Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 46: Tình yêu nồng nhiệt




"Em vẽ gì thế?"

Lư Cảnh Hàng dựa vào sau ghế máy tính của Văn Lạc, nhìn Văn Lạc lấy bảng vẽ điện tử sau một thời gian dài không sử dụng, đang phác hoạ một bức tranh nháp.

"Anh đoán thử xem." Văn Lạc vẫn đeo cặp kính chống bức xạ, trông rất ôn hoà văn nhã.

Lư Cảnh Hàng nhìn kỹ hơn, có thể thấy đó là một bức tranh phong cảnh.

"Em vẽ cho công ty của Hồ Vũ?" Lư Cảnh Hàng chợt nhớ đến công ty trò chơi mà Văn Lạc đã nói với anh lúc trước.

"Đúng vậy." Văn Lạc đưa tay lên, gãi cằm anh, "Hai ngày trước khi anh đi công tác, em có nói chuyện với bọn họ, cảm thấy khá ổn. Công việc này thích hợp với em, nếu có thể làm việc lâu dài với bọn họ, chắc là sẽ ổn định và phát triển được. Tạm thời giai đoạn đầu, bọn họ không có nhiều vốn cũng không kiếm được nhiều tiền, cuối cùng thống nhất sẽ chia cho em một chút cổ phần, xem như em mang kỹ thuật nhập vốn."

"Được đấy, Lạc của anh thật giỏi." Lư Cảnh Hàng biết Văn Lạc làm những công việc bán thời gian đã lâu, cuối cùng cũng có một công việc có thể coi như là đánh dấu sự trở lại trong con đường sự nghiệp, anh rất mừng cho Văn Lạc.

"Có nhiều việc không? Bọn họ có giục em không?" Anh hôn lên đỉnh đầu Văn Lạc, hỏi.

"Cũng được, trò chơi vẫn đang trong giai đoạn phát triển, bọn họ không giục em giao bản phác thảo." Văn Lạc trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, "Nhưng em muốn cố gắng vẽ càng nhanh càng tốt, em không muốn kéo chân sau của bọn họ, chẳng hạn sau này cần điều chỉnh, thời gian cũng thong thả hơn."

"Được, cố lên, ông xã ủng hộ em." Lư Cảnh Hàng nhìn y cầm bút vẽ từng nét từng nét, nói.

"Ông xã ở đâu ra." Lúc này Văn Lạc tỉnh táo vô cùng, không chấp nhận bất cứ điều gì đã nói trong lúc trạng thái mơ hồ không rõ, "Anh là ông xã của ai."

"Của em đó." Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa cúi xuống ôm hôn y, cái tay lại bắt đầu lưu manh muốn mò xuống dưới.

"Anh." Văn Lạc cười, bắt lấy cái tay không an phận của anh, "Em không có ông xã, em chỉ có một đại tinh tinh rất thích táy máy tay chân."

"Còn anh thì có một tiểu yêu tinh, quyến rũ đến nỗi khiến anh luôn phải táy máy tay chân." Lư Cảnh Hàng nói.

"Em quyến rũ anh hồi nào, em đang chăm chỉ làm việc đây." Văn Lạc cười đẩy anh, "Anh qua kia chơi đi, để em tập trung làm việc nào."

Lư Cảnh Hàng cũng không muốn làm phiền y, xoa mặt y mấy cái cho đỡ ghiền, rồi ngoan ngoãn đi vào phòng làm việc.

Buộc phải cắt bỏ con đường sự nghiệp tốt đẹp và làm một công việc bán thời gian không có tương lai trong thời gian dài, chắc hẳn y cũng rất trân trọng cơ hội này. Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ.

Lư Cảnh Hàng cũng có rất nhiều việc phải làm, còn có một loạt các cuộc điện thoại phải thực hiện. Lo sợ Văn Lạc có thể bị quấy rầy bởi cuộc điện thoại, anh đóng cửa phòng làm việc, nhốt mình trong đó tận đến giờ cơm tối cũng chưa chịu ra ngoài.

Văn Lạc nấu cơm xong định gọi anh, vừa chuẩn bị gõ cửa thì tay y chợt dừng lại.

"Việc này khó."

Y nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Lư Cảnh Hàng vọng ra ngoài cửa.

