Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 36: Liệt diễm ngày xưa thành tro bụi (*)




(*) Liệt Diễm ở đây chỉ tên cây đao, nhưng cũng có nghĩa là lửa cháy mạnh mẽ, dữ dội.

“Nghiệp ca!” Vợ hắn thấy thế, không kiềm được khóc thét. Lúc này, dải lụa bên người cô bỗng dưng xiết chặt, một tiếng ‘rít’, nâng cô lên cao, treo dưới cành cây.

Hai mắt A Nghiệp oán giận, nhưng vừa mới động người thì dải lụa đang trói chặt tay hắn lại tăng thêm lực. Một cỗ âm hàn đánh thẳng vào đầu vai khiến hắn không còn lực để nâng đao lên nữa.

Mặt nước xung quanh gợn sóng, mùi hương nhàn nhạt trong gió, có một người phụ nữ mặc trang phục hoa lệ thong thả bước ra từ trong rừng, mũi chân nhón xuống, bước từng bước một, như bướm bướm đậu trên cành. Ả chính là người khống chế hai dải lụa màu kia. Lúc này, trăng dần lộ rõ, phủ lên dải lụa tươi sáng kia một quầng sáng trắng như tuyết, một mảng màu rực rỡ.

“Các người lui ra.” Phương Nhụy phu nhân nhàn nhạt ra lệnh, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng đành hạ đao lùi về sau, rời xa nơi này.

Phương Nhụy phu nhân nhìn chằm chằm vào A Nghiệp, mắt phượng lạnh lẽo, “Sát thủ Tử Dạ khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật hai mươi năm trước, bây giờ lại thành một bộ thế này. Người đời đều cho rằng ngươi đã sớm chết trong đao kiếm giang hồ, không ngờ lại mai danh ổn tích trốn ở đây!”

Ả thong thả nói, hai tay xoắn lại, hai giả lụa màu càng siết chặt hơn. Bàn tay cầm đao của A Nghiệp bị siết tới trắng bệch, nhưng hắn cố nén đau đớn, đôi mắt không giấu được sự lo lắng, chỉ một mực nhìn về phía người vợ đang bị treo ở cây.

Cô gái kia đang hít thở dồn dập, nghe Phương Nhụy phu nhân hỏi như vậy, cố gắng mở hai mắt, xót xa mà rằng: “Nghiệp ca đã bị câm và điếc, không thể nào hiểu cô nói gì đâu. Chàng đã rời khỏi Đoạt Mộng lâu từ lâu, lúc ra đi, trừ Liệt diễm đao, chẳng mang theo cái gì cả… Nếu cô muốn đoạt lại Liệt diễm đao, chúng tôi đưa cô là được mà…”

Phương Nhụy phu nhân cười xem thường: “Cây Liệt diễm đao hèn mọn này, đáng để ta ngàn dặm xa xôi tới đây, trùy lung tin tức của hắn sao?” Ả nâng tay trái lên, kéo A Nghiệp tới dưới tàng cây, nói với cô gái kia, “Rốt cuộc vì sao hắn lại rời khỏi giang hồ, có phải liên quan đến vụ án ở am Tùng Trúc dưới núi Nga Mi không?!”

Cô gái biến sắc, nhìn ngược lại về phía A Nghiệp. Hắn không hiểu gì cả, thấy mặt vợ mình đau đớn, nhảy lên, đánh về phía ngọn cây. Đôi mày lá liễu của Phương Nhụy phu nhân rung lên, phi người xoay nhanh về, từ trong rừng, hai dải lụa trước vai lại nhanh chóng quấn chặt, ngăn A Nghiệp trở mình. Dù tay phải của A Nghiệp bị trói cứng, nhưng tay trái đang nắm chặt Liệt diễm đao vẫn dùng hết toàn lực để chém xuống.

Mười ngón tay của Phương Nhụy phu nhân giữ chặt lưỡi đao, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng hừng hực đang cuồn cuộn chảy trong thân đao. Tay phải ả dằn xuống, đè lực lên Liệt diễm đao. Dải lụa trong tay xoay nhanh trở về, cuốn chặt cánh tay A Nghiệp.

Bỗng nhiên A Nghiệp gào lên một tiếng, lưỡi đao đỏ thẫm của Liệt diễm đao đột nhiên trở nên rực rỡ, trông như đã uống no máu người.

