Từ khi bắt đầu theo dõi hoạt động của "cháo Tiểu Mễ", cuộc sống của Trịnh Viễn đúng là náo nhiệt lên không ít.
Phải biết rằng trước kia trên blog của mình, Trịnh Viễn chỉ chú ý đến vài người, một là lão Đại của hắn, một là biên tập, lão Đại mỗi ngày vào blog cổ vũ, biên tập mỗi ngày vào blog thúc giục bản thảo. Trịnh Viễn nhìn nhìn những bình luận xoay quanh chính mình trong blog cảm thấy phiền lòng, cũng muốn chú ý đến những chuyện khác đi nhưng thật đúng là chẳng có điều gì khiến hắn đặc biệt yêu thích hay chú ý cả.
Ngươi nói người sống thành bộ dạng như bây giờ của Trịnh Viễn là quá đủ nhàm chán đi, mỗi ngày ngoài vẽ tranh chính là đi làm, nếu hắn đồng ý với nhà xuất bản, ngay lập tức họ sẽ cho tiêu thụ thêm một số bản in lẻ, như vậy cũng đủ cho Trịnh Viễn nửa đời sau thoải mái mà phong hoa tuyết nguyệt.
Ngay cả lão đại của Trịnh Viễn – Lâm Hiên thi thoảng cũng sẽ gọi điện thoại tới, đùa giỡn một chút người đã từng là trợ thủ trung thành đắc lực của mình: "Anh nói này Trịnh Viễn, chú không có việc gì làm thì nên ra ngoài đi đi lại lại một chút a. Một người luôn đóng đô ở nhà của mình sẽ vô cùng khó chịu, tìm lấy ai đó thật tốt mà làm bầu bạn. Chú có tìm người ngoài hành tinh anh đây cũng không ghét bỏ, tốt nhất sớm mai chú nên đi vườn bách thú dạo chơi đi!".
Chỉ với một câu, nhưng lượng tin tức trong câu nói quá lớn. Trịnh Viễn thiếu chút nữa thì hỏi ra rằng lão Đại à, anh là muốn tôi tìm một người ngoài hành tinh nhưng lại càng muốn tôi tìm một động vật chứ gì.
Tuy nhiên những thứ này đều là chuyện của trước đây, hiện tại Trịnh Viễn nếu không có việc gì, cũng không muốn vẽ tranh, sẽ xem đi xem lại blog của Mễ Chu, xem rồi, xem nữa đều không chán.
Đừng thấy bạn nhỏ Mễ Chu này có bộ dáng ngây thơ, bất kể lĩnh vực nào bạn nhỏ ấy cũng đã từng tham gia một chân. Fan của Mễ Chu làm sao có thể thiếu, không để ý vài ngày thôi, một vạn đã lẻn lên đến hai vạn, qua vài ngày lại tăng nữa. Trịnh Viễn vừa vào liền thấy trên trang chủ viết "Âm nhạc nội địa mới – người chế tác: Mễ Chu".
Không nghĩ tới gấu nhỏ này lại rất có năng lực. Trịnh Viễn nghĩ thầm trong lòng như vậy, ít nhất hắn cảm thấy danh tiếng này rất lớn, lên baidu tìm kiếm một chút có thể tra ra cả list nhạc Mễ Chu sáng tác, tuy Trịnh Viễn đã không nghe nhạc Hoa ngữ nhiều năm, nhưng vẫn biết được Mễ Chu viết mấy bài hát này. Gần đây đều đã nghe nên thuộc lại, sau đó lại nhìn đến ca sĩ, ôi, là người tai to mặt lớn đó nha.
Theo lý thuyết thì Mễ Chu cũng là một người gần gũi, y mỗi một ngày vẫn lên blog, hôm nay lên blog lại chia sẻ một loạt tin tức mua sắm, ngày mai lại tái phát bệnh "ngày mai Lộ đại thần post bài mới", sau đó sẽ gầm thét một câu: "Ở đâu có thể mua được bản in lẻ của Lộ đại thần aaaaaaa \(≧Д≦)<!", một điểm cũng không có tự giác rằng mình là người của công chúng.
