Một Hồi Vợ Chồng

Chương 10: Vết thương trong lòng không có trên thân thể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mẹ biết rồi.” Cô trước giờ vẫn không để ý hắn có tới hay không, cô chỉ thấy con trai mình, cũng chỉ nguyện chăm chú nhìn con trai mình, người khác cô đều mặc kệ… Huống chi, từ rất lâu rồi hắn đã nói cô không cần chờ hắn trở về, mà cô cũng đã từng thề rằng, đời này cô sẽ tuyệt không chờ hắn thêm giây phút nào nữa!

“Bố bảo con ăn với mẹ trước, đừng để mẹ đi làm bị đói, mẹ, mẹ thấy bố có dịu dàng săn sóc mẹ không!” Úy Chí bật cười nói.

“…” Cô chẳng nói đúng sai chỉ khẽ cúi đầu, sau đó chuyên chú ăn cơm, thật bình tĩnh, rất chuyên tâm.

Đối mặt với phản ứng thờ ơ của mẹ, Úy Chí cũng không biết có điều gì khác thường, cậu đã quen rồi, cũng không còn cảm thấy mẹ phải mừng rỡ khi được bố săn sóc, dù sao đây là chuyện thường, hơn nữa trong mắt cậu, đôi vợ chồng trong thương giới có thể tương kính như tân, bình đạm như bố mẹ mình quá ít, hơn phân nửa đều là tranh đoạt gia sản, có thể còn không đội trời chung, đều tự bảo vệ lợi ích của mình. Ngoài công việc họ làm cùng nhau, nếu như nói đây đối với vợ chồng cũng không tính là ân ái, vậy thế nào mới được coi là vợ chồng?!

Ăn cơm thật bình tĩnh, qua một lúc lâu, Úy Hành Vân đi vào phòng khách, bộ vest Armani màu xám tro khoác lên người hắn tôn lên thân thể cao lớn rắn chắc, tạo ra khí thế bức người, chững chạc và mang theo sức hấp dẫn của đàn ông.

Nhìn vợ và con trai ăn cơm, hắn cảm thấy tràn ngập ấm áp và bình yêu, nhiều năm qua chỉ cần nhìn họ, cũng đủ làm hắn an tâm thoải mái, loại cảm giác đó hắn không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết mình đã không còn cách nào từ bỏ.

“Anh tới rồi.” Hắn nói và đi đến chỗ ngồi cạnh Nhiễm Tô đang yên lặng ăn cơm, ôm nhẹ bả vai mảnh mai của cô, hắn hôn xuống tai cô, cô hơi né tránh làm hắn càng nhích lại gần, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, hắn lại từ từ ngồi xuống. “Yên tâm, con trai không nhìn thấy, đúng không?!”

“Vâng, vâng, vâng, con trai không nhìn thấy một đôi cha mẹ không biết xấu hổ trình diễn ân ái!” Có chút tức giận trừng mắt, khóe miệng Úy Chí lộ ra nụ cười xán lạn, bất đắc dĩ chống lại tầm mắt đắc ý uy hiếp của bố.

Lẳng lặng thở dài trong lòng, cô nhanh chóng ăn xong miếng cơm cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng tránh ra khỏi ngực hắn, nghiêm túc nhìn về phía cậu con trai đang vui cười: “Úy Chí, trước khi đi nhớ đến phòng tìm mẹ.”

Nghe vậy, Úy Chí vô thức kinh ngạc, mẹ cậu không hay gọi cả tên cậu như thế, bình thường đều gọi một chữ “Chí”, khi vui vẻ trêu chọc cậu còn gọi to nhũ danh của cậu “Cục cưng”, chỉ khi nào vô cùng nghiêm túc mới gọi cậu như vậy. Mẹ cậu đã lâu không gọi cậu như vậy, lần này sẽ vì chuyện gì?

Trong lòng cảm thấy lành lạnh, cậu rất kính yêu mẹ mình, giờ phút này nghe thấy lời nói của mẹ, đột nhiên thấy có chút khẩn trương, bất an nhìn bố đang ngồi đối diện, đối phương cho cậu ánh mắt lực bất tòng tâm làm cậu cảm thấy uể oải.

Cậu biết, chỉ cần có liên quan đến mẹ, bố sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

Thở dài một cái trong lòng, cậu nhận mệnh đi theo Nhiễm Tô vào thư phòng.

Thấy mẹ nhìn mình mà không muốn nói gì, cậu chần chừ khẽ gọi: “Mẹ…”

“Diên Vĩ, bách hợp, cúc vạn thọ, cam Trung Quốc, thủy tiên, đàn hương, bạc hà, còn có hổ phách và đuôi hươu…

Là ‘Vĩnh Hằng’, con còn muốn mẹ nói bao nhiêu nữa? Tối qua con cả đêm không về, sáng trở về lại mang theo mùi nước hoa, con trai, là ai để mùi Vĩnh Hằng trên người con, con không ngại nói cho mẹ biết chứ.”