Giơ tay chém xuống, dải lụa đang trói tay hắn của Phương Nhụy phu nhân lập tức đứt rời. Hắn đạp chân lên cây, búng người lên thật cao, ánh đao chém thẳng xuống gáy của Phương Nhụy phu nhân. Phương Nhụy phu nhân phát một chưởng, xuyên qua thế đao, trúng vào ngay giữa ngực A Nghiệp. Nhưng cũng ngay lúc này, cổ tay của ả vẩy ra một tia máu, hẳn là đã bị lưỡi đao gây thương tích.

A Nghiệp trúng chưởng của ả, người bị văng ra xa mấy trượng, đập vào thân một cây to rồi nặng nề rơi xuống. Mắt hạnh của Phương Nhụy phu nhân run lên, tung người nhảy tới cành cây khô, tay trái vung lên, lại một dải lụa trắng bắn từ trong tay áo qua, ngay lập tức quấn quanh cổ họng của vợ A Nghiệp.

“Không biết tốt xấu!” Phương Nhụy phu nhân nổi giận, ghé vào tai vợ A Nghiệp, nghiến răng nói, “Mau hỏi hắn, rốt cuộc thảm án ở am Tùng Trúc có quan hệ gì với hắn?! Vì sao sau sự kiến đó, hắn lại biến mất không chút tăm tích?!”

Hai tay vợ A Nghiệp nắm chặt vào dải lụa trắng, thân thể trên không ngừng giãy dụa, thở hổn hển, lắc đầu liên tục. Lúc này, A Nghiệp chống đao, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo chạy tới dưới tàng cây. Thấy vợ đã hấp hối, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, hai tay run rẩy dâng Liệt diễm đao lên, muốn trả lại cho Phương Nhụy phu nhân.

Phương Nhụy phu nhân cười lạnh, đột nhiên kéo khăn lụa mỏng che mặt xuống, quát lớn với hắn: “Không phải vì cây đao nát này mà ta tới đây! Am Tùng Trúc! Nhất định ngươi biết ẩn tình bên trong! Ta muốn ngươi nói lý do của chuyện đó, ngươi hiểu chưa?!”

A Nghiệp trừng mắt nhìn gương mặt diễm lệ nhưng vặn vẹo của ả, mở miệng nhưng lại không thể nói được lời nào. Phương Nhụy phu nhân nhíu mày, dải lụa trắng nơi cổ vợ hắn càng siết chặt hơn, lạc giọng nói: “Ta nói lần cuối cùng, am Tùng Trúc! Am Tùng Trúc! Hiểu không?!”

Khóe môi hắn bất ngờ rỉ máu, bỗng nhiên ngã sụp xuống đất, dùng Liệt diễm đao vẽ lung tung trên đất bùn, như thể đang viết gì đó. Phương Nhụy phu nhân phi người nhảy xuống, vội vàng chạy tới trước mặt hắn, cẩn thận nhìn chữ viết trên mặt đất. Dựa theo ánh trăng, mơ hồ nhận ra một chữ duy nhất mà hắn đang không ngừng viết: ‘Liên’.

“Liên?” Ả nhíu mày quát, “Đây là ý gì?”

Lúc này, cổ họng vợ A Nghiệp đang bị treo giữa không trung phát ra âm thanh gì đó, như có chuyện muốn nói. Phương Nhụy phu nhân khoát tay, đầu ngón tay bắn ra một luồng gió mạnh, cắt đứt dải lụa quấn chặt eo cô. Cô nặng nề ngã xuống đất, A Nghiệp quăng bỏ Liệt diễm đao, phi người chạy tới, ôm chặt vợ mình vào lòng.

Người cô xụi lơ, thấy eo nhỏ của Phương Nhụy phu nhân cúi xuống, nhặt Liệt diễm đao lên rồi từ từ đi về phía A Nghiệp, không kiềm được mà bật khóc: “Xin cô, đừng ép chàng nữa… Chàng vốn không biết được bao nhiêu chữ… Chữ ‘Liên’ này, là tên của tôi.”

