*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 3: Bạn trai.
***
Sáng hôm sau, Văn Nhạc vùi mình trong chăn bông, mơ màng cảm thấy như thể có ai đó đang cãi nhau, chưa kịp để y phân biệt đây là âm thanh của thế giới thực truyền đến hay vẫn là khung cảnh hôm qua được tái hiện trong giấc mộng, hành lang chợt vọng đến tiếng đóng cửa chói tai, trực tiếp khiến y hoàn toàn thanh tỉnh.
Xem ra không phải giấc chiêm bao. Văn Nhạc nhìn vào di động, còn chưa đến bảy giờ. Đặt điện thoại xuống, cứ tưởng có thể ngủ thêm một lát, nhưng nhắm mắt cả buổi vẫn chẳng thể thϊế͙p͙ đi. Văn Nhạc dứt khoát rời giường rửa mặt, sau khi ăn xong bữa sáng, ánh mắt y vô tình lướt qua chiếc tuốc nơ vít đã sử dụng vào đêm qua được đặt trêи tủ giày ngoài huyền quan.
Nên hoàn lại cho chủ nhân của nó. Nhân tiện ghé xem Lư Cảnh Hàng thế nào rồi.
Văn Nhạc nghĩ, cầm tuốc nơ vít vào trong tay, đi sang gõ cửa phòng cách vách.
Cánh cửa mở ra sau khi gõ hai lần, Văn Nhạc giật mình ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tuỵ của Lư Cảnh Hàng. Người đàn ông này dường như đã bị tàn phá không nhẹ sau các cuộc cãi vã... Quầng mắt xanh đen, râu ria chưa cạo, mái tóc rối tung, luộm thuộm như một kẻ lang thang không nơi nương tựa. May phước vì Lư Cảnh Hàng có khuôn mặt vô cùng xuất chúng, sống mũi cao thẳng, đường viền quai hàm sắc nét, thoạt nhìn thân thể vô cùng mệt mỏi héo hon, nhưng thật ra chính phần uể oải ấy khiến anh càng tăng thêm hương vị thành thục của người đàn ông từng trải.
"Văn Nhạc vào đi." Lư Cảnh Hàng cùng Văn Nhạc chào hỏi vài câu, sau đó anh nghiêng người mời y vào nhà.
"Tôi không vào, tôi chỉ đến trả lại tuốc nơ vít cho anh." Văn Nhạc đưa tuốc nơ vít ra, "Tối qua tôi mượn của bạn gái anh."
"À." Lư Cảnh Hàng đem tuốc nơ vít đặt trêи tủ giày, anh dùng hai tay xoa xoa mặt để xốc lại tinh thần, "Cậu ăn sáng chưa? Tôi dẫn cậu đi ăn?"
Chính mình còn mang bộ dạng thảm thương, thế mà vẫn không quên chăm sóc cho hàng xóm cách vách. Trong lòng Văn Nhạc bật chợt có chút ấm áp.
"Tôi ăn rồi, anh còn chưa ăn sao?"
"Tôi..." Lư Cảnh Hàng cười gượng, "Tôi không có cảm giác thèm ăn."
Như vậy... trông thật đáng thương.
Văn Nhạc hơi do dự, nhưng vẫn hỏi anh: "Bên kia của tôi có cháo kê*, mới nấu buổi sáng thôi, anh muốn nếm thử không?"
Có lẽ từ 'cháo' chuyên khắc những kẻ bỏ ăn bỏ uống, Lư Cảnh Hàng ngẫm nghĩ nửa giây, cũng chẳng khách sáo một câu, cứ lẽo đẽo đi theo Văn Nhạc về phòng cách vách.
Vừa bước vào nhà Văn Nhạc, Lư Cảnh Hàng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như thể thuộc về loại thực vật nào đó được trồng trong nhà, không phải mùi hương thông thường của cỏ cây hoa lá, cũng thật khó hình dung chính xác đây là mùi gì, chỉ là mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
"Anh ngồi xuống trước đi, để tôi xem cháo còn nóng không." Văn Nhạc nói, rồi đi vào bếp.