Fan của Mễ Chu dường như lại thích tính cách trẻ con này cậu, ở bên đưới nhao nhao bình luận: "Hóa ra cháo Mễ đại đại cũng thích truyện tranh của Lộ đại thần!!", "Cháo Mễ đại đại thật đáng yêu nha ~~~", "Cháo trắng, cháo trắng, ta muốn biết chân tướng của cháo trắng, ~ đáng yêu như vậy nhất định là nam hài tử ~~~"
Đích thật là một nam hài tử đáng yêu, Trịnh Viễn sờ cằm, ở trong lòng bổ sung một câu, chỉ là giờ phút này Lộ đại thần không thấy được biểu tình của chính mình, nếu hắn nhìn thấy được biểu tình lúc này của bản thân nheo nheo mắt lại không có chút hảo ý nào, hắn nhất định có thể thông suốt sớm hơn.
Trịnh Viễn xem đi xem lại blog của Mễ Chu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền giơ tay gọi điện thoại cho biên tập, "Khưu Tuyền, phía bên tôi có người nói không mua được truyện tranh."
"Đại thần a...."- Khưu Tuyền phía bên kia nói: "Oa ..." một tiếng, để cho Trịnh Viễn trong nháy mắt không biết vị biên tập này đang khóc hay cười nữa. "Chúng ta dự đoán sai mức tiêu thụ ah. Đã phát hành 6666 bản!! Trong nháy mắt đều bị mua hết không ah!! Ở một số cửa hàng phát hành sách thành phố, độc giả không thèm đợi nhân viên cửa hàng đem truyện tranh đến giá sách, tự mình mang theo kéo cắt đứt dây chằng tập truyện tranh a..."
"Đây không phải chuyện tốt sao..."
"Sớm biết thế này liền cho in luôn 1 vạn quyển!!! Bán nhiều một chút tiền thưởng của ta sẽ nhiều lên 5 đồng tiền a!!!"
" Đồ gian thương."
"Đại thần a... cầu ôm đùi a!!!"
"Cậu về ôm đùi mẹ cậu đi, tôi đi ăn cơm."
Trịnh Viễn nhíu mày để điện thoại xuống, trong lòng suy nghĩ, cuốn truyện tranh này tại sao lại sốt thành như vậy, bản thân mình cũng không vẽ 18+ bên trong a.
Khả năng lúc này chỉ có mình Lộ đại thần không biết, hắn đã nuôi sống không biết bao nhiêu đồng nghiệp ở nhà xuất bản, đương nhiên sẽ không có người nói cho hắn biết.
Trịnh Viễn đã thật sự đói bụng, truyện tranh bán ít đi hay nhiều thêm bao nhiêu bản hắn không quan tâm, bây giờ tiền bạc cũng nhiều rồi, nhiều hơn ít hơn hắn cũng không quan trọng. Trịnh Viễn chậm chạp đem chìa khóa nhà, điện thoại, ví tiền bỏ vào trong túi, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Nhưng bây giờ đi đâu ăn a?
Trịnh Viễn tự hỏi bản thân như vậy, lúc trước lão đại của hắn mắc chứng kén ăn, hắn cùng lão đại nhà mình đã ăn ở trên trăm khách sạn lớn nhỏ, đồ ăn ngon cũng không thể ăn được nhiều lắm, dẫn đến bây giờ nhu cầu của hắn đối với thực phẩm cũng không nhiều, lấy chút bánh màn thầu cũng có thể đối phó cho qua bữa.
Ngay khi Trịnh Viễn nhớ ra tiệm bánh bao ở đầu phố, hắn đột nhiên nghĩ đến tin tức mua sắm mà Mễ Chu đưa lên trên blog, là một quán thịt nướng, đó là địa điểm mua sắm sau cùng trong ngày hôm nay, hắn nghĩ nghĩ, hướng quán thịt nướng kia mà đi tới.
Dọc đường đi Trịnh Viễn vẫn luôn suy tư một chuyện, tổng hợp lại thì đó là Mễ Chu không mua được truyện tranh của mình phỏng chừng đó là một đả kích không nhỏ. Dù sao lúc ấy Khưu Tuyền cũng đưa cho mình vài bộ, nếu không tự mình đưa cho hắn một quyển? Dù sao thời điểm mất điện Mễ Chu cũng đã giúp hắn.
