Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 59: Nhìn đồ vật mình yêu thích chết đi




Edit: Dĩm

Lâm Ấm run rẩy tay, cô thật sự nghĩ có lẽ mình ăn phải gan hùm mật gấu rồi.

Cơn đau ở bụng càng lúc càng dồn dập, cô hoàn toàn mất đi suy nghĩ, cảnh vật trước mắt cũng từ từ trùng xuống, đau muốn chết, cô thật sự đau đến chết mất.

Cơn thịnh nộ trong mắt Hà Trạch Thành dâng lên, còn chưa kịp quay đầu lại thì thân ảnh gầy yếu ngã trên người hắn.

Đôi mắt hắn mở to kinh hãi, cơn tức giận nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là sự hoảng sợ.

“Em... Lâm Ấm!” Hắn hét lên.

Không ai đáp lại, toàn bộ sức nặng của cơ thể cô đều dồn lên người hắn.

Hắn hoảng hốt một lúc, nắm lấy cổ áo cô kéo cô lên, lúc này mới phát hiện nước dưới người hắn đã dính đầy máu đỏ.

“Lâm Ấm… Lâm Ấm! Lâm Ấm!” Hà Trạch Thành không ngừng gọi cô, lo lắng, sợ hãi, tất cả đều dồn đến.
Hắn thực sự sợ, thực sự sợ cô chết! Không, cô không thể chết!

"Rầm"

Hắn từ trong bồn tắm đứng dậy, mở ngăn kéo lấy khăn tắm, mặc kệ hạ thể cô vẫn còn đang chảy máu, lo lắng ôm cô ra khỏi bồn, cởi bỏ vòng cổ trên cổ cô, toàn bộ quá trình, tay hắn đều run rẩy.

Hà Trạch Thành ôm Lâm Ấm tới giường, đầu óc loạn như cào cào, không biết phải làm gì.

Phải làm gì, phải làm gì bây giờ!

Chết tiệt, hắn không biết, rốt cuộc nên làm gì bây giờ!

Trong lúc hoảng loạn, Hà Trạch Thành lấy điện thoại ra bấm gọi.

"Đến căn hộ của tôi ... cứu người! Đến cứu cô ấy, cô ấy đang chảy máu bên dưới, đến cứu cô ấy!" Hà Trạch Thành lo lắng hét lên.

Chưa bao giờ tâm tuyệt vọng cùng hoảng sợ như lúc này.

Sự sụp đổ, dần dần chiếm hết mọi thứ trong tâm trí hắn, hắn không muốn mất cô, thậm chí không nghĩ tới.
——

Trần Cầm lẳng lặng từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Hà Trạch Thành vẫn chết lặng đứng ở cửa, liền nói cho hắn biết một sự thật.

“Đau bụng kinh, đó là kinh nguyệt, cứ cách một tháng, lớp niêm mạc đáy huyệŧ của phụ nữ …”

“Còn gì nữa!”Hắn hung dữ ngắt lời bà.

“Còn?” Trần Cầm giang hai tay, cong môi:“Tôi tưởng chuyện này cậu là người rõ ràng nhất, trừ bỏ cái này cậu làm cái gì bên ngoài nữa.”

Hà Trạch Thành nhếch môi, nắm tay trong túi quần dần dần siết chặt, hận không thể nắm đến vỡ vụn, vết thương trên mu bàn tay lại rách ra, nhưng hắn lại không có chút cảm giác đau nào.

Trần Cầm nhìn thấy mạch máu nổ lên trên cánh tay của hắn, đóng cửa sau lưng lại: “Cô bé cần được nghỉ ngơi, cậu xuống lầu nói chuyện với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Hà Trạch Thành đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Trần Cầm đi tới cầu thang, bà quay lại nói: “Nếu cậu không muốn cô bé ấy chết, thì theo tôi xuống nhà.”

Bà biết chính xác hắn đang nghĩ gì, đang lo lắng điều gì và muốn làm gì.

Cuối cùng Hà Trạch Thành xoay người lại, vẻ mặt căng thẳng đi xuống nhà.

Người phụ nữ ở tầng dưới nhìn mọi thứ rơi trên mặt đất, đặt hộp y tế xuống, nhặt mẫu vật con thỏ lên.

"Không ngờ cậu còn giữ đồ vật này. Đã mười năm rồi, còn rất quý trọng."

Hà Trạch Thành thờ ơ nói: "Muốn nói cái gì."

Bà cầm đồ trong tay rồi quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt mẹ hiền nhìn con trai mình đã trưởng thành.

“Là bác sĩ tâm lý của cậu, tôi tưởng cậu biết tôi muốn nói cái gì.”

Bác sĩ Trần chỉ vào đống thuốc dưới đất: “Những thứ này đều được kê cho cậu hai tháng trước. Bây giờ còn chưa uống một viên nào, muốn tiết kiệm tiền cho bác sĩ tôi sao. "
Hắn thờ ơ, vô cảm, giống như một cơ thể không có linh hồn.

Trần Cầm bước tới, cầm lấy cánh tay hắn kéo ra, quả nhiên không nhìn nhầm đúng là vết máu, đường chỉ khâu ba mũi trên mu bàn tay đã đứt ra, da thịt xung quanh trông rất tím tái.

“Nhóc con, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, nếu cậu không nghe lời, tôi chỉ có thể nói lại một lần nữa với cậu.”

Bà thở dài, đặt mẫu vật vào lòng bàn tay hắn.

“Nếu cậu không uống thuốc, không chỉ bản thân cậu sẽ chết, mà còn cả người cậu yêu nữa, biết không?” Bác sĩ Trần ngước mắt lên nhìn hắn, đứa trẻ mới ngày nào chỉ cao đến bụng bà, thoáng cái bây giờ đã cao hơn bà cả một cái đầu.

Bà biết hắn đang nghiêm túc nghe.

"Cậu chỉ có thể dựa vào thuốc để kiểm soát cảm xúc của mình. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể kiểm soát chúng bằng cách khác. Nhưng cậu vẫn phải uống thuốc. Cậu cũng không hy vọng. Nhìn những thứ cậu yêu thích chết đi, đúng không? Giống như con thỏ này.”
Ngón tay hắn run lên, sức nặng của mẫu vật truyền đến tay, lạnh lẽo không chút độ ấm.