Nắng chiều từ từ rơi xuống, trên con đường mòn trong rừng trúc ở Yên Hà cốc, Hoàn Nhi đang từ từ đi tới chỗ ở của Trì Thanh Ngọc. Thế nhưng vừa bước vào phòng thì chỉ thấy đệm giường gọn gàng, Trì Thanh Ngọc không có ở đây. Hoàn Nhi sinh lo, tìm trước và sau phòng một hồi cũng chẳng thấy tung tích chàng đâu, cô bé lo Trì Thanh Ngọc bị lạc trong Yên Hà cốc, vội vàng đi dọc theo con đường mòn trong rừng trúc để tìm.
Trong cốc, thi thoảng cũng có người qua lại, thế nhưng cô bé chẳng muốn tiếp xúc với họ nên không tới hỏi, chỉ tự mình cẩn thận để ý xung quanh mà thôi. Đi một lúc lâu sau, thấy phía trước có vài thanh niên ăn mặc gọn gàng, tay cầm bảo kiếm bước qua, vừa đi vừa nói chuyện, đến khi thấy Hoàn Nhi thì vội vàng im lặng, thi thoảng liếc nhìn cô bé bằng một ánh mắt rất lạ kì. Hoàn Nhi lườm bọn họ, giả vờ không để ý tới bộ dạng kỳ quái kia, chỉ chăm chăm đi về trước.
Trong nắng chiều, lá vàng bay bay, cơn gió lạnh thốc vào người. Hoàn Nhi đi xuyên qua khu rừng tùng mọc đầy rêu trên đấy, đang chần chừ không biết có nên đi vòng hay không thì bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, trên mảnh đất trống trải phía trước, có người đang quỳ sụp, không nhúc nhích.
Vừa thấy bóng dáng kia, Hoàn Nhi sợ quá, vội gọi một tiếng ‘Tiểu sư thúc’, sau đó lật đật chạy tới.
Trì Thanh Ngọc hoàn toàn không có phản ứng, vẫn xoay lưng về phía cô bé, lặng lẽ quỳ. Hoàn Nhi gắng chịu cơn đau xót trên lưng, đỡ lấy tay chàng, muốn kéo Trì Thanh Ngọc đứng dậy.
Nhưng tựa như đã mất hết linh hồn, không buồn không vui, dù cô bé có dùng sức thế nào thì chàng cũng vẫn không hề động đậy.
Hoàn Nhi thấy sắc mặt Trì Thanh Ngọc nhợt nhạt, trong lòng khó chịu, không biết phải nói lời gì cho phải, nức nở: “Tiểu sư thúc, thúc làm sao thế? Có phải người của phái Hành Sơn bắt nạt thúc không, con đi nói lý với họ.”
Trì Thanh Ngọc vẫn im lặng không đáp, Hoàn Nhi sốt ruột nói: “Thúc mà không đứng dậy nữa thì còn sẽ tìm Lam Hạo Nguyệt đến đấy, con bảo chị ta đến mà xem thúc phải chịu khổ thế nào trong Yên Hà cốc này!” Dứt lời, cô bé xoay người định đi thì bất ngờ bị Trì Thanh Ngọc nắm góc áo giữ lại.
Thần thái trên khuôn mặt chàng dần khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, giọng nói khàn khàn: “Hoàn Nhi, ta không sao, cũng không bị ai khi dễ, chỉ là tự đi lầm đường nên bị ngã ở đây thôi.”
“Thúc nói bậy!” Hoàn Nhi nghẹn ngào nói, “Thúc tưởng con là đồ ngốc à? Sư thúc, ở đây không ai chấp nhận thúc cả, tại sao thúc lại ở mãi không đi?! Chỉ vì một Lam Hạo Nguyệt mà thúc cam chịu bị sỉ nhục, ức hiếp ở đây sao?”
Trì Thanh Ngọc vẫn ngơ ngác quỳ như vậy, mãi lâu sau mới run tay, lần ra sau vai lấy gậy trúc xuống, dùng hết sức để chống, lảo đảo đứng dậy. Mới đi được một bước thì đã ngã sấp xuống. Hoàn Nhi chạy lên trước đỡ, nhưng chàng khăng khăng đẩy ra, dùng gậy trúc để dò đường, đi thẳng về phía trước.