“Các ngươi coi ta là đứa ngốc mà đùa bỡn sao?!” Trong cơn giận dữ, Liệt diễm đao trong bàn tay trắng nõn của Phương Nhụy phu nhân rung lên, đặt ngang cổ A Nghiệp. Vợ hắn bất ngờ bắt lấy lưỡi đao, máu lập tức phun ra từ ngón tay. Chẳng biết cô lấy sức lực từ đâu, như phát điên, nắm chặt không buông.

“Khốn khiếp!” Phương Nhụy phu nhân giận dữ, một cước đá bay. A Nghiệp liều mạng bảo vệ vợ mình, cước kia đá trúng đầu vai hắn. Người hắn vốn bị thương nặng, ngay lập tức ngã vật xuống đất. Lúc này, Phương Nhụy phu nhân lại dùng sức rút Liệt diễm đao về, vừa mới vung đao lên, vợ A Nghiệp lại vọt tới, lấy thân mình chặn thế đao.

Mũi đao Liệt diễm vừa vung lên, ngay lập tức đâm vào bụng cô gái.

“Nghiệp ca, chạy đi…” Cô giữ lấy lưỡi đao, thì thào, đứt hơi ngã xuống đất.

A Nghiệp bò dậy từ dưới đất, thấy cảnh như vậy, không kiềm được, hét một tiếng thê lương, liều lĩnh đánh tới. Dải lụa trong tay áo của Phương Nhụy phu nhân xoay lại, quấn lên hai cánh tay hắn, kéo hắn về hướng kia. A Nghiệp thấy vợ mình gục trong vũng máu mà mình thì bị kéo về hướng ngược lại, đột nhiên ngẩng mặt lên trời thét lớn, hai tay bất ngờ giằng mạnh, ống tay áo và dải lụa trên tay bị xé nát. Trên tay hắn, máu thịt lẫn lộn, người gần như đã phát điên, đánh về phía Phương Nhụy phu nhân như dã thú.

Phương Nhụy phu nhân không hề ngờ rằng hắn có thể giãy khỏi dải lụa, nay thấy khí thế dũng mãnh như vậy, vội vàng lùi về sau, còn thanh Liệt diễm đao trong tay xoay mòng mòng bay tới, nhắm vào vai A Nghiệp. Nào ngờ A Nghiệp thấy lưỡi đao đang rơi xuống thế kia mà không hề tránh né, lưỡi đao đỏ thẫm chém xuống vai trái hắn, sâu tận xương, nhưng hắn lại dùng hết toàn lực mà đánh về phía Phương Nhụy phu nhân. Tay phải giáng thẳng xuống, đánh thật mạnh vào lồng ngực ả.

Vào đúng lúc này, một cơn mưa tên từ ngoài rừng bất ngờ phóng tới, trong nháy mắt, bắn vào lưng A Nghiệp. A Nghiệp vốn có thể đánh trúng vào Phương Nhụy phu nhân, thế nhưng lực tên mãnh liệt, mũi tên xuyên thẳng lồng ngực. Lúc này hắn cũng không còn sức chống lại nữa, khóe môi rỉ máu đen, con ngươi đen kịt bất ngờ sáng lên. Chỉ thấy hắn quỳ, lê lết từng bước, đến gần thi thể của vợ mình thì người mới mềm nhũn, ngã vào vũng máu.

Sắc mặt Phương Nhụy phu nhân tái nhợt, vội vàng bước tới, thấy hắn đang ôm người vợ không còn hơi thở, đôi mắt mở to, vô thần, cứ vậy mà chết.

“Phu nhân, vì sao người lại phân tán thủ hạ, nếu tôi không đuổi tới kịp, có lẽ…” Chính Ngọ cầm cung vội vàng đi tới, ai ngờ chưa nói xong, Phương Nhụy phu nhân bất giờ vung tay, cho hắn một cái tát thật mạnh.

“Ai cho cậu giết hắn?!” Cơn giận của ả không thể nào kiềm được, tựa như thay đổi thành người khác.

Mặt Chính Ngọ sưng đỏ, ngây người trong một thoáng, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Liệt diễm đao đã vào tay, còn giữ lại thứ câm điếc dã phản bội Đoạt Mộng lâu làm gì?!”

“Không cần cậu xen vào!” Phương Nhụy phu nhân phất tay áo dài, hung dữ nhìn chữ viết còn lưu lại trên mặt bùn.

