Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 9




Mười phút sau, hai người gặp mặt ở hành lang.
Mễ Chu vẫn mặc y phục bình thường, quần bò, giầy thể thao, áo sơ mi, tóc cắt ngắn gọn, khuôn mặt sáng sủa, lưng đeo ba lô, không khác nào một học sinh trung học.
Trịnh Viễn có mặc khác bình thường một chút, vẫn là giày tây, nhưng lại mặc áo phông màu cây đay, cùng với quần tây màu cà phê, trên mặt đeo mắt kính, tay ngoắc Mễ Chu.
Mễ Chu lại không nhịn được mà đỏ mặt, bộ dạng của Trịnh Viễn như thế này lại cùng mình ra ngoài, thật đúng là giống hẹn hò mà, vốn dĩ muốn khen Trịnh Viễn ăn mặc trẻ trung, chẳng hiểu sao khi mở miệng lại thành: "Viễn ca, anh mặc như vậy rất đẹp trai nha, nhìn còn chưa đến 30 tuổi."
".......Cám ơn."
"Viễn ca, tôi không phải ý đó!" Mễ Chu gấp gáp xua tay, "Ý tôi là, hai chúng ta ra ngoài cứ như cha con." (lạy em, Mễ Chu của tuôi)
"........Tôi cảm thấy nói như cũ cũng không sao."
"Viễn ca...... Anh biết tôi không ác ý là tốt rồi."
"Tôi biết," hai người đi vào bãi đỗ xem ngồi trên xe, Trịnh Viễn lại tỉ mỉ giúp Mễ Chu thắt lại dây an toàn, "Có đặc biệt muốn đi đâu không?"
"Có!!"
"Đi đâu?"
"Khu vui chơi!!"
Trước kia, sau khi Trịnh Viễn và Lâm Hiên bị ám toán tại khu vui chơi, Trịnh Viễn liền không thích nơi này, nhưng nếu Mễ Chu đã thích, Trịnh Viễn cũng vui vẻ đi, lái xe hướng đường cao tốc mà đi, Trịnh Viễn hỏi người bên cạnh tại sao lại thích đi công viên trò chơi.
"Ngày trước cha mẹ ở nước ngoài công tác, không có thời gian đưa tôi đi," Mễ Chu quay mặt hướng cửa sổ xe, "lúc học trung học, tôi thích Tề Hải, nơi đây lại đông đúc, dễ gặp người quen nên Tề Hải không đi...... Nơi như thế này, một người đi sẽ rất khó chịu."
"Cậu lớn như vậy chẳng lẽ .... không có bạn bè sao?" Trịnh Viễn có chút khẩn trương, không tự giác nắm chặt tay lái.
"Nam sinh trốn tôi còn không kịp... Nữ sinh thì ngược lại, cũng có vài người tốt, về sau các nàng có người yêu, quan hệ cũng dần dần phai nhạt, Viễn ca, anh biết không, tôi học âm nhạc, trước đây, ở chung với tôi nhiều nhất chính là piano." (thương em)
Mễ Chu vừa nói vừa đưa tay lên, ánh mặt trời xuyên qua những ngón tay nhỏ trắng nõn, thậm chí có thể thấy được những mạch máu nhỏ, "Nếu mối người đều có thể hiểu được âm nhạc muốn nói gì, như vậy thật tốt, chẳng phải vất vả như vậy."
"Đừng như vậy mà thương xuân bi thu," Trịnh Viễn dừng xe, bắt lấy tay của Mễ Chu hướng cổng công viên mà đi, "Về sau cậu có..."
Trịnh Viễn muốn nói là "Về sau cậu có tôi." nhưng lại nhớ đến lời dạy bảo của lão đại Lâm Hiên, tình cảm phải từ từ phát hiện, quá nhanh sẽ khiến cho đối phương cảm thấy phản cảm, sợ hãi, thậm chí là trở mặt với ngươi.
Vì thế Trịnh Viễn đành cường bạo đem lời nói đã suýt nói xong nuốt xuống, Mễ Chu hồi lâu không có câu trả lời liền kéo tay Trịnh Viễn hỏi: "Tôi có cái gì?"
"Cậu có.......365 ngày ra vào khu vui chơi không hạn chế gì cả." Trịnh Viễn vừa nói vừa đêm một cái đồng hồ đeo lên cổ tay của Mễ Chu, "Quà lão đại trước đây cho, thích không?"
"......Chắc là không phải boom." Mễ Chu xoay trái xoay phải nhìn cái đồng hồ, trong lòng đương nhiên thích, nhưng nhìn cái đồng hồ này thế nào cũng giống.......... trong truyện tranh Conan, vé vào cửa trọn năm này chính là đồng hồ hẹn giờ boom nổ.
"........Không đâu, hình dạng giống chẳng qua ông chủ muốn đùa một chút thôi." Trịnh viễn nói xong giơ lên cổ tay của mình, "Cho dù là boom cũng không sao, tôi cũng có một cái."