Hai mắt Hoàn Nhi nhòe lệ, nhìn bóng lưng chàng. Vẻ lãnh đạm bình tĩnh trước nay của chàng nay đã không còn, chẳng biết đã quỳ bao lâu nên bây giờ bước đi tập tễnh, đi được một lúc lại lệch về bên đường. Cô bé lau nước mắt, không nói tiếng nào, chỉ một mực đuổi theo, nắm chặt tay rồi đưa chàng về hướng chính xác.
Trở lại phòng, thấy quần áo chàng dính đầy bùn đất, Hoàn Nhi ra khỏi phòng múc nước chuẩn bị để chàng tắm rửa, nhưng khi nàng quay lại thì đã thấy Trì Thanh Ngọc đang đứng bên giường, trong tay là đống quần áo bừa bộn, chàng đang hối hả dọn đi, muốn tống hết tụi nó vào trong bọc.
Hoàn Nhi mím chặt môi, cố nén nỗi bi thương, mãi lát sau mới nói: “Tiểu sư thúc, thúc muốn làm gì?”
Trì Thanh Ngọc ngơ ngác sờ lên số quần áo, nói: “Hoàn Nhi, thương thế của con đã khá hơn chút nào chưa?”
Hoàn Nhi ngẩn ra, đáp, “Đã không sưng nữa…”
“Được rồi, tốt. Vậy bây giờ chúng ta về lại núi La Phù.” Trì Thanh Ngọc đưa lưng về phía cô bé, nói.
“Bây giờ?” Hoàn Nhi hoảng hốt, “Sao bỗng dưng thúc lại muốn về? Bây giờ trời đã sắp tối đến nơi, dù muốn đi cũng không được…”
“Không sao, không sao cả… Ta không sợ trời tối… Ta đưa con về, chúng ta về lại núi La Phù… Tối rồi, ta cũng đi được… Ta vốn không biết cái gì là trời tối…” Chàng nói năng lộn xộn, hai tay vẫn không ngừng thu dọn.
Hoàn Nhi khóc nức lên, nhào tới ôm ngang thắt lưng chàng.
Thân mình Trì Thanh Ngọc run lên, khựng lại. Hoàn Nhi dán mặt mình vào lưng chàng, nước mắt rơi lã chã, bỗng cảm thấy người mình đang ôm không ngừng run rẩy. Cô bé vội vàng lau nước mắt, xoay người tới trước mặt chàng, chỉ thấy Trì Thanh Ngọc cúi gục đầu, hai tay chống lên mép giường, trong mắt lấp lánh ánh nước, cố kiềm nén không để rơi.
Chàng vậy mà cũng có nước mắt.
Từ những ngày đầu tiên được biết chàng, Hoàn Nhi rất ngạc nhiên khi nhìn người sư thúc chẳng lớn hơn mình bao nhiêu tuổi này lại có một sự bình tĩnh lạnh lùng đến lạ thường. Cô bé từng nghe Lâm Bích Chi kể về cảnh ngộ của chàng thời thơ ấu, biết chàng từng sống trong sự lăng nhục, nghèo khổ, còn bị những người trong thôn tùy ý bắt nạt. Vậy mà Trì Thanh Ngọc vẫn vĩnh viễn duy trì thái độ lặng lẽ cao ngạo kia, như thế tất cả những thứ tàn phá hủy hoại kia không thể nào khuất phục được chàng. Tiểu sư thúc của cô bé luôn cố gắng luyện kiếm, viết chữ, học thơ… Đối với chàng mà nói, học cái gì cũng rất khó khăn, tưởng chừng như không thể làm được. Tiểu sư thúc của cô bé, nhìn có vẻ cô tịch hững hờ, thế nhưng sẽ không tự coi nhẹ mình, sẽ không bi quan, tuyệt vọng.
Ấy vậy mà giờ đây, lần đầu tiên chàng quỳ xuống, rơi nước mắt.
Trái tim Hoàn Nhi như bị ai đó xé toạt, đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ chàng.
“Sư thúc, bây giờ con sẽ theo thúc về.”
***
Màn đêm dần buông xuống, Hoàn Nhi mang Trì Thanh Ngọc rời khỏi Yên Hà cốc.
Lúc đi tới cốc khẩu, có người nhìn thấy bọn họ, nhưng cũng chỉ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn mấy lần rồi vội vàng rời đi, không đi tới hỏi. Trì Thanh Ngọc vẫn luôn trầm mặc, chàng cúi đầu, bước chân nặng trĩu.