Chữ ‘Liên’ xiên vẹo kia bị nhuộm máu đào, trông như một vết thương ghê người.

***

Lúc Lệ Tinh Xuyên đuổi tới thì đám người Phương Nhụy phu nhân đã sớm rời đi, chỉ để lại thi thể của hai vợ chồng A Nghiệp đang ôm nhau thật chặt. Y giật mình, từ từ tới gần, ngồi xuống kiểm tra vết tích trên mặt đất, hàng lông mày dần nhíu chặt vào nhau.

Có tiếng bước chân từ sau, Lệ Tinh Xuyên cầm kiếm xoay mình, thấy người đi tới là Trương Tòng Thái mới buông lỏng tay.

“Sư huynh, chúng ta đã tới chậm một bước.”

Trương Tòng Thái thấy cảnh ấy cũng không khỏi giật mình, “Vì sao Phương Nhụy phu nhân phải giết hai vợ chồng này?”

Lệ Tinh Xuyên nhìn hai người trên đất, thấp giọng hỏi, “Liệu huynh có nghe, hai mươi năm trước, Đoạt Mộng lâu từng sở hữu hai gã sát thủ rất lợi hại không?”

Trương Tòng Thái trầm ngâm: “Ý đệ là Chính Ngọ và Tử Dạ (*)? Nghe nói, hai người bọn chúng, một thì quen lấy mạng người ngay giữa ban ngày ban mặt, kẻ kia lại chỉ xuất hiện lúc nửa đêm, nhưng về sau đã chết trong đao kiếm giang hồ. Cũng vì vậy mà Đoạt Mộng lâu suy tàn dần, không còn tin tức, mãi đến gần đây mới lại xuất hiện trên giang hồ.”

(*) Chính Ngọ là giữa trưa; Tử Dạ là nửa đêm.

“Đúng vậy, tương truyền rằng, Tử Dạ có một thanh Liệt diễm đao, nhưng sau khi hắn mất tích cũng chẳng còn ai thấy bóng dáng.” Lệ Tinh Xuyên nhíu mày nhìn thi thể A Nghiệp, “Đệ từng thấy người này có đeo một thanh đao màu đỏ sậm bên hông, mà Phương Nhụy phu nhân lại cố dồn hắn vào chỗ chết…”

“Ý đệ rằng, hắn chính Tử Dạ?!” Trương Tòng Thái nhíu mày nhìn kĩ, “Nhưng theo đệ nói thì bây giờ đao đã không còn bên người hắn nữa, chẳng lẽ là vì thế mà Phương Nhụy phu nhân không chịu buông tha?”

Lệ Tinh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này thì còn chưa biết được…”

Trương Tòng Thái nhìn người đàn ông trước khi chết vẫn ôm chặt vợ mình, thở dài: “Dù có thế nào thì hai người này vẫn rất đáng thương. Không ngờ sát thủ nổi danh một thời năm đó, mai danh ẩn tích trốn tới nơi này, cuối cùng lại vẫn không thể thoát được chém giết giang hồ,”

“Nếu hắn đúng là Tử Dạ, khi còn sống cũng đã dính đầy máu tanh…” Lệ Tinh Xuyên dứt lời, hất kiếm chặt một nhành cây xanh lớn, đắp lên người hai vợ chồng, thấp giọng nói, “Người chết rồi thì thôi, tạm thời dùng thứ này che tạm.”

Trương Tòng Thái gật đầu, đưa mắt nhìn ra xa, bỗng dưng giật mình nói, “Sư đệ, bây giờ hãy quay về trước rồi nói tiếp, huynh sợ đám người Đoạt Mộng lâu đã phát hiện nơi dừng chân của chúng ta rồi.”

***

Hai người lao nhanh trên đường, đến khi gần về tới nhà cũ Liêu gia, thấy con phố vắng vẻ k bóng người, mọi thứ vẫn yên tĩnh như ban đầu. Sau khi xem xét, Lệ Tinh Xuyên tung mình nhảy lên tường cao, vừa chạm chân thì liền cảm giác có một luồng gió mạnh bất ngờ đánh tới. Y xoay người, rút kiếm chặn ám khí thì mới phát hiện người ra tay là Đường Ký Huân.