“Mẹ, con đã tắm rồi …” Lời nói rõ ràng và lạnh nhạt truyền vào tai Úy Chí, cậu kinh ngạc, lại thở dài nói, nhưng có thể trách ai, ai bảo mẹ cậu là người điều chế nước hoa có khướu giác nhạy cảm trong cả nước, dù chỉ có một chút mùi để lại cũng làm mẹ cậu nhận ra “Mẹ, mẹ cũng biết chuyện này rất bình thường mà, giữa nam nữ gặp dịp thì chơi, nam nữ hoan ái, con…”

Cô đương nhiên biết con trai mình được nhiều cô gái hoan nghênh, cũng biết con trai tuổi này sẽ không thể nào thuần khiết như tờ giấy trắng, cô không phản đối cậu có cuộc sống bình thường, nhưng…

“Đó không phải là mùi mà trên thân người con trai ngày mai đính hôn nên có! Con trai, chắc hẳn mùi vị này không phải vị hôn thê của con lưu lại, mùi trên người Phỉ Dao không như thế.”

“Mẹ, hôm qua chúng con thật sự đã nói lời chia tay rồi, con chọn Phỉ Dao, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.”

“Kể cả trước ngày đính hôn ngủ trong ngực người con gái khác?!” Hơi híp mắt, cảm thấy bực mình, Nhiễm Tô lạnh giọng hỏi. “Người vợ này là con chọn, không phải bố mẹ ép con, mặc dù mẹ thật sự hy vọng con sớm lập gia đình, nhưng cũng không ép con vội vã kết hôn, là con nói với mẹ con muốn kết hôn, là tự con đưa cô gái kia về nhà! Hôm nay thì sao? Con qua đêm với cô gái khác trước ngày đính hôn, nếu Phỉ Dao biết, nó sẽ nghĩ như thế nào?!”

“Cô ấy sẽ không! Cô ấy sẽ không biết! Con sẽ không để cho cô ấy có cơ hội biết!”

Nhiễm Tô liên tiếp hỏi những câu nhạy cảm làm Úy Chí cảm thấy hoảng hốt, cậu vội vàng lại kiên định phản bác.

Nghe vậy, Nhiễm Tô vô thức lảo đảo vài bước, nhếch đôi môi gần như trắng bệch, ánh mắt hơi lơ lửng cùng phiền muộn.

“… Con thật xứng là con trái của hắn.”

Con trai của Úy Hành Vân! Dù trên người con chảy một nửa dòng máu của mẹ, dù con từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện lại nhu thuận, dù mẹ toàn tâm toàn ý giáo dục con, nhưng vì sao trong chuyện tình cảm con lại xử lý giống hắn như đúc! Là con giống bố con, hay đàn ông đều như vậy, đều tự cho mình là đúng, đều tự cho mình may mắn, đều làm như không trông thấy người phụ nữ bên cạnh mình, đều không biết yêu thương người ngay trước mặt mình?!

“Mẹ… Mẹ không sao chứ?!”

Thấy mẹ khác thường, không hiểu sao Nhiễm Tô lại thất thố, Úy Chí đến gần mẹ, muốn đỡ mẹ đang đứng không vững.

“… Đừng, đừng đụng vào mẹ!” Trong nháy mắt hoảng hốt, cô như nhìn thấu qua khuôn mặt cậu một khuôn mặt khác vô cùng quen thuộc, làm cô bất giác kháng cự, Úy Hành Vân…

“Mẹ! Mẹ rốt cuộc làm sao vậy?!”

Thoáng lấy lại tinh thần, tim Nhiễm Tô đập mạnh và loạn nhịp ngưng mắt nhìn Úy Chí, hít sâu một cái, khôi phục bình tĩnh.

“Mẹ không sao.” Cô nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó nhìn sâu vào Úy Chí, thong thả đi đến trước Úy Chí, thân hình mảnh mai mềm mại của cô có vẻ nhỏ bé trước cậu con trai trưởng thành, nhưng Úy Chí lại có cảm giác vô cùng an toàn.

Nhiễm Tô duỗi ra hai tay ôm thật chặt con trai, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, giống như khi còn bé an ủi cậu, nhẹ nhàng nói: “Úy Chí của mẹ trưởng thành rồi, mẹ chỉ hy vọng con không phụ cô gái tốt đáng để con yêu, các con đã ở bên nhau, con đã hứa hẹn hôn nhân với cô ấy thì phải phụ trách tới cùng, kể cả trả giá lòng trung thành.”

“Mẹ, con biết.” Úy Chí ôm Nhiễm Tô, thở dài khàn khàn nói, “Con sẽ tốt với cô ấy như bố đối với mẹ.”

Lời của hắn vừa dứt, lòng Nhiễm Tô cứng lại, khẽ thở dài, lui người ra, “Đi làm đi, không còn sớm.”

Hơi kinh ngạc nhìn mẹ rời khỏi mình, Úy Chí cảm thấy trong lòng có cảm xúc không giải thích được, khống chế không nổi mở miệng:

“Mẹ, mẹ thật sự yêu bố sao?”

Nghe thấy câu hỏi đột ngột của cậu, Nhiễm Tô chống lại ánh mắt có đôi chút hồ nghi của Úy Chí, cô nở nụ cười thả nhiên, lành lạnh, nhạt đến mức chỉ thoáng một cái đã qua, chậm rãi xoay người, lông mi cong dài tạo thành cái bóng trên khuôn mặt thanh tịnh của cô.

Cô nhẹ nhàng mà rõ ràng mở miệng:

” Chờ đến ngày con chính thức kết hôn, hãy hỏi lại mẹ.”

Chờ đến ngày đó, mẹ sẽ rõ ràng nói ra đáp án, cũng sẽ thực hiện lựa chọn mà mẹ liên tục không thể làm.

_

Ngày nào đó, cuối cùng sẽ tới.