Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 18




Ở trong bệnh viện nằm úp sấp hai tuần, Trịnh Viễn rốt cục cũng có ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được Từ Thương tiên sinh đại xá, chẳng qua là cho hắn đi ra ngoài đi lại một chút, khiến Mễ Chu cao hứng vô cùng.
Cơ mà tại sao Mễ Chu lại cao hứng? Vô cùng đơn giản, hiện tại Lâm Hiên đang ở cuối kỳ học, vội vội vàng vàng về trường học, mặc kệ Mễ Chu ở bệnh viện không thèm quan tâm, Mễ Chu ngồi trên xe lắn nhàm chán đến chết người, vừa nghe thấy Trịnh Viễn có thể ra ngoài liền quấn lấy Trịnh Viễn mang theo bên người.
Hai người mặt đối mặt, mười ngón đan tay, lại lâm vào cảnh "chúng ta đi đâu bây giờ...."....
Không phải Trịnh Viễn và Mễ Chu chuyện bé xé ra to, mà cứ nghĩ lại hai lần hẹn hò của hai người trước đây, lần đầu tiên Mễ Chu muốn đi khu vui chơi, được, đúng là đã đi, nhưng Trịnh Viễn thiếu chút nữa không trở về nổi, lần thứ hai, Trịnh Viễn muốn đi siêu thị, ừ, đúng là cũng đi, gặp Lâm Hiên, hai người thiếu chút nữa một đi không trở lại.
Cho nên từ bây giờ, nhất nhất định phải tìm một địa phương vừa có cảm xúc, lại vừa an toàn, mới không phụ lòng lương y Từ Thương ân chuẩn cho một buổi trưa đi ra ngoài.
"Vậy.......Chúng ta đi studio được không?"
"Studio?" Nếu Mễ Chu không nhắc đến chuyện này, hẩn là Trịnh Viễn đã đem 'Đại Phong' ném ra sau đầu.
"Đúng vậy a, tác phẩm của đại thần hiện đang quay nha, em muốn đến xem như thế nào."
".........Lại đi tìm linh cảm."
"Không phải a," Mễ Chu cười có chút xấu hổ, "em nghĩ, không biết chừng còn có thể gặp được đại thần.... hắc hắc..."
Ừm, anh khẳng định em không gặp được đâu. Trịnh Viễn tự nói với mình như vậy. Có điều, chỉ là nói trong lòng thôi.
Thấy Trịnh Viễn không phản đối gì, Mễ Chu gọi điện thoại cho Khưu Tuyền, hiện tại muốn liên lạc với đại thần chỉ có thể qua người này thôi. Công ty Warner yêu cầu mỗi cảnh quay Lộ Mang đều phải có mặt để giám sát, đại thần không đi, Khưu Tuyền đành phải lọ mọ làm thay, hiện tại hắn nhất định đang ở studio, Mễ Chu nhớ lại, để cho Khưu Tuyền ở đó tiếp ứng một phen cũng được.
"Khưu Tuyền a, là tôi," Mễ Chu thanh âm có chút tùy ý, Trịnh Viễn nhướng nhướng mi, không biết hai người từ khi nào trở nên thân thiết như vậy........ "tôi cùng một người bạn muốn đến studio tham quan một chút được không......... Đương nhiên rồi, khẳng định không quấy rầy, ......Tên bạn của tôi? Anh ấy là Trịnh Viễn."
............. Trịnh Viễn có thể nghe thấy Khưu Tuyền phát ra một âm thanh đúng chuẩn giọng vùng Đông Bắc nói "Gì——?!" Khóe miệng Trịnh Viễn bất giác co rúm lại, lập tức cầm lấy điện thoại của Mễ Chu, "Khưu tiên sinh, thỉnh chú ý hình tượng của cậu một chút, tôi và Mễ Chu nửa tiếng nữa sẽ đến, nhờ cậu ra ngoài studio đón chúng tôi." Nói xong, không chờ Khưu Tuyền trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, ném trả cho Mễ Chu.
"Viễn ca, Viễn ca, hai người biết nhau?" Mễ Chu vừa mặc áo khoác vừa hỏi, cách mà Trịnh Viễn nói với Khưu Tuyền chẳng giống như hai người xa lạ, khiến Mễ Chu không nhịn được tò mò mà hỏi.
".......Anh và cậu ta là đồng nghiệp trong tòa soạn." Đúng là như vậy, Trịnh Viễn nói cũng không có sai.
"Anh làm việc tại tòa soạn mà đại thần ký hợp đồng?!" Mễ Chu kêu lên sợ hãi, tại sao bây giờ y mới biết a.