Lâm Hiên biết Trịnh Viễn đã lừa được con nhà người ta tới tay, một chút thông cảm đều không có, cười vui vẻ, vô cùng phối hợp mà thông báo với huynh đệ, ba tháng sau sẽ họp mặt, mọi người cùng nhau gặp mặt người trong lòng của Trịnh Viễn.
Các huynh đệ sau khi nghe tin này đều lần lượt gào khóc, người khiến Trịnh Viễn cảm thấy được, cho dù hắn tìm một con khỉ cũng sẽ được các huynh đệ khen ngợi đẹp tựa thần tiên.
Lâm Hiên muốn cho hai người đẩy mạnh cảm tình, đầu tiên là đưa hai vé đi công viên trò chơi không thời hạn, không nghĩ rằng ngày hôm sau đã có tác dụng rồi. Lâm Hiên gọi điện thoại đến hỏi, không biết hai người có muốn mở ra chức năng trói buộc, theo Lâm Hiên thì đó là một trò chơi vô cùng thú vị. Trịnh Viễn quyết định từ chối, thuận tiện gọi điện thoại cho Từ Thương, yêu cầu hắn cần phải chú ý hơn đến yêu nghiệt Lâm Hiên này, đừng để yêu nghiệt này quấy rầy thế giới hai người của hắn và cháo Tiểu Mễ.
"Biết rồi," thanh âm của Từ Thương ở bên kia vọng đến, lẫn trong đó là tiếng Lâm Hiên loáng thoáng rên rỉ, khiến người ta không thể không tưởng tượng..., "Để tôi khiến cho Lâm Hiên mệt đến mức không thể đứng dậy thì thôi."
"Được, chúc Từ tiên sinh mã đáo thành công."
"Chúc Trịnh tiên sinh kỳ khai đắc thắng."
(Khi edit đến đoạn này, Dê cảm giác rất chi là bấn loạn – chả hểu!)
Khi Trịnh Viễn cúp điện thoại, Mễ Chu đang chăm chú nghiên cứu bản đồ công viên, vô cùng nghiêm túc, trước đây nếu mong muốn đến công viên thì đầu tiên là muốn chơi cái gì, kết quả hôm nay được đi lại không biết nên chơi cái gì.
Ánh mắt Mễ Chu cứ liên tục tỏa sáng, Trịnh Viễn ngửa đầu nhìn chỗ đang phát ra tiếng hét chói tai cách đó không xa, lại nhìn vòng quay đu dây mọi người đang cười nói, lại nhìn sang Mễ Chu đang cắn cắn cắn môi, không hề nghĩ ngợi túm y đi về bên trái.
"Có chuyện gì a?" Mễ Chu có phần mất hứng khi bị cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Đi chơi mà," Trịnh Viễn vừa kéo Mễ Chu vừa nói, vẻ mặt hoàn toàn vô lại, "Cứ suy nghĩ lâu như vậy, sẽ hết ngày bây giờ."
"Vậy anh kéo tôi đi đâu?"
"Đi chỗ thích hợp với cậu."
".........Viễn ca!"
Trịnh Viễn chưa từng thấy Mễ Chu kêu tên của hắn lớn như vậy, hắn sửng sốt buông tay áo ra, kết quả là chưa kịp buông ra, ngược lại đã bị Mễ Chu túm ngược lại, kéo đi về phía trung tâm.
"Cậu muốn đi đâu vậy?"
—- Rất nhanh, Trịnh Viễn liền biết, đây là nơi tập trung tiếng hét của toàn bộ công viên trò chơi, nhảy buggee. (Cái thể loại buộc dây vào chân xong là rơi xuống ấy ạ.)
Sau đó, hai người đồng loạt nhìn theo một hướng, nhìn theo một cái vòng quay, phải cố gắng ngửa đầu Trịnh Viễn mới có thể nhìn đến điểm cao nhất, bánh xe từ từ quay một vòng... lại quay một vòng.... lại quay một vòng.
"Đây là trò chơi mới nha 'ngắm cảnh trên cao'!" Mễ Chu ở một bên hưng phấn giải thích, "Nghe nói là dành cho những người lần đầu tiên tới công viên trò chơi, du khách không biết chơi cái gì trước, ở nơi cao nhất nhìn toàn cảnh, phong cảnh vô cùng đẹp, mà đặc sắc nhất là......"
Không đợi Mễ Chu nói xong, xoay, xoay, xoay, xoay bánh xe không biết vì sao đột nhiên rơi xuống, một điểm báo trước cũng không có, tiếng thét chói tai liên tục vang lên, lúc này Trịnh Viễn mới nhận ra trên mặt đất còn một cái hố rất to, trong nháy mắt mọi người không biết đã đi đâu, chỉ có thể cảm nhận dưới lòng bàn chân, mặt đất ầm ầm rung động.
"........Thời gian rơi xuống của mỗi lần là khác nhau, tùy ý, khả năng nhiều nhất là quay 2 vòng sẽ rơi xuống, có khi lại là hai vòng rưỡi, có khi lại là ba vòng..... mà còn rơi trực tiếp xuống đất, dưới đất còn áp dụng kỹ thuật 3D mới nhất nữa!"