Hoàn Nhi chỉ muốn mau đưa chàng khỏi nơi này, khoảnh khắc vừa bước qua khỏi lối vào Yên Hà cốc, cô bé mím môi nhìn lại. Trong màn đêm u tối, khuôn mặt Trì Thanh Ngọc cũng mơ hồ, thứ rõ ràng duy nhất là cây gậy trúc màu xanh biếc trong tay chàng.
Cô bé đi tới kéo tay áo Trì Thanh Ngọc, lặng thinh không nói, dắt chàng đi tới con đường mòn dẫn ra ngoài núi. Đến nơi đã xảy ra đánh nhau ngày hôm qua, hình như có cảm giác được gì đó, bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc dừng bước, khàn giọng hỏi: “Ở đây có tấm bia đá đúng không?”
Hoàn Nhi ngẩn người, nhìn xung quanh một phen, đáp: “Dạ đúng, ở phía trước.”
“Mang ta tới đó.”
Hoàn Nhi không hiểu ý của chàng lắm, nhưng từ trước đến nay, cô bé không cãi lời chàng bao giờ, liền dẫn Trì Thanh Ngọc từ từ đi tới trước tấm bia đá cao ngất, vững chắc kia. Trì Thanh Ngọc chầm chậm nâng tay trái lên, từ trên xuống dưới, mân mê vết khắc lồi lõm.
Yên Hà cốc. Yên Hà cốc…
Mới ngày hôm qua thôi, chàng vẫn còn vui vẻ khấp khởi, mang tâm trạng thấp thỏm mà chờ ở đây, chàng muốn chờ người trong trong lòng dẫn mình về nhà.
Mặc dù biết rõ thứ chàng chờ đợi có thể là sự bất mãn và lạnh nhạt, nhưng chàng vẫn luôn tự nói với mình, như vậy cũng không sao, từ lúc còn nhỏ đã phải chịu bao khuất nhục, điều ấy đã khiến chàng có thể chấp nhận được mọi thứ. Nhưng có lẽ thật ra bản thân quá yếu đuối, bây giờ lại lựa chọn cách rời đi thế này, kết thúc những gì đã trải qua ở Yên Hà cốc.
Sương buông, trời se lạnh, Hoàn Nhi cầm bọc trong lớp quần áo, dè dặt nói: “Sư thúc, chúng ta đi thôi.”
Chàng chạm đến ba chữ được khắc mạnh mẽ kia lần cuối, lặng lẽ xoay người.
***
Lúc Trì Thanh Ngọc và Hoàn Nhi rời khỏi Yên Hà cốc, trong tiểu viện mà Lam Hạo Nguyệt ở tối đen. Nàng ngơ ngác nằm trên giường, kể từ khi trở về, trừ khi có người mang đồ ăn từ ngoài đến thì chẳng còn có ai vào căn phòng này cả.
Có tiếng bước chân rất khẽ truyền từ ngoài cửa viện, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Thụ An đang đi cà nhắc tới. Lam Hạo Nguyệt hơi ngẩn ra, ngồi dậy gọi hỏi: “Thụ An, thương thế của đệ đã khỏe lại chưa?”
Thụ An cẩn thận đi tới gần căn phòng, nhẹ giọng nói: “Chủ yếu chỉ bị thương ở cánh tay, vẫn đi lại được. Đệ nghe nói sư tỷ không ăn không uống nên đệ qua xem như thế nào.”
Lam Hạo Nguyệt rũ mi, ngồi im lặng không đáp, bỗng bước xuống giường, đi tới cửa sổ, “Đệ giúp tỷ một việc được không?”
Thụ An ngẩn người, hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Giúp đi gặp người đã ở cùng cốc với tỷ… Nói với chàng đừng đi tìm cha, nếu không sẽ bị mắng chửi mất.”
“Chị Hạo Nguyệt…” Thụ An do dự nhìn nàng, lấy hết dũng khí để nói, “Người kia, hình như đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Lam Hạo Nguyệt bật thốt, hai tay nắm chặt song cửa sổ, hoảng loạn, “Sao đệ biết?! Chuyện từ lúc nào?!”
“Ban nãy lúc đệ đi tới chỗ tỷ, thấy anh ta mang theo cô bé kia đi về hướng ra ngoài cốc, lưng còn vác bọc đồ, chẳng phải định rời khỏi sao?”
