Một Hồi Vợ Chồng

Chương 19: Buông tay không hối hận là trò cười




“Hạ kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc thủ vô hối đại trượng phu”.

(Hạ nước cờ mà không nói là chính nhân quân tử, buông tay không hối hận là đại trượng phu.)

Nếu như có thể, anh muốn hối hận một nước cờ, một quân cờ vừa đặt xuống đã sai, Úy Hành Vân anh không muốn làm một đại trượng phu quang mình lỗi lạc, ai có thể, có thể cho anh một cơ hội đổi ý không?

===============================================

Hai người không tiếng động lục tục đi tới phòng ngủ, hắn trước cô sau, chỉ nghe thấy tiếng cửa gỗ ma sát với sàn nhà “Cạch cạch cạch”, hắn mở cửa, cô bước vào gian phòng.

Một trước một sau, lẳng lặng nhìn hoa văn to màu đỏ trên chiếc ga giường, ánh trăng như nước, trong suốt sáng tỏ căn phòng, họ cũng không khống chế được trái tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn phòng ngủ mang phong cách châu Âu với chiếc giường lớn, gió mát xâm nhập, lại có một loại phiền muộn không cần nói cũng biết.

“Ngủ đi.” Hắn hơi thất thần khàn khàn nói, cách cô lui một bước, đi về phía bên phải giường.

Cô vẫn bình thản trầm tĩnh không lộ ra nét mặt gì, chậm rãi vén chăn bên trái giường rồi nằm vào.

Hai người đều ăn ý không hề đụng chạm tới nhau, lớp chăn rất dày ngăn cách ở giữa, đủ để có thể thấy khoảng cách giữa họ xa thế nào.

Cô quấn lớp chăn, vuốt ve tiểu bảo bối trong bụng, hít một hơi thật dài, sau đó lẳng lặng nhắm mắt lại, không phát hiện người bên cạnh đang hô hấp rối loạn không có tiết tấu.

Hắn nằm nghiêng, con ngươi đen sâu thẳm, âm u lại ngưng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ như mất tiêu cự, lặng im không nói gì.

Không tự chủ được, hắn lại nghĩ tới rất nhiều ngày trước, con trai đáng yêu nhu thuận càu nhàu với mình, cha con họ có một cuộc trò chuyện.

“Bố, mẹ thật là ghê đó, lần trước con quấn quít lấy bố đòi bố dẫn đi tìm bùn chơi nặn hình người, lại bị mẹ phát hiện, còn nói con không ngoan ngoãn, sau này không cho con đụng vào những thứ bẩn như thế nữa.”

“Con trai, không phải bố đã tắm cho con rồi à, hơn nữa còn kì cọ rất sạch sẽ đó! Tại sao lại để mẹ phát hiện, chẳng lẽ là con nói lỡ miệng?”

“Đương nhiên không phải rồi, con thông minh như vậy sao có thể lỡ miệng được, bố, bố không biết mũi mẹ rất nhạy bén à! Tắm rửa rồi mà mẹ vẫn có thể ngửi được, mẹ nói bùn đất có mùi rất nặng, còn rất ẩm ướt, có mùi của cỏ non mới nảy mầm… Mẹ còn giễu cợt cục cưng, ai bảo con đi tắm cứ thích dính lấy mẹ, nếu mà cách xa một chút không chừng con có thể dối được mẹ một lần!”

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy lòng hắn như bị vật gì rất nặng đánh vào, từng tiếng nói ghé vào tai hắn khiến tai hắn ù ù.

Cô là nhà chế tạo nước hoa hàng đầu của tập đoàn nước hoa phát triển mạnh, được coi là người có “khứu giác tốt”, nhưng hắn không thể ngờ ngay cả mùi hương sau khi tắm cô cũng có thể ngửi được, hắn còn nhớ rõ khi đó trong lòng mình nổi lên từng đợt sóng lớn bất an, không thể bình tĩnh, trong đáy lòng chỉ còn lưu lại chút hy vọng nho nhỏ xa vời.

