Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 90: Ván cờ cũ trở mình vì tư dục




Trong hang động yên tĩnh, có giọt nước mưa từ từ nhỏ xuống, xung quanh chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào của Lam Hạo Nguyệt.

Hồi lâu sau, chàng cố nén đau đớn, đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt nàng, thế nhưng đầu ngón tay vừa chạm lên tầng da thịt kia lại cứng đờ trên không trung. “Đứng lên đi, em phải đi về.”

“Chàng thật sự mong em thành thân với người khác ư?” Trong bóng đêm nàng tìm tới tay Trì Thanh Ngọc, giữ chặt.

“Dù sao cũng tốt hơn sẽ cô đơn cả đời, không phải sao?” Trì Thanh Ngọc cố gượng cười, tay lướt qua tóc nàng, sờ lên thoa cài bằng châu ngọc và búi  tóc cao. Chàng hít thở rất khẽ, lại thấp giọng tiếp: “Tôi đã chính thức xuất gia, em cũng đã cùng làm lễ bái đường với Lệ Tinh Xuyên, nên cùng làm bạn với y tới già…”

Lam Hạo Nguyệt rớm lệ: “Xuất gia ư… Chàng cảm thấy như vậy có thể giải thoát sao? Vì thế mà chàng buông bỏ hết thảy, mặc cho em gả cho người mà mình không thích ư?”

Chàng rũ tay xuống, chạm tới giọt nước bên cạnh, ngơ ngác đáp: “Y sẽ đối tốt với em, sẽ cho em một ngôi nhà, thế là đủ rồi.”

“Nhưng em vẫn không thể quên được chàng!” Một lần nữa, nàng lại không thể khống chế được bản thân, nước mắt lã chã rơi xuống vạt áo chàng, “Trì Thanh Ngọc, chàng cho em nhiều hạnh phúc như thế em không quên được chàng, trong ba năm xa chàng em chưa từng cười thật lòng một lần, lẽ nào chàng chưa từng nhớ em, nhớ tới tất cả những gì chúng ta từng trải qua?”

Trì Thanh Ngọc siết chặt hai tay, giọng nói khàn đặc, “Không thể quên được, vậy thì hãy chôn trong lòng, cần gì phải đau khổ bới tìm? Lần này tôi đến đây, chẳng qua chỉ muốn cho mình một cái kết. Trước đây tôi từng hứa với em, phải đưa mặt ngọc lúc em thành hôn, bây giờ coi như đã để nó ở lại núi Thanh Thành.”

“Bây giờ mà chàng vẫn nhớ rõ cái mặt ngọc kia, vậy vì sao chàng cố tình quên đi lời hứa hẹn quan trọng, chàng đã nói sẽ đưa em về Lĩnh Nam, cùng em xây dựng một gia đình!”

“Đó chỉ là giấc mộng hão huyền!” Chàng run giọng nói câu ấy, hít thở khó khăn, cố gắng dùng sức đẩy nàng qua một bên, “Lam Hạo Nguyệt, xin em đừng nói nữa, việc bây giờ em phải làm là trở về tân phòng. Tôi không muốn có lỗi với Lệ Tinh Xuyên, tôi càng không muốn để em lại bị người đời nhạo báng.”

Nàng bị đẩy ra té nhào trên mặt đất, thế nhưng vẫn dùng hết sức để níu tay áo Trì Thanh Ngọc, đánh chàng thật mạnh, thật mạnh. Ấy nhưng chàng vẫn ngồi yên bất động.

“Em chờ ba năm chỉ để chờ chàng nói những lời này sao?!” Bỗng nhiên nàng hoàn toàn kiệt sức, nằm gục trên đất, đưa tay đụng tới viên Thần châu. Lúc ngón tay nắm chặt, có thể cảm nhận được vết nứt rất sâu.

Bỗng nhiên cảm thấy mình đã hoàn toàn uổng phí thời gian, uổng phí tâm huyết mất rồi. Đến cuối cùng chàng vẫn không biết nàng muốn gì, mà nàng cũng vì theo đuổi giấc mộng hão huyền kia đã kiệt sức rã rời.

Nàng lảo đảo đứng dậy, phải bám vào vách tường mới đứng vứng được. Quay đầu nhìn lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy Trì Thanh Ngọc đang ngồi ôm gối trong đêm đen, hình ảnh gầy yếu lẻ loi kia, nhưng một nhành sen xanh đang dần khô héo úa tàn, cô tịch, lạnh lẽo.

Nàng vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ lại cảm thấy có nói gì cũng vô nghĩa.

Tâm chàng đã lạnh, đã chết rồi. Không cứu được nữa.