"Đúng vậy a, chính xác là tòa soạn kia thuộc Bộ văn hóa thông tin."
Kỳ thật, ban đầu, Trịnh Viễn làm quản lý mạng của một công ty mậu dịch, nhưng về sau, khi 'Phong Cực' khiến tất cả mọi người bất ngờ, sau khi biết chuyện này, Lâm Hiên liền thần thông quảng đại đem Trịnh Viễn đến tòa soạn kia làm quản lý mạng, phía trên phía dưới đều đã được chuẩn bị tốt, Trịnh Viễn có văn phòng độc lập, có việc thì làm, không có việc thì vẽ tranh.
Có điều, hiện tại, trong công ty số người biết Trịnh Viễn là Lộ Mang không có quá ba người.
"Thế, anh có gặp đại thần bao giờ chưa?!" Quả nhiên, khi nhắc đến chuyện có liên quan đến đại thần, vô luận Mễ Chu có thông minh thế nào, lúc này chỉ số thông minh trở đên nhỏ bé đến đáng thương. Y chưa từng hỏi, "Quản lý mạng và trợ lý đại thần thì có quan hệ như thế nào?", nếu là người bình thường chắc chắn sẽ hỏi vấn đề này, trực tiếp đem trọng tâm rơi vào đại thần.
".....Cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua, đại thần chưa bao giờ đến công ty đưa bản thảo, đều là Khưu Tuyền phụ trách liên hệ."
"A..............................." Mễ Chu cảm thán một tiếng, không nói thêm nhiều, không biết bao nhiêu thất vọng đã theo âm "A" kia mà chảy ra ngoài.
"Được rồi, không nói cái này nữa," Trịnh Viễn đem Mễ Chu kéo ra xe, đem xe lăn để kỹ ở phía sau, ôm Mễ Chu vào ghế lái phụ, cài dây an toàn, "Chúng ta đi thôi."
Từ xa Khưu Tuyền đã nhìn thấy Trịnh Viễn, khi nhìn thấy khuôn mặt bị liệt biểu tình kia của Trịnh Viễn, theo bản năng Khưu Tuyền liền muốn chân chó, vừa thấy Trịnh Viễn đưa Mễ Chu đến đây, lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng thu hồi cẳng chân thiếu chút nữa làm mình vấp ngã.
Bởi vì Mễ Chu có nói mình bị thương ở chân, cho nên khi thấy Mễ Chu ngồi xe lăn cũng không quá kinh ngạc, cùng nói chuyện với Mễ Chu đôi câu, Khưu Tuyền đứng thẳng lên, bắt đầu ứng xử với đại BOSS chung Trịnh Viễn.
Dựa theo cách nói chuyện của hai người, hẳn là quan hệ đồng sự từng gặp vài lần.... "Ô, đây không phải là Trịnh Viễn sao," Khưu Tuyền lễ phép vươn tay phải ra, "Vài ngày vừa rồi không gặp anh ở công ty, sao thế, bị bệnh à?"
Đại thần.... anh có thể đi lại mà, sao không đi vẽ tranh đi!!!!!!!!!!!
"Đúng vậy, bệnh mất vài ngày," Trịnh Viễn cầm tay Khưu Tuyền nắm hờ một cái, "Nghe nói Lộ Mang thay mới vẽ một cái trung thiên? Không biết có được hưởng ứng không?"
Vẽ cái mà vẽ, ở trong bệnh viện thì vẽ thế nào, chẳng phải trong tay cậu còn bản thảo dự phòng đó sao.
"Đúng vậy a, cũng không tệ lắm ~!" Khưu Tuyền bất động thanh sắc mà rút tay về, thuận tiện hung hăng trừng Trịnh Viễn một cái, "Lão bà, tiểu cô nương đều mua, hiệ tại tòa soạn không chắc dám nói độc giả giới hạn ở độ tuổi thanh thiếu niên, nghe nói muốn đổi thành nữ nhân từ ba tuổi đến tám mươi tuổi a ~!"
Đại thần, anh mau mau vẽ 'Phong Cực' đi, anh không vẽ nữa, không chừng tạp chí Bách Khoa sẽ giới thiệu anh là "Trung Quốc BL truyện tranh hoa hiêu nhân" (người đi đầu trung truốc vẽ truyện tranh BL).
"Hưởng ứng rất tốt sao," Trịnh Viễn căn bản không để ý đến Khưu Tuyền, "Mễ Chu, đại thần của em ra truyện mới rồi, em xem chưa?"
"Xem rồi, xem rồi!" Mễ Chu vội vàng gật đầu.
