Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 45: Không được ngủ, không cho phép em ngủ




Edit: Dĩm

Trong hai giờ này, Lâm Ấm đã bị những thứ bên dưới hành hạ từ lâu rồi ngủ thiếp đi, cô không còn khí lực để tận hưởng dục vọng của mình nữa, mọi thứ đều là tra tấn.

Tóc của cô đột nhiên bị kép, cảm giác đau đớn vẫn khiến cô mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt lo lắng hoảng sợ.

A ...

Hắn nghĩ rằng cô đã chết?

Thật buồn cười.

Hà Trạch Thành run rẩy buông cô ra, bát cháo đánh rơi bắn tung tóe bên cạnh, nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân lan tràn ra.

"Còn giả chết! Dám giả chết!" Tức giận trào ra trong lòng, hắn véo mạnh ngực cô.

Vô dụng, cô kêu lên một tiếng, không có rên rỉ, không có sữa chảy ra.

Tay Hà Trạch Thành đang run rẩy, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.

Lâm Ấm muốn nhắm mắt lại, muốn ngủ, bên tai đột nhiên có một tia tức giận: “Em không được phép nhắm mắt, tôi không cho phép em nhắm mắt, không được phép!”

Dù tiếng hét lên có chói tai cỡ nào, cô thực sự không còn chút sức lực nào để đáp lại anh.

Hắn còn không hiểu sao? Mọi chuyện thế này đều do hắn tạo nên.

Hà Trạch Thành hoàn toàn nóng nảy, nắm tóc cô giật mạnh: “Em đừng nhắm mắt, đừng ngủ, em không hiểu tôi nói gì sao?”

Đau quá!

Bệnh thần kinh.

Cô muốn ngủ, cũng không rảnh quan tâm, cho hắn hoảng sợ chết đi.

Cô đã từng lo lắng, hoảng sợ biết bao nhiêu.

Bây giờ đã hoàn toàn không để bụng, cô không còn ý niệm muốn tồn tại nữa.

Hà Trạch Thành thò tay luồn vào bên trong chạm vào trứng rung đang không ngừng chấn động trong cơ thể cô xoay tròn.

"A ..." Cô khó chịu cau mày, trong lòng đau đớn, đồ vật trong bụng dâng lên đau nhói.

"Không ngủ, không ngủ, không được ngủ!"

Hắn đang mắng cô, cũng sợ hãi, Lâm Ấm có thể nghe được âm thanh run rẩy của hắn.

Hà Trạch Thành buông cô ra, xoay người bước nhanh ra ngoài, Lâm Ấm không biết hắn muốn làm gì, buồn ngủ nhìn về phía cửa, liền thấy bát cháo bị hất tung trên mặt đất.

Đó là thứ gì vậy, thật là kinh tởm.

Tuy nhiên, cái thứ kinh tởm ấy đã nhanh chóng đưa vào miệng cô.

“Uống đi, uống cho tôi, uống hết đi!” Hắn hung hăng ra lệnh cho cô, dùng tay bị thương đỡ sau đầu cô.

Cô không muốn uống nó, thật kinh tởm.

Nhưng cô có thể lờ mờ nếm được vị của đậu đỏ.

Đây có phải là cháo đậu đỏ không? Cho dù mắt cô có mờ, thế nhưng cũng không thể nhìn thấy một hạt đậu đỏ nào.

Hà Trạch Thành không cho cô cơ hội do dự, mạnh mẽ đổ cháo vào miệng cô, ấn cổ họng cô để cô nuốt xuống.

À ... là cháo đậu đỏ.

Sau khi nuốt hết, một giọt cũng không sót, cô quá đói, thật sự quá đói.

Ngay cả khi bụng trướng đau, cô cũng không thể ngăn cản được cơn đói bụng.

Nhìn thấy đáy bát, Hà Trạch Thành bật cười, như được khích lệ, hỏi cô: “Có ngon không?”

Cô có đủ tư cách để nói không ngon không?

“Ừm… .” Cô yếu ớt, đối với một người đói bụng, dù có nấu một nồi cứt cho cô cũng có thể ăn được, bát cháo này cũng chỉ có thể so với cứt mà thôi. (Dĩm: Thực ra nguyên văn là "phân" đấy m.n ạ, nhưng k hiểu sao mk thấy từ c* lại hợp hơn, xin lỗi m.n vì sự thô tục này)

Hà Trạch Thành ném bát xuống, nắm thật chặt gáy cô, nở nụ cười đắc ý.

“Ăn cơm xong rồi, sẽ không chết được, chúng ta cũng nên bắt đầu.”

Lâm Ấm cảm thấy não hắn không đủ dùng, mạch não bị chạm mạch sao, cô ăn xong sẽ không chết sao?

Vẻ mặt vô cảm của cô khiến hắn cảm giác được cảm tình bị giẫm đạp, khiến hắn tức giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền bật cười.

"Đêm nay chúng ta không ở nhà, không muốn đi ra ngoài sao? Tôi đưa em đi chơi! Cho em nhìn thế giới bên ngoài." Hắn nói.

Lâm Ấm hoàn toàn không có vui vẻ hay hưng phấn, ngoại trừ sợ hãi, không còn lại bao nhiêu.

Hắn đang tra tấn cô bằng nhiều cách khác nhau.

Hắn lấy một sợi dây thằng thô ráp quấn quanh người cô, siết chặt xương cốt yếu ớt của cô, nghĩ như thế này cô sẽ không thể thoát ra được.

Nước tiểu trong bụng vẫn chưa có bài xuất ra, máy rung không có ngừng lại.

Mọi việc đã xong xuôi, xích sắt được cởi trói, khoác lên mình bộ quần áo ngày trước chạy trốn, nỗi tủi nhục và sợ hãi ngày càng sâu hơn.

Cổ cô vẫn bị trói, còn dây xích được hắn cầm trên tay từ phía sau, vì sợ cô bỏ chạy.

Khi bị hắn kéo đến cửa, cửa mở ra, không khí mát mẻ ngoài hành lang tràn vào, mà thần kinh cô cũng căng thẳng.

Hà Trạch Thành thì thầm vào tai cô: "Em phải kẹp chặt tiểu huyệt lại, nếu không thì bên trong sẽ chảy ra. Ai biết được mọi người bên ngoài sẽ nghĩ gì về em? Nói em là đồ đàn bà lẳng lơ hoặc là hồ ly tinh mê hoặc đàn ông?"

Hắn nhục nhã cô, biết rằng cô sẽ không thể chịu đựng được, sẽ nghe lời hắn mà kẹp nó một cách ngoan ngoãn.

Hắn đã thắng, đánh nát lòng tự trọng cuối cùng của cô.

“Đi thôi, nô lệ của tôi!”

Hắn nắm sợi xích ôm lấy bả vai cô, đẩy mạnh cô về phía trước.

Mỗi bước đi đều là một bài kiểm tra cực hình, trứng rung trong hoa huyệt liên tục khuấy động, dây thừng cọ xát lấy cơ thể, đại não căng thẳng đi theo hướng hắn điều khiển, không có tự tôn, cô là của hắn.