Lam Hạo Nguyệt cảm thấy có một chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đầu xuống. Nàng gần như không nghĩ ngợi gì, chộp lấy Trường kiếm trên bàn, thoáng cái đã chém đứt song cửa sổ, chỉ cần lách mình là thoát ra ngoài. Thụ An vội la lớn: “Tỷ cứ vậy mà ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức mất!”
“Không nghĩ tới nổi!” Nàng cầm kiếm, vội vàng chạy ra cốc khẩu.
Lúc này có người trở về từ ngoài cốc, thấy nàng có vẻ vội vàng cuống quýt như vậy thì muốn đi tới hỏi, nhưng Lam Hạo Nguyệt lại tung người nhảy lên cây đại thụ ven đường, mũi chân phát lực, dựa thế mà lướt đi.
***
Con đường núi thăm thẳm bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, Hoàn Nhi không thấy rõ bước chân, chỉ có thể phân biệt phương hướng một cách mơ hồ, vất vả lắm mới dắt Trì Thanh Ngọc đi được. Bất ngờ, không cẩn thận bị trượt chân, suýt nữa thì ngã sấp. Trì Thanh Ngọc nghe tiếng Hoàn Nhi hét lên, vội vàng đưa tay giữ tay áo cô bé.
“Con không sao.” Trái tim Hoàn Nhi đập bình bịch, thế nhưng vẫn nghĩ tới chuyện an ủi chàng.
Trì Thanh Ngọc không nói gì, chỉ hờ hững dò đường, đưa cô bé tiếp tục đi về phía trước. Hoàn Nhi nhìn ra xa, dựa vào trí nhớ lúc đến đây, cua qua một khúc ngoặc thì đã ra được đường bằng, dẫn thẳng vào thị trấn.
Hai người bước đi trên con đường núi vắng tanh, lúc sắp rẽ qua khúc ngoặc cuối cùng thì có tiếng bước chân dồn dập truyền từ sau tới. Hoàn Nhi chau mày, quay đầu nhìn lại thì thấy, trong bóng đêm, có người đang dốc sức đuổi theo, tà áo tung bay, tua kiếm bay phấp phới không dừng.
Trái tim Hoàn Nhi nhảy dựng, chỉ hận xung quanh chẳng có chỗ nào trốn được. Trì Thanh Ngọc lại làm như không hề nghe thấy bất cứ tiếng động gì đằng sau, vẫn ngây ngốc như ban nãy, bước dồn về trước.
“Trì Thanh Ngọc!”
Có tiếng gọi từ đằng sau truyền tới, xé rách màn đêm yên tĩnh. Không thể nói nên lời được đó là cảm giác gì, có khẩn thiết, bi phẫn, đau buồn, thất vọng… đủ loại cảm xúc phức tạp đan vào nhau, tiếng vọng cứ quanh quẩn trong núi rừng tĩnh mịch.
Bước chân chàng nặng nề, chậm chạp, tựa như mỗi bước đi đều hao hết mọi tinh lực. Ấy nhưng vẫn không hề dừng lại, vẫn cố chấp bước từng bước một.
Cả tâm, cả sức Lam Hạo Nguyệt nay đều đã quá mệt mỏi, nay thấy bóng lưng quen thuộc kia cách đó không xa, nhưng chàng vẫn không hề có ý dừng lại, bước đi một cách thật lạnh lùng. Nỗi tuyệt vọng lan khắp người, khiến nàng cạn kiệt sức lực, thế nhưng vẫn lảo đảo đuổi đến sau chàng, thở hổn hển mà nói: “Chàng muốn đi đâu?!”
Hoàn Nhi hoảng hốt nhìn Lam Hạo Nguyệt, lại quay sang Trì Thanh Ngọc. Từ sau khi rời khỏi Yên Hà cốc, tựa như đã mất linh hồn, chàng không nói một lời, thần sắc mờ mịt. Nhưng vào lúc này, bỗng như chàng nở nụ cười nhạt, chầm chậm nói: “Xin lỗi, tôi phải đi.”
“Trì Thanh Ngọc! Chàng điên rồi sao?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Có phải cha em đã đuổi chàng?!” Lam Hạo Nguyệt cố hết sức níu lấy tay áo chàng.
“Không phải.” Trên mặt Trì Thanh Ngọc vẫn còn đượm nụ cười hòa nhã, thế nhưng lòng bàn tay lại lạnh ngắt.
Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên nhìn chàng, bỗng cảm thấy một Trì Thanh Ngọc thế này, thật sự rất xa lạ. Nàng từ từ nới lỏng tay, hỏi: “Chàng đã quên rằng đã từng đồng ý với em chuyện gì rồi sao?!”