"Em thấy thế nào?"
"Rất không tệ ah! Câu chuyện về đại thần và viên bông nhỏ...." Mễ Chu nói xong liền đỏ mặt, nhưng vẫn cô gắng nói cho hết lời, "Cảm giác khi đọc truyện tranh kia, đại thần không còn truyền đạt những ý tưởng quá cao quý, lãnh diễm, không ít fan đều nói hình tượng của đại thần thay đổi rất nhiều a."
"Ừm, không sai." Trịnh Viễn đăm chiêu trảo trảo cằm, phụ giúp đưa Mễ Chu vào studio.
"Đại...... Hai người chờ tôi với!!" Còn muốn đứng lảm nhảm ngoài studio một hồi, Khưu Tuyền dậm chân một cái, không có biện pháp đành đi theo vào trong.
Bởi vì Khưu Tuyền mang người đến, mọi người đi vào vô cùng thuận lợi, ba người vừa đi vào trường quay, Khưu Tuyền đã bị kêu đi.
"Tôi chờ cậu đã nửa ngày, cậu chạy đi đâu vậy?" Hạ Ẩn cầm súng trường giả, vẻ mặt khó chịu nhìn Khưu Tuyền, y đang đợi Khưu Tuyền về giúp y phân tích cảnh quay này, y muốn được nghe sơ qua phân tích tính cách của nhân vật lão đại trong hắc đạo, không nghĩ rằng Khưu Tuyền miệng vừa đáp ứng xong, cư nhiên vụng trộm chuồn đi, để mình phơi nắng ở nơi đó, tìm nam nhân khác chơi đùa. (cóa mùi dấm chua thoang thoảng đâu đây).
"Hạ tiên sinh, tôi cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, không phải là tôi đang có khách hay sao." Khưu Tuyền cũng chẳng cao hứng nổi, hắn không rõ vị Hạ đại minh tinh này nọ này tại sao cứ nhìn mình chằm chằm không rời, nếu hắn muốn tìm người phân tích kịch bản, chẳng phải công ty đã có ban biên tập rồi sao, cần gì tìm một thường nhân như mình làm cái gì.
"Có khách?" Hạ Ẩn nhìn nhìn Trịnh Viễn, lại nhìn nhìn Mễ Chu, mở miệng nói, "Hai vị hiện tại cần cậu ta sao?"
Trịnh Viễn lần đầu tiên thấy Khưu Tuyền ổ trước mặt người ngoài bày ra bộ mặt bức xúc, Mễ Chu lần đầu tiên có người dám cùng ảnh đế đùa giỡn trẻ con, vì thế hai người nhìn thoáng qua nhau, cùng đồng thanh nói, "Không cần!"
Khưu Tuyền lập tức phun máu tươi ba thước, thiếu chút nữa bị lão đại cùng vợ lão đại làm cho tức chết tại studio được công ty Warner đầu tư hàng trăm vạn.
Khưu Tuyền bước đi, nhưng tâm can vô cùng không tình nguyện, Mễ Chu bắt đầu đánh giá xung quanh studio, Trịnh Viễn biết y đang tìm ai, thật sự không đành lòng để cho Mễ Chu ở nơi đó lãng phí thời gian vô ích, nhịn không được ở một bên tiếp lời nói, đại thần của em không có ở nơi này.
"Sao lại thế a......" Mễ Chu tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này, bất quá y không hy vọng hắn nói ra mà thôi.
"Nếu như đại thần có ở đây, người ta đã sớm vây lấy, em xem ở đây, trừ bỏ minh tinh bên cạnh có trợ lý, người nào bên cạnh có người."
"Anh a!"
Trịnh Viễn trong lòng hồi hộp một phen, nhanh chóng nhìn về phía Mễ Chu, không nghĩ tới y đang lười biếng ngồi trên xe lăn, "bên cạnh anh có em mà." (Bợn Dê: *máu tươi phun 10 thước*).
Khó có được mấy khi Mễ Chu nói mấy lời kích thích như vậy, Trịnh Viễn vừa định mở miệng nói lời nào đó gia tăng chút tình lữ thú vị, kết quả không khí bị tiếng gầm của đạo diễn phá hoại tất cả.
"Hạ Ẩn, rốt cục cậu có chịu xem kịch bản hay không hả!" Đạo diễn nó như vậy coi y như một nhân vật bình thường, đương nhiên không xem danh hiệu ảnh đế kia vào mắt, vô luận hăn cao cao tại thượng như thế nào, trong mắt đạo diễn chỉ có diễn xuất mới là tất cả, "Cảnh này của cậu là sinh hoạt bình thường của lão đại hắc đạo chẳng lẽ ngày khác cũng đeo cái biểu tình đó trên mặt sao!!"