Lam Hạo Nguyệt tập tễnh đi tới, khàn giọng nói: “Chàng thật sự muốn em trở về sao?”

Chàng chầm chậm ngẩng đầu lên, đờ dẫn đáp: “Đúng.”

Trong bóng tối, có giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Lam Hạo Nguyệt không nói thêm một chữ nào nữa, xoay người rời khỏi chàng.

***

Trong hang động im ắng, Lam Hạo Nguyệt đờ đẫn bước đi. Nàng không còn phân biệt được phương hướng, thậm chí cũng chẳng nhớ mình làm thế nào mà tới được nơi này. Thần châu trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt, như con đom đóm đang hấp hối, chẳng qua chỉ cố kéo dài chút hơi tàn.

Phía sau không có đường lui, đằng trước cũng chẳng thấy tương lai.

Chỉ ở nơi bóng đêm giăng kín này, nàng mới có thể giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, giả vờ rời đi không chút lưu luyến. Thế nhưng nàng chỉ đi được một đoạn không xa, sau đó mờ mịt hoang mang đứng lại.

Mãi đến bây giờ, chàng đều không hề đuổi theo, thậm chí cũng không gọi tên nàng. Chút ảo tưởng cuối cùng cũng rơi vào hư không.

Phía trước có con đường mở rộng, nàng không biết mình phải đi về hướng nào. Màn đêm mù mịt giăng kín cắn nuốt nàng, Lam Hạo Nguyệt cố sức dựa vào vách động, co quắp người, từ từ ngồi xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có tiếng bước chân vọng lại trong hang động trống hoác, đột nhiên Lam Hạo Nguyệt cả kinh. Hang này hẹp dài ngoằn ngoèo, có rất nhiều ngã ba, trong âm u tĩnh mịch chỉ nghe tiếng vọng quanh quẩn từng hồi, như có ai đang đi về hướng này.

Ban đầu nàng dấy lên hi vọng, nhưng sau đó lại cảm thấy mất mát. Âm thanh đó, không phải từ sau truyền tới mà ngược lại, như đến từ phía trước mặt, đang chầm chậm đến gần nơi đây.

Lam Hạo Nguyệt không biết ai lại đến hang động u tịch vào đêm trời khuya khoắc thế này, không muốn bị người phát hiện, nàng cuộn mình trong góc, nín thở.

Vừa hay chỗ nàng ngồi có một mỏm đá nhô ra, che người nàng lại. Vì thế mà Lam Hạo Nguyệt  có thể nhìn về phía trước mà đối phương lại chưa chắc nhìn thấy nàng. Đây là đầu đường một ngã ba, phía trước, bên trái và phải có đường đi, chỉ là không biết thông đến đâu. Một lát sau, có tiếng bước chân tới gần, ánh sáng chập chờn trên mắt đất, hình như người nọ đang cầm đuốc rồi đứng lại.

Lam Hạo Nguyệt đang rất lo, sợ đối phương lại đi tới đây, thế rồi nghe thấy tiếng vang vụn vỡ truyền tới, cứ như ai đó đang đùa nghịch với vật cứng gì.

Nàng nhíu mày nghiêng người, nhờ ánh lửa mà loáng thoáng nhìn thấy bên trái trước mặt có một bãi đất trống, một người áo xám đang đưa lưng về phía góc nàng ngồi, một tay giơ đuốc, một tay cầm bảo kiếm, lấy chuôi kiếm cời cời mặt đất. Vì bị người này che mất nên Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy rốt cuộc trên đất có cái gì. Người đó nhìn kĩ một chút, sau đó từ từ đứng lên, thong thả bước vài bước qua một bên. Lúc này ánh sáng đổ xuống, cái đống trên đất kia bất ngờ lộ rõ hình dạng.

Đó là một đống xương người trắng hếu.

Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy, không khỏi lạnh run, bỗng sực nhớ tới cảnh tượng tương tự từng xảy ra ở nhà cũ Liêu gia nơi trấn Đào Nguyên. Nàng dùng hết sức mới khống chế được tâm trạng, chưa từng thốt lên tiếng nào. Tay chân nàng lạnh như băng, tránh vào sau mỏm đá, sợ bị người nọ phát hiện. Lúc này thấy người áo xám dùng chuôi kiếm khều miếng vải đen, phủ lên bộ xuống trắng. Vì sau đó ông ta quay người mà cuối cùng Lam Hạo Nguyệt cũng nhìn thấy rõ được khuôn mặt kia.

Mặt trắng râu ngắn, hai mắt tinh anh, đúng là Trương Hạc Đình của phái Thanh Thành.