Hay là kí tên vào đó rồi nói cho y biết mình chính là Lộ Mang?
Không được, Trịnh Viễn suy nghĩ đến đây bèn sờ cằm, cảm giác thấy năng lực thừa nhận của hài tử kia không tốt lắm, chỉ sợ nếu cứ ngửa cổ mà đi qua, thành tựu của bản thân quá lớn nhất định sẽ bị tình nghi.
Tốt nhất vẫn là để sau từ từ nói cho hắn đi.
Trịnh Viễn miên man suy nghĩ như vậy, một chút cũng không lưu ý mà đi về phía quán thịt nướng. Dường như đã bị blog của Mễ Chu ảnh hưởng, Trịnh Viễn cảm giác quán thịt nướng này đúng là có điểm hơn so với bình thường, rõ ràng lúc này không phải giờ ăn cơm mà vẫn kín người, không còn chỗ.
Trịnh Viễn nhìn xung quanh một chút, trong lòng nghĩ lại xem có nên đi đến quán bên cạnh nhìn xem sao, vừa định nhấc chân đi liền thấy Mễ Chu ở chỗ gần cửa sổ, tội nghiệp ngồi một mình, trước mặt là một đống đồ ăn.
"Nghĩ cái gì thế, sao lại không ăn?"
Trịnh Viễn không biết mình đã đi qua đó như thế nào, hắn dơ tay gõ gõ vào đầu Mễ Chu, không biết hài tử kia đang nghĩ cái gì, trong ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn, thấy Trịnh Viễn tự nhiên cảm thấy trong lòng run lên.
"Trịnh tiên sinh..."
"Gọi tôi Trịnh Viễn đi, nếu không gọi tôi Viễn ca cũng được."
"Viễn ca..."
Mễ Chu mở miệng kêu một tiếng, không biết tại sao trong mắt lại hiện lên một tầng hơi nước, hắn vội vã lấy tay xoa xoa mắt, ấp úng theo sát Trịnh Viễn giải thích, nói rằng tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Trịnh Viễn cũng không vạch trần hắn, hai người ngồi trầm mặc nhìn một bàn đầy đồ ăn, Trịnh Viễn đột nhiên mở miệng.
"Tại sao không ăn?" Trịnh Viễn đánh giá một chút đồ ăn trên bàn, có lẽ là phải hai đại nam nhân ăn mới hết.
"Có, còn người..."
"Người đâu?"
"Hắn... không tới..."
Mễ Chu bĩu môi, bộ dáng như muốn khóc, có lẽ ngại Trịnh Viễn đang ngồi trước mắt, vì thế đành cường bạo mà đem nước mắt nuốt trở vào, ngẩng đầu đổi lại khuôn mặt ngu ngơ tươi cười.
"Viễn ca, hắn không đến, hai ta ăn đi". Mễ Chu nói xong than với nhân viên bên cạnh, "Chẳng dễ dàng gì mà cướp được phiếu ưu đãi, không ăn thì thật là đáng tiếc, Viễn ca, anh nói đúng không?"
"Ừ!"
Trịnh Viễn gật đầu nhẹ, nhanh nhẹn điều chỉnh nhiệt độ của bếp than cho cao lên, đem thịt để lên trên vỉ nướng, đem rau củ đặt ở lò than bên cạnh, sau một hồi, rau củ đặt ở giữa vỉ nướng, lửa nhanh chóng cháy to.
Chỉ chốc lát sau, thịt ở bếp nướng đầu tiên nhanh chóng phát ra thanh âm "xèo xèo", nhân tiện mùi thịt cũng hướng cái mũi của Mễ Chu mà tiến nhập, lúc này Mễ Chu mới phát hiện bản thân mình đói không chịu được, vài lần muốn gắp thịt lên, nhưng nhìn Trịnh Viễn còn chưa động thủ, chính mình cũng phải có ý tứ một chút.