Lư Cảnh Hàng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn quanh căn phòng mà anh đã hỗ trợ dọn dẹp xử lý. Đồ đạc trong phòng thuộc tông gỗ ấm áp, thức ăn nhẹ và túi trà đặt trong chiếc rổ con con trêи bàn ăn, bên trong còn có nửa gói bánh quy ăn dở được bọc lại cẩn thận, cốc nước đã dùng qua để trêи bàn máy tính, bên cạnh là bộ sô pha được khoác tấm thảm màu cà phê, vài ngày trôi qua, trong căn phòng đã có hơi thở sinh hoạt hơn.
"Hơi nguội, nhưng vẫn còn ấm, có thể ăn được." Văn Nhạc mang chén cháo cho Lư Cảnh Hàng, lại bưng thêm một đĩa thức ăn kèm, hai lát bánh mì cùng một phần trứng chiên.
"Nhiều như vậy, làm phiền cậu rồi." Lư Cảnh Hàng mặc dù không khách sáo nhưng vẫn đâu đó cảm thấy ngượng ngùng, nguyên bản muốn mời người ăn bữa sáng, nhưng kết quả lại ngồi ở nhà há miệng chờ người phục vụ, nhìn thế nào cũng có chút không thể nói nổi.
Nhưng biết làm sao đây, hôm nay tinh thần anh thật sự không tốt.
Vậy cứ mặt dày một lần đi. Anh hướng Văn Nhạc nói câu cảm ơn, rồi bắt đầu thưởng thức chén cháo nóng hổi.
"Đừng khách sáo." Văn Nhạc ngồi đối diện với anh.
Phòng cách vách ầm ĩ từ đêm qua đến sáng nay, Văn Nhạc cũng không cố ý kiêng dè mà xem như bản thân không biết.
"Sắc mặt của anh không tốt lắm, cãi nhau với bạn gái sao?" Y hỏi.
"Làm ồn cậu rồi nhỉ." Lư Cảnh Hàng hướng y làm ra thủ thế xin lỗi, "Để cậu nghe chuyện cười rồi."
"Không sao cả." Văn Nhạc cười cười nói, "Cô gái tuổi còn nhỏ, giận dỗi chút thôi."
"Trong nhà cưng chiều quá mức, tính cách còn rất trẻ con."
Chắc hẳn món cháo này thật sự ấm lòng ấm bụng, vốn dĩ Lư Cảnh Hàng không muốn ăn uống lại từng muỗng từng muỗng đi hết vào dạ dày. Văn Nhạc thấy anh chỉ húp cháo kê nhạt nhẽo vô vị, liền đẩy đĩa thức ăn kèm đến trước mặt anh.
"Ầm ĩ đến như vậy, phải mất không ít thời gian dỗ dành." Văn Nhạc nói.
Tay Lư Cảnh Hàng đang cầm muỗng bất chợt khựng lại: "Không chừng... chẳng cần dỗ dành nữa, lần này có thể chia tay thật rồi."
Văn Nhạc nhướng mày, nhất thời không biết tiếp chuyện như thế nào.
Lư Cảnh Hàng nói về chuyện chia tay, cảm xúc của anh cũng không có vẻ gì là tuột dốc, từ giọng điệu, ánh mắt đến biểu cảm, chỉ đượm vẻ mỏi mệt: "Cũng giày vò nhau quá lâu rồi, không thể chắp vá tới lui, nếu chia tay cũng xem như nhẹ nhàng cho cả hai."
Nói xong lời này, Lư Cảnh Hàng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng dùng bữa.
Văn Nhạc trầm ngâm nhìn anh trong chốc lát, hỏi: "Rốt cuộc vì sao lại ầm ĩ thành như vậy?"
"Cậu nói ngày hôm qua sao?" Lư Cảnh Hàng ngước mắt, khoé miệng khẽ nhếch, "Trách tôi không trở về trước hai ngày trong Lễ Tình Nhân để cùng cô ấy dạo phố, hoa hồng cũng chỉ từ người giao hàng mang sang, cũng không tặng cô ấy quà cáp dịp lễ, trách tôi không có tâm."
Lễ Tình Nhân? Lễ Tình Nhân đều qua rồi sao... Văn Nhạc phút chốc thất thần, trọng điểm có hơi chệch hướng.