Ông ta cầm đuốc đi qua đi lại, làm như đang chờ gì đó. Được một lát, từ con đường bên phải truyền tới tiếng bước chân của kẻ còn lại, người nọ bước đi không nhanh không chậm, sau khi Trương Hạc Đình nghe thấy âm thanh, vội vàng giơ đuốc lên. Người ở sau đi tới cách ông ta một đoạn rồi ngừng lại, trầm giọng nói: “Trương sư đệ, bên ngoài đang tìm kiếm Lệ Tinh Xuyên khắp nơi, vì sao đệ lại bảo ta tới đây?”

Lam Hạo Nguyệt nghe thấy âm thanh đó thì ngẩn ra, người này chính là Trác Vũ Hiền, từng gặp ở Mai Lĩnh. Lại nghe Trương Hạc Đình cười một tiếng, nói: “Chưởng môn không cần phải lo cho Lệ Tinh Xuyên, đệ nghĩ y và Trì Thanh Ngọc từng là bạn bè, nhất định không tin chàng ta giết đệ tử Thanh Thành nên đã đưa đi rồi.”

Trác Vũ Hiền hừ một tiếng, “Ta cũng từng có quen Trì Thanh Ngọc, thế nhưng kết quả thật sự thế nào, còn phải vặn hỏi kĩ mới rõ ràng. Hôn lễ của Lệ Tinh Xuyên thành ra như thế, bây giờ còn chẳng biết y đã đi đâu, đệ không vội giải quyết chuyện này mà lại gọi ta tới sau núi, rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Trương Hạc Đình gác bó đuốc vào khe hở trên vách đá bên cạnh, thong thả đáp: “Dựa theo dự định trước đây, hai ngày sau là đại hội đấu võ của bổn phái, sư huynh có định chọn người thắng làm kẻ kế nhiệm chức vị chưởng môn tiếp theo?”

Trác Vũ Hiền khẽ run một cái, sau đó lại cười bảo: “Trương sư đệ, chẳng phải đại hội đấu võ là nơi để các đệ tử trong phái được tỉ thí với nhau, có liên hệ gì với chưởng môn đời tiếp theo đâu chứ? Đúng là trước đây cũng từng có chuyện như vậy, nhưng đó là vì tuổi tác của chưởng môn tiền nhiệm đã cao, thế nên mới mượn buổi đấu võ để xác định người tiếp nhận chức vụ. Ý của đệ là, muốn bây giờ ta thoái vị nhường người tài đức?”

“Tuy rằng chưởng môn đang khí thịnh sung mãn, ấy nhưng nhân tài mới xuất hiện của bổn phái cũng không ít. Ý ta là, cùng với đệ tử tục gia của đệ, thay vì để hai nhà phân tranh, chi bằng Chưởng môn thấu tính đạt lý, chọn một trong những đệ tử tục gia làm chưởng môn đời tiếp theo đi. Như thế thì hai nhánh chúng ta sẽ hợp thành một, chẳng phải mọi người đều vui hay sao?”

Lúc Trương Hạc Đình nói thế, Trác Vũ Hiền vẫn quan sát thần sắc ông ta, đợi ông ta nói xong, vẫn không dời mắt mà nói: “Đêm khuya đệ gọi ta tới đây, vì muốn khuyên ta đề cử Tòng Thái làm người tiếp nhận? Dù đệ tử dưới tay ta không phải tuyệt thế cao thủ gì, thế nhưng cũng có vài đứa thái độ kiên định, hành vi đoan chính. Lại nói thêm, bổn phái chưa bao giờ có Chưởng môn nào lại lập Chưởng môn nhân mới khi đang còn khỏe mạnh, đệ có phần quá đáng rồi!”

Trương Hạc Đình cười ha ha, “Tư chất của mấy đứa Hồng Thiên thế nào, chắc trong lòng sư huynh cũng tự biết rõ. Nếu bàn về cách làm người đối nhân xử thế, chẳng lẽ Tòng Thái không đủ tư cách hay sao? Lại nói tới quy củ… Chuyện gì cũng phải có bắt đầu, quy củ mấy trăm năm của phái Thanh Thành ta, cũng đến lúc nên sửa rồi!”

“Trương Hạc Đình, đúng là mày đã quên nguồn quên gốc rồi!” Sắc mặt Trác Vũ Hiền trầm xuống, muốn xoay người bỏ đi. Cũng không ngờ Trương Hạc Đình ở sau nói lớn: “Trác sư huynh, đệ nhớ hai mươi mấy năm trước đây, huynh từng có một thân thích chạy tới Thanh Thành, lại còn được sư phụ yêu thích. Tiếc là sau này không quay lại nữa, nhiều năm như vậy, không biết tình hình gần đây của cậu ta thế nào rồi?”

