Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 15




Lời của Từ Thương nói khiến cho toàn thân Trịnh Viễn phát lạnh, mặc dù bản thân ở cận chiến và ngắm bắn là cực kỳ am hiểu, nhưng đối với bom mìn các loại quả thực dốt đặc cán mai, trước khi các nhiệm vụ liên quan đến bom đều do Lâm Hiên phụ trách.
Từ Thương cũng khẩn trương đến mức thở không nổi, nhưng hắn vẫn có thể trật tự mà đem hiện trạng nói cho Trịnh Viễn biết, lúc trước Lâm Hiên xây dựng một phòng nghiên cứu bom, 10 trái bom kia, tuy nhìn vẻ bề ngoài có thể giống như bom thông thường, thậm chí cơ cấu bên trong đều có cùng một dạng, nhưng loại bom này có hai ngòi nổ, một ngòi giả để đánh lừa quân địch, một là ngòi nổ thật, cực kỳ nguy hiểm nếu như các huynh đệ đem ngòi nổ giả gỡ đi.
Cửa ở đại sảnh dựa vào hệ thống hồng ngoại cảm ứng mà tự động khóa lại khi có người đi qua, đây vốn là thiết bị sử dụng trong mạng lưới tình báo, gỡ bỏ khóa này cần có vân tay của Trịnh Viễn hoặc Lâm Hiên, nhưng hiện tại hệ thống máy chủ đã bị mấy huynh đệ khác nắm giữ, Lâm Hiên sau khi biết tin liền lập tức đuổi theo nhưng không biết có kịp hay không.
Trịnh Viễn nhìn thoáng qua thời gian trên bom, tiếng nói trầm thấp không mang theo một tia cảm xúc, "Chỉ còn 7 phút."
"Hẳn là đang đuổi theo." Từ Thương nhìn tín hiệu GPS trên bản đồ nói, "Dù tốc độ xe nhanh nhất cũng phải mất 10 phút, hay là anh gỡ bom đi, Trịnh Viễn."
"Không được, dao nhỏ trên người tôi đều không mở lưỡi, nếu cố gắng cắt dây điện chỉ càng nhanh chết hơn thôi.
"Từ Thương, em mở video clip của đại sảnh mở ra. Thử tính toán xem có thể phá cửa mà xông ra hay không?" Âm thanh của Lâm Hiên từ bộ đàm tiến vào, Từ Thương nhanh chóng mở máy tính, hiện ra hình ảnh đại sảnh, Trịnh Viễn và Mễ Chu cũng không rảnh rỗi, lập tức kiểm tra xung quanh.
Đại sảnh chỉ có một cửa duy nhất đã đóng, cần có vân tay Lâm Hiên mới mở được không chỉ có cửa chính, các cửa sổ cũng tương tự như vậy, hiện tại Trịnh Viễn nghe thấy âm thanh của bom hẹn giờ, ngoài ra không nghe được âm thanh dư thừa nào hết.
Cơ hồ giống như là tuyệt vọng.
Trịnh Viễn ngửa đầu nhìn Mễ Chu, hắn cho rằng người này sẽ khóc, đâu phải ai cũng như hắn trải qua bao lần vào sinh ra tử, người bình thường nếu biết được bản thân mình đang vô cùng nguy hiểm, nhất định sẽ khóc lớn, nhưng Mễ Chu không hề như vậy.
Trong phòng quá mờ, Trịnh Viễn không thể nhìn được trong mắt Mễ Chu là tâm tình gì, liệu có giống như mấy ngày hôm trước vì chia tay mối tình đầu mà trốn ở trong phòng gào khóc như một đứa trẻ, vẻ mặt của Mễ Chu có chút đờ đẫn, cũng không mang theo chút gì khổ sở, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì.