Có vẻ như chính mình đã độc thân quá lâu...
Nhưng mà y không để mình bị phân tâm thêm nữa, cách một chút, y lên tiếng.
"Vì như vậy nên chia tay sao?"
"Nếu muốn nói về lý do chia tay, nguyên nhân chính có lẽ vì sự việc tương tự như hôm qua đã xảy ra N lần đi." Lư Cảnh Hàng nói, "Chia tay cũng được, tôi thật sự không thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy, tôi không đủ thời gian và tinh lực, nhân lúc còn sớm đừng trì hoãn con gái nhà người ta, để cô ấy tìm một người thích hợp hơn đi."
"Ừm, cũng đúng." Văn Nhạc gật đầu, không hỏi nữa, ánh mắt ngơ ngác nhìn mấy món ăn trêи bàn, không biết đang nghĩ gì.
Ăn nửa chén cháo, Lư Cảnh Hàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh cầm đũa lên, ăn thêm một miếng trứng rán. Lòng đỏ trứng vẫn còn mềm, một ít nước tương được thêm vào, rất thơm, nhưng dạ dày hiện tại của Lư Cảnh Hàng vẫn còn chút không khoẻ, ăn vào vài miếng liền bắt đầu cảm thấy chướng bụng.
"Cậu quen bao nhiêu cô bạn gái rồi?" Lư Cảnh Hàng đặt đũa xuống, thuận miệng hỏi.
Văn Nhạc trầm mặc.
"Tôi chưa từng có bạn gái." Y nói.
"Chưa từng?"
Lư Cảnh Hàng có chút kinh ngạc.
Anh còn nhớ rất rõ, trong bữa tiệc ăn mừng do hội học sinh tổ chức năm đó, có một đàn chị cuối cấp đã mượn rượu tỏ tình nửa giả nửa thật với Văn Nhạc. Văn Nhạc khi ấy hào phóng đứng lên, cảm ơn đàn chị đã quan tâm nhiều năm, lại xin lỗi vì chính mình đã có người bên cạnh, rồi ngẩng đầu tự phạt ba ly.
Chính vào một khắc khi Văn Nhạc nói câu đó, khoé mắt đuôi mày đều vương ý cười.
"Tôi nhớ cậu từng nói khi còn ở đại học, cậu là hoa đã có chủ mà?" Lư Cảnh Hàng nói.
"Trí nhớ anh thật tốt, đến nay vẫn còn ấn tượng." Văn Nhạc cười cười, y rũ mắt, giấu đi toàn bộ những xao động ngổn ngang trong lòng, "Có thì có, nhưng là... bạn trai."
Lư Cảnh Hàng sửng sốt, một mặt không ngờ tới, mặt khác lại cảm thấy như thể mình vô ý vô tứ dò hỏi chuyện riêng của người khác.
Anh cẩn thận nhìn thật sâu vào Văn Nhạc, thấy y không có biểu hiện gì mất tự nhiên, liền bắt chuyện nói: "À, thì ra như vậy, hồi còn đi học cậu luôn được các nữ sinh hoan nghênh, nhưng lại chưa từng thấy cậu cùng bạn học nữ nào thân thiết. Vậy bây giờ... chia tay rồi sao?"
"Chia tay rồi."
"À." Lư Cảnh Hàng gật đầu. Tuy rằng dạ dày của anh vẫn có chút không thể tiếp nhận, nhưng miếng trứng anh đã ăn qua vẫn phải giải quyết cho xong. Anh cố gắng nuốt hết nửa phần còn lại, sau đó húp thêm mấy muỗng cháo.
"Tôi có thằng anh em nối khố, nó cũng thích đàn ông, bạn trai thay đổi xoành xoạch, không một ai lâu dài cả." Lư Cảnh Hàng thở dài, "Chuyện tình cảm, đều không dễ dàng."
Văn Nhạc phụ hoạ một câu, bất giác trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Trêи thực tế, câu hỏi của Lư Cảnh Hàng có thể được trả lời theo nhiều cách khác nhau, cũng không nhất thiết phải một hai nói trắng ra, nhưng cho dù được lựa chọn lần nữa, y vẫn sẽ chọn cách đáp lời như vậy. Mặc dù xã hội hiện tại đã bao dung với những người như họ, nhưng đâu đó vẫn còn tồn tại kỳ thị và định kiến.