"Còn bao nhiêu tiền trong tài khoản?... Ừm... Tháng sau chỉ có một công nợ được thu hồi đúng không... Còn nói được không?... Để tôi nghĩ xem, ừ, tuần tới tôi đến Tô Châu gặp Lực Đức để nói chuyện, ừ được, tạm thời vậy đi."

Có vẻ như cuộc gọi đã kết thúc. Văn Lạc gõ cửa hai lần, rồi đẩy vào.

"Cảnh Hàng, ăn cơm thôi." Văn Lạc nói.

"Ừm..."

Dường như Lư Cảnh Hàng đang gửi tin nhắn WeChat, thấy Văn Lạc gọi mình, anh nhấn hai lần, sau đó khoá màn hình, lau mặt thật mạnh một cái rồi đứng dậy.

"Ừm, ăn cơm thôi."

"Dạo gần đây công ty hoạt động không tốt sao?"

Trong lúc ăn cơm, Văn Lạc thấy Lư Cảnh Hàng có vẻ lo lắng, bèn hỏi.

"Ừ, đại loại như vậy." Lư Cảnh Hàng không giấu giếm y, "Ban đầu, bọn anh với Phương Điền đã thoả thuận xong, nhưng đột nhiên bên họ không ký đơn hàng, về sau mới biết, vẫn là công ty đối thủ của bọn anh 'hớt tay trên'. Cái này phải trách anh, lúc trước anh nghĩ bên Phương Điền xem như ổn thoả rồi nên không để tâm đến nữa."

"Anh uống nhiều như vậy mới có thể bắt được hợp đồng này." Văn Lạc chứng kiến biết bao lần Lư Cảnh Hàng chạy tới mời rượu Phương Điền, bây giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy đau lòng cho anh.

Y gắp thêm thịt vào bát cho Lư Cảnh Hàng, nhìn anh bỏ hết chúng vô miệng ăn ngon lành: "Vừa rồi em ở ngoài cửa, nghe thấy anh nói khó. Không có Phương Điền, bên anh chịu ảnh hưởng rất lớn sao?"

"Ừ, mất Phương Điền, việc đánh giá hiệu quả hoạt động kinh doanh giữa năm lại không đạt. Nếu không thể lấy được khoản tài chính này..." Lư Cảnh Hàng không nói hết câu, dừng một chút, thả nhẹ ngữ điệu, "Đi một bước tính một bước, không sao cả, mở công ty đều rủi ro như vậy, lên lên xuống xuống là chuyện bình thường."

"Ừm." Văn Lạc gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Đó là công việc của Lư Cảnh Hàng. Văn Lạc nghĩ.

Những gì y có là một Lư Cảnh Hàng sẽ luôn trở lại ngôi nhà này vào cuối tuần, là một Lư Cảnh Hàng khi ở bên y.

Đối với một Lư Cảnh Hàng đang ở trong thế giới xoay quanh công việc, y cảm thấy mình không nên tham gia quá nhiều.

Văn Lạc không hỏi, Lư Cảnh Hàng cũng không nói, mặc dù trông anh không có vẻ gì là đặc biệt lo lắng, nhưng anh thật sự nói ít hơn bình thường rất nhiều.

"Em rửa bát cho, anh làm việc đi." Bữa tối kết thúc, Văn Lạc đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

"Không sao, anh không bận, để anh rửa." Lư Cảnh Hàng cũng đứng dậy cùng y dọn dẹp.

"Nếu anh không bận thì nghỉ ngơi đi." Văn Lạc bưng bát đũa đến bồn rửa, nhanh tay mở vòi nước.

"Bà xã của anh sao lại tốt với anh như vậy chứ." Lư Cảnh Hàng không làm việc hay nghỉ ngơi, ôm Văn Lạc từ phía sau, đặt cằm lên vai Văn Lạc, lưu luyến không rời.

"Ai là bà xã của anh." Văn Lạc không hài lòng với xưng hô này, nghiêng đầu, đụng nhẹ vào đầu anh, "Anh còn gọi bà xã, em sẽ để anh rửa bát."

Rửa bát thì rửa bát, câu nói này của Văn Lạc không hề đe doạ đến Lư Cảnh Hàng một chút nào.

"Bà xã." Lư Cảnh Hàng cười xấu xa, thơm mạnh một cái lên mặt Văn Lạc, "Bà xã của anh."

"Anh! Còn rất sung sức đúng không?" Văn Lạc tạt nước vào mặt anh, "Anh còn gọi, tối nay không chơi với anh."