"Mễ Chu," giọng nói trống rỗng của Trịnh Viễn trong đại sảnh trở nên thật khí phách, nếu lúc này hai người chỉ còn năm phút đồng hồ mà lại không nghĩ ra được biện pháp gì, giây phút này có được coi như là những giây phút cuối cùng hay không, "Em có chuyện gì còn nuối tiếc không?"
Âm thanh bên kia bộ đàm chợt rơi vào trầm mặc, Từ Thương đã ra lệnh cho mọi người ra ngoài, bởi vì Lâm Hiên nói trái bom này có thể phá hủy cả tầng lầu thứ 5.
"Chuyện nuối tiếc?" Ánh mắt Mễ Chu đảo qua cánh cửa, bên trên là ánh sáng thủy tinh, bất quá chỉ là khẽ quét qua, vị trí của tấm thủy tinh rất cao, đừng nói chính mình, ngay cả Trịnh Viễn cũng không đụng tới, "Không có làm tròn đạo hiếu với cha mẹ đi, Viễn ca, anh biết không, lúc học trung học em thích Tề Hải, thực ra lúc ấy cha mẹ không hề đồng ý,em liền ngốc nghếch nói hết cho cha mẹ biết, bây giờ đối tượng cũng không có, còn cùng cha mẹ ở riêng. Em nghĩ bản thân mình là một Gay ngốc nghếch nhất thế giới."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ba mẹ bị em là cho tức giận mà xuất ngoại, trước khi đi, cha có nói với em một câu, có đứa con như em tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền là tốt nhất, cứ như vậy đã bảy năm rồi. Mỗi lần em gọi điện thoại đều là người giúp việc nghe điện thoại, dì nói, ba mẹ không muống nghe thấy thanh âm của em."
"Chuyện này không trách em được."
"Em cảm thấy bọn họ nhất định vô cùng thất vọng về em, vô luận sau này em có trở nên ưu tú thế nào ba mẹ cũng không quên bộ dáng lúc ấy em vì Tề Hải mà cãi nhau với họ.... Mấy năm trước mẹ đã không còn giận nữa, mẹ gọi điện cho em, nói rất lâu, bảo em không cần lạm giao, không được tùy tiện tìm người, nếu tìm được người thích hợp phải nói với ba mẹ, nếu dám im lặng thì cả đời cha cũng không tha thứ."
Trịnh Viễn không nói gì, chỉ sờ sờ đầu Mễ Chu.
"Em vẫn chưa dám nói với mẹ chuyện cùng Tề Hải chia tay, anh ta không cần em, còn khuyên em đi tìm một cô gái."
"Em không cần nói."
"Viễn ca, em không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian này nếu không có anh và đại thần Lộ Mang chiếu cố, bộ dáng của em lúc này sẽ ra sao nữa, nếu có thể an toàn đi ra ngoài, em sẽ thật sự cố gắng mà viết một ca khúc kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu làm ca khúc chủ đề cho "Phong Cực"...
"Em sẽ ra ngoài."
"Anh có cách?"
Mễ Chu nâng đầu lên, vẻ mặt hồ nghi, y vừa rồi đã quan sát đại sảnh này mấy lần, trử bỏ lỗ ánh sáng có tấm chắn thủy tinh kia ra, cơ hồ nơi đây tựa như một cái mật thất, căn bản không có biện pháp từ đây đi ra ngoài.
"Là tấm thủy tinh này!" Trịnh Viễn chỉ tay, là tấm thủy tinh Mễ Chu vừa nhìn qua.
Nghe được âm thanh, Từ Thương vội vàng đem nơi có tấm thủy tinh kia ra phóng đại lên, hệ thống chỉ ra tấm thủy tinh kia là thủy tinh công nghiệp, nếu dùng lực mạnh đúng là có thể đem thủy tinh đánh vỡ, có điều Từ Thương rất nhanh lại cau mày, vấn đề ở chỗ, tấm thủy tinh kia ở quá cao.