Mễ Chu đem sách giới thiệu đọc từng chút một, đọc xong, không biết khí lực ở đâu ra, kéo Trịnh Viễn đi xếp hàng, "Viễn ca chúng ta chơi cái này đi, thú vị lắm ah."
........Thật sự là chẳng đáng yêu chút nào......Trịnh Viễn than thở trong lòng một câu, nhìn xung quanh các du khách khác, hầu hết là tình nhân, đa phần là nam sinh lôi kéo nữ sinh, một bên an ủi bạn gái của mình, nói cái gì mà "Nếu sợ thì ôm lấy anh..." hay là tương tự.
Mà người bên cạnh mình này.........
"Viễn ca, thật cảm ơn anh......." Khi xếp hàng, Mễ Chu đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, mặc xung quanh ồn ào, Trịnh Viễn vẫn nghe thấy những lời phía sau, "trong lòng tôi bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều lắm.... Mặc dù mới đi chơi một ngày, nhưng nếu không có anh, tôi chắc chắn vẫn đang trốn trong nhà khóc."
Mễ Chu nói xong lời này, có chút xấu hổ mà xoa xoa cánh mũi, "Hôm qua để anh nhìn thấy như vậy, Viễn ca, anh..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
"........hả?"
Trịnh Viễn nói xong, thừa dịp Mễ Chu không phản ứng kịp liền kéo y ra ngoài, "Tôi quên mất, chúng ta có vé 1 năm, đương nhiên sẽ được hưởng chế độ ưu đãi, phục vụ nhanh chóng."
"........Viễn ca sao không nói sớm, chúng ta đã lãng phí mất một giờ."
"Quên mất."
Mặc kệ vẻ mặt hồ nghi của Mễ Chu, Trịnh Viễn cũng chẳng thèm quản nhiều như thế, nhanh chóng đi qua khu phục vụ đặc biệt, không mấy chốc mà đến nơi. Hai người chọn chỗ ngồi liền nhau, so sánh với cả đoàn, cả hai đúng là lạc lõng.
Mọi người trong mắt đều có hồi hộp cùng sợ hãi, riêng Mễ Chu thì vô cùng hào hứng, hào hứng một cách ngốc nghếch, Trịnh Viễn còn quá đáng hơn, nguyên một cái mặt than không chút thay đổi.
"......Viễn ca, anh không sợ chứ?" Nhân lúc nhân viên tới kiểm tra an toàn kỹ thuật, Mễ Chu liền nhỏ giọng hỏi Trịnh Viễn.
"Làm gì có chuyện ấy." Trịnh Viễn trả lời trảm đinh tiệt thiết.(chém đinh chặt sắt)
Khi bánh xe "ngắm cảnh trên cao" rơi xuống, Trịnh Viễn ngồi yên, thật lâu cũng không có biểu tình gì cả, mặc dù trên mặt vẫn là thái độ như cũ, nhưng nếu để ý sẽ thấy được hai màu trắng xanh luân phiên thay đổi, cái thứ này có gì hay ho cơ chứ.
Cuối cùng Trịnh Viễn cũng có thể hiểu được nơi có thể khiến cho Từ Thương tái mặt, vì sao mà vừa nhắc đến mấy chữ công viên trò chơi liền giống như gặp quỷ... Con người ta làm sao có thể phát minh mấy cái trò khủng bố như vậy, tự hù dọa chính mình bằng nhảy bugger, rơi xuống lòng đất... rốt cục thú vị ở chỗ nào?
Bánh xe đã dừng lại 5 phút, Trịnh Viễn sờ sờ trái tim mình, hắn thề, ngay cả lúc bị đánh lén, hắn trúng một viên đạn, tim cũng không thể đập nhanh được như thế này....
Mễ Chu đứng một bên, trong tay cầm khăn ướt vừa mới mua, nhìn bộ dáng Trịnh Viễn, có chút lo lắng, cầm khăn tay cẩn thận lau lau mặt cho hắn.
"Viễn ca.....anh không sao chứ!"
"Không sao cả." Trịnh Viễn cầm một cái khăn lau mặt, ngẩng đầu, ngoài bộ mặt trắng bệch ra, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
"Không sao cả?" Mễ Chu lo lắng hỏi lại một lần.
"Ừ, không sao cả." Bây giờ Trịnh Viễn mới đứng lên, "Có trò gì... cậu... còn muốn chơi trò gì khác không?"
"Có!" Dường như bộ dáng Mễ Chu chính là chời đợi câu nói này, "Ở đây có một trò chơi tàu lượn nhẹ nhàng, chúng ta đi chơi cái kia đi."
Trịnh Viễn nghe xong đặt mông ngồi lại trên ghế.
"Về sau nhất định phải cho cậu làm quen với Lâm Hiên... Hai người nhất định sẽ cùng nhau chơi được tất cả các trò đi.... Tôi với Từ Thương ở một bên nhìn là tốt rồi."
"Viễn ca, anh nói gì thế?"
"Không có gì," Trịnh Viễn chỉnh lại y phục, "đang nghĩ đến tương lai thôi!"
☆, (* ̄?  ̄)ノ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta siêu ái một chương này 23333