Trịnh Viễn thuần thục đem thịt trên lò nướng gắp xuống, rắc thêm gia vị rồi bỏ vào bát của Mễ Chu.
"Ăn đi."
"... Viễn, Viễn ca, đó là anh nướng mà." Mễ Chu sợ hãi a, y lớn như vậy, không nói người ngoài, ngay cả bạn trai cũng chưa từng gắp thịt nướng cho mình như vậy, đừng nói là thêm gia vị rồi bỏ vào bát của mình."
"Không phải cậu đói bụng sao? Ăn trước đi."
Mễ Chu cũng không rụt rè nữa, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói, Trịnh Viễn nghe không rõ, nhưng có thể đoán được, có thể là đang khen ngợi tay nghề của mình được.
Mễ Chu đúng thật là đói bụng lắm, hôm nay mới 5 giờ chiều đã mò đến quán thịt nướng, sớm chọn vị trí tốt, mong muốn cùng Tề Hải có một bữa tối vui vẻ, không nghĩ rằng Tề Hải nào là lí do kẹt xe, nào là lí do xe không đi được, Tề Hải chưa tới, Mễ Chu cũng không dám ăn một mình, vì vậy cứ ngồi đây chờ, liền một cái đến 8 giờ tối, kết quả nhận được một tin nhắn từ Tề Hải:
"Anh đột nhiên có việc, em tự ăn đi."
Nếu không phải Trịnh Viễn tới, có lẽ lúc này Mễ Chu không biết đang núp ở chỗ nào đấy khóc nhè rồi.
Trịnh Viễn nướng thịt rất có quy củ, tựa hồ hắn cực kỳ hiểu biết mỗi một loại thịt cần nướng trong bao nhiêu thời gian, bát nhỏ của Mễ Chu không hề rảnh rang, giống như mới vừa ăn xong cái gì, Trịnh Viễn sẽ lập tức gắp cho y cái khác.
Liền như vậy một bên ăn, một bên gắp, Mễ Chu cảm giác có điểm no, Trịnh Viễn liền điều chỉnh nhỏ lửa, thả chậm tốc độ nướng lại. Mễ Chu rốt cục ăn chậm lại, cùng Trịnh Viễn trò chuyện tán gẫu chuyện trên trời dưới biển.
"Viễn ca, anh rất biết chăm sóc người khác nha."
Mễ Chu cười hì hì tiếp nhận chân gà nướng đầy mật trên đũa của Trịnh Viễn, loại chân gà này đặt trên vỉ nướng rất khó điều chỉnh lửa, chậm thì cháy, nhanh thì sống, nhưng Trịnh Viễn nướng cái món này, toàn bộ đều có màu vàng rực rỡ, Mễ Chu vừa chạm đến da gà, cảm giác duy nhất là giòn.
"Trước kia thường xuyên chiếu cố người khác, nên tự nhiên luyện thành thôi."
"Là bạn gái sao?"
"Không phải, là vì công việc cần."
"Chẳng lẽ Viễn ca trước kia làm quản gia?" Nói xong Mễ Chu liền tưởng tượng một phen cảnh tượng Trịnh Viễn mặc áo bành tô, tay đeo găng tay trắng châm trà cho chủ nhân, không nói chuyện, kết hợp hình ảnh Trịnh Viễn như vậy, tuy rằng luôn luôn mang một bộ dáng mặt than, nhưng lại tỏa ra một sự tao nhã rất riêng.
"Ừ... Không sai biệt lắm." Trịnh Viễn không biết phải giải thích với Mễ Chu thế nào về tính chất công việc trước kia của mình, chính là cứ như vậy mà ứng phó cho xong.
Thực ra, nếu không cùng Trịnh Viễn ăn bữa cơm này, có cho Mễ Chu thêm vài cái lá gan nữa, y cũng không dám nói nhiều như vậy trước mặt Trịnh Viễn.
Xem ra Trịnh Viễn cũng quá dọa người. Là người độc lai độc vãng, nghiêm mặt, lúc hắn chuyển nhà tới đây lại còn đi xe đen, người ở bên trong mặc tây trang, nhanh nhẹn đem các thùng đồ chuyển vào phòng, câu nào cũng: "Trịnh ca, Trịnh ca", khiến cho Mễ Chu thiếu chút nữa cho rằng Trịnh Viễn là xã hội đen, cái mặt có đẹp trai đến mấy cũng là vô dụng.