"Đừng mà, đừng mà." Vừa nói không chơi, Lư Cảnh Hàng lập tức nghe lời, "Bảo bối, bé bảo bối của anh, được chưa."

Văn Lạc cúi đầu cười, tiếp tục rửa bát.

"Em không thể không chơi với anh." Lư Cảnh Hàng cọ tới cọ lui ngay cổ Văn Lạc, "Anh cực kỳ thích dáng vẻ của em sau khi làm, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, vô cùng vô cùng đáng yêu... Ai da!"

Lư Cảnh Hàng đang say mê nói giữa chừng lại bị Văn Lạc bất ngờ giẫm lên chân, anh giả bộ cau mày thật chặt, luôn miệng than đau với Văn Lạc.

"Đừng xạo, em không giẫm mạnh." Văn Lạc không định để ý tới anh, nhưng nhìn thấy anh cắn răng chịu đau, y lại tự hỏi liệu mình có thật sự giẫm mạnh chân hay không.

"Thật sự rất đau?" Văn Lạc kiềm lòng không đậu cúi đầu nhìn dưới chân anh, "Để em xem."

Vừa nói y vừa lấy khăn lau khô tay, nhưng khi quay lại đã thấy Lư Cảnh Hàng đang cười 'tí ta tí tởn'.

"Anh chỉ biết làm bộ làm tịch." Văn Lạc cũng làm bộ đá anh, sau đó quay lại tiếp tục rửa bát. Lư Cảnh Hàng né được cú đá của Văn Lạc, nhưng vẫn mặt dày nhào lên ôm lấy y.

"Lạc."

"Em đây."

"Em nghĩ hai ta có thể luôn bên nhau như vậy không, bên nhau trọn đời đó." Lư Cảng Hàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của dầu gội trêи tóc Văn Lạc, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Có thể, miễn là anh đừng quấn lấy em nữa." Văn Lạc nghe được câu hỏi của anh thì chợt khựng lại một giây, đánh trống lảng nói, "Em phải làm việc đây, anh đừng quậy em."

Lư Cảnh Hàng cười, ngoan ngoãn buông cánh tay đang ôm Văn Lạc.

Trọn đời.

Y và Phương Tử Dương cũng từng nói như vậy, chúng ta sẽ sống bên nhau trọn đời.

Trọn đời là bao lâu. Mong đợi một điều gì đó quá xa vời, chỉ sợ phải ôm nỗi thất vọng.

Nếu bây giờ đã ổn, vậy thì được rồi, đừng nghĩ nhiều.

Những ngày này Lư Cảnh Hàng càng trở nên bận rộn, có đôi khi anh không về nhà vào thứ bảy hoặc thậm chí là chủ nhật.

"Nếu mệt rồi anh không cần về ngay, ở khách sạn nghỉ ngơi thêm một ngày đi." Văn Lạc cầm điện thoại gọi video với Lư Cảnh Hàng, "Bay tới bay lui cũng giày vò quá."

"Không được, anh phải về." Lư Cảnh Hàng dựa vào gối, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của Văn Lạc trêи màn hình, "Anh nhớ em đến nỗi không nghĩ được gì khác, không gặp em, anh sẽ điên đó."

Văn Lạc cười ngọt ngào ở bên kia video.

"Anh nhớ cái gì?" Y hỏi.

Văn Lạc mở miệng ám chỉ điều gì, Lư Cảnh Hàng lập tức nhạy cảm hiểu ra.

"Cái gì anh cũng nhớ." Anh cười nói tiếp, "Bên trêи bên dưới của em, anh đều nhớ."

"Vậy anh muốn cái nào hơn?" Văn Lạc hỏi lại.

"Anh muốn bên trêи hơn." Lư Cảnh Hàng cầm điện thoại lại gần, như thể muốn thì thầm bên tai Văn Lạc, "Thế nào, anh trả lời như vậy, em hài lòng không?"

"Cho anh điểm tối đa nhé." Văn Lạc cười nói.

Lư Cảnh Hàng cũng cười. Cả hai nhìn nhau cười một lúc thông qua màn hình, Lư Cảnh Hàng đổi tư thế, dùng đốt ngón tay ấn vào xương lông mày.