Đường Ký Huân cũng nhận ra y, ngượng ngùng nói: “Lệ thiếu hiệp, tôi tưởng là người của Đoạt Mộng lâu đánh lén.”

Lệ Tinh Xuyên khoát tay ngăn lời, thấp giọng: “Quả thật bọn chúng đã đến trấn này, tôi và sư huynh vừa gặp…” Y còn chưa dứt lời thì Trương Tòng Thái đã vọt tới, đặt tay lên vai hai người, sốt ruột nói: “Đám người Đoạt Mộng lâu đang điều tra khắp nơi trên trấn.”

Hai người đều giật mình, Trương Tòng Thái ngẩng đầu nhìn thấy trong nhà tối om, vừa định hỏi thì thấy bóng người đằng sau bụi hoa khẽ động, Đường Ký Dao mang theo thủ hạ chạy vội tới.

Chị nghe Trương Tòng Thái nói xong, nhíu mày bảo: “Nơi có thể chứa chấp chúng ta ở trấn này chỉ có Liêu gia, chỉ sợ không bao lâu nữa là bọn chúng sẽ biết chỗ ở của chúng ta thôi.”

Đường Ký Huân nói: “Hiện giờ người của chúng ta đang canh giữ khắp nơi trong viện, chưa chắc bọn Chính Ngọ có thể đi vào nhà được.”

Trương Tòng Thái gật đầu nói: “Tuy là vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn.”

“Lam cô nương vẫn đang mang vết thương trong người, mọi người có phái người bảo vệ cô ấy không?” Lệ Tinh Xuyên nói đến đây, Đường Ký Dao liền bảo: “Vừa hay Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đang chữa thương cho em ấy, chắc vẫn còn ở đó.”

Lệ Tinh Xuyên nói: “Nếu đã vậy, chuyện bảo vệ căn nhà này chỉ có thể do chúng ta đảm nhận.”

Ngay sau đó, Đường Ký Huân chỉ huy thủ hạ bố trí cơ quan dọc các bức tường trong sân, Trương Tòng Thái tìm bác Trần để hỏi về cấu trúc căn nhà.

Bác Trần thấy khuôn mặt mọi người rất nghiêm trọng, không khỏi lo lắng: “Liêu gia chúng ta là nhà giàu trong trấn Đào Nguyên này, trước đây, vì muốn phòng bọn trộm cắp thổ phi nên cũng có gia cố tường vây. Có điều để đối phó với những người trong giang hồ, e là không nổi…”

Trương Tòng Thái vừa định mở miệng thì lại nghe một tiếng huýt sáo vang lên ngoài cửa, nghe như tiếng lụa rách. Mọi người vội vàng đi tới trước cửa đại sảnh thì có vô số mũi tên bắn tới như mưa. Lệ Tinh Xuyên nhanh tay nhanh mắt, phóng người tới đóng cửa, có một mũi tên bắn ‘phập phập’ vào cửa cửa gỗ, cũng có mấy mũi xuyên qua song cửa sổ, bay vút trên trụ nhà.

“Đến thật rồi!” Đường Ký Dao đè tay xuống túi đựng phi tiêu bên hông, “Bây giờ bọn chúng đang bắn tên, có phải muốn nhân cơ hội để vào sân?”

“Để tôi đi xem.” Lệ Tinh Xuyên quét mắt nhìn phòng khách, thấy mặt bên có một khung cửa sổ nho nhỏ, vội tới gần, đẩy cửa sổ phóng ra ngoài. Ngoài cửa cổ có trồng cỏ cây hoa lá, y giấu mình dưới những thứ này rồi từ từ đi lên trước, vừa thò người ra, thấy có bóng người bất ngờ thoáng qua trên đầu tường, vài tên nhảy lên tiến vào nhà.

Hai chân bọn chúng vừa chạm đất thì đã bị đệ tử Đường môn, đang náu mình ở nơi bí mật nào đó, khởi động cơ quan, ám khí lập tức được phóng ra. Bọn tiến vào nhà không kịp tránh, trở thành bia nhắm. Lúc này Đường Ký Dao và Đường Ký Huân cũng nhảy qua từ khung cửa sổ nhỏ, thấy bọn người Đoạt Mộng lâu tạm thời không thể tiến vào, cũng thoáng yên tâm.