Nếu anh ấy đã không thích, vậy hãy để anh ấy không thích từ bây giờ.
Chờ đến khi mối quan hệ trở nên thân thiết rồi mới ghét bỏ, như vậy rất khó chịu.
Nhưng có vẻ như Lư Cảnh Hàng cũng không bận tâm. Khá tốt.
Lư Cảnh Hàng ăn chực bữa sáng tại nhà Văn Nhạc, sau khi cảm ơn liền chạy về ngủ bù. Tinh thần của anh thật sự rất kém, tối hôm trước vừa cùng khách uống cả bàn rượu, dạ dày co thắt đến vật vờ không yên, xem như ngày hôm qua trong bụng anh không có lấy một hạt cơm. Mãi đến tối xuống máy bay về nhà, lại cùng bạn gái xào xáo đến gà bay chó sủa. Đêm qua anh nhường chiếc giường cho bạn gái, vóc dáng cao lớn cứ thế co ro trong sô pha trằn trọc đến sáng.
Lư Cảnh Hàng vừa đặt lưng lên giường liền mê man thϊế͙p͙ đi, chờ đến khi mở mắt ra lần nữa đã hơn hai giờ chiều. Anh nhanh chóng đứng dậy đi tắm, cạo sạch râu, vội vàng túm quần áo mặc vào.
Hôm nay anh phải về nhà bố mẹ, mỗi thứ bảy hàng tuần đều trở về. Thông thường sẽ đi vào buổi sáng, chẳng qua với dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ sáng nay của anh, mặt mũi đều viết lên mấy chữ to tướng 'mau tới lo lắng cho con', thật sự không quá tốt để bố mẹ nhìn thấy.
Anh nhìn gương sửa soạn cẩn thận một phen. Ngủ một giấc, chắp vá tới lui cũng không còn bộ dáng khiến người nhọc lòng nữa. Anh nhìn đồng hồ, lấy chìa khóa, thay giày rồi vội vã ra khỏi cửa.
*
Nhà của bố mẹ anh nằm phía Tây thành phố, Lư Cảnh Hàng lái xe một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
"Con về rồi." Bố Lư mở cửa cho Lư Cảnh Hàng, "Con ăn gì chưa?"
Đã ba giờ rưỡi chiều, hỏi cơm trưa như thế nào đều có chút quá muộn, nhưng bố Lư đương nhiên biết đức hạnh của con trai ông ra sao.
"Con vẫn chưa ăn." Lư Cảnh Hàng trả lời, bố Lư nghe xong liền lộ ra vẻ mặt 'quả nhiên là vậy'.
"Hàng Hàng về rồi." Mẹ Lư cũng từ trong phòng ra đón, "Bố của con đang hấp bánh bao trong bếp, con rửa tay đi, mẹ lấy cho con."
"Không sao mẹ, con không đói." Lư Cảnh Hàng thay dép, cởi áo khoác xuống treo trêи giá ở cửa, "Mẹ, không cần vội, nghỉ ngơi một chút đi."
"Nghỉ ngơi quá lâu thân thể sẽ chậm chạp ù lì, mẹ phải đứng lên hoạt động tới lui mới khoẻ người." Mẹ Lư nói xong xoay người đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, năm chiếc bánh bao lớn được dọn ra cùng với một chén canh trứng.
"Con ở đâu có thể ăn nhiều như vậy." Lư Cảnh Hàng trợn to hai mắt, không nói tới bây giờ khẩu vị của anh thật sự rất tệ, cho dù có thèm ăn, cũng không thể một hơi xử lý năm bánh bao to đùng vào lúc 3:30, cơm tối còn ăn được sao.
"Ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được." Mẹ Lư lau tay, ngồi đối diện với Lư Cảnh Hàng.
Mặc dù mẹ Lư cũng năng nổ như những bà mẹ bình thường khi con trai trở về, vội xuôi vội ngược, nhưng sắc mặt vàng như nến của bà vẫn không thể che giấu, gương mặt gầy gò hốc hác thoạt nhìn chính là bộ dáng của người bệnh kinh niên.
