Một Hồi Vợ Chồng

Chương 27: Đã tới chậm, anh không có ở đây




Trước đó không lâu, có một người phụ nữ gào hét tê liệt tim phổi: Úy Hành Vân, anh có ở đó không…

Giờ này ngày này, có người đàn ông mất mát nỉ non: Nhiễm Tô, em đi đâu mà cưới?

====================================================================================

“Nhiễm Tô, thật ra cậu không cần như thế, nếu tớ nói cho cậu biết có một người đàn ông luôn chờ cậu, cậu có thể bỏ mặc tất cả đi chọn một người khác không?”

Tay nắm Nhiễm Tô đột nhiên buông lỏng một chút, Tư Tình rũ mắt xuống hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói từng chữ rõ ràng.

Không tiếng động, Nhiễm Tô vẫn lấy tĩnh chế động, cô trầm mặc nhìn Tư Tình như có điều còn không rõ, muốn nói lại thôi, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, đôi mắt mang vẻ mệt mỏi lại tĩnh lặng như nước nhìn Tư Tình lúc này có chút khác thường.

“Cậu ấy tên là Tiết Nhĩ Nhiên.”

Tư Tình bật ra mấy chữ, lại như dùng hết tất cả khí lực.

Khẽ nhướng mày, không giống đang nghe chuyện của mình, giãy giụa giữa sống chết vừa rồi dường như đã tan thành mây khói, Nhiễm Tô giờ phút này bình tĩnh không chỉ như nước đá, mà còn như dòng nước đã chết lặng không còn lưu chuyển, khóe miệng mặc dù khẽ nhếch cũng không thêm phần linh động, ánh mắt tĩnh lặng như hồ sâu, không cách nào nắm lấy.

Nhưng, Tư Tình nghĩ, đây là những lời khuyên từ người bạn là cô, cho dù cô hiểu thật ra mình không nên nói bí mật trong lòng, cô muốn cất giữ cả đời cho người bạn tốt của mình, đó là sự ích kỷ của cô, nhưng giờ phút này, cô nghĩ không cần gấp gáp, cô không thể nghĩ tới cảnh Nhiễm Tô nằm trên vũng máu, dù thế nào cô cũng muốn hai người mình yêu mến có thể cố gắng một hồi.

“Cậu ấy… là em họ của tớ, cậu còn nhớ không, cậu bé ngày xưa hay theo đuôi chúng ta ấy, cậu ấy và tớ cùng trở về, tớ nghĩ nếu cậu ly hôn, cậu ấy nhất định sẽ sẵn sàng gánh vác tương lai của cậu và con cậu.” Vừa nói, Tư Tình theo bản năng nhìn vào đôi mắt Nhiễm Tô, đôi mắt ấy trong suốt sâu thẳm, làm lòng cô bỗng thắt lại.(em họ ở đây là họ đằng ngoại)

Cô ấy đúng là một người chị họ tốt, đem người đàn ông mình yêu mến cho người phụ nữ khác.

“Cậu yêu cậu ấy.”

Nhẹ nhàng và lạnh nhạt, Nhiễm Tô không hề chớp mắt chăm chú nhìn Tư Tình, nhàn nhạt cười một tiếng.

“Tớ nhìn ra được.”

Tư Tình vô thức muốn phản bác, Nhiễm Tô lại dùng mấy chữ khiến cho lời định nói của cô phải nuốt vào cổ họng, mặc dù cô cũng không biết nói gì phản bác lời Nhiễm Tô.

“Tô Tử, cậu vẫn không thay đổi, cậu luôn nhạy cảm như vậy…” Tư Tình nở nụ cười bất đắc dĩ, đột nhiên mở ra hai tay ôm chặt Nhiễm Tô, đó là lời động viên của một người phụ nữ với một người phụ nữ, không ôn tồn như giữa đàn ông và phụ nữ, mà là thấu hiểu giữa phụ nữ với nhau. “Nhưng, Tô Tử, lòng tớ thương cậu, rất thương cậu, sống những ngày tháng mệt mỏi như vậy, tớ thà nhìn cậu ngốc một chút, còn tốt hơn cậu thông minh thế này, cái gì cũng cảm nhận được.

Nghe vậy, Nhiễm Tô chợt chấn động trong lòng Tư Tình, cánh tay ôm Tư Tình không khỏi co lại.

Rất lâu, người khác nghĩ như vậy, trong lòng Nhiễm Tô cũng nghĩ như vậy, tại sao không ngu ngốc một chút, tại sao lại sớm phát hiện người kia phản bội như vậy, tại sao lại ngửi được mùi tinh dầu lạ và mùi của người phụ nữ khác trên người hắn, tại sao không thể giả vờ câm điếc, tại sao không thể ngốc nghếch tha thứ mọi chuyện?

Nhưng, cô vốn không có cơ hội làm được, những người đàn ông khác ngoại tình, người vợ là người biết sau cùng, mà cô đây, gần như là người đầu tiên biết được, trốn cũng không trốn thoát, tránh cũng không tránh khỏi.

Hắn không biết mình có sơ sót, khi hắn quan tâm lo lắng nghĩ lại mọi chuyện, vẫn không thể nghĩ cô đã phát hiện ra điều gì, vì vậy, mỗi ngày hắn thấp thỏm lo sợ, né tránh cô, cũng đã bỏ lỡ cảm nhận của cô…

Úy Hành Vân, không phải tôi không muốn mình ngốc, cũng không phải tôi muốn biết cái gì, tôi chỉ không muốn làm một tượng gỗ để anh đùa giỡn, rồi cuối cùng phải nghe từ miệng người khác mới biết sự thật.

Có điều, Nhiễm Tô nghĩ mình cũng có thể giả vờ ngây ngốc … Bắt đầu từ hôm nay, không muốn tính toán, cũng không cần tính toán gì nữa, hắn có cuộc sống của hắn, cô có cuộc sống của cô, cuộc sống chất chồng không tương giao, chờ đến ngày đó, dù lâu dài, nhưng chờ tất cả bụi bậm bay đi, cô có thể lựa chọn điều mình muốn… Rời đi sau đó không gặp lại nữa.

“… nếu không thể hồ đồ của đời, vậy cũng đành phải học thông minh một chút, Tư Tình, tớ không mệt, thật sự, chẳng qua tớ cảm thấy tốt nhất cái gì cũng nên kết thúc. Tiết Nhĩ Nhiên, tớ nhớ cậu ấy, Tư Tình, cậu không nên nhường người mình yêu mến cho người khác, dù là tớ cũng vậy.”

Nhiễm Tô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tư Tình, nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, đưa mắt nhìn Tư Tình hồi lâu, sau đó cười cười, ánh mắt tĩnh lặng nhìn bạn tốt.

“Cậu nhìn tớ, Tư Tình, lòng tham của tớ già rồi, già nua làm tớ cũng thấy sợ, tớ không có cách nào đảm nhận tương lai của một người, thậm chí có thể sẽ làm tổn thương cậu ấy, nếu cậu thật sự giao Tiết Nhĩ Nhiên cho tớ, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận, cậu sẽ trách người bạn tốt này phá hủy người cậu yêu mến nhất.”

“Nhưng… tương lai của cậu sẽ có một người cam tâm tình nguyện gánh vác! Nhiễm Tô! Cậu hiểu không, bộ dạng cậu dính đầy máu rất đáng sợ! Tớ không muốn nhìn thấy cảnh đó lần thứ hai!”

Tư Tình lắc lắc đầu, đã không biết mình đang chối bỏ cái gì, chỉ đành lôi kéo cánh tay mảnh khảnh của Nhiễm Tô, kiên định nói.

“Nhưng cậu đã nghĩ tới chưa, tớ và con tớ có nguyện làm gánh nặng cho người kia không? Trước bỏ tớ sang một bên, còn con của tớ thì sao? Tớ biết, cậu nhất định sẽ nói không thử làm sao biết được, nhưng cậu không biết rằng, trước đây mấy giờ, mẹ tớ mất, bố tớ còn không buồn trở về liếc mắt một cái, vừa rồi, đứa bé trong bụng tớ cũng rời khỏi tớ, mà tớ, chỉ còn con trai, nó yêu bố nó, nó chỉ nhận anh ta là bố, nó là bảo bối duy nhất của tớ, thậm chí có lẽ cũng là người thân duy nhất của tớ! Cậu bảo tớ sao có thể cam lòng để nó phải chịu một chút không vui…”

“Tư Tình, chờ đến ngày cậu có con, cậu sẽ hiểu vì sao hôm nay tớ nguyện ý trở về.”

Tiếng nói của Nhiễm Tô không vang nhưng lại thong thả tự động truyền vào tai Tư Tình, làm cho cô dần bình tĩnh, nhìn ánh mắt yên lặng hờ hững của Nhiễm Tô, cô nhìn ra, thậm chí có thể cảm giác được hàng lông mày của Nhiễm Tô hiu quạnh và đau thương.

“Tô Tử, cậu thay đổi, nhưng vẫn còn là cậu.”

Là một người mẹ, không còn là cô gái thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành, cậu vẫn là cậu, hay là cô gái có lý trí quyết tuyệt cương liệt, nhớ tới giọng cô vừa rồi nhắc đến từ “Thuốc”, lòng Tư Tình vẫn còn chút sợ hãi.

“Tư Tình, tớ muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc thật say.”

Nhiễm Tô hít một hơi thật sâu, khép hờ đôi mắt, ánh mắt lim dim.

“Ừm, thân thể của cậu cần nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, tất cả… đều sẽ qua.” Tư Tình vuốt ve vầng trán nhẵn nhụi của Nhiễm Tô, nhẹ nhàng cười cười.

Nhiễm Tô cũng mỉm cười, mi mắt cụp xuống, không nói gì.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, có nhiều chuyện qua đi, nhưng có chuyện lại không trôi qua.

“Ngày mai, Tư Tình đồng ý với tớ, chờ tớ tỉnh lại sẽ thấy thứ tớ cần.”

Nhiễm Tô đưa tay kéo tay Tư Tình đang xoay người, ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, yên lặng như hồ nước, mờ nhạt mà trấn định.

Rốt cuộc, Tư Tình vẫn bại trận trước ánh mắt của cô, thở dài nói: “Sáng sớm ngày mai, thuốc cậu muốn sẽ ở cạnh giường cậu.”

Dứt lời, Nhiễm Tô nhẹ nhàng mím môi, sau đó hít sâu một hơi, yên tĩnh mà thong thả nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng lay động lá cây, thổi vào trong phòng, thổi lên sợi tóc đen nhánh của cô, giọng nói phiền muộn và nhớ nhung truyền đến từ một nơi khác, từng tiếng như nói lên nỗi lòng:

“Nhiễm Tô, Nhiễm Tô, em không ở nhà, em ở đâu?”

“Nhiễm Tô, anh nhớ em …”

… … … … … … … … … …

“Nhiễm Tô! Anh đã trở về!”

Hắn bước nhanh vào phòng ngủ, lại đối mặt với căn phòng vắng lạnh.

Gian phòng rộng rãi trống rỗng trước mắt hắn, trong không khí có mùi gì đó thoang thoảng khiến hắn không yên lòng, Úy Hành Vân theo thói quen nhíu nhíu mày, hình dáng ưu nhã chợt ẩn chợt hiện dưới ánh đèn.

Hắn đã trở về, cô lại không có ở đây.

“Nhiễm Tô… anh trở lại… Còn em, em lại ở nơi nào?”

Trước đó không lâu, tại gian phòng này, có một người vùng vẫy giãy chết hò hét: “Úy Hành Vân, anh có ở đó không?!”

Giờ phút này, lại là căn phòng ngủ này, có một người đàn ông hồn bay phách lạc nỉ non tự nói: “Nhiễm Tô, anh nhớ em, em đi đâu thế?”