trực tiếp biến mất, đồng thời ngay tại chỗ đó đột nhiên biến ra một khối thi thể hơn năm mươi tuổi già nua hư thối. Bởi vì cách màn giường rất dày, cho nên từ đầu tới đuôi đều không có ai phát hiện……

– Điện hạ, ngươi nói hôm nay An Lỗ Đặc quốc vương đã chết

Chu Lợi Địch không nghĩ tới tối nay “Nó” vừa đến cung điện liền nói cho cậu một tin tức kinh người.

– Ừm

Nó nghĩ cậu mặc dù đang ở Địa Ngục, nhưng cậu hẳn là rất muốn biết chuyện nhân giới.

– Đa tạ điện hạ nói cho ta biết tin tức này.

Chu Lợi Địch cảm tạ nói. Cậu sớm biết An Lỗ Đặc vương sắp chết, nhưng không nghĩ tới ông ta sẽ chết nhanh như vậy.

Chu Lợi Địch không khỏi cảm thấy tiếc hận cho An lỗ đặc vương, tuy rằng Tô Tác Khố cùng An Lỗ Đặc vẫn quan hệ căng thẳng, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng cậu vẫn thực tôn kính khâm phục An Lỗ Đặc vương. Cho dù hành vi lần này hãm hại phụ hoàng thực ti bỉ, nhưng ông lại là một quốc vương tài ba

Trước không nói An Lỗ Đặc vương đem một tiểu quốc phát triển trở thành một vương quốc thế lực sánh ngang với siêu cấp cường quốc trăm năm đại quốc Tô Tác Khố, hùng tài đại lược thế nào, chỉ là An Lỗ Đặc vương khi mười lăm tuổi, đơn thương độc mã xâm nhập minh giới đem Minh thần lúc ấy khiến cho cả đại lục lâm vào ngủ say giết chết, liền đủ để danh lưu sử sách, vĩnh viễn là đệ nhất anh hùng trên đại lục……

– Còn có một chuyện……

Thú thanh lạnh như băng lại vang lên, Chu Lợi Địch nhận thấy được nó có chút muốn nói lại thôi, xem ra là chuyện có liên quan đến cậu.

– Điện hạ, xin hỏi là chuyện gì?

Chu Lợi Địch mỉm cười hỏi.

– Tô Tác Khố hoàng đế cũng chính là phụ hoàng của ngươi, hôm nay đã hạ chỉ lập đường đệ của ngươi làm tân Tô Tác Khố thái tử.

Nó do dự một chút mới nói, nó sợ cậu biết tin tức này sẽ khổ sở.

– Như vậy rất tốt

Chu Lợi Địch Cao hứng cười nói, biết phụ hoàng làm như cậu mong muốn, để cho đường đệ làm thái tử, cậu có thể yên tâm.

– Ngươi không tức giận sao?

Nó có chút kinh ngạc, sao cậu còn có thể cười được.

– Tại sao phải tức giận? Ta không ở đó, Tô Tác Khố đương nhiên muốn sớm ngày sắc lập tân thái tử, như vậy quốc gia mới yên ổn.

Cậu để cho phụ hoàng nhất định phải lập đường đệ làm tân thái tử.

– Nhưng …… nếu về sau ngươi trở về thì làm sao?

– Ta còn có thể trở về sao?

-……

Nó nhất thời hối hận không nên nhắc tới đề tài này, đề tài này đối với bọn họ quá nhạy cảm.

– Điện hạ nghĩ cho ta trở về sao?

Chu Lợi Địch thay đổi vấn đề.

Nó lại trầm mặc, nó đương nhiên không nghĩ cho cậu trở về, cũng không khả năng thả cậu trở về. Nó mất rất nhiều sức lực mới đem cậu tới nơi này, như nguyện cùng nó ở chung, nó vĩnh viễn cũng không nghĩ thả cậu rời đi.

Tuy rằng nó biết chính mình thực ích kỷ, cậu không phải người thường, cậu muốn thành quân chủ vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, nhưng bởi vì nó ích kỷ, nó cải biến vận mệnh của cậu.

Kỳ thật ngay từ đầu “Nó” biết phụ hoàng cậu là vô tội, nhưng vì có thể dụ cậu đến thiên giới, nó làm bộ không biết gì, còn cố ý thiết kế làm cho cậu bị đưa đến Địa Ngục cho Hắc Tư làm món đồ chơi, làm hết thảy chỉ là vì có được cậu……

– Điện hạ không nói lời nào, ta có thể cho rằng là không muốn ta trở về

Chu Lợi Địch không có cách nào nhìn thấy biểu tình của nó, chỉ có thể đoán bằng cảm giác.

-……ừ

Chu Lợi Địch trừng mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới nghe được một thanh âm rất nhỏ, nếu không phải cậu và nó rất rất gần, cậu cũng không có biện pháp nghe được.

– Nếu điện hạ không muốn ta trở về, ta sẽ vĩnh viễn ở nơi này.

Chu Lợi Địch ôn nhu nói, vươn tay vuốt ve thân thể dã thú bắt đầu quen thuộc trước mặt, cậu đã mê luyến loại ấm áp muốn đem người hòa tan này.

Trong lòng chấn động, nó quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình. Cậu thế nhưng nói nếu nó không muốn cậu trở về, cậu sẽ vĩnh viễn ở nơi này, cậu nói thật sao?

– Ngươi không chán ghét nơi này sao?

Nó nhịn không được hỏi. Sao cậu lại muốn ở nơi này, cậu hẳn là rất chán ghét nơi này, liều mạng muốn chạy trốn ra ngoài mới đúng……

– Chán ghét?

Chu Lợi Địch nở nụ cười.

– Nơi này giống thiên đường, ta như thế nào lại ghét

Trước không nói nơi này không phải thật sự giống thiên đường, chỉ là nó đối với mình có tâm ý, cậu liền không thể chán ghét. Tuy rằng nó không nói gì, nhưng cậu biết nó vì cậu tốn rất nhiều tâm tư.

Cung điện này cùng tẩm cung của cậu giống nhau như đúc, mỗi ngày đều là đồ ăn cậu thích nhất, đến quần áo tất cả cũng đều là kiểu dáng cậu thích. Hôm nay cậu còn phát hiện tại cung điện này có một thư phòng đồ sộ, khẳng định là nó sợ cậu nhàm chán, đặc biệt chuẩn bị cho cậu ……

– Ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?

Tâm nó lại một lần nữa vô cùng kinh ngạc, nó chưa từng nghĩ tới cậu sẽ cho rằng nơi này giống thiên đường, người cho rằng Địa Ngục là thiên đường chỉ sợ cũng chỉ có một mình cậu.

Tuy rằng nó cố ý để cho đệ đệ ở u ám giới tìm ra thứ nguyên không gian xinh đẹp thanh u nhất cho cậu ở, còn đặc biệt biến ra một tòa cung điện hoàn toàn giống tẩm cung của cậu, thậm chí để cho Bội La mỗi ngày chuẩn bị quần áo và thức ăn cậu thích nhất. Nhưng nơi này lạnh lùng u tĩnh như thế, chỉ có một mình cậu, cậu vẫn là chán ghét và sợ hãi……

– Đương nhiên không.

Trước kia ở nhân giới cậu có rất nhiều trách nhiệm, mỗi ngày đều có chuyện bận rộn không xong, chưa từng có cơ hội giống hiện tại nhẹ nhàng nhàn nhã như vậy. Nay rốt cục có cơ hội rảnh rỗi hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt, cậu cầu còn không được

Tuy rằng nơi này chỉ có một mình cậu, buổi tối nó mới trở về, nhưng trời sinh cậu ưa thích thanh tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy cô đơn nhàm chán.

“Ngươi……”

– Điện hạ, cám ơn ngươi buổi sáng tặng bách hợp, ta rất thích, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi.

Thấy nó còn muốn nói, Chu Lợi Địch ngắt lời nó, bám vào bên tai nó nhỏ giọng nói.

– Lễ vật……

Nó lập tức bất ngờ hít một hơi, thú hành siêu lớn giấu dưới lớp lông thú thật dày đột nhiên bị một đôi tay nhân loại nắm lấy. Cậu muốn làm cái gì?

Trong bóng đêm rất nhanh vang lên tiếng thở gấp, đôi môi ấm áp hôn lên phân thân xấu xí dọa người của dã thú……

Dã thú hoàn toàn ngốc đờ ra, cậu…… cậu thế nhưng hôn lên thú hành của nó?

– Điện hạ, tối hôm qua ta đáp ứng ngươi lần sau dùng miệng giúp ngươi xuất ra, hiện tại ta liền thực hiện hứa hẹn, đây là đáp lễ của bách hợp thu được sáng nay.

Chu Lợi Địch cười nói, cúi đầu lớn mật liếm hôn thịt trụ khủng bố trước mắt đang nóng như lửa.

Không dễ chịu Đây là cảm giác đầu tiên của cậu, thú hành có những gai thịt làm đầu lưỡi có chút tê dại, tràn ngập khoang mũi tất cả đều là mùi vị hạ thể dã thú khác lạ tanh nồng dị thường, xem ra cậu cần một chút thời gian mới có thể thích ứng.

Nhưng bởi vì nhìn không thấy thú hành trong tay cụ thể to lớn như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, làm cho cậu trừ bỏ bản năng cảm giác được có chút không thoải mái, cũng không sợ hãi đến mức muốn đình chỉ.

Chu Lợi Địch trong bóng đêm tiếp tục dựa vào cảm giác liếm lộng đại phân thân của dã thú thấy khác hẳn so với nhân loại, nơi đó của nó rất nóng, làm cho cậu có ảo giác đầu lưỡi muốn bỏng. Tuy rằng dục vọng nơi đó của giống đực khi làm tình đặc biệt bừng bừng phấn chấn, lúc ấy còn nóng hơn bình thường, nhưng nó không khỏi nóng quá ……

Dã thú cố gắng khống chế chính mình không phát ra âm thanh, nó thật cảm tạ bóng đêm dày đặc làm cho Chu Lợi Địch không thể nhìn thấy biểu tình của nó, nếu không nó nhất định không có mặt mũi gặp lại cậu.

Chỉ có nhân loại mới có đầu lưỡi nhẵn nhụi bóng loáng, vụng về đụng chạm ngọn nguồn dục vọng mẫn cảm nhất của nó, so với nó ngày hôm qua còn vụng về hơn, nhưng làm cho nó phấn khởi vô cùng.

Chỉ là nghĩ đến người nó yêu nhất dùng miệng liếm mút dục vọng của nó, nó liền cao hứng …… không biết làm thế nào cho phải

Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, trước khi gặp được cậu nó không có hỉ nộ ái ố, cũng không có dục vọng, là một sinh vật hoàn toàn không có thất tình lục dục.

– A……

Tuy rằng dã thú cố gắng kiềm chế, nhưng đầu lưỡi linh hoạt này ranh mãnh đột nhiên liếm mút đầu đỉnh, làm cho nó nhịn không được kêu lên tiếng.

Như nguyện nghe được tiếng nó rên rỉ, lục mâu hiện lên một chút vừa lòng mỉm cười, đây chính là “Đáp lễ” của cậu, nếu không thể làm cho nó thoải mái rên rỉ lên tiếng, có thể được sao……

Tuy rằng hai mắt ở trong bóng tối mất đi tác dụng, nhưng các giác quan khác cảm thấy càng rõ ràng, có thể hoàn toàn nắm giữ tình huống “Nơi đó” của nó, cho dù trong bóng đêm cũng có thể “Hầu hạ” nơi đó của nó vô cùng tốt.

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng non mịn dường như trêu đùa vẫn liếm mút đỉnh thú hành to lớn, đầu lưỡi còn cố ý nghịch ngợm đâm vào lỗ tiểu nơi đầu đỉnh khổng lồ, hai tay ôn nhu chà xát.

Chu Lợi Địch thân là nam nhân trưởng thành, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng rất rõ ràng làm như thế nào có thể khiến cho dã thú đều là giống đực khoái hoạt.

Cung điện to lớn tràn ngập tiếng rên rỉ nặng nề thô suyễn của dã thú, nó sắp hoàn toàn không khống chế được. Nó căn bản không có biện pháp khống chế chính mình không phát ra tiếng rên rỉ mất mặt, gốc rễ dục vọng phía dưới như sắp bốc cháy.

So với đêm kia bị cậu dùng tay làm thì càng kịch liệt hơn khiến toàn thân nó tràn ngập khoái cảm, làm cho nó kích động đến sắp khống chế không được bản thân……

Vì sao lại như vậy? Nó nguyên bản vốn lạnh lẽo vô tình, bị bọn đệ đệ cười nói không phải nam nhân, căn bản không hiểu cái gì là *** Vì sao hiện tại nó lại vì *** thích đến sắp phát cuồng?

Chu Lợi Địch không biết nghi hoặc trong lòng nó, tay và miệng càng ngày càng hăng say vì nó phục vụ, kỳ thật giúp nó làm loại sự tình này thật sự không hề thoải mái.

Toàn thân dục vọng của nó chẳng những tất cả đều là gai thịt, ngay cả đỉnh đầu đỉnh cũng có gai thịt, hơn nữa bao phủ xung quanh gốc rễ còn có lớp lông mao ngắn và cứng. Nếu không phải cậu thích nó, cậu thật sự không thể vượt qua chướng ngại tâm lý, nguyện ý dùng miệng giúp nó khẩu giao……

“Khẩu giao”, dùng đầu lưỡi và tay liếm lâu như vậy, thời điểm chân chính giúp nó “Khẩu giao”. Chính là hai tay nói cho cậu biết, dục vọng nó bành trướng còn muốn to hơn hồi nãy nữa, miệng mình có thể đem dục căn của nó ngậm vào sao?

Trước thử xem đã Chu Lợi Địch hít sâu một hơi, cố gắng mở lớn miệng thử ngậm thú hành đáng sợ được che giấu trong bóng đêm đang đối với mình giương nanh múa vuốt……

Không được, căn bản ngậm không nổi Quy đầu dã thú phỏng chừng thô to như cổ tay cậu, cái miệng của cậu chỉ có thể ngậm một nửa, không có cách nào đem đầu đỉnh nuốt vào……

– Aaa……

Dã thú đáng sợ gầm nhẹ âm thanh hòa lẫn một ít kinh ngạc và thoải mái, nó không nghĩ tới cậu thế nhưng thật sự dùng miệng muốn ngậm thú hành, thật…… thoải mái

Tuy rằng chỉ có thể hàm trụ một nửa đỉnh dục vọng của dã thú, nhưng Chu Lợi Địch không buông tha, cậu nếu quyết định làm gì thì nhất định phải làm được, đây luôn luôn là phong cách hành sự của cậu.

Lại hít sâu một hơi, Chu Lợi Địch đem miệng mở lớn nhất, chậm rãi đem đầu đỉnh dã thú một chút tất cả đều tiến vào miệng……

Cậu mỗi lần tiến vào một chút, dã thú sảng khoái liền gia tăng một phần, kích động cũng gia tăng một phần. Nó cảm giác thật sự sắp khống chế không nổi sức mạnh của mình ……

Bởi vì nó đặc biệt bất đồng với những kẻ khác, mỗi lần tới gặp cậu, nó luôn phải đem sức mạnh của mình áp chế đến nhỏ nhất. Nếu sức mạnh toàn bộ bộc lộ ra, cậu lập tức sẽ biết nó không phải Hắc Nặc Lỗ Tư.

Nếu cho cậu biết thân phận thật sự của mình, cậu nhất định sẽ hận chết nó, đừng nói giống như bây giờ hàm chứa dục vọng của nó, chỉ sợ liên gặp mặt nó một chút cũng không có khả năng.

Nó cắn chặt răng, cố gắng đem sức mạnh sắp bộc phát ra một lần nữa áp chế, gắt gao đặt ở chỗ sâu trong thân thể. Vô luận như thế nào nó cũng không thể để cho cậu phát hiện chân tướng, không thể để cho cậu chán ghét, oán hận nó……

Ở phía dưới Chu Lợi Địch cố gắng không ngừng, cái miệng nhân loại nhỏ nhắn rốt cục đem đầu đỉnh dã thú thô to toàn bộ ngậm vào trong miệng, làm cho dục vọng dã thú phát ra còn tràn ngập hơn hồi nãy nữa, muốn gầm rú vang dội.

Chu Lợi Địch hàm chứa toàn bộ đầu đỉnh thô to đầy gai thịt, miệng vô cùng đau nhức, toàn bộ ngậm lấy đầu đỉnh nó so với tưởng tượng còn vất vả hơn, có điều cậu sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Cậu dùng mũi hô hấp, di động đầu lưỡi của mình đi liếm mút đại đầu đỉnh trong miệng, nhẹ nhàng lướt qua gai thịt nơi đầu đỉnh, hai tay nắm đại phân thân của nó vẫn vuốt ve xoa nắn thân phân thân tráng kiện dọa người.

Thật khó tưởng tượng thánh đức thái tử cao quý tuấn mỹ như vậy lại đang giúp một dã thú khẩu giao, sẽ là bộ dáng gì, rốt cuộc có bao nhiêu *** đãng. Đáng tiếc trong cung điện một tia sáng cũng không có, căn bản không có biện pháp thấy bộ dáng và biểu tình Chu Lợi Địch hiện tại, chỉ có thể tự tưởng tượng……

Nghe được tiếng rên rỉ dã thú phát ra vô cùng sung sướng kích động, lục mâu lấp lánh cười trộm, bắt đầu chậm rãi phun ra nuốt vào đại thú hành trong miệng, đem đầu đỉnh lại nuốt vào một chút.

Nhưng thú hành của dã thú rất lớn, khi đầu đỉnh đỉnh đến chỗ sâu trong khoang miệng, cậu cũng chỉ nuốt vào một phần nhỏ thân phân thân. Tuy rằng cậu rất lớn gan, thực cố gắng, nhưng cậu thủy chung là người mới học nghề, không có cách nào đem thú hành siêu lớn toàn bộ ăn vào miệng. Chỉ sợ cần thời gian khá dài luyện tập, mới có thể làm được……

Nó cảm thấy chính mình sắp điên rồi, dục vọng bị khoang miệng nhỏ bé ấm áp của người yêu âu yếm bao lấy, tuy rằng chỉ ăn vào một phần nhỏ, nhưng vẫn làm cho nó kích động vô cùng, thật vất vả mới cố gắng khống chế được sức mạnh, tựa hồ sắp không khống chế được mà bùng nổ……

May mắn trước khi sức mạnh nó muốn bộc phát, hạ phúc nó bắt đầu run run, bị Chu Lợi Địch “Khẩu giao” xác thực rất kích thích, làm cho nó đến cực hạn, chuẩn bị cao trào bắn ***……

– Được rồi, có thể buông ra……

Nó nhanh chóng đối với Chu Lợi Địch kêu lên.

Chu Lợi Địch tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục phun ra nuốt vào liếm lộng đỉnh nhọn thú hành nóng rực trong miệng khiến cái miệng của cậu sắp bị thiêu cháy, bất chấp dã thú lập tức sẽ bắn ***.

Dã thú muốn đẩy đầu của cậu ra, nhưng đã không còn kịp rồi, khoái cảm kích thích dị thường làm cho dịch thể nó phun vào miệng Chu Lợi Địch……

Chu Lợi Địch tựa hồ sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không bài xích, không chút do dự ăn thú *** nóng bỏng. Nói thật, rất khó ăn

Tinh dịch dã thú tanh hôi dị thường, như nham thạch nóng chảy, cậu có thể *** tường cảm thụ ăn vào thú *** trong thân thể có cảm giác thế nào……

Chu Lợi Địch mất sức lực rất lớn mới làm cho chính mình không nhổ ra, vẫn đem thú *** siêu nồng cuồn cuộn không ngừng bắn ra nuốt vào dạ dày. Cậu không phải cố ý khó xử chính mình thích ngược cuồng, cậu chỉ là đơn thuần muốn uống dịch thể nó, cậu đã nói phải đáp lễ nó ……

Nó tuy rằng cảm thấy rất xấu hổ quẫn bách, nhưng cảm giác bắn *** vào miệng Chu Lợi Địch thật sự quá thư thái, làm cho nó không thể đẩy Chu Lợi Địch ra, lại càng không ngừng bắn *** uy Chu Lợi Địch ăn……

Bởi vì là dã thú, dịch thể đặc biệt nhiều, lần này dĩ nhiên là nhiều hơn lần trước rất nhiều, làm cho Chu Lợi Địch ăn không nổi, có một chút dịch thể theo khóe miệng chảy ra.

Chu Lợi Địch ở trong lòng thầm giật mình, lần này sao nhiều như vậy, lần trước rõ ràng không có nhiều như vậy.

Chu Lợi Địch không biết lần trước nó bởi vì giật mình và xấu hổ, cho nên chỉ bắn một chút, liền dùng pháp thuật ngăn cản chính mình tiếp tục bắn ***, nhanh chóng rời đi.

Qua thật lâu thật lâu, nó mới bắn xong, Chu Lợi Địch đã muốn ăn đến trướng, bụng cũng căng ra, khóe miệng ẩm ướt toàn bộ dính thú ***. Tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng Chu Lợi Địch hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu *** loạn, nhưng tưởng tượng cũng đã làm cho người ta đỏ mặt ……

– Vì sao muốn…… ăn?

Dã thú rút ra thú hành cắm trong miệng Chu Lợi Địch, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, trầm giọng hỏi, thanh âm ám ách vẫn lưu lại kích tình vừa rồi.

Cậu không cần phải làm chuyện này, từ động tác ngây ngô đó có thể thấy được, cậu tuyệt đối là lần đầu tiên làm loại sự tình này, cậu vì sao muốn miễn cưỡng chính mình ăn thú *** của nó……

– Ta đã nói là sẽ tạ lễ điện hạ buổi sáng tặng ta bách hợp, hơn nữa tối hôm qua điện hạ không phải cũng ăn dịch thể của ta, ta đương nhiên cũng muốn ăn của điện hạ mới công bằng

Chu Lợi Địch thở dốc cười nói, rõ ràng là lời nói rất xấu hổ nhưng từ miệng cậu nói ra chính là cao nhã như vậy.

Chu Lợi Địch lấy tay lau khóe miệng và cằm dính đầy thú ***, miệng tất cả đều là dịch thể tanh nồng, có điểm muốn ói, muốn uống nước súc miệng. Nhưng nếu làm như vậy, nó nhất định sẽ tức giận, hơn nữa cậu phải tập quen hương vị này mới được, về sau khẳng định còn có thể lại làm loại sự tình này……

– Ngươi muốn dụ hoặc ta sao

Dã thú bắt lấy cậu kéo đến trước ngực, trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cậu, nguy hiểm gầm gừ. Cậu rốt cuộc có biết lời nói *** đãng như vậy đối với giống đực sẽ có hậu quả gì, làm cho nó rất …muốn …… lập tức hoàn toàn chiếm giữ lấy cậu.

– Điện hạ, ta mệt mỏi muốn ngủ ……

Cảm giác được nó lại kích động, Chu Lợi Địch nhỏ giọng cười nói, chưa bao giờ biết chính mình nguyên lai như vậy sẽ dụ hoặc nam nhân

Đáng tiếc cậu hiện tại thật sự rất muốn ngủ, giúp nó khẩu giao so với dùng tay còn mệt hơn, cậu hiện tại rất cần nghỉ ngơi……

Dã thú tuy rằng rất muốn lập tức chiếm lấy cậu, nhưng biết cậu quả thật mệt mỏi, vẫn là săn sóc buông cậu ra.

– Đa tạ điện hạ.

Chu Lợi Địch hôn lên hai má lông xù của nó, nằm lên giường.

Tuy rằng cậu cảm thấy hiện tại có thể tắm nước ấm rồi đi ngủ sẽ rất tốt, nhưng nơi này không có nước, lại không có đèn, chỉ có thể chờ ngày mai tắm.

– Tối mai trở thành người của ta ……

Nhắm mắt lại Chu Lợi Địch nghe được phía sau truyền đến thú âm trầm thấp, khóe miệng khẽ cong.

– Được

Kỳ thật nó căn bản không cần cần sự đồng ý của cậu, chính mình đã sớm là người của nó, nó có thể tùy thời đến lấy, chính mình tuyệt đối không cự tuyệt nó ……

– A a…… đừng…… Ưm a……

Đêm khuya, cung điện to lớn tràn ngập tiếng nam nhân rên rỉ, thanh âm ám ách khêu gợi kích thích trái tim, làm cho người ta thật muốn nhìn lén cảnh xuân trong cung điện, nhưng bất đắc dĩ cung điện vẫn một mảnh tối đen.

Chu Lợi Địch không mảnh vải che thân nằm ở trên giường lớn, mở ra thân thể tùy ý tình nhân trên người hôn môi âu yếm, miệng không ngừng phát ra thở dốc thoải mái.

Lập tức sẽ hoàn toàn trở thành người của nó, cậu có một chút khẩn trương, dù sao rất nhanh thân thể cậu sẽ bị “Hung khí” của nó thô to đến dị thường xỏ xuyên qua, nhưng cậu cũng không khiếp đảm.

Đêm nay có thể là vì lập tức chân chính có được Chu Lợi Địch, “Nó” luôn luôn bình tĩnh nội liễm trở nên có chút vội vàng xao động, so với dĩ vãng nhiệt tình hơn nhiều. Nó liền áp đảo Chu Lợi Địch, cởi sạch quần áo cậu, nôn nóng hôn môi vuốt ve cậu, vội vàng muốn tiến vào thân thể cậu……

Nó vẫn điên cuồng mà khát vọng cậu, mấy ngày nay hàng đêm cùng da thịt cậu thân cận, làm chuyện *** uế, nhưng vẫn không thể chân chính chiếm lấy cậu, nó sớm nhẫn đến cực hạn, nó không thể đợi thêm nữa

Vội vàng lung tung âu yếm thân thể thon dài *** tráng dưới thân, thú môi một đường xuống phía dưới thăm dò, thú môi nhiệt tình hôn liếm cơ thể no đủ rắn chắc. Tuy rằng thực gấp, nhưng lý trí còn sót lại nói cho nó, không thể thương tổn cậu, để cho cậu có cảm giác mới có thể tiến vào thân thể cậu……

– Ưm a……

Thân thể Chu Lợi Địch có chút căng thẳng, nó hôn đến bụng cậu, lại dùng thú lưỡi to lớn liếm lộng cơ bụng, làm cho hạ thể kích khởi từng đợt điện lưu tê dại.

Khóe miệng ở trong bóng đêm gợi lên một độ cong hoàn mỹ, phía dưới của cậu giống như có cảm giác, không nghĩ tới còn chưa bị nó trực tiếp đụng chạm, cậu cũng đã muốn cương Chính mình có phải quá nhạy cảm không?

Nó cũng nhận thấy được hôn liếm cơ bụng Chu Lợi Địch, làm cho cậu có cảm giác, càng dùng sức liếm lộng cơ bụng hoàn mỹ, còn dùng đầu lưỡi liếm rốn nhỏ trên bụng, cong lưỡi tà ác đùa bỡn lỗ rốn.

– A ha…… Ưm…ha……

Thanh âm như cũ trầm thấp, nhưng so với vừa rồi càng thêm gợi cảm dụ hoặc.

– Ngươi cứng rắn ……

Chu Lợi Địch phát hiện hạ thể đột nhiên căng thẳng, bị móng vuốt lông xù bắt lấy, đồng thời trên bụng truyền đến thú âm có chút ám ách.

Chu Lợi Địch nở nụ cười, mang theo dục vọng cười nhẹ thanh âm như cũ tao nhã dễ nghe, làm người ta nhịn không được mê say.

Dã thú cảm thấy cậu quá dụ hoặc, rõ ràng chỉ là tiếng cười thực đơn thuần, lại làm cho người ta cảm giác so với nói bất luận *** ngôn đãng ngữ càng dụ hoặc.

Nó cảm thấy càng ngày càng khống chế không được chính mình, nó giống như muốn lập tức xỏ xuyên qua thân thể cậu, hoàn toàn chiếm được cậu……

Chu Lợi Địch biết nó đợi không được, lưỡi và thú trảo của nó rời khỏi thân thể cậu, kéo ra hai chân cậu, đem thú hành to lớn nóng cháy thô ráp để trên cái mông cậu……

Chu Lợi Địch có chút hoảng sợ, nó sẽ không chuẩn bị liền như vậy xông vào thân thể cậu đi?

Mới nghĩ như vậy, giữa hai đùi đã truyền đến một trận tê liệt đau nhức, nó cầm lấy “Mãnh thú” làm cho người ta sợ hãi trong bóng đêm tìm được hậu huyệt giữa hai chân cậu, bắt đầu tiến nhập……

Chu Lợi Địch cố gắng thả lỏng thân thể, để thuận tiện nó tiến vào, nhưng thú hành của nó thật sự quá lớn, chính là nó nỗ lực tiến vào, liền làm cho người ta đau đến chịu không nổi.

Bị dục vọng làm choáng váng đầu óc dã thú chỉ muốn lập tức tiến vào thân thể khát vọng đã lâu, không hề phát hiện hành vi chính mình đã tổn hại tới Chu Lợi Địch. Nó cầm lấy thú hành chính mình nôn nóng muốn đâm vào lạc viên thần bí kia, nhưng như thế nào cũng chen vào không lọt, ngay cả đỉnh nhập một chút cũng không thể……

Chu Lợi Địch đau đến căng thẳng toàn thân, hai tay nắm thành quyền, nghiêm trọng cắn môi không cho chính mình vì đau kêu lên tiếng. Địa phương bí ẩn kia chưa bao giờ bị đụng chạm qua, không giống bộ vị khác trên thân thể đã qua rèn luyện, dị thường yếu ớt, bị thú hành vô cùng thô to ý đồ sáp nhập, đã muốn xé rách chảy máu ……

Không phải cậu chưa từng bị thương đổ máu, bởi vì mang binh xuất chinh, cậu bị qua rất nhiều vết thương, chảy qua rất nhiều máu, nhưng chưa có một lần đau như vậy. Không biết là bởi vì lần này bị thương là bộ vị đặc thù, cho nên cảm giác đau mới có thể mãnh liệt như vậy……

Là dã thú, lại là thần, khứu giác nó đặc biệt phát triển, hơn nữa đối với hương vị máu huyết rất mẫn cảm, nó lập tức đã ngửi được trong không khí truyền đến mùi máu tươi.

Vì sao có mùi máu? Chẳng lẽ là…… cậu bị thương

Dã thú rốt cục tỉnh lại, dừng lại động tác sáp nhập, muốn nhìn thương thế Chu Lợi Địch, nhưng lại không có ánh sáng, nó căn bản không thể nhìn thấy cậu nơi đó bị thương như thế nào. Nó lại không thể làm cho cung điện sáng lên, như vậy sẽ bị Chu Lợi Địch biết nó không phải Hắc Nặc Lỗ Tư, làm sao bây giờ?

Luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, chưa từng có chuyện gì có thể làm khó nó, lần đầu tiên chạm vào khó khăn, nó hoang mang, cảm giác không biết thế nào cho phải.

– Thực xin lỗi, đau không?

Nó chỉ có thể hướng cậu giải thích, lo lắng hỏi, thanh âm lạnh như băng có chút tan rã.

Đều do nó quá xúc động, còn không làm tốt tiền hí, thậm chí còn không đem hậu đình cậu nới rộng, liền nôn nóng muốn xông vào mới có thể làm cậu bị thương, hy vọng cậu bị thương không quá nghiêm trọng.

– Có chút, bất quá thỉnh điện hạ không cần lo lắng. Có thể thỉnh điện hạ dùng ma pháp giúp ta trị liệu?

Chu Lợi Địch lắc đầu.

Nghe được thanh âm nó bối rối, biết nó thực lo lắng, đau đớn phía dưới cũng không bận tâm, bất quá vẫn là nhanh chóng để nó thi pháp chữa khỏi nơi đó, bọn họ mới có thể tiếp tục.

Nó lúc này mới nhớ tới mình có thể thi pháp lập tức chữa khỏi vết thương, nó nhất thời sốt ruột, thế nhưng lại quên chuyện quan trọng như vậy. Trong tam giới, cũng chỉ có cậu có khả năng làm cho nó thất thường như thế

Nhìn không thấy thương thế Chu Lợi Địch, cũng không trở ngại nó thi pháp chữa khỏi hậu huyệt Chu Lợi Địch, chỉ là công phu trong nháy mắt, hậu huyệt Chu Lợi Địch đã tốt rồi, rốt cuộc không cảm giác nửa điểm đau đớn.

Thả lỏng thân thể, Chu Lợi Địch trong mắt hiện lên ý cười, quả nhiên thần và người chính là không giống nhau, chỉ cần thi pháp thương thế lập tức sẽ tốt. Chuyện này lại có thể tiếp tục làm, chỉ sợ là lại làm nó cũng rất khó đi vào, chính mình lại bị thương chảy máu……

– Ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt…… ta đi về.

Kéo qua chăn mỏng bằng tơ tằm giúp Chu Lợi Địch che đi thân thể trần trụi, nó thấp giọng nói.

Chính mình đem cậu làm bị thương chảy máu, hiện tại nhất định cậu rất tức giận, không muốn cùng mình nói chuyện, mình vẫn là sớm rời đi có vẻ tốt hơn.

– Đừng đi

Chu Lợi Địch vươn tay bắt lấy nó.

– Ngươi không tức giận sao?

Nó lắp bắp kinh hãi, lập tức xoay người. Nó tưởng mình đã bị chán ghét

– Vô luận điện hạ làm chuyện gì với ta, ta cũng không tức giận.

Chu Lợi Địch ôn nhu cười nói, ngồi dậy ôm lấy nó. Từ lúc cùng nó làm lần trước, cậu chỉ biết chắc chắn sẽ không thuận lợi, cũng biết nhất định sẽ bị thương, cậu sớm có chuẩn bị tâm lý.

– Chu Lợi Địch……

Nó trong lòng một trận cảm động, thoải mái kêu lên.

– Ta rất vui vì rốt cuộc điện hạ kêu tên ta.

Chu Lợi Địch ngẩng đầu lên, hôn lên môi nó, trải qua mấy đêm thích ứng cùng luyện tập, cậu đã có thể ở trong bóng đêm chuẩn xác tìm được môi nó, cùng bất luận bộ vị nào trên thân thể nó.

Qua lời Chu Lợi Địch vừa nói, nó mới phát hiện chính mình thật sự chưa từng kêu tên Chu Lợi Địch. Tuy rằng mỗi ngày nó đều đã ở trong lòng niệm tên của cậu vô số lần, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt cậu kêu tên của cậu.

– Chu Lợi Địch……

Nó vô tình kêu một tiếng, rất thích tên này, có thể là bởi vì quá thích, cho nên mới không dám gọi ra.

– Ta cũng muốn kêu tên điện hạ, có thể chứ?

Chu Lợi Địch tới gần ***g ngực vô cùng ấm áp, nghe trái tim nó nhảy lên.

Trái tim nó đập có chút nhanh, hơn nữa đập thật sự lớn tiếng, dán trước ngực nó, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim nó đập.

– Ừ.

Nó gắt gao ôm lấy cậu, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm chưa từng có, mãnh liệt bất đồng với dục vọng khoái cảm, là một loại cảm giác thực ấm áp, hẳn là hạnh phúc gì đó.

– Hắc Nặc Lỗ Tư……

Chu Lợi Địch thử kêu lên, cậu không biết tên thật của nó, chỉ có thể kêu tên này.

– Không, đừng kêu tên này…… gọi ta Thước.

Dã thú lập tức lắc đầu.

Nó biết chính mình không nên nói cho cậu tên thật, tuy rằng chỉ là một chữ, lại có khả năng sẽ bị cậu phát hiện, nhưng nó không muốn cậu gọi nó bằng tên nam nhân khác, điều này khiến cho nó không thể chịu đựng được.