Trì Thanh Ngọc không nói.
“Mai rơi bên suối, chàng từng hứa với em, cho dù có xảy ra chuyện gì, dẫu người khác có nói thế nào chăng nữa, chàng sẽ không buông tay! Chàng sẽ không bỏ mặc em cơ mà!” Thanh âm nàng run rẩy, thế nhưng giọng nói vẫn rất kiên cường.
Những lời cuối cùng của nàng đã đâm vào tim Trì Thanh Ngọc. Chàng dùng hết sức để siết chặt cây gậy trúc, cố gắng duy trì chút bình tĩnh cuối cùng, “Hạo Nguyệt, xin lỗi em, tôi đã không giữ lời, nhưng tôi vẫn phải đi thôi.”
“Chàng là kẻ hèn nhát!” Cứ như Lam Hạo Nguyệt đã phát điên mất rồi, “Chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ vì cha em làm khó mà chàng lại bỏ đi sao?! Không phải chàng rất lợi hại sao? Không phải đến chết chàng cũng không sợ à? Chẳng lẽ chàng cũng sợ cha em? Sợ ông mắng hay sợ ông giết chàng?!”
Trì Thanh Ngọc không nói một lời, chàng cắn răng, xoay người bỏ đi. Thế nhưng bỗng dưng Lam Hạo Nguyệt nhào tới, giữ chặt chàng không thả. Cổ tay Trì Thanh Ngọc bị móng tay nàng xẹt qua, tứa máu.
“Em không cho chàng đi!” Mắt nàng đỏ ửng, khàn giọng mà rằng.
“Đủ rồi!” Hoàn Nhi đứng sững một bên, lúc này không thể nào nhịn được nữa, quát Lam Hạo Nguyệt, “Lúc trước, rõ ràng là vì chị bám riết không rời, đuổi theo thúc ấy tới tận Lĩnh Nam, thế thì tại sao bây giờ lại chỉ mình thúc bị người của phái Hành Sơn châm biếm, lạnh nhạt?! Chuyện của hai người, vì sao lại chỉ trách một mình thúc ấy! Thúc ấy vì chị mà quỳ ở võ trường suốt một ngày rồi, chị còn muốn thúc ấy làm gì nữa?!”
Lam Hạo Nguyệt mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Trì Thanh Ngọc, nàng không thể nào tưởng tượng rằng một người cao ngạo, tự phụ như chàng, đã phải ôm một nỗi tuyệt vọng hèn mọn đến mức nào mà mới làm như vậy.
“Hoàn Nhi! Con đừng lắm chuyện!” Bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc tức giận quát.
Phát hoảng vì thái độ của chàng, Hoàn Nhi nghẹn ngào, “Là con lắm chuyện, nhưng con không thể nhìn thúc bị người khác sỉ nhục như vậy!” Dứt lời, cô bé tức tối bước qua một bên, ôm đầu ngồi xuống tảng đá ở ven đường, vùi đầu giận dỗi.
Trì Thanh Ngọc muốn xoay người đi nhưng cảm thấy đầu vai bị đè xuống, được ai đó ôm chầm.
“Vì sao chàng lại làm vậy?! Có phải chàng đi tìm cha em không? Ông ấy không đồng ý thì chúng ta cùng bỏ đi!” Lam Hạo Nguyệt nức nở nói.
“Cùng bỏ đi? Đi đâu?” Trì Thanh Ngọc nhắm mắt, cả người hơi run lên.
Lam Hạo Nguyệt bất kể ôm chầm lấy chàng, “Cho dù đi đến đâu, trời đất bao la, chẳng lẽ không tìm được chốn dung thân sao?” Nàng thấy Trì Thanh Ngọc không quay lại, càng thêm hoảng loạn, ngân ngấn nước mắt mà nói, “Thanh Ngọc, Thanh Ngọc, dẫn em đi! Dẫn em đi đi!”
“Tôi không thể làm như vậy!” Bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc dùng sức né tránh, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trước mắt vẫn là một màn đêm tăm tối.
Lam Hạo Nguyệt không kiềm được mà lùi về sau một bước, hít một ngụm khí lạnh, “Vì sao… chàng nói chàng thích em, chàng nói muốn ở bên em mà. Cha em không đồng ý, đó là chuyện của ông ấy, không liên quan hệ gì tới chúng ta!”