Ai ngờ lúc này lại có một tiếng vang sắc nhọn, cắt ngang trời đêm. Lại có một quả cầu lửa quăng từ trên xuống, vừa chạm đất, tiếp xúc với cỏ cây ven tường, lập tức bén lửa, bốc cháy rừng rực. Đây vốn là nơi náu mình của đệ tử Đường môn, lúc này không thể không lui ra. Ngay trong khoảnh khắc đó, Chính Ngọ, cả người mặc đồ trắng, bất thình lình xuất hiện từ trên tường cao, cầm Liệt diễm đao loang lổ vết máu trong tay, đánh về phía các ám tiêu như một cơn lốc.

Sau khi ám tiêu Đường môn lui về sau thì lập tức bắn ám khí. Chính Ngọ cuốn tay áo, Liệt diễm đao tung bay như vũ điệu của lửa, lực đạo nóng rực, chém nát toàn bộ phi tiêu đang phóng tới gần. Gã thừa cơ vung đao, chém ngang cổ họng của mọi người. Lúc này Lệ Tinh Xuyên và Đường Ký Dao một trước một sau đi tới, ra tay, nhắm vào Chính Ngọ.

Bấy giờ Chính Ngọ đã có Liệt diễm đao, ban đầu đao pháp mãnh liệt như bão táp, lưỡi đao lướt đến đâu, mang theo sát khí đến đó. Đường Ký Dao vốn có thương tích trong người, sau khi đánh hơn mười chiêu thì thấy lực bất tòng tâm. May mà được Lệ Tinh Xuyên bên cạnh hỗ trợ, mới có thể biến nguy thành an. Đường Ký Huân muốn tiến lên thì thấy có bóng đen thấp thoáng ngoài tường, có mấy kẻ thừa cơ nhảy xuống, cậu không thể không phi người tới ngăn.

Lúc này Trương Tòng Thái che chở cho bác Trần chạy vội từ phòng khách tới, thấy cảnh này, nói nhỏ mấy câu với bác Trần, sau đó lập tức đi tới cạnh Đường Ký Huân để giúp đỡ.

***

Lửa cháy ngoài sân càng lúc càng lớn, trong căn phòng nhỏ sau nhà, dù đã nghe thấy âm thanh bên ngoài từ lâu, nhưng vì đang vận công chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt, chỉ có thể tập trung, giữ im lặng. Trì Thanh Ngọc đứng trước cửa phòng, tay nắm chặt Cổ kiếm, nghe thấy ngoài hành lang có người đang loạng choạng đi tới, thấp giọng hỏi: “Ai đó?”

Bác Trần bám vào tường, thở hổn hển nói: “Trương công tử bảo tới đến đưa ba vị đi trước. Cậu ấy nói nhỡ đâu đám người đó đánh vào, ảnh hưởng tới Lam cô nương thì chuyện sẽ rất nguy hiểm.”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, lúc này, Cố Đan Nham vội vàng đi ra khỏi phòng, “Bác Trần, trong căn nhà có nơi nào trốn được, để Lam cô nương tạm thời tránh nguy trước không?”

Bác Trần gật đầu nói: “Có chỗ như vậy đấy, để tôi đưa các cậu đi.”

Cố Đan Nham gật đầu, lập tức vào phòng bế Lam Hạo Nguyệt lên. Ban nãy nàng có uống thuốc an thần để dễ ngủ, mơ màng hỏi: “Phải đi đâu à?”

Cố Đan Nham không có thời gian để giải thích với nàng, chỉ nói: “Lam cô nương, chỗ này không an toàn, chúng tôi đưa cô đến nơi khác.”

Anh vừa nói xong, đi tới cửa thì trong mơ màng, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn Trì Thanh Ngọc, không kiềm được vươn tay ra, đặt lên vai chàng. Trì Thanh Ngọc hơi sửng sốt, nâng khuỷu tay nàng lên, nói: “Cô chớ nên lo lắng, có chúng tôi ở đây, sẽ không sao đâu.”

Lam Hạo Nguyệt thì thào đáp, nghiêng mặt, nhắm mặt lại. Cố Đan Nham thấy tinh thần người héo hon, vội vàng mang Trì Thanh Ngọc đi theo bác Trần.