Trác Vũ Hiền vốn định xoay người đi, nghe thấy câu hỏi của ông ta thì thân hình cứng đờ, chầm chậm nói: “Đệ nói tới ai?”

Trương Hạc Đình bước xéo qua một bên, liếc nhìn: “Chẳng lẽ em họ bên ngoại của mình mà sư huynh cũng quên rồi à?”

Trác Vũ Hiền nghiêng mặt, đưa mắt nhìn ông ta một cái, “Thì ra là nhắc tới Hàn Mặc, đó cũng là chuyện của hai mươi mấy năm trước rồi. Tính tình em họ ta vốn tự nhiên thoải mái, từ hồi trẻ đã lưu lạc nơi xa. Mấy năm nay ta và cậu ấy cũng không có thư từ gì, chẳng biết nay cậu ấy đang ở đâu rồi… Vì sao đột nhiên đệ lại nhắc tới cậu ấy?”

“Năm đó Hàn huynh đệ chỉ vừa mười bảy mười tám tuổi, vậy mà lại là một tay kiếm giỏi. Đệ cũng nhận ra sư phụ rất tán thưởng cậu ấy, chỉ tiếc cậu ấy chỉ ở lại Thanh Thành chưa đầy nửa tháng rồi vội vàng rời đi, từ đó về sau giang hồ không còn tin tức người này nữa, mà cứ như vô cớ mất tích vậy.” Trương Hạc Đình thở dài một hơi. “Đệ nhớ năm đó cậu ấy đặc biệt tới tìm sư huynh để bàn luận kiếm thuật, anh em hai người rất hòa hợp cơ mà, sao huynh không phái người tìm hiểu tung tích cậu ấy xem thế nào?”

Trác Vũ Hiền trầm giọng đáp: “Đương nhiên ta đã từng nhiều lần nghe ngóng, nhưng cha mẹ cậu ấy đều đã qua đời, không còn một người thân nào, ta biết đi nơi đâu mà tìm đây?” Ông ta nói tới đây, chán ghét nhìn Trương Hạc Đình, “Trương sư đệ, nếu không còn việc gì nữa, ta phải ra trước núi đây. Những gì đệ nghĩ ban nãy, không cần nhắc lại với ta nữa đâu!”

Ông ta vừa dứt lời thì cất bước bỏ đi, lúc này lại có giọng nói như không chút để ý của Trương Hạc Đình truyền tới từ sau: “Sư huynh, ấy nhưng đệ có biết tung tích của em họ huynh, huynh có muốn nghe một chút không?”

Chân của Trác Vũ Hiền vừa dợm bước liền khựng lại, lúc này Trương Hạc Đình chắp hai tay sau thắt lưng, chậm rãi đi tới bên cạnh miếng vải đen, như cười như không mà rằng: “Có lẽ sư huynh cũng biết nhà cũ của sư phụ bị Đoạt Mộng lâu phá hủy ba năm trước đây, suýt nữa đã bị đốt sạch? Nói cũng kì lạ, trong căn hầm lâu năm không người ở kia mà lại có tầng ngầm đấy. Có lẽ Liêu gia cũng là nhà giàu ở trấn Đào Nguyên, vì phòng trộm cướp mà trước đây đào một tầng hầm để chạy tị nạn.”

Trác Vũ Hiền từ từ xoay người, cây đuốc ở khe đá lúc sáng lúc tối, chiếu lên khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của ông ta, trông lại có vài phần quỷ dị.

Trương Hạc Đình liếc mắt nhìn sang, lại tiếp: “Cũng vì ít người biết ở trong mật đạo đó có một căn phòng đá giấu một bộ xương người!” Nói xong, ông ta giơ một chưởng, gió xoáy cuồn cuộn nổi, hất tung miếng vải đen trong góc kia qua một bên. Bộ hài cốt trắng phau kia lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Mày kiếm của Trác Vũ Hiền nhíu chặt, nhìn bộ xương kia, nói: “Trương sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Hạc Đình cười giả dối, “Chẳng lẽ sư huynh không nhận ra kẻ đáng thương này sao?”

“Đệ…” Mắt phượng Trác Vũ Hiền đảo qua, nhìn chằm chằm vào ông ta, “Rốt cuộc đệ muốn nói cái gì?”

Trương Hạc Đình thở dài, lấy vỏ kiếm chỉ vào bộ hài cốt, nói: “Chưởng môn sư huynh, đây chẳng phải là cậu em họ Hàn Mặc từ xa mà đến của huynh đó sao?”