Đại sảnh so với xà nhà là rất cao, cửa sổ cách mặt đất khoảng bốn thước, nếu Trịnh Viễn nhảy cao hết mức cũng không thể nhảy đến độ cao này, trong phòng cũng không có bất luận vật gì có thể mượn dùng để nhảy lấy đà.
Khoan đã, không lẽ Trịnh Viễn muốn.........
"Mễ Chu, em đứng trên vai anh, dùng khuỷu tay đánh vỡ tấm thủy tinh, sau đó ra ngoài.
Từ Thương nghe Trịnh Viễn nói không nhanh không chậm, một chút xao động cũng không có, không khỏi nắm chặt tay, quả nhiên là như vậy.
"Nhưng mà Viễn ca, anh sẽ ra ngoài như thế nào?" Mễ Chu nhanh chóng nghĩ đến vấn đền này, Trịnh Viễn không cho Mễ Chu thời gian để suy nghĩ, trực tiếp vác hắn lên vai.
"Trong hành lang có ghế, em đứng bên trên lan lan cầu thang có thể ném ghế vào trong này."
"Nhưng mà...........!"
"Không cần nhưng mà!!" Trịnh Viễn gầm lên một câu, Mễ Chu chưa từng thấy qua Trịnh Viễn tức giận, tự nhiên cường bạo tất cả những lời muốn nói nuốt trở về. "Còn có ba phút, nếu em nhanh lên thì cả hai ta cùng có thể sống, nếu không chỉ có một người thôi."
Trịnh Viễn thả lỏng thanh âm, trong ngữ điệu không che dấu nổi ôn nhu, "Mễ Chu, em còn trẻ, em còn rất nhiều chuyện cần phải làm, đồng tính luyến ái thì có làm sao, em là đứa trẻ ngoan, dù không có anh, em cũng có rất nhiều người yêu quý, nếu xung quanh không có ghế cũng không cần trở lại, chúng ta hai người có thể sống một người là được rồi."
Ống nghe truyền đến âm thanh ngắn ngủi trầm mặc, Từ Thương rất nhanh mở bản đồ năm tầng lầu ra xem, nụ cười khổ xuất lai, Trịnh Viễn ơi là Trịnh Viễn, anh nhìn thấy ghế ở chỗ nào hả???
Mễ Chu không nói gì, y dùng lực gật đầu, thời điểm ở trên bả vai Trịnh Viễn, cẳng cân cố gắng khống chế để không run lên, trong lòng nhớ đến quá nhiều chuyện, cơ hồ muốn dìm chết y, hai tay không có một chút khí lực, bản thân y cũng không biết, có thể đem cái tấm thủy tinh nhỏ hẹp kia đánh vỡ.
Thấy Mễ Chu chậm chạp không động thủ, Trịnh Viễn nắm mắt cá chân y, "Không được khóc, nhảy ra đi, sống sót, đây là mệnh lệnh!"
Chữ cuối cùng lọt vào tai, trong nháy mắt, cánh tay Mễ Chu khẽ chống, cẳng chân phát lực, cả người lộn về phía sau, tập trung sức mạnh vào một chỗ đạp tới, miếng thủy tinh trong nháy mắt vỡ tan, theo quán tính, Mễ Chu cũng văng ra theo, rơi ra bên ngoài.
Từ độ cao bốn thước rơi xuống, Mễ Chu không kịp run rẩy lập tức đứng dậy, cả tầng 5 chỉ toàn là hành lang, phía dưới là tầng 4, lan can đúng là ở phía sau mình, nhưng ghế ở đâu?
"Mễ Chu, lầu 4 có ghế!"
Thanh âm của Từ Thương cùng thanh âm gõ phím truyền cả vào tai Mễ Chu, bất quá Mễ Chu không nghe được, khi Mễ Chu đi ra đại sảnh, Từ Thương thở dài một tiếng.
Cầu thang ở hành lang bên trái, nếu Mễ Chu chạy đến tầng 4 rồi quay lại, dù có bắn đại bác cũng phải mất khoảng hai phút đồng hồ, cũng chỉ có thể chạy được nửa quãng đường.
