Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 35: Súc ruột (H)




Edit: Dĩm

Chất lỏng lạnh lẽo cọ rửa lên người cô, lòng cô cũng lạnh.

Cô xấu hổ nằm trên mặt đất, run rẩy nhìn về phía đầu vòi hoa sen, anh vẫn đứng ở nơi đó, mặt không chút cảm xúc, giống như đang nhìn mọt người xa lạ.

Anh thực sự tức giận, cô cũng thực sự hối hận.

Tại sao lại chạy ... Cô không nên chạy trốn.

Nước lạnh tạt vào mặt làm sặc sụa mũi khiến cô ho khan một tiếng.

Hà Trạch Thành ném thứ trong tay sang một bên, ngồi xổm xuống kéo mái tóc ướt đẫm của cô, ép cô nhìn vào đôi mắt phẫn hận của anh.

"Chủ nhân… Chủ nhân, nô lệ thật sự sai rồi, nô lệ không chạy, thật sự sẽ không chạy nữa!"

Cô run sợ nhìn anh.

Chân đã bị gãy rồi, làm sao chạy được, bây giờ cô chỉ có thể cầu xin anh buông tha cho cô.

Nhanh buông tha cô đi, cô đau lắm rồi.

Nghe đến đây, Hà Trạch Thành cười mỉa mai:"Nếu biết sợ, tại sao còn muốn chạy?"

Tại sao lại khiến anh thương tâm.

Cô có biết anh yêu cô ấy đến nhường nào không.

Cô còn dám chạy, anh chỉ muốn thao vào tận trong xương cốt của cô, cô không cảm nhận được sao?

Thời khắc không nhìn thấy cô, cô có biết trái tim anh đau đến nhường nào không!

"Xin… xin lỗi!" Cô sai rồi, cô xin lỗi.

Nhưng đối với anh chính là chê cười, vô dụng.

Hà Trạch Thành gục đầu xuống, lạnh lùng nói: "Nếu em dám chạy, thì phải có gan lãnh hậu quả cho tôi!"

Anh sải bước đi ra ngoài, Lâm Ấm không biết anh muốn làm gì.

Có thể là lấy dụng cụ để tra tấn cô, hoặc cũng có thể là đóng băng cô đến chết ở đây.

Cô thà chết cóng, đừng có xông vào, để cô chết ở đây.

Tuy nhiên, tất cả mọi thứ không diễn ra như cô mong muốn.

Đúng như cô đoán, nhìn những thứ đó trong tay anh đi vào, không phải cái vòi khiến cô sợ hãi, mà là cây kim trong tay anh.

Lâm Ấm bắt đầu bất giác lắc lư cơ thể, đôi mắt cô mở to.

Cô sợ, cô rất sợ.

Hà Trạch Thành bước tới, đặt cây kim lên bàn rửa, dường như lúc này anh không định dùng nó.

Anh quỳ xuống, đảo ngược cơ thể cô đem chân cô gập quỳ trên mặt đất.

"Quỳ xuống cho tôi!" Anh quát lớn khiến cô chợt rùng mình.

"Chủ… Chủ nhân."

Cô ngoan ngoãn, chỉ muốn cầu xin sớm kết thúc, còn khi nào mới kết thúc…

Đột nhiên, cúc huyệt đau nhói bị anh nhét cái vòi vào khiến cô trợn tròn mắt kinh hãi.

"Chủ nhân… Chủ nhân!" Cô không cần, thật sự rất đau! Cô không cần!

"Câm miệng!" Hà Trạch Thành không chút thương tiếc đánh vào mông cô: "Tất cả của em đều là của tôi, mặt sau cũng để cho tôi thao, em phải cầu xin tôi thao!"

"Đau...... nô lệ đau!"

Vết thương cũ còn chưa lành lại một lần nữa bị xé rách, đau càng thêm đau.

Xin đừng tra tấn cô nữa!

Đau quá !


Cái vòi cắm sâu đến điểm trong cùng, anh mở một túi nước muối nối nó với cái ống. Chất lỏng lạnh lẽo đó theo vòi trực tiếp rót vào bên trong cô.

Lâm Ấm quỳ trên mặt đất, nhìn thấy khối phồng có thể nhìn thấy bên trong bụng của cô, ùng ục rót vào bụng cô một cách điên cuồng mà không có bất kỳ kẽ hở nào.

Anh là đang súc ruột, súc ruột cho cô.

Lâm Ấm kìm nén muốn khóc, cảm giác từ trong bụng càng ngày càng trướng.

"Trướng quá ..." Thật sự rất trướng, cô rất muốn lấy nó ra.

Cô nửa người trên nằm trên đất lạnh, một tay ôm lấy cái bụng trướng lớn của mình, giống như đang mang thai, anh vẫn không chịu dừng lại.

"Không cần, chủ nhân! Bụng trướng quá, bụng nô lệ sắp nổ tung rồi!"

Mau dừng lại đi, bụng trướng quá, cô sắp không xong rồi.

Hà Trạch Thành hờ hững, bóp phẳng cái túi, cố gắng cho nước muối bên trong vào bụng cô nhanh hơn.

Tận 1000ml, một giọt cũng không sót rót vào bụng cô.

Thời điểm Hà Trạch Thành rút vòi ra, trực tiếp dùng nút mềm chặn lại, tất cả xung lực muốn bài tiết đều bị chặn lại, hoàn toàn không thể bài tiết ra được.

Bụng cô như một người phụ nữ mang thai gần năm tháng.

"Căng quá… Chủ nhân, căng quá!" Giọng cô khàn khàn, thống khổ nói.

Hà Trạch Thành vỗ vào mông cô ra lệnh: "Lấp kín hai mươi phút, thành thật nghẹn lại cho tôi!"

"A…" Đau quá.

Lâm Ấm mồ hôi lạnh toàn thân, không còn chút sức lực, nặng nề ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn.

Cô lại nhìn thấy Hà Trạch Thành cầm kim tiêm đi tới trước mặt cô, giống như ác quỷ.

"Không ... không! Cầu xin anh, không cần!" Cô kinh hãi muốn lùi lại, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào, đôi chân cũng không có cảm giác.

Cô không biết đó là gì, nhưng nó chắc chắn sẽ khiến cô phát điên, chật vật.

Hà Trạch Thành ngồi xổm trước mặt cô, môi mỏng không nhịn được khẽ nhếch lên, nhéo một cái vào mắt cá chân của cô khiến Lâm Ấm cứng đờ, răng bắt đầu lập cập run lên.

Sợ ... anh định làm gì!

Hà Trạch Thành nhìn cô đầy khiêu khích.

"Chân của em chỉ bị trật khớp cổ chân, vẫn có khả năng đi được, nhưng nếu như em không nghe lời, tôi sẽ để em như vậy cả đời, nói không chừng, còn không còn chân."

Giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai cô.