“Lam Hạo Nguyệt, ông là người thân duy nhất của em!” Trì Thanh Ngọc đau đớn nói, “Tôi cứ nghĩ rằng mình có thể thuyết phục, có thể cầu xin ông tin tưởng mình. Nhưng đều vô dụng… Ông ấy nói rằng không thể gả em cho tôi! Bây giờ em rời khỏi Hành Sơn trong tức giận thế này, sau này sẽ làm sao?! Tôi không muốn em trở mặt với cha mình vì chuyện này, càng không muốn em bị người khác chỉ trỏ sau lưng, nói xằng nói xiên! Tôi không chịu được!”
“Chỉ vì ông ấy không đồng ý mà chàng không nghĩ tới cảm nhận của em, quên hết những chuyện trước đây sao?!” Lam Hạo Nguyệt cố sức xoay người chàng lại, bình tĩnh nhìn vào mắt chàng, “Nếu bây giờ chàng không chịu dẫn em đi thì em cũng không về lại Yên Hà cốc! Từ nay về sau, chàng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa!”
“Vì sao em lại phải như thế?!” Trì Thanh Ngọc cố nén bi thương, nắm lấy tay nàng.
“Em không có sự lựa chọn nào khác!” Nàng khàn giọng nói, cũng chẳng thốt được lời nào nữa.
Cứ như bị kinh hãi, Trì Thanh Ngọc đưa mắt ra sau nàng, tối tăm, mờ mịt không ánh sáng, nụ cười bên khóe môi thật thê lương.
“Tôi không biết, Hạo Nguyệt. Tôi thật sự không biết. Vì sao tôi thích em, lại khó khăn đến vậy? Ai cũng có thể nói chuyện cưới gả, nhưng tôi thì không có tư cách. Tôi đã quỳ gối cầu xin, nhưng ngay cả tư cách để đối tốt với em, tôi cũng không có… Tôi cũng không hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ được, vì từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ nuôi dưỡng… Nhưng, nhưng tôi thật sự không muốn mình là một kẻ mù, tôi thật sự không muốn mình bị ném ở nơi dã ngoại từ khi mới sinh ra!” Bỗng chàng bật cười, âm thanh run rẩy, không thể tự kiềm chế.
“Nhưng em chưa từng để ý những chuyện này! Chàng có thể nhìn thấy hay không, có cha mẹ hay không thì liên quan gì tới ngày sau?” Lam Hạo Nguyệt vùi vào ngực Trì Thanh Ngọc mà khóc, không nỡ nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của chàng. Bỗng cảm giác được bàn tay nham nhám của chàng mơn trớn gò má mình. Chàng chưa bao giờ dùng sức như vậy. Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trì Thanh Ngọc mở to hai mắt, ngỡ ngàng, run rẩy nhìn thẳng vào nàng.
Trong bóng đêm, trong đôi mắt đen, luôn lặng lẽ như mặt giếng cổ của chàng, trong trẻo, ngân ngấn nước.
“Nhưng tôi muốn nhìn thấy em, tôi rất muốn nhìn thấy em!” Chàng tê tâm liệt phế gào lên, hai tay bám chặt vào bờ vai nàng.
“Thanh Ngọc!” Lam Hạo Nguyệt còn hoảng sợ hơn nhiều, đưa tay xoa gò má lạnh buốt của chàng.
Đột nhiên chàng cầm lấy cổ tay Lam Hạo Nguyệt, giơ lên, đặt trước mặt, “Hạo Nguyệt, chỉ xin em để tôi được nhìn một lần, chỉ cần nhìn thấy một lần! Tôi sẽ tự rời đi, tôi chỉ muốn biết hình dáng em, tôi muốn biết hình dạng của thế giới này!” Chàng hoảng hốt, hơi thở dồn dập, trong giọng nói cuống quýt có một niềm khát khao, và một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Nước mắt Lam Hạo Nguyệt rơi như mưa, nàng luôn tưởng rằng chàng không hề để ý những thứ này, thế nhưng đến ngày hôm nay thì chàng lại hoàn toàn mất lí trí, không còn giữ nổi sự bình tĩnh của mình.
“Em luôn muốn ở bên chàng mà, Thanh Ngọc, đừng vứt bỏ em…” Nàng chầm chậm nhón mũi chân, hôn lên mi mắt chàng.
Có vị mằn mặn giữa bờ môi, nước mắt chàng, rơi lã chã.