Hy vọng xa vời, trước đây cô không ngửi thấy, không phát hiện.

Hắn nghĩ sẽ không, cô không thường ra ngoài, thường đến những nơi nhất định, không ai dám nói huyên thuyên trước mặt vợ hắn, huống chi, nếu cô phát hiện không thể không có phản ứng khác thường… Cho dù cô không yêu hắn, lại có lý trí lãnh đạm, nhưng thân là một người vợ cô cũng không thể không có chút phản ứng nào!

Cho nên… Có lẽ cô còn chưa phát hiện, có lẽ như con trai hắn nói, cách xa một chút, cô sẽ không ngửi thấy gì.

Đó là tâm lý hèn nhát, nhưng hắn biết hắn thật sự hèn nhát, Úy Hành Vân đã biết thế nào là hèn nhát sợ sệt.

Hắn cho là mình không quan tâm, không quan tâm Nhiễm Tô phát hiện ra, không quan tâm Nhiễm Tô phát giác, càng không quan tâm đến đoạn hôn nhân không có cảm tình này, thậm chí có khi hắn sẽ buồn cười nghĩ, nếu để cô thật sự biết hắn có một người phụ nữ khác, cô sẽ có biểu hiện không bình tĩnh hay gần như không có tâm tình, nhưng sau khi nghe chuyện con trai kể, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra là hắn quan tâm, so với mình nghĩ còn quan tâm hơn rất nhiều…

Hắn dĩ nhiên thấy sợ, thấy chột dạ, tâm tình đó lại có ở một người đàn ông hơn hai mươi năm ngông cuồng kiêu ngạo.

Không hiểu, không cách nào nói rõ, hắn nghĩ hắn nên cách xa cô một chút, lại xa một chút, cách xa khứu giác của cô, tối nhất là không ngửi thấy cái gì.

Thậm chí hắn không thể nào nhìn cô quá hai giây, chỉ vì khi bốn mắt nhìn nhau, hắn sẽ cho rằng, cái gì cô cũng đoán được, trên người hắn để lại mùi của một người phụ nữ khác.

Thì ra, hắn không phải là người đàn ông không sợ trời không sợ đất, không phải luôn hăng hái tự tin nắm chắc phần thắng, hắn cũng sẽ chột dạ bất an vì việc mình đã làm.

Chột dạ là vì chuyện này, hay là sợ cảm thụ của người kia sau khi biết sự thật, đột nhiên, đáy lòng hắn trầm xuống, có một cảm xúc không rõ tên gọi ngổn ngang trăm mối, hỗn độn trong lòng hắn.

Nhẹ nhàng, cẩn thận xoay người, hắn nhìn sau gáy cô, sợi tóc đen nhánh quấn quanh chiếc chăn có cảm giác vô cùng quyến rũ, hắn nín thở ngưng mắt nhìn, khi thấy cô bất an giật giật thân thể, nhanh chóng bối rối chuyển tầm mắt.

Như cũ, u nhã tĩnh mịch không tiếng động, ánh trăng mông lung.

Tai hắn chỉ nghe thấy tiếng hít thở êm dịu của cô, một tiếng lại một tiếng.

“Nhiễm Tô… đã ngủ rồi à?” Nhiễm Tô, Nhiễm Tô, Nhiễm Tô… Không hiểu sao, hắn liền nhẹ nhàng gọi tên cô, gần như nói mê.

Người bên cạnh có lẽ đã yên giấc, một lúc lâu sau, không có hồi âm, không hề cử động.