"Anh sao vậy? Không thoải mái?" Ngay từ lúc kết nối cuộc gọi, Văn Lạc cũng cảm thấy Lư Cảnh Hàng có vẻ mệt mỏi, "Hôm nay anh uống rượu à?"

"Ừm, uống vài chai, nhưng có thể nồng độ rượu quá mạnh, có hơi chóng mặt." Lư Cảnh Hàng nói.

"Dạ dày thì sao? Có khó chịu không?"

"Cũng có, nhưng không có việc gì, chủ yếu là mệt thôi."

"Vậy thì anh ngủ sớm đi, đừng nói chuyện nữa, dù sao ngày mốt anh cũng về rồi." Văn Lạc mềm giọng nói.

Lư Cảnh Hàng nhìn Văn Lạc qua điện thoại, khoé miệng cong hoài chẳng thể đè xuống.

"Ngày mốt anh về, em nấu cơm ngon cho anh ăn ha."

"Vâng." Đôi mắt Văn Lạc cong lên, giống như vầng trăng non.

Thật ra, Văn Lạc nhớ anh nhiều lắm. Khoảng thời gian vừa rồi, cả hai ở bên nhau như hình với bóng tựa hồ giống tuần trăng mặt, sau tuần trăng mật, rất khó để hai người có một ngày cuối tuần bên nhau.

Bây giờ lại phải liên tục mấy tuần không được gặp mặt, giai đoạn mặn nồng này quả thật khó khăn.

Chủ nhật tuần này, Lư Cảnh Hàng trở về Bắc Kinh. Văn Lạc lái chiếc xe SUV cỡ lớn của Lư Cảnh Hàng đến sân bay đón anh, vừa đóng cửa xe đã bị người này đè xuống ở ghế phó lái.

"Anh, đang ở bãi đỗ xe đợi lát nữa ưm..." Văn Lạc chưa kịp nói xong, đã bị Lư Cảnh Hàng lấp kín môi. Ban đầu Văn Lạc muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay vừa chạm lên người anh lại vô thức đổi thành ôm chặt lấy.

Trái tim trống rỗng trong suốt mấy tuần, được anh lấp đầy bằng nụ hôn nồng nhiệt.

"Nhớ anh không?" Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc, hôn y một lúc lâu, đến nỗi bên dưới cũng bắt đầu xao động.

"Nhớ." Văn Lạc hôn môi anh, mỉm cười dịu dàng.

Lư Cảnh Hàng vùi mặt vào hõm vai Văn Lạc, thật ấm áp, còn có cả mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng.

"Mặc dù anh đang ôm bảo bối của anh." Anh ủ rũ nói, "Nhưng em cũng không biết anh nhớ em đến mức nào đâu, nếu có thể dắt em đi chung thì hay biết mấy."

"Nếu anh muốn em đi công tác với anh, em sẽ đi cùng anh." Văn Lạc vuốt ve mái tóc anh. Cái đầu bù xù chui rúc trong ngực y thật giống một bé cún con to xác.

"Không được." Cún con to xác đang làm nũng chợt khôi phục lý trí, ngóc đầu lên từ trong lòng Văn Lạc, quay lại ghế lái, ngồi đàng hoàng, "Lúc anh đi công tác đều phải chạy vòng vòng bên ngoài, không thể để em chịu khổ với anh được."

Văn Lạc quay đầu sang nhìn anh, xoa mặt anh một chút.

"Nếu anh mệt, vậy để em lái xe nhé?"

"Cũng gần, đừng đổi, chúng ta mau về nhà đi." Lư Cảnh Hàng đạp ga, đánh tay lái, lái xe ra khỏi bãi đỗ.

"Có chuyện gì vậy? Anh đang gấp cái gì à?" Văn Lạc hỏi.

"Không có gì hết." Lư Cảnh Hàng nhìn con đường phía trước, khoé miệng chứa ý cười, "Chỉ là vừa nhìn thấy em... anh khó chịu."

Văn Lạc sững sờ một lúc, ánh mắt lia xuống, ôm trán cười hồi lâu.

"Rốt cuộc anh có mệt hay không đây."

"Anh mệt, nó không mệt." Lư Cảnh Hàng lái xe ra khỏi bãi đỗ, buông xuống một tay đang giữ vô lăng để nắm tay Văn Lạc, "Bé cưng, về nhà chơi với anh đi."

"Vâng." Văn Lạc vuốt ve ngón tay anh, mỉm cười đáp lời.