Sắc mặt Trác Vũ Hiền trắng nhợt, lùi về sau một bước, “Hàn Mặc?! Sao cậu ấy lại chết trong nhà cũ của sư phụ?!”

“Sư huynh, không cần đóng kịch nữa đâu.” Trương Hạc Đình khinh thường nhìn ông ta, như thể đã đoán được từ trước, “Hàn Mặc kia, đúng là đã chết dưới kiếm của huynh!”

“Trương Hạc Đình! Đệ không được nói càn!” Trác Vũ Hiền tức giận quát lớn, định tiến lên. Trương Hạc Đình giơ tay ngăn lại, lạnh lùng nói: “Khi còn sống sư phụ coi trọng huynh nhất. Ta còn nhớ lúc người về quê tế tổ từng mang huynh theo, cũng ở lại nhà cũ nơi trấn Đào Nguyên. Nhất định lúc đó huynh đã biết trong căn nhà có mật đạo, vì thế, sau khi giết Hàn Mặc liền kéo cậu ta tới đây, muốn khiến cậu ta hoàn toàn biến mất trên cõi đời này…”

“Đúng là ăn nói bừa bãi!” Trác Vũ Hiền giận quá mà cười, phất tay áo rộng, chỉ vào bộ xương trắng kia mà nói, “Không biết đệ lôi từ đâu ra mớ xương trắng này, lại nói là em họ mất tích đã lâu của ta, bây giờ lại tưởng tượng ra một câu chuyện nực kia kia, muốn hãm hại ta ư? Làm sao đệ có thể chứng minh thân phận của bộ xương này?! Lại nói, ta và Hàn Mặc không có bất hòa, vì sao lại muốn giết cậu ấy?!”

Giọng nói của ông ta vốn oang oang, nay càng vang vọng trong hang trống này, cứ vù vù.

Trương Hạc Đình lại không hề sợ hãi, lấy một miếng vải lụa nhăn nhúm khó tả từ trong lòng ngực. Dải lụa kia đầy máu, ông ta ước lượng một chút, nói: “Nếu không có chứng cớ, sao đệ dám trực tiếp tìm huynh?” Dứt lời, vung bàn tay to lên, trải miếng lụa kia ra trước mặt Trác Vũ Hiền.

Lúc này, Lam Hạo Nguyệt đang trốn trong góc bí mật cũng rất nghi ngờ, thế nhưng lại chẳng dám nghiêng người để nhìn, chỉ nghe Trương Hạc Đình tiếp: “Huynh cứ nhìn cho kĩ đi, trên miếng lụa này có chữ viết, được giấu dưới mặt trái của cái giường đá trong mật đạo kia.” Đang nói, Trương Hạc Đình vận lực để tung miếng vải lụa lên, rơi xuống chân Trác Vũ Hiền.

Trác Vũ Hiền lại không hề cúi đầu nhìn xuống, dùng mũi chân để hất lên, tung miếng vải lên rồi chụp lại. Ông ta nhanh chóng quét mắt nhìn chữ trên miếng vải kia, sắc mặt xanh mét, bỗng lại cười ha hả nói: “Trương Hạc Đình, trên này có lác đác vài chữ viết, tuy có tên của Hàn Mặc, cũng trùng hợp có vài vết giống chữ Trác Mặc, đệ lại chỉ dựa vào cái này mà có thể nói ta đã giết em họ của mình?”

“Trên đó còn viết Tử Dạ của Đoạt Mộng lâu giết Diệp gia, vì sao chứ?! Năm đó sư phụ phái huynh dẫn người đưa Diệp sư đệ về Thanh Thành để tra xét chuyện ở am Tùng Trúc. Sau khi trở về lại báo rằng, Diệp sư đệ nghe thấy tin đồn nên đã bỏ nhà chạy trốn trong đêm, lúc bị các người bao vây vẫn không bó tay chịu trói, cuối cùng chết trong hỗn chiến. Bây giờ xem ra, có lẽ không phải đệ ấy chết trong tay thủ hạ của mình mà bị sát thủ Tử Dạ của Đoạt Mộng lâu âm thầm lấy đi tính mạng! Thậm chí…” Ánh mắt Trương Hạc Đình hung hãn, nhìn chằm chằm vào Trác Vũ Hiền, thấp giọng nói, “Chuyện ở am Tùng Trúc, có lẽ vốn không liên quan gì tới Diệp sư đệ. Đệ ấy, chẳng qua đã chịu oan ức gánh một tội danh hơn hai mươi năm nay thôi.”