Hắn tự giễu cười cười hành vi gần như ngớ ngẩn của mình, xoa cái trán, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mất mát mà chính hắn cũng không cảm thấy, rốt cuộc sau vài phút thất thần, nhắm nghiền hai mắt lại, nghe tiếng hít thở lặng lẽ thong thả của cô rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Bóng đêm hơi lạnh, hương hoa ban đêm đón ánh trăng trong sáng nhưng lạnh lẽo nhảy vào trong phòng, trên sàn nhà màu đỏ sậm in lại từng mảnh áng sáng xanh, hai thân ảnh nằm cách nhau thật xa không hề phù hợp, tiếng thở của hai người thấm vào trong phòng ngủ vắng vẻ như tiếng thở dài lặng lẽ, chợt gần chợt nóng.

Hôm sau, hắn tỉnh dậy, mở mắt ra còn chưa nhìn sang bên cạnh đã phát hiện, cô không còn nằm bên cạnh nữa.

Có cảm giác lạnh lẽo mất mát, hắn đứng dậy súc miệng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, đi xuống cầu thang dài làm bằng gỗ, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt Nhiễm Tô đang lẳng lặng ăn cơm, và bộ dáng con trai đang làm nũng bên cạnh cô.

Không hiểu sao tâm tình rất không thoải mái, hắn nở nụ cười vui vẻ chân thật, ngồi vào chỗ của mình bên cạnh con trai.

“Bố!” Tiểu Úy Chí cười cười nhào vào lồng ngực dày rộng rắn chắc của hắn, cọ cọ vài cái.

Thời gian buổi sáng không nhiều, tốt đẹp giống như sương sớm buổi sáng, qua mấy giờ liền bốc hơi khô khốc.

Hắn hiên ngang cao ráo lẳng lặng đứng bên cạnh cửa, gương mặt ưu nhã tuấn tú chói mắt lộ ra vài phần lưu luyến, hắn hôn hôn hốc mắt mềm mại của tiểu Úy Chí, lưu luyến mấy phen, sau đó liếc qua Nhiễm Tô đứng cách mình vài bước, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút dịu dàng: “… Anh đi trước.”

Giữa lúc mờ mịt, tim hắn đập loạn nhịp chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo của tiểu Úy Chí, làm cho tiểu Úy Chí thấy lòng ngứa ngáy, có cảm giác là lạ, cứ như không phải bố đang nhìn cậu!

Rốt cuộc hắn bình phục tâm tình, thu hồi tầm mắt, xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu Úy Chí hai cái, lại không tự chủ thoáng nhìn qua gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Nhiễm Tô, sau đó xoay người sải bước rời đi.

Úy Hành Vân giờ phút này, có lẽ tuyệt đối không nghĩ tới, đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn cô con gái nhỏ còn chưa được sinh ra của mình, hắn tâm tâm niệm niệm, bảo bối giống Nhiễm Tô mà hắn muốn cưng chiều đến mức tận cùng, thật ra đã tồn tại, nhưng hắn lại còn chưa kịp biết tới, chỉ có thể dùng lời tạm biệt cuối cùng không tiếng động.

Bảo bối, nếu bố biết rõ sự tồn tại của con, bố có thể thề, tuyệt sẽ không chỉ nhìn con một cái liền đưa con rời đi, nhưng hãy tha thứ cho bố, công chúa của bố, bố không biết, giờ phút này bố vốn không biết, mà mẹ của con còn chưa kịp thẳng thắn nói với bố, con đã không còn.

Không thể phủ nhận, chúng ta đều bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Một bước sai, từng bước sai, sau đó cả bàn đều thua.

“Hạ kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc thủ vô hối đại trượng phu”.

(Hạ nước cờ mà không nói là chính nhân quân tử, buông tay không hối hận là đại trượng phu.)

Nếu như có thể, anh muốn hối hận một nước cờ, một quân cờ vừa đặt xuống đã sai, Úy Hành Vân anh không muốn làm một đại trượng phu quang mình lỗi lạc, ai có thể, có thể cho anh một cơ hội đổi ý không?

Bảo bối, nếu như con có thể chờ bố một chút thì thật tốt…