Khi Trịnh Viễn nói "trong hành lang có ghế", trong nháy mắt Từ Thương liền rõ ràng dụng ý, đơn giản là bắt Mễ Chu chạy càng xa càng tốt, nếu không dùng đến cách "lấy ghế" này để lừa gạt Mễ Chu, khẳng định y sẽ canh giữ ở cửa ngoài không đi.
Nhưng cả Từ Thương và Trịnh Viễn đều không không nghĩ đến, Mễ Chu cư nhiên đứng ở cầu thang tầng 5 mà nhảy xuống, lúc rơi xuống còn nghe "rầm" một tiếng thực ghê người, ngay sau đó Từ Thương nhìn vào màn hình theo dõi thấy Mễ Chu lung lau đứng lên, chỉ hỏi một câu "Ghế ở chỗ nào?"
"Sườn đông phòng họp."
"Từ Thương trả lời như phản xạ có điều kiện, Trịnh Viễn điên cuồng hét lên "Đừng nói cho em ấy" cũng đã chậm một bước, Từ Thương nhìn Mễ Chu khập khiễng chạy tới phía đông phòng họp, ôm một cái ghế hướng cầu thang lầu chạy, mới ý thức đến thời gian, chỉ còn 58 giây...
Mễ Chu rõ ràng là bị thương, lúc đi lên cầu thang còn vấp ngã, có điều rất nhanh lại đứng lên, vẫn như cũ ôm ghế hướng tầng 5 mà chạy, đem câu nói của Trịnh Viễn "không được quay lại" ném ra sau đầu.
Mễ Chu mất 37 giây để leo cầu thang, 5 giây để chạy đến cửa đại sảnh, mất 7 giây để nhảy lên lan can cầu thang, 3 giây để ném ghế theo cửa sổ vào.
Ghế rơi xuống vị trí vừa vặn, không một giây do dự, Trịnh Viễn lấy ghế làm điểm tựa dùng lực bật ra ngoài, trong nháy mắt lao ra ngoài, Trịnh Viễn thấy Mễ Chu còn đứng trên lan can, vì thế ôm y vào trong ngực, đem đầu y gát gao giữ trong lòng mình, theo hướng sóng của bom nổ mạnh mà vươn người nhảy lên. Bởi vì trong lòng còn ôm một người, Trịnh Viễn không có khả năng dùng phương thức đứng thẳng mà rơi trên mặt đất, trước khi mất đi ý thức, trên không trung, Trịnh Viễn cố gắng xoay tròn 360 độ, đem lưng mình tiếp xuống đất.
Sau đó là một âm thanh bạo liệt, Trịnh Viễn chỉ cảm thấy sau lưng mình bị tấn công mạnh mẽ, ngay sau đó đánh úp hắn là hắc ám vô cùng.
Trịnh Viễn loáng thoáng nghe thấy, là âm thanh của Mễ Chu, tuy không biết y đang nói cái gì, nhưng là........
Em không sao là tốt rồi.
Mễ Chu, em không sao là tốt rồi.....
(TT_TT edit chương này thật sự rất rất cảm động tình cảm của anh Viễn)
☆, /(ㄒoㄒ)/~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ"Tổ là một cái áo may-ô" trường bình, hôm nay song canh. Tiếp theo song canh là hai ngàn trường bình hoặc là lưỡng phân quá ngàn chữ trường bình ~. . . Thân (hôn) mẹ nhóm người tới nhanh a. . . Văn bất thượng cây hoa hồng bảng xếp hạng mộc có tiền đồ a a a a. . . Quyết định bởi ở tại vi tích phân, vi tích phân ít nhiều quyết định bởi ở tại văn chương số lượng từ, bình luận số lượng từ, bình luận số lượng, cất giữ số lượng, chấm điểm số lượng. . . . . . . . . Còn có trường bình!