Hạ Ẩn trên mặt không có bểu tình gì, hơi nhíu mày cho thấy y vô cùng tức giận, thời điểm quay cảnh này, y còn chưa kịp nghiên cứu kỹ kịch bản, đã bị kéo di quay, nguyên nhớ lại trước khi quay phim để cho Khưu Tuyền nói về kịch bản, không nghĩ tới tiểu tử này miệng thì đáp ứng, đợi khi mình không rảnh liền chuồn mất không tìm được, còn lại 15 phút thì để cãi nhau.
Đạo diễn và diễn viên chính cứ như vậy, ai cũng không xuống nước trước, Khưu Tuyền ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, việc này rối thành như vậy cũng không thiếu trách nhiệm của chính mình, nếu lúc ấy không đáp ứng giúp Hạ Ẩn nói kịch bản, Hạ Ẩn cũng sẽ không giống như bây giờ một chút tình huống đều không rõ.
Nghĩ tới đây, Khưu Tuyền cười làm lành nói với đạo diễn, "Đạo điễn à, cho tôi mười phút, tôi nói qua cho Hạ Ẩn về kịch bản, lập tức sẽ trở về, khẳng định không chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim."
Đạo diễn thấy có người giúp ông giải vây, vì thế cũng không nói thêm điều gì, chỉ vẫy tay để Khưu Tuyền đi, Khưu Tuyền kéo Hạ Ẩn đi xuống dưới, khi đi qua hai người Trịnh Viễn, Mễ Chu, lại oán hận liếc mắt một cái, sau đó đem Hạ Ẩn đến một góc nói về kịch tình.
"Viễn ca, sao em cứ có cảm giác Hạ Ẩn đặc biệt muốn ở cạnh Khưu Tuyền a." Mễ Chu nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, suy tư mở miệng.
"Không nói dối em, anh cũng cảm thấy như vậy."
Hai người lại nhìn nhau khoái trá khi có cùng chung nhận thức, cảnh tượng này mà để Lâm Hiên thấy được, chắc chắn sẽ phải bịt mắt vào rồi hốt hoảng chạy đi. (chói quá, mù mắt con nhà người ta!)
Suy nghĩ đến Lâm Hiên, Mễ Chu có vẻ đăm chiêu nhìn vị trí Hạ Ẩn đứng lại, cùng Trịnh Viễn nói, "Viễn ca, em đột nhiên cảm giác, Lâm Hiên đặc biệt giống lão đại hắc đạo kia trong 'Phong Cực', bình thường có vẻ ngốc ngốc hồ hồ, nhưng khi nhất chinh khởi lai lại đặc biệt suất khí, đúng đúng, Lâm Hiên ca trước kia từng nghiên cứu chế tạo vũ khí mà, anh không phải......... ưm ưm ưm!!!!!!!!!"
Trịnh Viễn vừa nghe Mễ Chu nói ra mấy chữ "nghiên cứu chế tạo vũ khí" ngay lập tức bịt kín miệng y lại, hướng về phía hắn liền "hư – -!" một tiếng.
Ai nói Mễ Chu ngốc! Ai nói Mễ Chu dốt! Cư nhiên có thể nhìn ra nguyên hình của nhân vật trong 'Phong Cực'........ này không phải quá thông minh hay sao.
Hai ngày trước Mễ Chu hỏi hắn, vì sao Lâm Hiên lại có nhiều vũ khí như vậy, Trịnh Viễn nói ra, Lâm Hiên trước đây nghiên cứu vũ khí. Vốn tưởng rằng người bình thường như Mễ Chu khi nghe như vậy sẽ kinh ngạc một phen, nhưng không nghĩ tới y chỉ nói một câu "A..." sau đó không nói thêm gì nữa.
Về sau Trịnh Viễn không nhịn được mà đi hỏi Mễ Chu, không sợ hãi hay kinh ngạc gì hay sao, kết quả Mễ Chu không nói.
"Em cực kỳ ngạc nhiên a, chẳng qua vẫn cảm thấy Lâm Hiên và Từ Thương ca cũng không phải là người bình thường, nên hẳn sẽ không làm công việc đơn giản.
"Viễn ca, anh cũng là...."
☆, (:3)~_(X? X)∠)_
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: . . . . . . Cái này văn, khả năng, muốn viết so với, dự tính , dài. Đại gia có thể hay không hiềm phiền 【 che đậy mặt chạy