– Thước ……

Chu Lợi Địch nhẹ giọng nhớ kỹ, cậu thích tên này.“ Thước”, nếu cậu đoán không sai, đây không phải tên đầy đủ, mà là một chữ trong tên, mà tên đầy đủ……

Xem như, không đoán. Thời điểm nó muốn nói cho mình, tự nhiên sẽ nói, nhưng thật ra hiện tại có vấn đề tựa hồ nhu cầu cấp bách cần giải quyết

– Thước, chúng ta có tiếp tục chuyện vừa rồi không……

Thanh âm Chu Lợi Địch trở nên khàn khàn dụ hoặc, ôm lấy thân thể dã thú tay đột nhiên đi xuống phía dưới, bắt lấy gậy lửa to lớn cứng rắn vẫn để ở trên đùi.

Vừa rồi hậu đình đau làm cho cậu đã không có “Tính thú”, nhưng nó tựa hồ cũng không có bị ảnh hưởng, vẫn ở trạng thái cương. Cũng khó trách nó, vừa rồi nó hưng phấn như vậy, mình lại *** ôm nó, nó có thể “bình tĩnh” mới kỳ quái.

– Ngươi còn muốn tiếp tục?

Nó lại giật mình, chẳng lẽ vừa rồi bị thương đổ máu, cậu không hề cảm thấy sợ hãi, để ý?

Đúng rồi, nó quên, cậu không phải người thường, cậu là Chu Lợi Địch – Khố Hãn, cậu là nam nhân sẽ không để ý loại sự tình này.

– Là ngươi muốn tiếp tục.

Chu Lợi Địch nắm chặt thú hành trong tay, cười trả lời, đáng tiếc bóng đêm lại che giấu tươi cười tuyệt mỹ của cậu, làm cho người ta không có cơ hội nhìn thấy nụ cười này rốt cuộc có bao nhiêu quyến rũ khuynh thành.

Dã thú thiếu chút nữa lại bổ nhào về phía cậu, nam nhân này vì sao có thể nói ra lời nói dụ hoặc như thế, rõ ràng không có một *** từ, lại tràn ngập dụ hoặc, làm cho người ta mất đi lý trí.

Dã thú mất sức lực rất lớn, mới ngăn chận ý tưởng trực tiếp áp đảo cậu, xúc động xâm phạm cậu, thanh âm đè nén nói:

– Đêm nay không làm, lần sau lại làm.

Nó rất muốn lại tiến vào “hoa viên bí mật”, nhưng vừa rồi thất bại làm cho nó rất rõ ràng thử lại cũng sẽ không thành công, nơi đó quá nhỏ, thú hành cự đại của mình căn bản không có khả năng tiến vào. Nếu cứng rắn xông vào, chỉ có thể làm tổn thương cậu, thậm chí giết chết cậu.

Xem ra nó muốn cùng cậu kết hợp làm một rất khó, nhưng khó khăn hơn nó cũng muốn nghĩ biện pháp cùng cậu kết hợp, chờ nó sau khi trở về phải đi tìm xem có biện pháp gì có thể làm cho bọn họ kết hợp hay không, cũng sẽ không thương tổn tới cậu.

Bọn đệ đệ thường xuyên cùng nhân loại làm tình, có thể hỏi bọn họ, nhưng khẳng định sẽ bị giễu cợt, vẫn là nó tự mình nghĩ biện pháp

– Vì sao?

Thanh âm nam nhân ôn nhu dễ nghe rõ ràng mang theo khó hiểu, không nghĩ tới nó cứ như vậy buông tha.

– Ta không muốn thương tổn ngươi.

Nó thành thật trả lời.

– Cám ơn

Chu Lợi Địch sớm đoán được đáp án, nhưng nghe nó chính miệng nói ra, vẫn là thật cao hứng. Nó thật sự rất ôn nhu.

– Ta sẽ dùng miệng giúp ngươi.

Chu Lợi Địch ngẩng đầu mỉm cười với nó. Quả thật đêm nay làm tiếp đại khái cũng không thuận lợi, vẫn là để sau đi

– Ừm……

Nó nơi đó đã rất cứng, tiếp tục làm ra vẻ mặc kệ, nó sẽ chịu không nổi, cậu nguyện ý dùng miệng giúp nó, nó cầu còn không được.

Nhưng nghĩ lại nam nhân này ở nhân giới luôn nghiêm trang, thế nhưng lại yêu mị dụ hoặc nó, cậu chủ động như vậy, nó lại có chút không quen. Đến nay nó còn có rất nhiều chỗ không nghĩ ra, đối với tính cách của cậu trước kia và hiện tại hoàn toàn bất đồng cảm thấy thật nghi hoặc……

Bất quá nó hiện tại càng ngày càng thích cậu, mỗi đêm cùng cậu tại đây sâu trong bóng đêm gặp gỡ, tâm nó luân hãm càng ngày càng sâu, sớm đã bất trị……

Rất nhanh nó không còn có thễ nghĩ gì nữa, dục vọng nóng rực truyền đến xúc cảm ẩm ướt thoải mái, ” thánh đức thái tử ” mê người bắt đầu giúp nó khẩu giao ……