Kết quả là hôm nay nhìn gần, thấy biểu tình của Trịnh Viễn cũng không quá nghiêm túc, chỉ là không hay cười mà thôi, có đôi khi biểu tình bất đắc dĩ cũng rất sinh động. Quan trọng hơn là hắn giúp y nướng thịt!! (chết vì ăn)
Đặc biệt để ý như vậy, Mễ Chu thật chẳng có chút tiền đồ, có người mới chỉ giúp y gắp thức ăn, y liền đem đối phương trở thành phụ mẫu, ngày ấy nhất kiến chung tình với Từ Hải cũng chỉ vì Tề Hải đem thịt trong bát mỳ của mình bỏ sang bát của y.
Tâm buông lỏng một chút, lại uống thêm rượu, Mễ Chu liền nói nhiều hơn, nói xong với tay xuống dưới ghế lấy lên một cái bánh ngọt.
"Viễn ca, không sợ anh chê cười, hôm nay kỳ thật là sinh nhật tôi" ,Mễ Chu cuốn đầu lưỡi nói trôi chảy, đem bánh ngọt đặt lên bàn. Trịnh Viễn vội vàng dọn dẹp mấy cái bát đĩa, để ra một chỗ khác, "Nhưng tôi bị người ấy cho leo cây."
Nói xong câu đó, Mễ Chu điều chỉnh lại biểu tình trên khuôn mặt, lại khôi phục như lúc Trịnh Viễn vừa mới đến, bộ dáng kia vô cùng tội nghiệp, cuối cùng thì Trịnh Viễn cũng biết y thương tâm khổ sở cái gì.
"Viễn ca, Viễn ca, anh nhìn này, cái bánh ngọt này là tự tay ta trang trí."
Trịnh Viễn cúi đầu lại gần xem, phát hiện trên bánh có hai con chó nhỏ chúi đầu vào nhau, phía dưới viết, Tề Hải cùng Mễ Chu luôn luôn hạnh phúc.
"Tề Hải?" nhắc tới cái tên này với Trịnh Viễn tựa hồ có điểm quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
"Bạn trai ta" .Uống rượu, Mễ Chu tựa hồ cái gì cũng dám nói: "Là một học trưởng của tôi, lúc tôi học trung học liền thích hắn, hắn vào đại học nào tôi liền theo vào đại học ấy, tôi thích hắn đã nửa năm rồi, nhưng mà nửa năm nay mới chính thức cùng một chỗ."
Tựa hồ như có vẻ đã nói đủ thứ chuyện, Mễ Chu vẫn còn thao thao bất tuyệt: "Lúc ấy hắn nói có thể thử cùng tôi hẹn hò, tôi cao hứng đến phát điên lên được, nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, hắn có thể tiếp thu mình... Tề Hải thích chó, cho nên con chó nhỏ màu vàng nhạt là tôi, màu lam là hắn, cái bánh này là tôi tự mình thiết kế, tôi đã hi vọng hắn sẽ thích..."
Trịnh Viễn vẫn không ngắt lời Mễ Chu, cứ để cho cậu nói, chẳng qua lén đưa tay vào túi, nhẹ nhàng ấn ấn điện thoại.
Hai ngày trước mỹ nữ bên bộ phận internet giới thiệu bạn trai, nghe nói tên là Tề Hải.
Trịnh Viễn lại nhìn nhìn bộ dạng ngọt ngào lải nhải nói chuyện của Mễ Chu, nhỏ giọng tự nói với mình, hẳn là trùng tên đi.
"Là một nhân tài hiếm có nha."
Trịnh Viễn nghe đến câu này dưới đáy lòng dậy sóng một phen, Trịnh Viễn cười cười, vươn ngón tay ra lau vết tương dính trên môi Mễ Chu.
☆, ( ̄-△- ̄;)☆
======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đậu tây công nơi phát ra. . .