"Hai ngày qua, mẹ cảm thấy thế nào?" Lư Cảnh Hàng vừa cắn bánh bao hấp vừa hỏi mẹ Lư.
"Vẫn là như vậy. Hôm qua mẹ đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ không nói tốt cũng không nói xấu, trước tiên cứ duy trì uống thuốc đều đặn." Mẹ Lư nói xong, cẩn thận quan sát Lư Cảnh Hàng một chút, "Nhưng còn con, đôi mắt đỏ như vậy, đi công tác nhiều lắm sao? Hay lại uống rượu?"
"Con cũng không mệt lắm, rượu thì có uống, nhưng không quá nhiều." Lư Cảnh Hàng tóm gọn mọi chuyện thành một câu nhẹ nhàng ngắn gọn, dù sao dáng vẻ rệu rã sáng nay của anh đã để Văn Nhạc thấy hết.
"Công việc của con thật sự quá áp lực và có hại cho thân thể." Mẹ Lư biết con trai mình chỉ báo chuyện tốt chứ không báo chuyện xấu, vì vậy bà bắt đầu bài ca lo lắng như mọi khi, "Cả ngày con ở bên ngoài không về, Kỳ Kỳ người ta không nói gì sao?"
Kỳ Kỳ là bạn gái của Lư Cảnh Hàng. Tất nhiên Lư Cảnh Hàng sẽ không nói đến việc anh cùng Kỳ Kỳ ồn ào đến thành dạng gì, vừa nhai bánh bao vừa ậm ờ nói: "Không có việc gì, không có ý kiến đến công việc của con."
"Cái này... À? Hình như lâu rồi con không đưa Kỳ Kỳ về đây?" Mẹ Lư nhìn chằm chằm Lư Cảnh Hàng nói: "Hai con quen nhau bao lâu rồi? Cũng gần một năm đi, có thể tính đến chuyện cưới hỏi, con mau mau để mẹ bồng cháu nào."
"A mẹ ơi," Lư Cảnh Hàng vốn dĩ không thích nghe mẹ nói về chuyện này, tình huống trước mắt lại càng không muốn nghe, "Con đi công tác suốt thế này, nói quen nhau gần một năm, nhưng thời gian hai bên ở chung tính như thế nào cũng chỉ vỏn vẹn tầm hai tháng, bàn chuyện cưới gả có phải quá sớm rồi không."
"Một năm mà còn thấy sớm sao, con cứ lo công việc như vậy, đợi đến khi hai đứa thấy chín muồi, mẹ không biết còn được uống tách trà con dâu không nữa..." Mẹ Lư nói được nửa chừng cũng không đợi Lư Cảnh Hàng lên tiếng, bố Lư ở bên cạnh nói vòng vo giảng hoà: "Con trai còn đang ăn, bà đừng nói những chuyện như vậy, sau này rồi nói, ăn cơm trước, ăn cơm trước."
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung, không phải bây giờ đang tốt sao, mới vừa rồi kiểm tra sức khoẻ, mọi thứ không có chuyển biến, đây xem như chính là kiểm soát được." Lời nói của mẹ Lư khiến trong lòng Lư Cảnh hàng bất chợt chùng xuống, thái độ cũng không khỏi dịu đi, "Mẹ yên tâm, có bệnh thì chữa, bác sĩ nhắn như thế nào chúng ta liền làm như thế đó, thuốc gì cần thiết chúng ta liền uống, mẹ đừng nghĩ về chuyện tiền bạc, con trai của mẹ kiếm được cả đống đấy. Nếu mẹ muốn gặp Kỳ Kỳ, lần tới cô ấy rảnh rỗi, con sẽ dẫn về gặp mẹ với ba."
_____________
Chú thích:
Cháo kê: Hạt kê còn được gọi với cái tên là tiểu mễ, đây là một loại ngũ cốc tuy không phải là loại ngũ cốc chính tại nước ta, nó thường được sử dụng làm cháo hay bánh đa kê với giá trị dinh dưỡng cao. Hình ảnh: